Sweet Shot - Chương 98

Cậu đã từng cân nhắc việc không đến trường. Chuyện cơ thể đau nhức chỉ là thứ yếu, lý do chính là vì cậu sợ sẽ chạm mặt anh. Mặc dù hôm qua cậu đã bỏ trốn, nhưng không có lý do gì để cậu phải trốn chạy cả. Cậu nhớ lại điều đó và lấy lại bình tĩnh. Dù đã khó khăn lắm mới đến được trường, cố gắng vực dậy tinh thần hỗn loạn, nhưng tim cậu vẫn đập thình thịch như một người đang sợ hãi.

“Tan học anh có muốn đi thư viện làm bài tập với bọn em không ạ?”

Ý thức cậu ngồi ngơ ngác mà không hề hay biết buổi học đã kết thúc chợt bừng tỉnh trước giọng nói của Eun Soo. Ha Min giật mình quay lại nhìn Eun Soo với vẻ mặt hốt hoảng. Eun Soo nhướng mày trước phản ứng khác thường của cậu.

“Sao hôm nay anh lại thế ạ? Mặt mũi thì không tốt, mà hình như giờ học cũng không tập trung được nữa.”

Thấy Eun Soo tinh ý hỏi một cách nghi ngờ, Ha Min gượng gạo kéo khóe môi lên.

“Hôm nay anh không được khỏe lắm… Chắc anh về nhà luôn đây.”

“Ít nhất thì cũng ăn cơm cùng bọn em đi ạ. Anh trông như sắp ngã quỵ trên đường về đến nơi ấy.”

“Anh vẫn ổn mà…”

“Có chuyện gì xảy ra với anh à?”

Eun Soo hỏi một cách tế nhị. Thấy khuôn mặt tiều tụy của Ha Min, có vẻ như có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng Eun Soo chỉ hỏi đến mức đó chứ không đào sâu hơn vì cô ấy nghĩ có lẽ đó là chuyện cậu muốn giấu kín.

Eun Soo thấy Ha Min là người tốt bụng và hiền lành nhất trong số những người cô ấy từng gặp, nhưng lại có một ranh giới vô hình rất rõ ràng. Nhất là những chuyện liên quan đến nội tâm của cậu. Cậu chưa bao giờ bộc lộ lòng mình một cách triệt để, đến mức có thể gọi là cố chấp. Vì vậy, cô ấy chưa bao giờ hỏi thẳng những chuyện riêng tư của cậu. Ai cũng có những điều không muốn nói và những điều muốn che giấu. Eun Soo có xu hướng tôn trọng những điều đó.

Ha Min mím chặt môi, không thể dễ dàng trả lời trước những lời nói chất chứa sự lo lắng của Eun Soo. Thấy cậu đã nhận ra từ trước rằng đó là một chuyện khó nói, Eun Soo không hỏi thêm gì nữa mà nói tiếp.

“Nếu không có gì thì thôi ạ. Nhưng nếu anh muốn xả stress thì cứ liên lạc với em nha. Em giỏi lắng nghe lắm đó ạ.”

Eun Soo thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy vỗ vai Ha Min. Đó là một cử chỉ quan tâm mà không hề tỏ vẻ khoe khoang. Ha Min nhìn chằm chằm vào chỗ Eun Soo vừa đứng dậy với đôi mắt ngơ ngác. Không hiểu sao cậu cảm thấy như mình đã dựng lên một bức tường ngăn cách, khiến cậu cảm thấy không thoải mái.

Đúng lúc đó. Một hình bóng quen thuộc lọt vào mắt cậu sau ô cửa sổ giảng đường. Dáng người cao hơn hẳn những người khác nên rất dễ nhận ra. Ha Min vội vã đứng dậy với vẻ mặt đông cứng ngay lập tức. Cậu hoảng loạn đến mức chiếc ghế đổ ầm xuống phía sau. Thấy cậu đột nhiên ồn ào, Eun Soo đứng dậy trước liền quay lại nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Anh?”

Thấy cô ấy nhìn mình và gọi mình như thể đang hỏi có chuyện gì vậy, Ha Min vội vàng mở miệng.

“Anh… Anh đi trước đây.”

“Hả?”

“Nếu lỡ có thấy anh thì bảo là anh đi trước rồi, à không bảo là anh đi, không không, đừng nói gì hết.”

“Hả? Anh đang nói cái gì vậy ạ?”

Eun Soo nhíu mày hỏi lại trước những lời nói khó hiểu của Ha Min, nhưng Ha Min với khuôn mặt như thể vừa nhìn thấy ma liền vội vã chạy ra ngoài bằng cửa sau. Eun Soo nhìn chằm chằm vào cánh cửa cậu vừa chạy ra với vẻ mặt ngỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Ha Min vội vã như vậy.

Cậu là một người lúc nào cũng chậm chạp và chỉ biết cười ngơ ngác, vì vậy cô ấy không chỉ ngạc nhiên mà còn lo lắng khi nhìn thấy cậu với khuôn mặt tái mét như vậy. Xem ra có chuyện gì đó thật rồi… Eun Soo tặc lưỡi và vừa định bước đi thì đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo nên quay người lại và một chiếc bóng dài đã đổ xuống trước mặt cô ấy.

“…”

Eun Soo ngạc nhiên ngước mắt lên và nhìn thấy Tae Rim với một vẻ mặt lạnh lùng như thể cô ấy đang nhìn một người khác. Eun Soo giật mình chào hỏi một cách gượng gạo trước sự xuất hiện đột ngột của anh.

“À, chào anh ạ.”

Vốn dĩ Lee Tae Rim tiền bối mà cô ấy biết là một người khó thân nhưng lại rất hào phóng. Anh không chỉ sẵn sàng trả tiền khi đi ăn uống hay đi đâu đó, mà còn lịch sự đáp lại lời chào của các hậu bối và luôn nở nụ cười trên môi.

Eun Soo tinh ý không cho rằng những nụ cười mà anh luôn nở trên môi là giả tạo. Đó không phải là sự giả tạo mà là sự thoải mái. Vóc dáng và ngoại hình vượt trội hơn người, bối cảnh mà người khác khao khát và danh hiệu ngậm thìa vàng. Sự thoải mái xuất phát từ những người không cần phải lấy lòng người khác và không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác…

“Ha Min đâu?”

Eun Soo có chút bối rối trước khuôn mặt lạnh lùng không chút nụ cười của anh, như thể cô ấy đang nhìn một người khác. Đằng sau suy nghĩ “Hóa ra anh ấy cũng có biểu cảm này à”, cô ấy chợt nhớ đến lời Ha Min đã bảo là đừng nói gì với anh. Cậu ấy đột nhiên nói những lời khó hiểu, hóa ra là…

“…Em, em cũng không biết nữa.”

“Em ấy không đến lớp à?”

“Không phải ạ. Có đến ạ…”

Eun Soo lúng túng ậm ừ trước bầu không khí bất thường. Cô ấy muốn nghe theo lời nhờ vả của Ha Min là đừng nói gì với anh, nhưng cô ấy không biết phải nói dối như thế nào.

“Em ấy trốn hả?”

Anh hỏi một cách thản nhiên, như thể anh đã lường trước được phần nào trước bộ dạng khó xử của Eun Soo.

“Dạ?”

“Anh hỏi là em ấy trốn vì biết anh đến à.”

Eun Soo lại nghẹn lời. Dáng vẻ rời khỏi giảng đường của Ha Min giống hệt như một người đang bỏ trốn nên cô ấy càng không thể nói được lời nào.

Haa, một tiếng cười lạnh lẽo rơi xuống đầu Eun Soo, người đang không nói gì. Eun Soo liếc nhìn Tae Rim một cách dò xét vì cảm thấy một sự ớn lạnh rợn người.

“Em chỉ biết nghĩ đến chuyện trốn chạy thôi…”

Tiếng thở dài như một lời độc thoại chất chứa đầy sự mệt mỏi. Eun Soo không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ấy có thể suy đoán rằng Ha Min đang cố gắng tránh mặt Tae Rim. Và không hiểu sao cô ấy có thể thấy một vẻ đau đáu trên khuôn mặt vô cảm của Tae Rim tiền bối. Có lẽ vì vậy mà Eun Soo vô thức mở miệng.

“Hình như anh ấy không được khỏe ạ.”

Ha Min oppa đã bảo là đừng nói gì mà…

Eun Soo gãi thái dương.

“…”

Thay vì trả lời, Tae Rim chỉ nhìn chằm chằm vào Eun Soo.

“Ha Min oppa ạ.”

“…”

“Anh ấy trông có vẻ không khỏe…”

“…”

“Chỉ là, em nói vậy thôi.”

Eun Soo nhún vai và khoác túi lên vai. Từ trước đến nay, cô ấy đã từng tò mò một cách thoáng qua. Tại sao hai người không có điểm chung lại cứ đi cùng nhau, và tại sao Tae Rim lại luôn chăm sóc Ha Min đến mức liên lạc cả với cô ấy. Thực tế thì khó mà giải thích bằng hai chữ thân thiết, nhưng đó là chuyện riêng của họ nên cô ấy không quan tâm nữa, nhưng hôm nay cô ấy không thể không nhận ra. Khi nhìn vào đôi mắt dường như chất chứa đầy những cảm xúc đau đáu, trái tim cô ấy cũng cảm thấy xao xuyến.

Như thể đã làm xong việc của mình, Eun Soo chào Tae Rim rồi rời đi. Cô ấy vừa định xoay người đi, vừa liếc mắt nhìn anh thì một bàn tay to lớn đã vội vã nắm lấy cánh tay cô ấy.

“…em ấy đau đến mức nào…”

Eun Soo ngơ ngác nhìn anh trước câu nói bất ngờ và bàn tay chất chứa đầy sự gấp gáp của anh, gương mặt vô cảm của anh đã lộ ra những vết nứt. Cảm xúc trào dâng như sóng vỗ dường như chất chứa trong những lời nói ngắn ngủi mà anh chưa kịp thốt ra. Nhưng anh cố gắng vuốt mặt như thể đang thu xếp những cảm xúc đang trào dâng và từ từ buông tay Eun Soo, bàn tay anh đã vô thức nắm chặt. Một tiếng thở dài nặng nề vang lên.

“Không có gì, xin lỗi.”

“…”

“Đi đi.”

Anh đáp lại một cách dứt khoát, nhưng Eun Soo chỉ bặm môi với vẻ mặt không thể hiểu nổi trước bộ dạng lo lắng của anh. Cô ấy có một cảm giác kỳ lạ rằng cũng có ngày cô ấy nhìn thấy Lee Tae Rim tiền bối trông có vẻ đáng thương.

**

Ha Min cảm thấy như mình đang sốt cao hơn hồi sáng nên đã mua thuốc hạ sốt ở một hiệu thuốc gần đó và nuốt khan không cần nước. Cậu cảm thấy như mình đã kiệt sức dù chưa làm gì cả. Cơ thể cậu rũ rượi như một người vừa rơi xuống nước. Giống như khi cậu uống thuốc điều trị tâm thần.

Mình không biết mình đã cố gắng gượng qua hết những buổi học chiều như thế nào nữa. Mọi chuyện thật kinh khủng. Những tình huống này và… những cảm xúc này, dường như đang siết chặt cậu đến mức không thể chịu đựng nổi và cậu đang bị quá tải.

Sau khi kết thúc những buổi học chiều, cậu vừa đi vừa liếc nhìn xung quanh, lo lắng không biết anh có đến tìm mình nữa không. Rồi cậu thở dài vì cảm thấy thật vô lý khi bản thân cậu lại đang trốn chạy theo thói quen. Vừa kéo lê cơ thể nặng nề về phía ký túc xá, cậu vừa suy nghĩ xem mọi chuyện đã sai từ đâu. Có lẽ là do cậu đã ngủ với anh một cách dễ dãi? Hay do cậu đã bám lấy những ân huệ nhỏ nhặt của anh? Hay là do cậu đã thích anh…? Không, không phải.

Vấn đề là do cậu, do cái dáng vẻ này của cậu. Vấn đề là do cái dáng vẻ mà cậu đã cố gắng vùng vẫy để sống sót. Và vấn đề là do cái dáng vẻ mà cậu đã che giấu mọi chuyện một cách cẩn thận và vờ như không có chuyện gì xảy ra. Vấn đề là do cậu đã không thành thật dù chỉ một lần với bọn trẻ hay với anh. Vấn đề là do cậu không có dũng khí, không có sự tự tin và không có bất cứ thứ gì cả…

Ha Min cào xé những vết sẹo trên cổ tay bằng móng tay. Vấn đề là do cậu đã cố gắng bắt đầu lại mọi chuyện từ đầu trong khi mang theo những thứ này. Thực tế thì cậu không hề ổn chút nào… Thật ra thì cậu không muốn cho ai nhìn thấy chúng, cậu muốn không ai biết đến chúng… Ha Min không ngừng cào xé những vết sẹo đã lành với đôi mắt trở nên mơ màng vì tác dụng của thuốc. Dù da cậu đã bị trầy xước và những giọt máu bắt đầu rỉ ra, Ha Min vẫn không dừng lại với vẻ mặt không cảm thấy đau đớn. Hình ảnh anh phát hiện ra những vết sẹo cứ hiện lên trong tâm trí cậu. Vẻ mặt hoảng hốt, vẻ mặt đông cứng của anh ám ảnh tâm trí cậu như một chấn thương tâm lý.

“Đồ ngốc…”

Vậy ngay từ đầu mình không nên vào cái nhà đó. Mình không nên để anh phát hiện ra tình cảm của mình. Mình không nên bám lấy anh và xin anh ngủ với mình.

…Mình không nên thích anh.

“…Anh?”

Mình không nên làm như vậy mà…

“Ha Min hyung…!”

Ý thức cậu đang lơ mơ như một người đang ngủ bỗng bừng tỉnh. Ha Min mở to mắt và quay lại trước tiếng gọi gấp gáp của ai đó. Ai đó đã xoay người cậu ở khúc cua ngay trước khi cậu vào được ký túc xá khiến cậu suýt nữa thì trượt chân.

“Anh không sao chứ ạ? Không, em đã gọi anh bao nhiêu lần rồi mà anh không nghe thấy…”

Người gọi cậu không ai khác chính là Hee Gyeom. Hee Gyeom lo lắng nhìn sắc mặt của Ha Min với vẻ mặt dường như đang mất hồn.

“Anh đang nghĩ gì mà cứ ngơ ngác đi vậy ạ.”

“À… Tại anh có hơi nhiều suy nghĩ… Em đang trên đường về nhà à?”

“Không ạ. Em đến tìm anh.”

“Tìm anh á?”

“Dạ. Anh không liên lạc gì với em cả nên em đã trực tiếp đến tìm anh ạ.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo