***
Sáng hôm sau, sắc mặt Min Soo tái nhợt. Trông như người vô gia cư mười ngày rong ruổi ngoài phố.
Jeong Yoon lắc đầu, còn đưa tách trà với vẻ mặt ngái ngủ.
“Min Soo. Cậu đã ngủ úp mặt xuống thay vì nằm ngửa à? Uống chút nước mật ong đi.”
Min Soo uống dòng nước mật ngọt ngào và thở ra một hơi từ lồng ngực ngột ngạt.
‘Ờ. Mình là người duy nhất thông minh. Họ không biết mình đã phát hiện ra cái gì.’
Seo Jeong Yoon. Anh chàng đó sẽ không biết. Nhìn anh chàng đẹp trai đó, mình đang lo lắng cái gì chứ?
Một khi đã nảy sinh nghi ngờ, mọi thứ đều đáng ngờ. Đôi mắt nhợt nhạt, đôi môi hơi đỏ, mái tóc nâu và đôi mắt sáng ngời của Jeong Yoon, ngay cả phần gáy trắng bệch đều khả nghi.
Được rồi. Thế này mà sao ngay từ đầu mình không biết gì nhỉ?
Min Soo thổi thổi nước mật ong rồi nhìn quanh nhà. Mi Hee đang uống nước mật ong và đeo kính râm, còn Hyanggi, người bị mất kính áp tròng, đang híp mắt như một con cá bơn khi xem TV. Tae-won đang ở trong phòng tắm, Jeong Yoon đang phục vụ nước mật ong và Chae Heon đang làm gì đó trong bếp.
Đó là một buổi sáng bình thường. Nếu sáng nay hắn không nhìn thấy trong bầu không khí kì lạ giữa hai người thì hắn sẽ xem TV như thường lệ và cười khúc khích.
‘Ngày hôm qua không phải là một giấc mơ sao?’
Tâm trí Min Soo vẫn còn rối bời khi mở mắt ra. Tuy nhiên, tiếng Jeong Yoon la hét trong bếp đã đưa hắn trở về thực tại.
“Các bạn! Ăn thôi!”
“Được rồi!”
Min Soo ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Trước hết phải ăn uống đã. Chẳng phải những người lo chuyện ăn gì trông có vẻ ổn sao? Mùi súp cá xộc thẳng vào mũi khá thơm.
Hắn ngồi xuống trước chiếc bàn đá cẩm thạch lớn. Những người theo sau đã lấp đầy mọi chỗ trống. Trước mặt hắn, ngay cả tấm thảm trải bàn cũng được xếp gọn gàng. Món súp được phục vụ một cách cẩn thận.
“Jeong Yoon à.”
“Sao.”
“Mỗi ngày cậu đều ăn thế này à?”
“Ờ.”
Đặt bát súp lên bàn, Jeong Yoon trả lời như thể đó là điều đương nhiên.
“Ăn thế này à? Thậm chí còn bày ra tấm trải bàn xinh xắn này à?”
“Ừ. Chae Heon thích chỉnh chu.”
Nói đến đó, Min Soo im lặng. Hắn gần như hỏi: ‘Đó có phải là lý do Chae Heon thích cậu không?’ Có vẻ như rượu vẫn đang lưu thông trong não. Đầu óc của mày đi đâu rồi.
Cuối cùng, khi Jeong Yoon và Chae Heon ngồi xuống chuẩn bị ăn thì trời đã xế chiều. Bữa ăn đầu tiên đã bắt đầu. Min Soo với cái bụng đói cồn cào vội vàng giơ thìa lên, ăn xong một miếng súp cá thì dừng lại.
“Này. Seo Jeong Yoon.”
“Sao thế. Kim Min Soo.”
“Cái này ngon quá….”
Hương vị thật tuyệt vời. Có vẻ như bên trong tất cả là cá minh thái khô, trứng và hành lá. Làm sao nó có vị ngon như thế này? Tất nhiên, Chae Heon là người nấu ăn nhưng hắn không thể phản ứng như vậy với Chae Heon nên đã bám lấy Jeong Yoon và vỗ tay.
Jeong Yoon mỉm cười.
“Đã nhớ. Bóc trứng chưa?”
“Chà, đây thực sự là….”
“Đừng khóc nữa và ăn đi, anh bạn. Nếu nước mắt rơi, hãy lau đi. Sau này cậu có thể cho tôi một bát khác được không?”
Cơn thèm ăn vừa dịu xuống lại trỗi dậy. Min Soo gật đầu và lại nắm chặt chiếc thìa. Phát hiện ra Kang Chae Heon chính là vua nấu ăn. Điều này đủ để thừa nhận những gì Jeong Yoon đã nói ngày hôm qua, ‘Chae Heon rất giỏi giúp đỡ tôi’ hàng chục nghìn lần.
Sau khi liên tục múc súp đến lộ đáy bát, hắn nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi. Đã đến lúc phải ăn thêm một bát nữa.
“Tôi lấy thêm cho cậu nhé?”
Jeong Yoon hỏi khi họ cùng đứng dậy, đây có phải là tiệc chiêu đãi khách không. Min Soo lắc đầu.
“Không. Tôi sẽ tự lấy.”
Vì cậu đã phải chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu.
Sau bữa ăn, họ lại tập trung ở phòng khách. Min Soo vỗ bụng mãn nguyện. Có vẻ như đầu óc đã tỉnh táo trở lại kể từ khi được nạp năng lượng vào. Một số giả thuyết và sự kiện được ghép lại với nhau như một câu đố.
Bằng chứng gián tiếp đầu tiên cho thấy mối quan hệ giữa hai người. Vì Chae Heon đã nấu súp nên đây là bằng chứng cho thấy cậu ta không thể lấy ra hay bỏ đi được. Cảm xúc là bộc lộ chân thực nhất trước đồ ăn.
Bằng chứng gián tiếp thứ 2. Khi Jeong Yoon khoanh tay và nói sẽ rửa bát, Chae Heon đã đẩy mông cậu ta ra ngoài và bảo ra nghỉ đi. Hắn đã nhìn thấy tất cả
Bằng chứng gián tiếp thứ 3. Tại sao tôi không nhận ra sớm hơn? Mật ngọt chảy ra từ mắt Kang Chae Heon.
Hắn càng bị thuyết phục khi thấy Chae Heon nhìn Jeong Yoon. Chae Heon nhìn chằm chằm vào Jeong Yoon khi cậu ta đang ăn, như thể đang nhìn một kiệt tác tuyệt đẹp. Họ nói rằng nghe tiếng chó sủa mà giống như một bản dạ khúc thì đó là tình yêu, và cậu ta đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thằng đầu bù tóc rối như tổ chim ác, đang ăn súp cá như thể đang chiêm ngưỡng bức tượng đẹp nhất thế giới.
Thành thật mà nói, Seo Jeong Yoon rất xinh đẹp, nhưng không phải hôm nay. Mặt đang sưng tấy hết cả luôn.
“Thật là… .”
Min Soo khoanh tay, nhún vai và mỉm cười.
Được rồi. Hiểu nó là như thế nào rồi. Khi mọi việc đã được sáng tỏ, hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hắn không quan tâm họ đã làm gì, Jeong Yoon là bạn thân nhất của hắn nên không thể không chú ý. Tuy nhiên, sự để ý của hắn không phải vì ghê tởm hay khó chịu mà là vì thực sự quan tâm và có một chút tò mò.
Hai người có phải là gay không? Thế còn hắn thì sao? Không có thứ gì gọi là lo lắng vô lý cả. Đó là sự tự tin không có căn cứ, sự kiêu ngạo không có nguyên do.
‘Bởi vì mình cảm thấy tiếc cho họ.’
Sự tự nhận thức bản thân của Kim Min Soo kỹ lưỡng đến mức luôn đáng sợ.
Ngay cả khi Chae Heon và Jeong Yoon tỏ ra quan tâm, hắn cũng ngại nói với họ. Các bạn. Tôi xin lỗi, nhưng không có tín dụng.
Dù sao thì bây giờ có cảm giác như mọi thứ đã trùng khớp lại với nhau. Làm sao mà hai người đối lập lại có thể chung sống với nhau? Thế quái nào mà Jeong Yoon lại bước vào thế giới của Kang Chae Heon, người tốt bụng với mọi người nhưng lại có một đường ranh giới ngăn cách cho mọi người? Hắn tò mò về điều đó nhưng tất cả đều được giải quyết bằng những lời nói ngắn gọn.
Họ là một đôi.
Vốn dĩ, bạn bè cũng sống cùng nhau, nhưng chẳng phải người ta nói tình yêu sẽ thu hút những người đối lập sao? Được rồi. Vậy là xong rồi.
“Nghĩ lại thì, ngay cả khi còn là sinh viên …”
Khi hắn cười sảng khoái khi nghĩ mình đã nghĩ ra được câu trả lời, Hyanggi bên cạnh liếc nhìn lại. Min Soo cười và tiếp tục lẩm bẩm.
“Tự ghép thành đôi luôn….”
Hắn trêu Jeong Yoon và Chae Heon là chưa trải nghiệm đủ vì họ tốt nghiệp mà chưa từng công khai hẹn hò chính thức nào trong trường. Có vẻ như hai người đã tận hưởng sự lãng mạn đủ rồi.
“Oppa, anh lại làm sao vậy?”
Có buồn cười không khi thấy hắn lơ lửng như một quả bóng bay được chính mình thổi phồng luôn? Khi Hyanggi hỏi với giọng đầy thắc mắc, Min Soo cuối cùng cũng quay trở lại thực tại.
“Không có gì. Anh chỉ muốn cảm ơn Jeong Yoon.”
“Oppa đang nói về cái gì vậy?”
Hyanggi hơi đẩy Min Soo và bật cười. Min Soo cũng cười với Hyanggi.
Nghĩ lại thì cũng nhờ có Jeong Yoon mà hắn mới có thể gặp được Hyanggi như thế này. Seo Hyanggi. Gu bạn gái hiện tại của mình là Jeong Yoon. Có một bí mật mà chỉ mình hắn biết Hyanggi thích Jeong Yoon.
Cách đây vài năm. Đó là ngày chúng tôi về nhà sau khi đi chơi như mọi khi. Hôm đó, Hyanggi say khướt nên ngồi xổm xuống sân ga tàu điện ngầm và bật khóc.
‘Tiền bối. Em đoán tiền bối Jeong Yoon thực sự không có hứng thú với người khác giới.”
Hắn xấu hổ và bối rối nhưng vẫn an ủi cô ấy bằng những điều nhảm nhí vô nghĩa.
‘Cậu ấy thậm chí còn không quan tâm đến bạn bè của mình. Em biết cậu ấy luôn coi thường anh mà.’
Sau đó, hai người thỉnh thoảng gặp nhau đi uống nước. Ưu điểm duy nhất hắn có được là xuất thân từ một gia đình khá giả, và mọi chuyện với Hyanggi có thể tiến triển tốt đều nhờ vào sự thân thiện nhưng thờ ơ của Jeong Yoon.
Nếu Jeong Yoon không xây một bức tường sắt khổng lồ thì Hyanggi đã không rủ Min Soo đi uống nước, và cuối cùng họ sẽ không hẹn hò như thế này.
‘Cảm ơn, Seo Jeong Yoon.’
Dựa vào vai Hyanggi nhìn bạn gái trò chuyện với Mi Hee, hắn thầm cảm ơn lần nữa. Sau đó, từ xa, nhân vật chính của lời cảm ơn tiến lại gần với vài chiếc hộp nhỏ trên tay.
“Cầm lấy đi, Kim Min Soo. Về nhà dùng cái này đi, nó có mùi thơm. Của Mi Hee và Park Taewon có ba phần. Cảm ơn mọi người đã đến.”
Đối với hắn, đó là một kiểu ‘đến và nhặt nó lên’. Hãy tử tế với người khác chút đi chứ. Jeong Yoon đã tặng một món quà. Đó là để nói lời cảm ơn vì đã đến chơi. Ai nghe qua cũng sẽ biết hắn đã lôi kéo ống quần của Jeong Yoon để được mời. Trên thực tế, chính họ đã tự đến.
“Cái này là cái gì?”
“Nến.”
“Nến? Cái gì cơ?”
“Nó thơm lắm… Cậu có nghe thấy tiếng ngọn lửa kêu lách tách từ bấc đèn khi đốt nó không?”
“Có hả?”
Hắn lấy nến ra, ngửi ngửi, cẩn thận gói lại rồi bỏ vào túi. Sau khi kết thúc thành công nghi thức trao quà, Jeong Yoon mang ra một khay đựng đầy cốc. Đó là cà phê được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài.
Min Soo, người nhận chiếc cốc, mân mê mép chiếc cốc và đánh nhẹ vào người Jeong Yoon đang ngồi cạnh, trước khi bản thân kịp nhận ra.
“Này. Seo Jeong Yoon.”
“Sao vậy, Kim Min Soo?”
Jeong Yoon trả lời bằng cách đưa một hộp đường viên. Bàn tay đưa đồ rất tử tế nhưng câu trả lời lại lạnh lùng và cộc cằn. Vâng, đây chính là nét quyến rũ của Jeong Yoon. Một đứa dễ thương.
“Này. Cậu có biết quốc tịch của Hyung đây không?”
“Biết rồi, Mỹ chứ gì. Cậu chơi game trên giường còn tôi thì bò lê bò càng như chó”.
“…Tôi không chỉ biết chơi game thôi đâu.”
Min Soo cố tình thay đổi chủ đề.
“Xong rồi. Dù sao thì Hyung cũng có tấm lòng bao la. Rất cởi mở.”
“Cái gì. Hôm nọ, tôi đã làm ầm ĩ về việc gửi bằng chứng nội dung với giá 2.000 won.”
“Này, cái đó… Dù sao đi nữa. Hyung thực sự rất cởi mở. Không có thành kiến nào cả.”
“Thì? Ồ, nói gì vậy?”
Jeong Yoon nghiêng đầu, hỏi hắn đang nói gì vậy. Jeong Yoon có vẻ rất bối rối khi Min Soo thốt ra những lời không rõ ràng. Dù đã từng nghe quen mấy lời luyên thuyên kiểu này rồi nhưng Jeong Yoon vẫn chưa thật sự hiểu được những lời nói bậy bạ của Min Soo.
Min Soo đang tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình trong khi nghịch nghịch tách cà phê của mình, nhưng ngay sau đó nhếch lên khóe môi.
“Nên… Nếu muốn hỏi ý kiến gì đó, hoặc nếu có chuyện gì tương tự, hãy nói với Hyung này. Đừng chịu đựng một mình.”
Nếu Jeong Yoon đang gặp khó khăn hoặc có điều gì đó xảy ra khiến cậu ấy rơi nước mắt và cảm thấy cô đơn trên thế giới.
Bởi vì những rắc rối của Jeong Yoon không thể tâm sự với bất cứ ai, và chắc hẳn cậu ấy không thể hỏi ý kiến ai. Không còn cách nào khác ngoài chịu đựng trong tim mình cũng như để nó gặm nhấm nội tâm một mình.
Với tư cách là một người bạn, hắn không thể chịu nổi khi nhìn thấy điều đó. Vì vậy, hắn chính rào trước. Nếu có điều gì đó thực sự làm cậu phiền lòng, hãy nghĩ đến người bạn Mỹ đáng tin cậy và cởi mở này.
Jeong Yoon mở to mắt nhìn Min Soo và vỗ nhẹ vào vai hắn. Cậu ta lẩm bẩm: “Đột nhiên phát ra điên gì vậy, chưa tỉnh táo à.”
“Vậy anh bạn. Đảm bảo được mấy phần?”
“Cái đó… Xin lỗi anh bạn.”
Min Soo không đành lòng gửi đi một câu trả lời tích cực. Phương châm sống của Min Soo là không đưa ra lời đảm bảo nào ngay cả với bố mẹ mình.
Sau đó có người gọi tên hắn từ phía sau.
“Kim Min Soo.”
Khi nghe thấy tiếng gọi dõng dạc của Chae Heon, Min Soo giật mình ngạc nhiên. Khi quay đầu lại, hắn nhìn thấy Chae Heon với khuôn mặt thân thiện như mọi khi. Chae Heon hất cằm chỉ vào đâu đó sau khi đã uống xong tách cà phê.
“Ra hít thở không khí một chút đi.”
Nơi cậu ta đang chỉ là hành lang giữa nhà bếp và phòng khách. Nghe nói có một sân thượng nhìn ra sông Hàn ở cuối hành lang.
“Với tôi à?”
Min Soo tò mò hỏi. Chae Heon gật đầu.
Hắn đi theo Chae Heon, người đứng dậy đầu tiên và bước theo sau. Không làm gì sai nhưng hắn cảm thấy hơi lo lắng.
Chae Heon đặt tách vào bồn rửa rồi bước dọc hành lang cạnh bếp rồi đứng trước cánh cửa sắt dát vàng. Sau đó, khi Min Soo đến gần, Chae Heon đi ra ngoài trước rồi ngồi xuống sân hiên ngoài trời. Min Soo ngập ngừng bước lên sân thượng.
Đứng tựa lưng vào lan can sân thượng, Chae Heon vỗ nhẹ vào người hắn. Có vẻ muốn nói gì đó. Min Soo cũng đứng quay lưng về phía sông Hàn, tựa lưng vào lan can sân thượng. Ánh nắng chiếu xuống mặt nước, lấp lánh như vảy đuôi cá.
Hắn lục túi và lấy ra điếu thuốc. Đưa một điếu thuốc cho Chae Heon một cách tự nhiên và Chae Heon đơn giản nhận lấy.
“Ở ngoài này, nhưng tôi không thể hút thuốc. Ngay trên làn khói.”
Chae Heon nhét điếu thuốc chưa châm vào miệng rồi cười lớn. Vì quá gần nụ cười ấy nên Min Soo cố ngoảnh mặt đi. Trong giây lát, hắn đã hiểu tại sao Jeong Yoon lại nhảy vào hố lửa.
Trước mặt có một anh chàng có nụ cười rạng rỡ như vậy, dù sau lưng có can dầu thì cũng sẽ lao vào ngay. Trời ạ, điều đó có thể xảy ra. Ngay cả phần tóc mái tung bay trong gió của Chae Heon cũng giống như người mẫu khiến nụ cười của cậu ta bừng sáng.
Tiếng một chiếc ô tô lớn chạy qua vang vọng trên con đường bên dưới căn hộ. Cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên trong gió.
“Đừng nói gì với Jeong Yoon. Vì Jeong Yoon nếu biết thì sẽ một mình lo lắng.”
“Huh?”
Min Soo quay đầu lại. Đột nhiên, Chae Heon nhìn chằm chằm vào hắn với nụ cười trên môi.
“Và Jeong Yoon không có gì để nói với cậu cả.”
Min Soo nắm bao thuốc lá đang nghịch nghịch trong tay. Vẻ mặt vô cảm của Chae Heon lạnh lùng như cơn gió lạnh phả vào cổ. Nụ cười vừa rồi giống như một ảo ảnh.
Hắn không biết phải trả lời thế nào nên chỉ giơ tay chạm vào gáy lạnh buốt của mình, nhưng khóe miệng Chae Heon lại vẽ lên một vòng cung. Bầu không khí thay đổi chóng mặt chỉ với một chút thay đổi trong biểu cảm của Chae Heon.
Ngay sau đó, Chae Heon vỗ vai Min Soo, khoanh tay và nhìn lên bầu trời. Đôi mắt sáng rực, ngay cả cái cau mày nhẹ cũng có vẻ lạnh lùng đối với Min Soo.
Min Soo thở dài trong lòng rồi tự cười một mình. Rõ ràng là Chae Heon đã nhận ra điều gì đó sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa hắn với Jeong Yoon trước đó.
Chae Heon hỏi, thả lỏng thân trên trên sân thượng.
“Cậu biết khi nào vậy?”
Tim hắn lỡ nhịp trước câu hỏi bình tĩnh đó.
Cậu ta đứng đó. Hắn ở đây. Hắn cảm thấy mình giống như một học sinh tiểu học bị giáo viên mắng. Trên thực tế, nếu nhìn kỹ, lẽ ra hắn phải trên cơ Kang Chae Heon chứ không phải ngược lại. Làm gì đây?
“Hôm qua lúc tôi bừng tỉnh dậy… Tôi đã nhìn thấy.”
“… Cậu đã nhìn thấy cái gì, ở đâu?”
Vẻ mặt của Chae Heon cứng lại.
“Chỉ là… Cậu đánh thức Jeong Yoon trong phòng khách. Bầu không khí… Dù sao thì tôi cũng khá nhanh trí.”
Nét lạnh lùng biến mất khỏi mắt Chae Heon. Min Soo lại lấy bao thuốc lá ra. Biết mình không thể hút được, hắn mới dám rút một điếu bỏ vào miệng.
Hắn nói không biết gì cả, chỉ cần nói dối là đủ nhưng không thể. Dường như có áp lực rất lớn trong ánh mắt nhìn hắn chằm chằm của Chae Heon.
Không châm lửa mà đầu lọc trong miệng đắng ngắt.
Hai người không nói gì trong một lúc. Trên sân thượng gió sông thổi qua mát lạnh, gió lạnh lùa vào giữa những ngón chân nhô ra phía trước đôi dép.
Min Soo chỉ nhìn chằm chằm ra sông Hàn mà không nói một lời. Một chiếc tàu du lịch màu trắng đang từ từ băng qua mặt nước như một con ốc sên đang bò. Sông Hàn rất đẹp, dù bây giờ giữa hắn và Kang Chae Heon đang rất lúng túng.
Nên nói gì bây giờ? Có nên tuyên bố sẽ không bao giờ buôn chuyện về hai người đó không? Min Soo tiếp tục cân nhắc và quyết định mím môi lại. Nếu muốn nói, Chae Heon sẽ nói.
Thay vì nhắc lại câu chuyện, Chae Heon vỗ nhẹ vào vai Min Soo.
“Đi nào.”
“Được rồi.”
Khi theo sau Chae Heon, Min Soo bốc đồng thốt ra.
“Kang Chae Heon. Tôi sẽ không nói với ai cả. Đừng lo.”
Lúc đó, Chae Heon dừng bước và quay lại. Gương mặt cạo râu gọn ghẽ mỉm cười.
“Tôi không quan tâm. Tôi chỉ sợ người yêu mình sẽ phiền lòng.”
“… … .”
Hai người lại mở cửa sân thượng rồi đi vào trong. Không thể nào như vậy được, nhưng hắn có ảo tưởng rằng một làn gió ấm từ mùa xuân ấm áp đang thổi qua. Cảm thấy như vậy khi thoát khỏi không gian ngột ngạt giữa Chae Heon và mình.
Min Soo bước vào trong mà không nói một lời, suy nghĩ về những gì Chae Heon vừa nói.
Tôi không quan tâm.
Dù Chae Heon nói một cách thản nhiên nhưng sự chân thành lại được khắc sâu trong đó.
Khi hắn bước vào trong, một tiếng động vang lên từ phòng khách phía xa. Nhìn tấm lưng rộng rãi của Chae Heon, Min Soo khẽ mỉm cười.
Tôi sợ người yêu mình sẽ phiền lòng. Người yêu mình, hắn chưa bao giờ tưởng tượng Chae Heon lại nói những lời đó. Nó hợp hơn hắn nghĩ. Nghe thật ngọt ngào và nhói lòng.
Ngay khi đến phòng khách, hắn ngồi xuống cạnh Jeong Yoon và vỗ nhẹ vào vai cậu ấy.
“Cái gì?”
Sau đó, hắn nhe răng về phía Jeong Yoon, người quay lại và mỉm cười.
Seo Jeong Yoon, tôi hiểu rồi. Hãy hạnh phúc nhé.
***
Trên đường về. Min Soo mỉm cười và quay tay lái.
Sau khi chơi cả đêm ở nhà Jeong Yoon và Chae Heon từ thứ Sáu, họ trở về nhà vào hôm nay, thứ Bảy. Bây giờ hắn đang nghĩ đến việc đi đâu đó để đi chơi với Hyanggi. Gần đây, hắn thậm chí không thể có một cuộc hẹn hò tử tế vì đang phải giúp đỡ bố việc ở công ty, nên bây giờ là cơ hội để chuộc lỗi.
Hyanggi ngồi ở ghế hành khách và bấm điện thoại. Bật một nhạc hay.
“Oppa. Nhà của tiền bối Chae Heon rất đẹp.”
“Đúng rồi. Phong cảnh cũng đẹp nữa.”
“Ngôi nhà rất sạch sẽ. Vì có hai người đàn ông sống ở đây nên em đã nghĩ mình sẽ thu dọn một chút”.
Nghe xong Min Soo quay vô lăng lắc đầu.
“Họ là những người đến quán rượu, uống rượu, chơi đùa và tắm rửa trước khi đi ngủ.”
“Chae Heon Oppa nấu ăn cũng rất giỏi. Em đã rất ngạc nhiên đó? Anh có thích không?”
“Hyanggi của chúng ta có thích không, một người đàn ông có thể nấu ăn ngon?”
Min Soo nhếch mép cười, Hyanggi cũng lay động vai hắn và cười.
“Không ai không thích một người đàn ông nấu ăn giỏi. Mọi thứ đều tốt nếu làm ngon.”
“Được rồi. Hôm nay Oppa sẽ đăng ký vào trường nấu ăn. Đồ Hàn, đồ Tây, nên bắt đầu từ đâu đây?”
“Đầu tiên, chúng ta hãy học làm mì đã nhé?”
Min Soo gật đầu.
“Đúng rồi, Hyanggi của chúng ta! Nếu mì Oppa nấu không ngon, anh sẽ nấu cho em sớm thôi!”
“Nếu anh nói không ngon, sợ là không nấu lại được ấy!”
Điều đáng ngạc nhiên là cả hai lại rất hợp nhau. Theo cách nói của Seo Jeong Yoon: “Kim Min Soo là người Mỹ nhưng trông giống một chú chó Hàn hơn bất kỳ ai khác” nhưng ánh mắt lại tràn đầy trìu mến, cho biết cậu ấy chưa từng thấy ai dễ thương như Min Soo.
Hắn có thể xác nhận chỉ bằng cách nhìn vào nó. Thực tế là Hyanggi rất tuyệt vời.
“Oppa. Ngôi nhà đó rộng bao nhiêu vậy?”
“Anh không biết. Anh không ứơc lượng được. Có một khu vực khác ở cuối hành lang, nhưng anh không thể đến đó.”
Thực ra, nhà của Kim Min Soo không khác biệt mấy với căn nhà đó. Tuy nhiên, điều khác biệt với nhà của Chae Heon và Jeong Yoon là đó là nhà của bố mẹ hắn.
Min Soo, người đang trầm ngâm một lúc, chạm vào má Hyanggi ngay khi đèn tín hiệu chuyển màu và mỉm cười.
“Hyanggi của chúng ta có muốn sống ở một nơi giống như vậy không?”
“Thật tốt khi được sống ở một nơi như thế.”
“Anh hiểu rồi.”
Min Soo mím môi và gật đầu.
Hắn vừa có một mục tiêu trong cuộc đời mình. Ban đầu chỉ là kết hôn với Hyanggi nhưng sau khi lăn lộn dưới sự chỉ đạo của cha và nhanh chóng ổn định cuộc sống, hắn lại có một khát vọng mới là tự mình mua một căn nhà.
Nên uống cà phê trên sân thượng nhà Chae Heon Kang sớm hơn.
“Bây giờ Oppa sẽ không nhàn rỗi nữa và sẽ làm việc chăm chỉ.”
“Huh. Cố lên!”
Hyanggi kêu lên, nắm chặt tay rồi nhét điện thoại vào túi. Trong xe, bài hát Hyanggi vừa bật bắt đầu vang lên. Min Soo vừa cười vừa hát theo.
Mình nên đối xử với cô ấy tốt như Kang Chae Heon. Cần học nấu ăn và mua nhà sớm. Và, không làm gì người yêu không thích. Sẽ chỉ làm những gì người yêu mình thích. Hắn phải nói được điều này.
Min Soo thở dài một mình và trong lòng tự hứa.
***
Sau khi mọi người rời đi, Chae Heon có chút bận rộn. Trước hết, Mi Hee và Hyanggi giặt chăn, hút bụi, lau nhà và đánh bóng sàn nhà.
Tất nhiên, Jeong Yoon không chỉ chơi đùa. Tôi mang khăn ướt đi khắp nơi và lau bụi chỗ này chỗ kia. Chẳng bao lâu, ngôi nhà đã gọn gàng trở lại nhờ 12% nỗ lực của Jeong Yoon và 88% của Chae Heon.
‘Chae Heonie của chúng ta ở kiếp trước có phải là quý tộc không?’
Nhìn sàn đá cẩm thạch bóng loáng, Jeong Yoon nghĩ. Nếu không thì không thể chăm chỉ như vậy được. Mặc dù rất chân thành nhưng anh ấy thậm chí không hề tỏ ra trịch thượng.
Nghĩ mà xem, từ hồi trung học Chae Heon đã như vậy. Chẳng phải anh ấy đã quét dọn phòng và thậm chí còn trải giường cho mình khi mình chảy nước dãi say khướt trong chuyến dã ngoại sao? Sau đó, còn trao nhau những nụ hôn nóng bỏng. Dù đó là một cú đánh bóng vào gôn quen thuộc nhưng tôi vẫn biết ơn và tiếc nuối.
Khi nghỉ ngơi sau khi dọn dẹp, tôi nằm như chết trên ghế dài và quay đầu lại. Có thể nhìn thấy sông Hàn phía sau cửa sổ nhìn toàn cảnh. Mỗi lần tôi nhìn mặt nước lung linh như vảy cá, một cảnh tượng mới lại hiện ra. Mặt nước phát sáng với nhiều màu sắc khác nhau tùy theo thời gian trong ngày. Đặc biệt, tôi tin chắc sông Hàn chảy dưới ánh hoàng hôn sẽ đẹp hơn bất kỳ khung cảnh nào khác.
Tôi đang ngơ ngác ngắm sông Hàn, nhưng đầu hơi bay lên và đáp xuống đâu đó.
Jeong Yoon lắc đầu và mỉm cười. Chae Heon đang mở lon bia sau khi tựa đầu tôi vào đùi anh ấy. Tách. Âm thanh nhỏ giọt vang lên trên đầu.
“Chỉ cần nhìn vào rượu bia là tôi muốn khóc rồi. Anh ổn chứ?”
“Hôm qua anh không uống nhiều.”
Chae Heon uống bia và vuốt tóc Jeong Yoon.
Ngôi nhà vắng tanh. Nhưng sự im lặng giữa hai người không hề khó xử. Thời gian hai người ở bên nhau quá lâu nên không còn cảm thấy ngại ngùng nữa.
“Thật kỳ lạ khi bọn trẻ đã đi mất. Là do đang đông đúc rồi đột nhiên đi hết.”
Tôi không biết kỳ lạ ở đâu, nhưng đoán được. Khi những người bạn vừa trò chuyện biến mất, sự im lặng vốn có càng bị xói mòn. Chae Heon liếc xuống Jeong Yoon với vẻ mặt hoàn toàn không đồng tình và nhấp thêm một ngụm bia.
“Anh thì thích bây giờ.”
Sau đó anh đặt lon bia đã uống xong xuống và nằm xuống cạnh Jeong Yoon.
Chiếc ghế sofa rất rộng nên thậm chí hai người đàn ông nằm cũng không chật chội. Jeong Yoon cảm thấy bàn tay của Chae Heon đang vuốt ve lưng mình khi bị khóa trong vòng tay của Chae Heon. Một giọng nói trầm thấp phát ra từ phía trên đầu.
Anh thích những lúc chỉ có giọng nói của em vang vọng xung quanh mình.
Giọng nói thì thầm dường như bám vào người thật nhẹ nhàng. Im lặng mà yên tĩnh. Giọng điệu tưởng chừng để lại dư vị phảng phất lại ngọt ngào trở lại.
Bây giờ em thích nghe giọng của anh. Những lời xa lạ dâng lên trong lòng, nhưng Jeong Yoon xấu hổ không chịu nổi nên chỉ siết chặt cổ áo Chae Heon. Dường như trái tim sắp bùng cháy vì hạnh phúc.
Chúng tôi gặp nhau được vài năm theo cách riêng của mình và khi Chae Heon thì thầm lời yêu với tôi như một bài hát ru, trái tim tôi đập như mới yêu lần đầu.
Chae Heon cũng vậy phải không?
Jeong Yoon lặng lẽ áp má mình vào ngực Chae Heon. Tim anh đập nhanh hơn một chút, nhưng ổn định. Tôi ngẩng đầu lên. Trông anh có vẻ mệt mỏi, đôi mắt hơi nheo lại. Ánh nắng trong suốt chiếu lên đôi má trắng như đá cẩm thạch của anh.
Jeong Yoon sờ nắn trán của Chae Heon, rồi đặt tay xuống và giật lấy chiếc điều khiển từ xa dành cho rèm. Tiff. Ngay khi tôi nhấn nút, phòng khách sáng sủa đã chuyển tối.
“Ngủ đi, Chae Heon.”
Chae Heon gật đầu rồi ôm lấy Jeong Yoon, vùi mặt vào gáy đối phương. Hơi thở nhẹ nhàng bắt đầu mơn man trên làn da tôi.
Chae Heon hay về nhà muộn, có lẽ vì bận công việc. Không hiểu sao chỉ có Chae Heon bận rộn như vậy khi rõ ràng tôi làm cùng một công ty. Anh ấy thuộc phòng hoạch định chiến lược và tôi thuộc nhóm hỗ trợ quản lý nên cường độ công việc cũng khác nhau.
Thậm chí Chae Heon thỉnh thoảng còn đi ra ngoài vào cuối tuần. Thậm chí đôi khi anh ấy còn ngủ quên. Đó là một tình huống đủ để khiến tôi nghi ngờ. Thật dễ dàng để che đậy những ý định mờ ám bằng vỏ bọc công việc bận rộn.
Tuy nhiên, Jeong Yoon chưa bao giờ nghi ngờ Chae Heon. Cũng không bao giờ thể hiện sự thiếu kiên nhẫn ra. Ngay từ đầu, tính cách của anh ấy đã như thế rồi. Ngay cả khi điện thoại của Chae Heon reo bên cạnh, tôi cũng không thèm nhìn vào mà nói: “Chuyện riêng của anh”. Khi Chae Heon kể cho tôi nghe về lần ngủ quên của mình, tôi thậm chí còn không hỏi lý do chi tiết. Tôi chỉ muốn biết làm thế nào mà anh bận thế.
Chae Heon không hài lòng với thái độ của Jeong Yoon. Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Đó là xu hướng tự nhiên khi làm điều đó.
Chae Heon dù ngầu, đẹp trai và tình cảm đến đâu thì anh ấy vẫn là chàng trai hoàn hảo và tôi lại thích chàng trai hoàn hảo đó. Việc Chae Heon thích tôi chứng tỏ anh ấy cũng là người khá tử tế.
Đúng hơn, chính Chae Heon mới là người lo sợ sự vắng mặt của tôi.
Anh ấy giữ máy cho đến khi Jeong Yoon trả lời cuộc gọi và cuối cùng khi đã gọi được cho Jeong Yoon, anh ấy lại nhấn nút video call. Và sau khi xác định được địa điểm, anh ấy chắc chắn sẽ tự mình đi đến đó.
Ai đó sẽ kinh hoàng khi nghe điều đó, nhưng Jeong Yoon không bận tâm. Tôi tự hỏi, đoán là anh ấy tò mò. Tôi chỉ nghĩ vậy thôi. Ngay cả bây giờ, sẽ thật kỳ lạ nếu chỉ có hai hoặc ba lần vắng mặt. Bệnh Chae Heon của chúng ta ở đâu đây?
Tôi từng nói đùa rằng: “Sao anh không lắp camera trong nhà?” Chae Heon nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu. Anh ấy nói nếu làm vậy anh ấy sẽ xem nó cả ngày. Anh có thể có bệnh nên sẽ không thử.
Em nghĩ anh đã hơi có vấn đề rồi. Jeong Yoon muốn trả lời như vậy nhưng đã kìm lại vì không muốn làm tổn thương trái tim người yêu quý giá của mình.
Dù sao thì Jeong Yoon cũng thích Chae Heon nhìn mình, và cũng thích Chae Heon đến chỗ mình. Nên tốt nhất là cứ đợi Chae Heon. Tôi sẽ đứng đó cho đến khi anh ấy đến.
Niềm hạnh phúc lớn nhất là được ngồi trên ghế sofa đọc sách, xem phim cho đến khi Chae Heon tan làm, rồi mở cửa nhìn Chae Heon bước vào và mỉm cười.
‘Anh về rồi à?’
Nếu nhìn Chae Heon vừa trở về nhà và mỉm cười chào anh ấy…
Đó là gì nhỉ? Chae Heon đôi khi thể hiện một biểu cảm tràn trề vô cùng. Anh ngơ ngác nhìn tôi rồi cười mà không hề hay biết. Như thấy ảo ảnh, như đuổi theo ảo ảnh.
Tôi thích khuôn mặt ấy nên Jeong Yoon cũng thích chờ đợi Chae Heon.
Tôi dụi mũi vào ngực Chae Heon rồi đề nghị một cách bốc đồng.
“Lát nữa chúng ta ra sông Hàn hít thở không khí trong lành nhé?”
“Được.”
“Mua một ít thịt gà thì thế nào?”
“Tốt thôi.”
“Hãy ăn xả láng.”
“Được.”
Chae Heon giống như một con robot chỉ biết những điều tích cực. Jeong Yoon cười khúc khích trước phản ứng của Chae Heon, sau đó áp vào người anh ấy và nhắm mắt lại.
Bên ngoài trời sáng nhưng trong nhà lại tối và yên tĩnh. Như thời gian đã bị cuốn trôi.
Nên ngủ một chút. Tôi định ngủ một giấc rồi ra sông Hàn với Chae Heon và chén thịt gà. Một hơi thở tràn ngập sự hài lòng tuôn ra.
Thật hạnh phúc khi được nằm cùng Chae Heon. Thật tuyệt khi có thể tận hưởng làn gió đêm. Tôi thích chúng tôi ngủ cạnh nhau trong khi nói những chuyện thường nhật như bây giờ.
Với Kang Chae Heon, nó thực sự tràn ngập những điều tốt đẹp. Đây là lúc tôi tự hỏi liệu đây có phải là hạnh phúc không.
(Hết Additional Side Story 2)