Tái Sinh - Chương 149

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
----------
"Cậu đã mơ thấy gì mà lại thế này?"
"...Tôi mơ thấy cậu nói những lời tồi tệ với tôi."
"Hả?"

Seonwoo nhìn cậu với vẻ khó tin.

"Cậu thì mơ thấy gì cũng..."
"Tôi cứ ở yên như thế này một lát được không?"

Park Sion thì thầm bằng một giọng rất nhỏ. Ánh mắt nhìn cậu có vẻ bất an, vì vậy cậu miễn cưỡng gật đầu. Mái tóc Park Sion xõa ra trên bụng cậu đang hóp lại vì họ đã quấn lấy nhau cả ngày. Seonwoo mân mê gò má đang liếm eo cậu.

"Trong mơ tôi đã nói gì với cậu mà cậu lại thế này?"

Park Sion nằm gối đầu lên Seonwoo và nhìn lên trần nhà. Cậu thở dài nhẹ sau khi nhiều lần suy ngẫm về cảnh tượng cậu đã thấy trong mơ. Khuôn mặt đang khóc cứ ám ảnh cậu mãi. Dù nghĩ thế nào thì đó cũng không phải là khuôn mặt của người làm tổn thương người khác, mà là khuôn mặt của người bị tổn thương.

"Trong mơ tôi chửi bậy hay sao?"
"Nghĩ lại thì có vẻ như không phải cậu mà là tôi đã làm điều gì đó tồi tệ với cậu."

Park Sion nói thêm cùng với một tiếng thở dài. Ngay sau đó, một giọng nói pha lẫn tiếng cười vang lên.

"Ôi trời, ngay cả trong mơ cậu cũng vậy sao? Cậu đã làm gì tôi?"
"...Tôi không biết."
"Vậy thì mơ vớ vẩn thôi."

Một giọng nói trầm khẽ làm ngứa da cậu. Park Sion hơi nâng người lên. Khuôn mặt cậu đã thấy trong giấc mơ cứ hiện lên mãi. Khuôn mặt méo mó vì buồn tủi và đau khổ. Như thể muốn xóa đi dư ảnh đó, cậu khẽ nhắm mắt rồi mở mắt ra.

"Seonwoo à."

Cậu nhìn xuống Seonwoo đang nằm trên sàn. Seonwoo nhướng mày trước tiếng gọi của cậu.

"Ừ?"
"cậu
đã bảo là tôi đã làm gì đó đáng bị cậu đánh mà."
"Có sao...?"
"cậu cũng bảo là vết sẹo trên trán tôi là do cậu đánh mà."

Cậu ta vốn là người hiếm khi hỏi về những chuyện đã qua, vậy mà hôm nay cậu lại quan tâm đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Seonwoo chớp mắt vài lần với vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt.

"Đúng vậy. Sao thế?"
"Vậy lúc đó cậu đã bị tôi làm gì?"

Cậu ta im lặng trước câu hỏi bất ngờ. Bởi vì thật khó để cậu có thể xác định được nên giải thích đến đâu và bắt đầu từ đâu về những gì đã xảy ra giữa họ.

"Hừm..."

Có lẽ vì quá khứ họ đã cãi nhau đến ghê tởm nên việc không đề cập đến những câu chuyện liên quan đến vụ cá cược đã trở thành một quy tắc bất thành văn giữa họ. Seonwoo đưa mắt nhìn lên trần nhà như thể khó trả lời.

"Nói ra thì dài lắm. Sao tự nhiên cậu lại hỏi thế?"
"Tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ."
"Thôi nào, tôi đã bảo là mơ vớ vẩn mà."

Đôi mắt Seonwoo hơi cong lên. Nhưng đồng tử cậu ta rung chuyển mạnh mẽ trước những lời nói tiếp theo.

"cậu vẫn coi tôi là thứ đồ chơi tình dục của cậu à?"
"..."
"Tôi nghe thấy hết tiếng cậu tính toán trong đầu rồi, cái thằng chó chết."

Seonwoo tròn mắt và bật dậy. Cậu đã hy vọng sẽ nghe được lời trách móc tại sao tự nhiên lại chửi bậy, nhưng trái với mong muốn của Park Sion, cậu không thể nói được gì. Cậu không tránh ánh mắt đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên. Chẳng mấy chốc, một nụ cười cay đắng nở trên môi cậu.

"Cậu... Cậu biết chuyện đó..."
"Tôi đã hy vọng đó chỉ là một giấc mơ."

Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã trở nên tối sầm. Seonwoo ngơ ngác nhìn khuôn mặt cậu đang quay lưng lại với bầu trời tàn lụi.

"Quả nhiên là không phải mơ vớ vẩn nhỉ."

Cậu ta nhếch mép một cách yếu ớt. Sau đó, cậu ta bắt đầu soi bàn tay mình dưới ánh hoàng hôn. Như thể muốn xác nhận chính mình.

"Seonwoo à."

Đường viền bàn tay ngập trong ánh sáng có vẻ lờ mờ thưa thớt. Mỗi khi như vậy, ánh chiều tà màu xám cháy rực lại làm đôi mắt cậu run rẩy nhẹ.

"Tôi cứ mơ những giấc mơ kỳ lạ."
"..."
"Tôi không muốn nhớ lại, nhưng những điều kỳ lạ cứ liên tục hiện về."

Park Sion nhìn chằm chằm vào bàn tay mình một lúc lâu, quay đầu lại. Một ánh mắt dài mang vẻ thê lương băng qua không trung và chạm đến Seonwoo.

"Cậu sướng thật đấy."

Một giọng nói khô khan vang lên yếu ớt như sắp tắt. Đôi mắt Seonwoo run rẩy nhẹ nhàng.

"Cái gì cơ."
"Park Sion của cậu đang sắp
quay trở lại."

Park Sion nói bằng một giọng điệu mát lạnh. Bầu trời sau vai cậu đang lụi tàn. Những đám mây xám xịt dần dần nhuốm màu tím và ánh chiều tà buông xuống như một làn sương mù loãng. Một vẻ thê lương phủ lên khóe môi Park Sion đang quay lưng lại với bầu trời nhợt nhạt.

Seonwoo không thể rời mắt khỏi khuôn mặt cậu đang nở một nụ cười cô đơn.

"Tôi sắp biến mất rồi."

Một lời thú nhận khe khẽ lướt qua tai cậu. Một ánh mắt chăm chú hướng về một hướng duy nhất. Đôi mắt Seonwoo đỏ hoe ở cuối tầm mắt đó. Park Sion cẩn thận lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt đỏ hoe của cậu.

"Đã thành hiện thực rồi mà sao cậu lại khóc. Vui lắm sao?"

Mọi thứ đang cố gắng tìm về vị trí ban đầu. Ký ức đang quay trở lại, và Park Sion trước mắt cậu có vẻ yếu ớt như thể sắp tan biến bất cứ lúc nào, giống như mong muốn của cậu. Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy nặng nề đến vậy? Những giọt nước mắt vô cớ cứ trào dâng.

Điều duy nhất cậu có thể chắc chắn là những giọt nước mắt đang tuôn rơi không phải là nước mắt của niềm vui. Vì lý do đó, Seonwoo im lặng lắc đầu trước câu hỏi liệu cậu có vui hay không.

"Vậy thì?"
"...Tôi không biết."

Dù là khoảnh khắc cậu đã chờ đợi bấy lâu nay, nhưng cậu lại không hề vui chút nào. Chỉ là khuôn mặt cậu đang nói về sự biến mất một cách bình thản trông cô đơn đến mức cậu không thể chịu đựng được.

Seonwoo nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt cho mình.

"Vậy nên cậu mới bảo là tạm thời xa nhau à? Cái ý mà ở bên cạnh tôi thì cậu có thể chết là ý đó sao?"

Một cái bóng ảm đạm rọi xuống một bên khuôn mặt Park Sion. Đầu ngón tay nhuốm màu ánh chiều tà vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt Seonwoo. Khóe môi cậu hơi nhếch lên.

"Bực vl."

Park Sion vặn vẹo khóe môi mình khi cậu vuốt ve miệng cậu. Một nụ cười lạnh lẽo nhưng lại mang vẻ buồn tủi.

"Cậu chắc chắn sẽ vui mỗi khi thấy tôi dần biến mất. Tôi không muốn nhìn thấy cái bộ dạng đó."

Một lý do rất Park Sion. Seonwoo bật ra một tiếng cười vô hồn và từ từ ôm lấy vai cậu. Cậu cảm thấy một hơi lạnh từ làn da đã bớt mồ hôi. Seonwoo ôm chặt lấy cơ thể đang lạnh cóng.

Park Sion bảo rằng cậu bực vì seonwoo sẽ vui khi cậu tìm lại được ký ức, nhưng cậu có thể hiểu được ý đồ thực sự của câu nói đó. Đó có lẽ là cậu không đủ tự tin để chịu đựng sự thảm hại khi bị coi là một vật thay thế cho ai đó cho đến giây phút cuối cùng.

Bỗng dưng cậu nhớ lại câu nói cậu đã nghe đến chán ngấy. Rằng cậu không phải là vật thay thế cho ai cả. Nhìn lại thì lời cậu nói đúng. Rõ ràng là cậu không thể thay thế được những ký ức mà người đã quên đi quá khứ chỉ nhớ đến mình.

Seonwoo nhìn chằm chằm vào Park Sion đang tồn tại trước mắt cậu sau khi dỡ bỏ bức màn ký ức. Ký ức của cậu dừng lại vào cuối năm mười bảy hoặc đầu năm mười tám. Và mặc dù Seonwoo không có ký ức đó, nhưng rõ ràng là lúc đó họ đã gặp nhau lần đầu tiên tại nơi ẩn náu của Kim Shinjoo.

Bất chợt, cậu nhớ đến làn khói thuốc mờ ảo đã lấp đầy nơi đó. Vì khói quá dày đặc nên lúc đó cậu thậm chí còn không nhận thức được sự tồn tại của Park Sion. Nhưng điều cậu luôn thắc mắc là tại sao một người không thân thiết lắm với Kim Shinjoo như cậu ta lại ở đó.

Lúc đó, cậu nhớ lại dáng vẻ mình đã cố gắng nán lại đến khuya vì không muốn về nhà không một bóng người và cuối cùng miễn cưỡng hướng về nhà. Và chồng lên trên đó là biểu cảm của Park Sion đang tiết lộ rằng mình là con hoang bằng một giọng điệu cay nghiệt.

Ánh mắt Seonwoo thay vì nhìn vào làn khói thuốc ngột ngạt, lại nhìn vào cậu với ánh chiều tà, trôngi có vẻ yếu ớt. Một cậu bé yếu ớt đã phải hứng chịu sự ghẻ lạnh ngay cả từ gia đình, vì vậy cậu đã lang thang như bèo dạt mây trôi vì không thể bén rễ ở bất cứ đâu. Park Sion trước mắt cậu là mảnh vỡ của những ngày cậu tồi tệ nhất.

"Hà..."

Giờ thì cậu đã hiểu được cái lý lẽ vớ vẩn Park Sion nhưng không phải Park Sion đó là gì. Đối với người không thể dựa vào ai, không thể mong chờ tình yêu của ai, những ký ức đã bén rễ vào nhau thông qua những trận chiến khó khăn chắc hẳn phải xa lạ như không phải của mình. Vì vậy cậu đã cố gắng hết sức để vạch ra một ranh giới với quá khứ.

"Park Sion."

Dù không được ai lựa chọn, nhưng cậu muốn được mình lựa chọn lại.

"Sion à."

Dù không được ai yêu thương, nhưng cậu muốn được mình yêu thương. Không phải con người cậu tồn tại trong những ký ức huy hoàng, mà là chính con người cậu.

"Tôi yêu cậu."

Trước lời thú nhận đột ngột, Park Sion bật cười và quay đầu đi. Một ánh mắt tỉ mỉ vuốt ve má Seonwoo như thể muốn xác nhận điều gì đó. Nhưng ngay sau đó, mọi biểu cảm đều biến mất khỏi khuôn mặt cậu. Đôi mắt vương vấn nụ cười cay đắng chợt dao động.

Seonwoo ôm chầm lấy khuôn mặt cậu như thể sắp rơi lệ ngay lập tức.

"Vậy nên hãy ở bên cạnh tôi đến cùng. Đừng biến mất."

Cứ thế, cậu ôm lấy những năm tháng tồi tệ và đau buồn nhất của Park Sion.

 

Bình luận
happibanana
happibananaChương 149
huhhuhuhuhu t mới là đứa phải bất an nè... Vừa mong vừa sợ hết truyện huhuhuhhu =))))))))))))
Trả lời·2 ngày trước
yunmei
yunmeiChương 149
Ngoại truyện rùi mà 2 nhỏ vẫn còn sóng gió T-T
Trả lời·4 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo