“Được rồi. Hãy tốt nghiệp một cách lặng lẽ nhé.”
Mục tiêu của tôi cũng giống như mong muốn của giáo viên chủ nhiệm. Tốt nghiệp một cách êm đềm và suôn sẻ mà không gây ra bất kỳ rắc rối lớn nào. Nếu điều đó xảy ra thì những vết nhơ in trên trán tôi và cái mác bám theo tôi cũng sẽ trở nên vô nghĩa.
<Lớp 5 khóa 2>
Tôi đã nhìn chằm chằm vào tấm biển treo trên cửa lớp hồi lâu. Lớp học mới nơi cuộc sống mới của tôi sẽ bắt đầu. Lớp mới. Và những cuộc gặp gỡ mới. Tôi không cảm thấy háo hức. Tôi cũng không cảm thấy sợ hãi. Tôi chỉ không muốn lặp lại quá khứ giống hệt như vậy.
“Có một học sinh chuyển trường. Các em hãy giúp bạn ấy thích nghi tốt nhé.”
Trước khi giáo viên chủ nhiệm nói xong, nhiều ánh mắt đã hướng về phía tôi. Chắc hẳn mọi người đều biết. Dù trên danh nghĩa được giữ bí mật, nhưng tin đồn sẽ lan truyền trong bóng tối. Thông qua các trung tâm luyện thi nơi học sinh từ nhiều trường khác nhau tụ tập, từ miệng người này sang miệng người khác, hoặc thông qua SNS, người ta có thể dễ dàng biết được ai, khi nào và tại sao bị đuổi học.
Tôi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán. Bị đuổi học, biến thái, quấy rối tình dục… Một vài từ ngữ đã đâm thẳng vào tai tôi mà không hề giảm bớt.
“Chào mọi người. Mình là Yoon Seon Woo. Mong mọi người giúp đỡ.”
Tôi nói một cách vô cảm khi nhìn vào khuôn mặt thờ ơ của các bạn trong lớp.
Vài đứa có vẻ ngổ ngáo, vài đứa có vẻ chăm chỉ, vài đứa có vẻ là dân nghiện net, vài đứa đã bắt đầu ngủ gật. Ngay khi tôi định cảm thấy an tâm vì một đội hình rất bình thường, tôi đã bắt gặp một khuôn mặt sừng sững ở phía sau lớp học.
“Được rồi. Em hãy đến ngồi ở cái chỗ trống kia đi.”
Đôi mắt đó đã không rời khỏi tôi cho đến khi tôi đến ngồi ở chỗ mà giáo viên chủ nhiệm chỉ tay vào. Một trong những ánh mắt đang hướng về phía tôi, một ánh mắt đặc biệt khó chịu và sắc nhọn đã ghim chặt vào sau lưng tôi. Mình cảm thấy ớn lạnh. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi khi đối mặt với ánh mắt của cái thằng đó.
Dù chỉ nhìn thoáng qua thì khuôn mặt đó cũng thu hút sự chú ý, nhưng lý do khiến khuôn mặt của nó nổi bật hơn hẳn so với những cái tên tầm thường khác không chỉ vì vẻ ngoài đẹp trai. Một ánh mắt kỳ lạ như đang đè nén người khác. Đó không phải là sự thù địch đơn thuần, cũng không phải là sự ghê tởm dành cho tôi. Đó là vì tôi cảm thấy có sự cao thấp chứ không phải là một cảm xúc cụ thể. Một ánh mắt nhìn từ trên xuống. Một cái nhìn chắc chắn rằng có một khoảng cách xa vời giữa mày và tao. Mình đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ? Rõ ràng là quen thuộc mà…
Khoảnh khắc đó, khuôn mặt của Kim Shin Joo hiện lên trong đầu tôi. Đệt, đúng rồi. Lần đầu gặp Kim Shin Joo, mình cũng đã cảm thấy ớn lạnh như thế này. Khi đó mình đã bị vẻ ngoài đàng hoàng đánh lừa và phản ứng một cách dễ dãi, suýt nữa thì cuộc đời mình đã đi tong rồi. Không, cuộc đời mình đã đi tong thật rồi. Tôi vội vàng tránh ánh mắt của cái thằng đó và ngồi xuống chỗ ngồi.
Một cái thằng có đôi mắt như vậy thì nguy hiểm đấy. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ rất mệt mỏi. Tất nhiên là không có nhiều thằng biến thái thích hôn môi con trai như tôi, nhưng ánh mắt nhìn từ đầu đến chân của nó thì rất ghê tởm.
Cái thằng nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy ngay lần đầu gặp mặt chắc chắn cũng không bình thường rồi. Chắc chắn nó là một thằng điên theo một nghĩa khác. Cảm giác của một con vật đang mách bảo với tôi. Rằng cái thằng có ánh mắt đó thì hoàn toàn không hợp với tôi. Đây là điều mà tôi đã cảm nhận một cách sâu sắc thông qua kinh nghiệm rồi.
Tôi không muốn trở thành bao cát của ai đó ở ngôi trường mà tôi vừa chuyển đến. Lần này tôi thật sự muốn sống một cách yên bình.
Mình tuyệt đối không được dính líu đến cái thằng đó. Vì vậy đừng có dại dột mà gây chuyện. Nếu mình ăn nói xốc nổi theo tính cách của mình thì công sức chuyển trường cũng đổ sông đổ bể. Hãy sống thật lặng lẽ cho đến khi tốt nghiệp thôi.
Sau gáy tôi nhức nhối nhưng tôi cố gắng mở sách giáo khoa ra. Lâu rồi tôi mới được cầm một cuốn sách giáo khoa sạch sẽ không bị rách. Cảm giác ớn lạnh vừa nãy đã biến mất không dấu vết và một cảm giác phấn khích lại trỗi dậy. Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên. Tôi viết tên mình vào góc cuốn sách giáo khoa mới.
『Yoon Seon Woo』
Bây giờ là một khởi đầu mới. Mình sẽ bắt đầu lại mọi thứ trong khi mang trên mình cái mác học sinh chuyển trường và cái mác học sinh có vấn đề. Nếu may mắn thì mình có thể vớt vát được một người bạn có thể nhìn thấy con người thật của mình thay vì cái mác gắn trên người mình. Tất nhiên, tôi cũng sẽ chấp nhận nếu mình tiếp tục bị bắt nạt ở ngôi trường này. Bởi vì cuộc đời đôi khi xinh đẹp và đôi khi xấu xí.
Tuổi thanh xuân đầy gian nan của tôi cũng sẽ kết thúc vào một ngày nào đó.
Bố mẹ tôi đã ly hôn vào khoảng năm lớp 8. Và một năm sau cha tôi qua đời. Tôi đã đột ngột trở thành một người cô đơn, nhưng nhờ đó mà tôi không cần phải chuyển trường liên tục kể từ khi lên cấp ba.
Đối với cá nhân tôi thì đó là một khoảng thời gian đau khổ, nhưng may mắn thay cuộc sống ở trường lại rất thỏa mãn. Việc không phải lo lắng về việc chuyển trường đã giúp tôi dễ dàng hơn trong việc kết bạn. Tôi đã có được vài đứa khá thân thiết. Nhưng mọi thứ đã trở nên tồi tệ sau khi học kỳ 2 năm lớp 1 bắt đầu.
Vào thời điểm đó tôi cảm thấy vô cùng cô đơn. Tôi ghét cay đắng việc một mình bước vào một ngôi nhà không có ai. Tôi đã làm mọi thứ có thể để trì hoãn thời gian về nhà. Tôi đã đi chơi với bạn bè và không về nhà cho đến tận khuya.
Và tôi đã gặp Kim Shin Joo vào lúc đó. Một trong những cái thằng mà tôi đang chơi cùng đã dẫn tôi đến chỗ Kim Shin Joo. Có lẽ đó là việc mà Kim Shin Joo đã ra lệnh. Ngay khi nhìn thấy tôi, Kim Shin Joo đã túm lấy má tôi và xoay qua xoay lại. Việc tôi hất tay nó ra khi nó chạm vào tôi như thể đang đối xử với một con chó đã là khởi đầu của một mối nghiệt duyên tàn khốc.
Vì tôi không có nhiều bạn nên tôi đã không biết rằng có một thứ bậc giữa những người cùng trang lứa. Chỉ là Kim Shin Joo đã cư xử như một thằng khốn trước nên tôi đã cư xử như một thằng khốn theo mà thôi. Đến khi tôi tỉnh táo lại thì tôi đã trở thành bao cát chính thức của cái thằng đó.
Tôi có hối hận về lựa chọn đó không? Tôi hối hận sâu sắc. Nếu tôi có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ phản ứng với sự khiêu khích của Kim Shin Joo một cách khôn ngoan hơn. Nhưng việc hối hận thì đã muộn rồi và tôi cũng không thể quay ngược thời gian được. Vì vậy những gì tôi có thể làm là không lặp lại những sai lầm tương tự thêm một lần nào nữa, chỉ có vậy thôi.
-Đừng gây sự chú ý
-Đừng dại dột mà kết bạn
-Đừng dính líu đến những kẻ xấu tính
-Phản ứng một cách điềm tĩnh trước những lời khiêu khích
-Đừng hành động theo tính cách của mình
Tôi đã viết ra một vài quy tắc mà tôi đã không thể tuân thủ ở trường trước vào góc cuốn sổ. Trong lúc đó thì tiếng chuông hết giờ vang lên. Lớp học nhanh chóng trở nên ồn ào. Tôi ngẩng đầu lên nhìn quang cảnh hỗn loạn trong lớp học. Ngoại trừ một vài người đang liếc nhìn tôi thì dường như không ai quan tâm đến tôi.
Ừ. Chỉ cần tuân thủ những điều này thôi. Vậy thì mình có thể tốt nghiệp một cách lặng lẽ.
“Này.”
Vừa mới quyết tâm ghi khắc một tâm thế mới vào tim thì ai đó đã huých vai tôi. Có vẻ như thời điểm để thực hiện các quy tắc ứng xử trên đã đến sớm hơn dự kiến.
“Ừ?”
Tôi nhìn cái thằng đang đứng trước mặt tôi với vẻ mặt điềm tĩnh nhất có thể. Tôi không được tỏ ra đáng ghét nhưng tôi cũng không được tỏ ra hèn hạ.
“Mày thật sự đã tấn công Kim Shin Joo à?”
Cái thằng đó đứng vẹo vọ và nhìn xuống tôi. Chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ với hàng cúc bị bung và một mùi vị bất hảo thoang thoảng. Nó thuộc cùng một loại với những cái thằng lẽo đẽo theo sau Kim Shin Joo. Nó lướt nhìn khuôn mặt tôi với ánh mắt xiên xẹo và tỏ vẻ không thể tin được. Tôi cố tình chớp mắt liên tục để không tỏ ra đáng ghét. Cái thằng đó lại hỏi tôi một lần nữa.
“Mày đã tấn công Kim Shin Joo à?”
Lần này thì nó hỏi gần như là tự hỏi bản thân. Tôi vận não để không khiêu khích cái thằng đó. Tôi phải nghĩ ra cách êm đềm nhất để vượt qua tình huống này. Nghe cái cách nó nói thì rõ ràng là nó biết Kim Shin Joo, nếu tôi nói xằng bậy thì tôi có thể gây chuyện lớn. Nhưng tôi cũng ngại nói ra sự thật. Tôi cũng không biết liệu nếu tôi nói thật thì nó có tin không.
“Này, sao không nói gì thế. Tao hỏi mày có tấn công không mà?”
Cái thằng đó dùng ngón tay đẩy đầu tôi. Tôi ngậm miệng lại vì có cảm giác như mình sẽ chửi thề ngay lập tức. Tôi cố gắng kìm nén cơn giận muốn bẻ gãy ngón tay của nó và nhẹ nhàng tránh tay nó.
“Hừm, tránh à?”
Lớp học trở nên im lặng ngay lập tức. Mọi người đang chú ý đến phản ứng của tôi. Hoặc có lẽ chúng đang mong tôi bị đánh. Chưa đầy 10 giây sau khi tôi quyết tâm không gây sự chú ý, mọi thứ có vẻ như sắp tan thành mây khói.
Đôi mắt của cái thằng đó trở nên dữ tợn khi tôi không nói gì.
Mình cũng đã từng cứ im lặng với Kim Shin Joo và đã bị đánh 3 cái thay vì 1 cái. Mình phải nói gì đó. Mình phải nói gì để có thể vượt qua khó khăn này một cách suôn sẻ đây. Tôi đã đưa ra câu trả lời thực tế nhất.
“Về mặt chính thức thì là đúng.”
“Thật sự là mày đã tấn công à?”
“Ừ. Về mặt chính thức thì là thế.”
“… Ý mày là sao?”
Tôi ngập ngừng một chút rồi nhìn cái thằng đó. Tôi cạn lời. Bây giờ nó không hiểu nghĩa của từ chính thức à? Học sinh cấp ba rồi đấy?
“Sao?”
Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích từ góc lớp. Nhưng tôi thậm chí còn không cười nổi trước sự ngu ngốc của cái thằng đó. Nó là một thằng ngốc hơn tôi nghĩ. Trước khi một câu văn cấm kỵ tuôn ra khỏi miệng tôi, tôi đã nhanh chóng mở miệng.
“Ý tao là… ừm…”
“Cái thằng này lề mề vl. Rốt cuộc là mày đã làm hay chưa làm?”
“Trên giấy tờ thì tao là người gây bạo lực.”
“Vậy là mày đã làm?”
Tôi buộc phải gật đầu. Có vẻ như nó không phải là đối tượng mà có thể giao tiếp bằng lời nói. Đằng nào thì tôi cũng đã bị gán cho cái mác 'tội phạm quấy rối tình dục Kim Shin Joo' rồi, nếu tôi giải thích thì mọi chuyện sẽ chỉ thêm lớn mà thôi. Khi thấy tôi gật gù với vẻ mặt thờ ơ, cái thằng đó đã không nói nên lời vì kinh ngạc.
“Sao? Với cái thân phận của mày mà mày lại tấn công được cái thằng đó á?”
Một thằng ngốc như nó còn nhận ra ngay rằng tôi không phải là người có thể làm gì Kim Shin Joo, vậy tại sao lời tôi lại không lọt tai ủy ban phòng chống bạo lực học đường chứ? Cổ họng tôi đắng ngắt.
“Nếu mày tò mò thì cứ hỏi Kim Shin Joo đi. Nó là người trong cuộc mà.”
Tôi cố gắng diễn đạt một cách uyển chuyển nhất có thể lời bảo nó đừng hỏi tao mà hãy đi hành xác Kim Shin Joo đi. Tôi muốn nhanh chóng kết thúc tình huống này. Tôi không muốn bị chú ý hơn nữa.
“Vậy là mày là gay à?”
Nhưng cái thằng này vẫn không hiểu lời tôi. Thằng ngốc.
“Không.”
“Vậy sao mày lại tấn công con trai?”
Haa, tôi vô thức thở dài. Không khác gì con rô bốt đang lặp đi lặp lại những câu hỏi cũ rích. Tôi nên thừa nhận và bị gán cho cái mác gay hay là tôi nên thử tiếp tục cuộc trò chuyện đây. Có vẻ như dù tôi có nói gì thì nó cũng sẽ không hiểu mất.
“Kim Young Jin. Im đi.”
Tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ phía sau lưng khi tôi đang băn khoăn.
Tôi định nhìn mặt cái thằng tốt bụng đã nói hộ tôi những lời mà tôi muốn nói nên tôi từ từ quay người lại. Thế là tôi lại bắt gặp đôi mắt ớn lạnh đã cười nửa miệng và đang nhìn tôi. Trên chiếc áo sơ mi đồng phục trắng tinh có một cái tên màu xanh. Park Si On. Đó là tên của cái thằng đó.