Tái Sinh - Chương 37

6. Mặt Mộc Của Park Si-on

Tình yêu là một loại cảm xúc. Cảm xúc thì không vĩnh cửu. Vậy nên tình yêu cũng không thể giữ chặt được lâu. Nó giống như con sóng, trào dâng rồi nhanh chóng dịu lại.

Do đó, tình yêu chắc chắn không phải là thứ đáng tin cậy. Làm sao có thể tin tưởng và dựa dẫm vào một thứ thoáng qua như cơn gió? Vì vậy, tôi luôn đánh giá thấp tình yêu. Vì nó là một cảm xúc bất an và mong manh, có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào.

Nhưng trong một cuốn sách, tôi vô tình tìm thấy một định nghĩa mới về tình yêu. Rằng tình yêu có liên quan đến sự không hoàn hảo của chúng ta.

Con người ai cũng mang trong mình sự bất an và thiếu thốn. Và tình yêu luôn bắt nguồn từ sự thiếu thốn đó. Nếu lý tưởng hóa một sự tồn tại hoàn hảo được gọi là tình yêu, thì đó chẳng khác nào sự sùng bái tôn giáo.

Có lẽ, thế giới mà không có gì là vĩnh cửu này, sẽ biến thành một không gian đáng sống hơn khi ta yêu một ai đó. Quá trình tìm kiếm sự hoàn hảo trong sự không hoàn hảo, đó là định nghĩa mới về tình yêu mà tôi đã tìm thấy.

Theo nghĩa đó, tôi thích Park Si-on.

Ban đầu, tôi chỉ nghĩ rằng mình bị thu hút bởi khuôn mặt của cậu ấy. Nhưng vẻ ngoài xinh đẹp chỉ cần nhìn một lần là đủ để ngưỡng mộ. Chỉ riêng điều đó thì không thể khiến tôi yêu được.

Thời điểm tôi rơi vào lưới tình với cậu ấy, thật nực cười, lại là khi tôi nhìn thấy sự thiếu thốn của Park Si-on. Khoảnh khắc đối diện với khuôn mặt bị thương và đôi mắt run rẩy vì bất an, chẳng còn gì quan trọng với tôi nữa.

Đúng vậy. Hiện tại tôi đang cố gắng nhấn mạnh rằng mình không chỉ là một người cuồng trai đẹp.

"Thích, thích quá đi."

"Cái gì?"

"Cậu."

Park Si-on thì thầm với tôi khi tôi đang chìm đắm trong những suy nghĩ sâu xa. Đôi môi cậu ấy tiến sát, lướt qua tai tôi. Tôi rụt người lại vì nhột. Trán cậu ấy khẽ chạm vào vai tôi.

"Đừng nói những lời đó ở trường. Cấm."

"Thích thì không được nói à?"

"Vốn dĩ không thể sống mà cứ nói hết những gì mình muốn được. Nhịn đi."

"Vậy còn tay?"

"Được à?"

"Còn khoác vai?"

"Cái đó cũng không được."

"Khoác vai thì trước đây cũng đã từng rồi mà."

"Lúc đó với bây giờ giống nhau à?"

Trong một thời gian ngắn, mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi rất nhiều. Từ ranh giới đến cảm mến, từ tình bạn đến tình yêu, và bây giờ là một mối quan hệ mà chúng tôi có thể nói thích nhau mà không còn ngại ngùng.

"Cái này không nhường đâu."

Hôm nay Park Si-on vẫn phớt lờ lời từ chối của tôi. Cánh tay cậu ấy vòng qua vai tôi, sau khi liếc nhìn xung quanh. Nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu ấy, lòng tôi bỗng mềm nhũn. Ừ, như Park Si-on nói, khoác vai thì từ trước đến giờ vẫn làm mà. Bây giờ mà giữ khoảng cách thì có khi còn kỳ lạ hơn. Liếc nhìn sang bên cạnh, tôi thả lỏng vai mình. Những ngón tay ôm lấy vai tôi cứ ngọ nguậy mãi.

"Ê, kẻ phản bội Yoon Seon-woo!"

Từ đâu đó, giọng của Kim Young-jin vang lên. Tôi mừng rỡ ngẩng đầu lên. Vì Park Si-on mà tôi vô tình bơ tin nhắn của cậu ấy, có vẻ như Kim Young-jin rất hờn dỗi. Cậu ấy nheo mắt, liếc nhìn tôi và Park Si-on.

"Ngon không?"

"……Cái gì?"

"ăn bơ tin nhắn của tôi ngon không?"

Kim Young-jin ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện, phì phì thở mạnh. Sau đó, cậu ấy xòe bàn tay ra trước mặt tôi với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Cho 5 giây để biện minh."

"……Điện thoại bị hỏng."

"Xạo ke."

"Xin lỗi."

Tôi thực sự ghét nói dối, nhưng cũng có những lời nói dối vô hại mà. Tôi không thể nói rằng Park Si-on đã chặn số của cậu và Shin Jae-young nên tôi không liên lạc được. Nhưng nghĩ lại thì tôi vẫn chưa bỏ chặn Shin Jae-young mà. Đã vậy thì cứ chặn tiếp thôi.

"Tôi không biết các cậu có gì hay mà tôi phải chiều chuộng như vậy. Nè, quà."

Kim Young-jin lấy ra một chiếc hộp trong suốt từ trong túi rồi đưa cho tôi và Park Si-on mỗi người một cái. Bên trong hộp nhựa chứa đầy kẹo.

"Tôi đã lặn lội đến tận Đài Loan để mua quà đó."

"Cái này là gì vậy? Kẹo à?"

"Giống kẹo sữa gì đó, ngon lắm."

"Tôi không thích đồ ngọt."

Park Si-on ngồi bên cạnh đưa hộp kẹo mà Kim Young-jin đưa cho tôi. Kim Young-jin nhìn thấy thế thì lườm nguýt. Chắc chắn là cậu ấy đang lẩm bẩm trong lòng rằng người này đúng là đồ vô ơn.

Không giống như Park Si-on, tôi thích ăn vặt nên ngoan ngoãn nhận lấy hộp kẹo. Tôi mở nắp, bóc một viên kẹo rồi bỏ vào miệng. Nó giống kẹo caramen hơn là kẹo cứng. Nó có vị giống kẹo Yu-ga mà tôi đã ăn khi còn nhỏ.

"Ngon không?"

"Ừm. Ngon."

Tôi lấy một viên kẹo đưa cho Kim Young-jin. Vì cậu ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt thèm thuồng. Nhận được kẹo, Kim Young-jin cười tươi rồi nhanh chóng bóc kẹo ra ăn. Vừa nhai kẹo, Kim Young-jin vừa hăng say kể về việc Đài Loan nóng và ẩm ướt như thế nào, cậu ấy đã ăn gì, uống gì ở đó. Vì cậu ấy vốn là một người có tài ăn nói nên không hề nhàm chán.

Tôi đang chăm chú lắng nghe câu chuyện du lịch của Kim Young-jin thì Park Si-on khẽ vỗ vai tôi.

"Tôi nữa."

Park Si-on chỉ vào viên kẹo bằng ánh mắt rồi há to miệng. Tôi vừa thêm vào những câu cảm thán vào câu chuyện của Kim Young-jin vừa bóc vỏ kẹo. Rồi tự nhiên đưa nó vào miệng Park Si-on. Đôi môi nhận lấy viên kẹo chạm vào ngón tay tôi. Tôi quay đầu lại nhìn Kim Young-jin. Cậu ấy đang nhìn chúng tôi với ánh mắt kinh ngạc.

"Các cậu đang làm gì vậy?"

Phải rồi, vừa nãy mình đã làm gì vậy nhỉ.

Tôi bối rối không nói nên lời. Park Si-on thay tôi trả lời, bỏ mặc tôi đang tái mét mặt mày.

"Thì ăn kẹo chứ làm gì."

"Cậu điên à, cậu không phải ghét đồ ngọt à."

"Tại Yoon Seon-woo ăn ngon quá nên tôi cũng muốn ăn thử."

"Cậu không có tay à?"

Kim Young-jin lắc đầu ngán ngẩm. Tôi gượng gạo cười rồi đưa thêm cho Kim Young-jin một viên kẹo. Tôi hỏi cậu ấy có muốn tôi bóc cho không, Kim Young-jin xua tay nói không đời nào. Ừ, Young-jin à. Thật ra tôi cũng không muốn làm vậy với cậu đâu.

Tình huống khó xử này được giải quyết một cách qua loa bởi Shin Jae-young, người vừa mới ngồi vào chỗ trong lớp. Shin Jae-young nhìn thấy tôi và Kim Young-jin đang ngậm kẹo thì ầm ĩ đòi quà của mình đâu. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy biết ơn tính cách chó má của Shin Jae-young.

Chỉ sau khi tôi dúi cho Shin Jae-young một viên kẹo thì Kim Young-jin mới quay trở lại lớp của mình. Tôi vô thức thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra người cần lo lắng không phải Park Si-on mà là tôi. Tôi ủ rũ mở sách giáo khoa ra. Park Si-on nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi.

"Seon-woo à, không phải đã bảo là phải cẩn thận ở trường sao."

"Cậu đang trêu tôi đấy à."

Park Si-on khúc khích cười. Thật đáng ghét.

"Cậu đút cho nên ngon hơn."

"Đừng có nói nữa."

"Bóc cho tôi thêm viên nữa đi."

Park Si-on chống cằm nhìn tôi dịu dàng nói. Tôi vẫn nhìn thẳng về phía trước, ném một viên kẹo xuống sàn. Tự mà bóc ra ăn đi. Nhưng Park Si-on lắc đầu nguầy nguậy rồi thúc giục nhìn tôi. Không còn cách nào khác, tôi phải lén lút bóc vỏ rồi đút vào miệng cậu ấy. Đến lúc đó Park Si-on mới hài lòng mỉm cười.

Tôi ngọ nguậy bàn tay vừa chạm vào môi Park Si-on. Cảm giác thật kỳ lạ. Vừa ngứa ngáy vừa có chút mờ ám. Nhẹ nhàng thả tay xuống sàn, ngay sau đó tay của Park Si-on cũng trượt xuống dưới bàn. Tránh ánh mắt của người khác, Park Si-on vẽ những vòng tròn méo mó quanh lòng bàn tay tôi.


"Á, thiệt tình, cơm tù cũng không tệ đến thế này, dở ẹc."

"Cậu đã ăn cơm tù bao giờ đâu mà nói. Xạo ke."

Tiết 4 kết thúc, đến giờ ăn trưa. Kim Young-jin dùng đũa khuấy khoắng thức ăn rồi than phiền về món ăn một cách chẳng liên quan. Theo tôi thì vấn đề không phải là món ăn. Rõ ràng là cứ đến giờ ra chơi là cậu ấy lại mò sang lớp tôiăn hết chỗ kẹo quà rồi, chả trách mất ngon miệng.

Tôi tặc lưỡi nhìn Kim Young-jin thì bỗng cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Shin Jae-young đang trách mắng Kim Young-jin thì gọi tên tôi với vẻ mặt vô cùng khó ưa.

"Ê, Yoon Seon-woo."

"Sao?"

"Cuối tuần tôi tổ chức tiệc sinh nhật đó."

Bộ muốn gì hả trời? Tôi nhét cơm vào miệng, phớt lờ lời của Shin Jae-young. Định đòi quà à. Nằm mơ giữa ban ngày à. Thấy tôi cố tình lơ, Shin Jae-young đá chân vào tôi.

"Cậu cũng đến đi."

"Tôi á?"

Mình đã từng được mời đến tiệc sinh nhật của bạn cùng lớp bao giờ chưa nhỉ. Đến tiệc sinh nhật chó thì có. Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm chuyện này nên có hơi bối rối.

Nhưng ngay sau đó tôi lại nghĩ đây không phải là một lời đề nghị tồi. Bỏ qua việc Shin Jae-young là một người đáng ghét, dù sao thì Kim Young-jin và Park Si-on cũng sẽ đến, tôi chỉ cần chơi vui vẻ với hai người họ là được. Tặng cho người kia một món quà dưới 10,000 won là xong.

"Cuối tuần này đó. Cậu đến thì chắc chắn sẽ vui lắm."

"Ừ thì……"

"Không được. Yoon Seon-woo có hẹn với tôi rồi."

Nhưng Park Si-on chen ngang trước khi tôi kịp đồng ý. Tôi ngớ người nhìn Park Si-on đang nhắc đến chuyện hẹn hò. Chúng tôi có hẹn gì vào cuối tuần à?

"Vậy thì hủy hẹn rồi cùng đến đi."

"Không hủy được."

"Làm gì có cái hẹn nào mà không hủy được chứ."

"Không được."

"Ê, thất vọng quá. Không phải tụi mình là bạn chí cốt à."

Shin Jae-young làm mặt mày ủ rũ, nhõng nhẽo. Cái vẻ mặt đó trông cứ giả tạo như diễn viên kịch trên sân khấu vậy.

"Ê, Yoon Seon-woo. Hai cậu có hẹn gì vậy?"

"Đúng đó, nếu không có gì quan trọng thì hủy đi mà đến."

Đến cả Kim Young-jin cũng hùa theo Shin Jae-young hỏi khiến tôi bối rối. Ít nhất thì cũng phải có hẹn thật thì mới biết là hẹn gì chứ.

Park Si-on đang ngoan ngoãn ăn cơm bỗng đặt đũa xuống.

"Shin Jae-young."

"Sao?"

Park Si-on nghiêng đầu nhìn Shin Jae-young. Ánh mắt lạnh lùng như giọng nói.

Chẳng lẽ hai người này lại định đánh nhau à? Nhớ lại cơn ác mộng ở khu nghỉ dưỡng, Kim Young-jin và tôi cũng căng thẳng dõi theo họ. Nhưng Shin Jae-young có vẻ không nhận ra bầu không khí căng thẳng mà vẫn cười ngây ngô.

"Park Si-on. Gọi rồi thì nói đi chứ."

Một sự căng thẳng tột độ lan tỏa. Có lẽ người thoải mái nhất ở đây chỉ có Shin Jae-young thôi. Chẳng biết có gì buồn cười mà cậu ấy cứ tủm tỉm cười mãi.

Park Si-on nhìn chằm chằm vào Shin Jae-young. Rồi đột nhiên tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống. Đây là tín hiệu cho thấy cậu ấy nhất định sẽ đánh Shin Jae-young. Chỉ vì cái tiệc sinh nhật vớ vẩn đó mà lại đánh nhau nữa à. Tôi định đứng dậy can ngăn cậu ấy thì chiếc đồng hồ của Park Si-on rơi xuống trước mặt Shin Jae-young.

"Cầm lấy đi."

"……Cái này là gì?"

"Quà sinh nhật."

Shin Jae-young nhặt chiếc đồng hồ trước mặt lên rồi tỏ vẻ khó hiểu. Có vẻ như cậu ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu ấy nhíu mày, vẫn giữ nụ cười trên môi.

"Mình nên đón nhận chuyện này như thế nào đây."

"Cứ đón nhận như những gì cậu thấy thôi. Tôi bảo là quà sinh nhật mà."

"À, quà sinh nhật."

"Không đi dự tiệc sinh nhật được nên tôi tặng quà trước vậy."

Shin Jae-young tỏ vẻ khó xử, hết nhìn đồng hồ lại nhìn Park Si-on. Sau đó, một nụ cười bỗng nở trên môi cậu ấy. Có lẽ cậu ấy vui vì nhận được quà sinh nhật. Nhưng chắc chắn không phải vậy. Nụ cười của cậu ấy mang một thái độ chế giễu Park Si-on một cách kỳ lạ. Có gì buồn cười đến thế nhỉ.

"Điên à, cái đồ đắt tiền như thế này mà cậu tặng à?"

Nhưng nỗ lực của tôi nhằm giải mã bầu không khí kỳ lạ giữa Park Si-on và Shin Jae-young đã không kéo dài được lâu. Tiếng kêu kinh ngạc của Kim Young-jin vang lên ngay bên cạnh. Cậu ấy không giấu nổi sự phấn khích, giật lấy chiếc đồng hồ từ tay Shin Jae-young.

"Tôi đã bảo rồi mà. Tụi mình là bạn thân nhất đó."

"Đệt, còn tôi! Tôi không phải bạn à? Park Si-on năm ngoái cậu bơ luôn sinh nhật tôi đó!"

"Young-jin à, vậy nên cậu cũng phải đối xử tốt với Si-on vào."

Shin Jae-young vênh váo nói. Cậu ấy giật lấy chiếc đồng hồ từ tay Kim Young-jin đang phì phò rồi nở một nụ cười vô cùng khó ưa.

"Cảm ơn cậu nhá, Park Si-on."

Bàn tay của Shin Jae-young vỗ nhẹ vào ngực Park Si-on đang ngồi bên cạnh. Đáp lại lời cảm ơn đó là sự im lặng. Nhưng Shin Jae-young vẫn có vẻ vui vẻ. Cậu ấy huýt sáo nhẹ rồi nhìn tôi. Ánh mắt cậu ấy nháy mắt với tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Sao mình lại cảm thấy tồi tệ như vậy nhỉ.

Ngay cả khi trên đường trở về lớp sau khi ăn trưa, cảm giác khó chịu vẫn không biến mất. Tôi nhẹ nhàng tiến đến gần Kim Young-jin.

"Cái đồng hồ mà Park Si-on tặng đắt lắm à?"

"Đắt vãi. Cái thằng kia lại đi tặng cái đó."

"Bao nhiêu tiền?"

Nghe Kim Young-jin nói sơ qua về số tiền, mắt tôi trợn tròn. Đúng là người kia điên thật. Tại sao lại tặng cái đắt tiền đó cho Shin Jae-young chứ? Tôi vội vàng chạy đến chỗ Park Si-on.

"Cậu không sợ bị bố mẹ mắng à? Tự tiện tặng đồ đắt tiền như vậy có được không?"

"Bố mẹ tôi không có quan tâm đến mức để ý từng món đồ của tôi đâu."

"Ê, dù gì thì……"

"Dù sao thì tôi cũng định tặng rồi. Không sao đâu."

"Cậu bị Shin Jae-young nắm thóp gì à?"

Mối quan hệ giữa hai người không thân thiết đến mức tặng một chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy. Park Si-on chứ không phải ai khác phải là người hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Nếu không bị nắm thóp thì Park Si-on sẽ không làm như vậy. Park Si-on mỉm cười trước ánh mắt lo lắng của tôi.

"Tôi thì bị nắm thóp gì chứ. Trông tôi giống người dễ bị nắm thóp lắm à?"

Đâu phải ai cũng dễ bị nắm thóp đâu. Chỉ cần xui xẻo gặp phải một người cố tình nhắm vào mình thì sẽ bị nắm thóp thôi. Tôi nhìn Park Si-on đang nói những lời ngớ ngẩn một cách chán nản. Park Si-on điềm tĩnh vuốt ve lưng tôi.

"Nhà tôi đầy đồng hồ như thế. Tặng một cái rồi cuối tuần đi chơi với cậu thì thích hơn."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo