Tái Sinh - Chương 42

"Lạ nhỉ, rõ ràng Shin Jae-young bảo là nó thắng rồi mà."

Đúng vậy, chắc chắn thằng này biết Shin Jae-young. Chắc vì thế mà nó mới tham gia tiệc sinh nhật của Shin Jae-young. Park Si-on chỉ quen Kim Shin-joo thông qua người khác thôi.

"Shin Jae-young thằng chó đó lừa tao à? Này, Yoon Seon-woo cái này ai làm đấy hả?"

Tôi cố gắng hết sức để bỏ ngoài tai những lời của Kim Shin-joo. Tôi cố gắng lấp đầy những lỗ hổng trong câu chuyện mà tôi có thể thấy rõ. Đồng thời, tôi đẩy tất cả những sự thật mà tôi không muốn xác nhận ra khỏi ý thức của mình. Tiếng chuông báo động vang lên trong đầu tôi. Lý trí của tôi gào thét rằng tôi phải nghi ngờ và truy hỏi những lời đáng ngờ của Kim Shin-joo.

"Này, Yoon Seon-woo. Mày sao thế."

"Tao đi đây. Tao phải đi đây."

Trước mắt tôi phải thoát khỏi đây đã. Kim Shin-joo có nói gì cũng không quan trọng. Tôi không thể tin bất cứ lời nào thốt ra từ miệng thằng đó. Những lời như Shin Jae-young thắng rồi hay Park Si-on làm gì đó, chắc chắn là hắn nói để trêu tôi thôi.

Lời nói từ miệng cặn bã thì chỉ là cặn bã thôi. Nó không thể là sự thật được. Đừng nghi ngờ. Nghi ngờ sẽ dẫn đến nghi ngờ khác và làm sai lệch sự thật hiển nhiên.

Tôi gạt tay Kim Shin-joo đang giữ tôi lại và chạy ra khỏi quán net. Không hiểu sao mắt tôi lại hoa lên. Suy nghĩ của tôi trở nên hỗn loạn và rối tung lên. Trước mắt tôi phải về nhà đã. Tôi vội vàng nhấn nút thang máy.

Ding dong

Cửa thang máy mở ra. Khoảnh khắc tôi định bước vào, hai chân tôi khựng lại.

"Đồng hồ……."

Trong mớ hỗn độn trong đầu tôi, một từ duy nhất vang lên rõ ràng. Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Ánh sáng lý trí chói lóa như lưỡi dao găm đâm vào niềm tin ngu muội của tôi.

"Đúng rồi, đồng hồ."

Chiếc đồng hồ lấp lánh trên cổ tay Shin Jae-young. Chiếc đồng hồ mà Park Si-on tặng cho cậu ấy nhân dịp sinh nhật. Phản ứng đáng ngờ của Shin Jae-young khi nhận chiếc đồng hồ đó. Và lời nói của Shin Jae-young.

"Haizz, tôi luôn luôn là phe của cậu mà."

Shin Jae-young và đồng hồ. Phe của cậu và phe của tôi. Quân ta và quân địch. Phân biệt địch ta. Ngu ngốc và kiêu ngạo.

"cậu có biết đặc điểm của những thằng đầu óc nhanh nhạy nhưng tầm nhìn hạn hẹp là gì không? Đó là chúng nó chỉ nghĩ theo ý mình thôi."

Shin Jae-young và đồng hồ. Quân ta và quân địch. Ngu ngốc và kiêu ngạo và chiến thắng của Shin Jae-young.

"Lạ nhỉ, rõ ràng Shin Jae-young bảo là nó thắng rồi mà."

Shin Jae-young và đồng hồ. Quân ta và quân địch. Ngu ngốc và kiêu ngạo. Chiến thắng của Shin Jae-young. Và hành động kỳ lạ của Kim Young-jin.

"Nếu cần thì cắn tai nó rồi thiến nó luôn đi."

Shin Jae-young và đồng hồ. Quân ta và quân địch. Ngu ngốc và kiêu ngạo. Chiến thắng của Shin Jae-young. Kim Young-jin dạy võ tự vệ. Và…….

"Đừng tin Park Si-on. Thằng đó là đồ chó má."

"Park Si-on."

Một mảnh ghép được đặt vào tay tôi. Nếu tôi lắp mảnh ghép này vào chỗ trống thì toàn cảnh bức tranh mờ ảo và mơ hồ sẽ hiện ra. Bỗng nhiên, tôi nhớ đến khuôn mặt của Park Si-on khi cậu ấy nhìn tôi dưới ánh hoàng hôn. Khung cảnh mà tôi nhớ này sẽ trở thành tuyệt cảnh hay tuyệt vọng đối với tôi đây.

Cửa thang máy đóng lại. Tôi lại nhấn nút một lần nữa.

[Cửa đang mở.]

Nếu tôi mở cánh cửa này ra và trở về nhà, tôi sẽ chờ đợi Park Si-on. Đêm khuya, khi Park Si-on đến nhà tôi, tôi sẽ ôm chặt cậu ấy. Sau đó, tôi sẽ kể cho Park Si-on nghe tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay. Cậu ấy sẽ lo lắng và run rẩy. Tôi sẽ không thể bỏ rơi khuôn mặt xinh đẹp đang nép vào lòng tôi và tôi sẽ tin tất cả những gì đôi môi ngọt ngào đó nói. Tôi sẽ sẵn sàng bị cậu mê hoặc. Cho đến khi một màn sương dày đặc bao phủ những nghi ngờ trong lòng tôi.

Khi những nghi ngờ được bao phủ bởi màn sương mù, chúng sẽ bị mốc. Nấm mốc đó sẽ lan rộng từ từ ngay cả khi Park Si-on chân thành thú nhận tình cảm của mình. Mối tình đầu của tôi sẽ trở nên cũ kỹ với mùi hôi thối như vậy. Và đó là một điều tồi tệ đối với cả cậu và tôi. Bỗng nhiên tôi nghĩ rằng mình không nên làm như vậy.

[Đang xuống.]

Tôi không giữ thang máy đang đi xuống lại. Thay vào đó, tôi run rẩy vì sợ hãi và bất an rồi quay người lại. Tay tôi mở cửa quán net. Tôi quay đầu lại tìm Kim Shin-joo. Tôi thấy hắn đang đứng hút thuốc trong phòng hút thuốc ở đằng xa.

Tôi không có ý định tin tất cả những gì hắn nói. Kim Shin-joo không phải là người đáng tin cậy. Tôi chỉ muốn xác nhận thôi. Những gì tôi đang bỏ lỡ là gì. Shin Jae-young và Park Si-on đang che giấu điều gì, và những lời mà Kim Young-jin không thể thốt ra là gì, tôi sẽ tự mình xác nhận bằng mắt và tai.

Tình yêu mù quáng của tôi rẽ sang một ngã khác. Ở đó có một chiếc hộp Pandora mà tôi chưa từng mở ra. Những mảnh ký ức mà tôi chưa từng nhận ra cho đến bây giờ đang chuẩn bị đâm tôi và lao vào tôi. Tôi bất giác run lên vì sợ hãi những bất hạnh sắp ập đến. Không hiểu sao từ sáng đến giờ tôi cứ cảm thấy không vui. Đôi mắt tôi nhanh chóng đỏ hoe.

Nhưng tôi không được khóc ở đây. Tôi phải mở cánh cửa này ra và kiểm tra tất cả những thứ ở dưới đáy hộp. Vì tôi, người yêu cậu và…….

"Tôi thích cậu, thật sự thích cậu Yoon Seon-woo."

Vì sự chân thành của cậu khi nói rằng cậu thích tôi.

"Ý mày bảo Shin Jae-young thắng là sao."

Kim Shin-joo ngơ ngác nhìn tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Sau đó, đôi môi dài ngoằng của hắn nhả khói mù mịt vào mặt tôi. Mũi tôi cay xè vì mùi hăng.

"Khi nãy mày chạy trối chết đi đâu rồi mà giờ lại quay lại đây?"

"Trả lời câu hỏi của tao đi. Shin Jae-young thắng cái gì?"

"Sao mày lại hỏi thế?"

"Vì tao tò mò."

"Sao mày lại tò mò về chuyện đó?"

"Tao cảm thấy nó liên quan đến tao."

Kim Young-jin tự nhiên dạy tôi võ tự vệ, còn Kim Shin-joo thì vừa nhìn thấy dấu vết trên cổ tôi đã nghĩ ngay đến Park Si-on. Rồi bỗng nhiên hắn hỏi tôi chẳng phải Shin Jae-young thắng rồi sao. Điều đó có nghĩa là Shin Jae-young đã thắng trong một trò chơi nào đó mà tôi không biết. Phần thưởng cho chiến thắng đó có lẽ là chiếc đồng hồ mà Park Si-on đã tặng cho cậu ấy.

Cuối cùng, tôi đi đến kết luận rằng tôi có liên quan đến một sự việc nào đó mà Park Si-on và Shin Jae-young đã gây ra. Và có lẽ vị trí của tôi cũng giống như chiếc đồng hồ mà Shin Jae-young đang đeo. Tôi chính là chiến lợi phẩm của Park Si-on.

"Hừm, nếu tao nói ra thì tao sẽ gặp rắc rối đấy."

"Mày nói gần hết rồi còn gì. Mày sợ à?"

"Puhaha, làm gì có chuyện đó."

Kim Shin-joo ngậm điếu thuốc trên miệng và nhếch mép cười. Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn.

"Mày sẽ tổn thương lòng tự trọng lắm đấy, mày chắc chứ?"

"Lòng tự trọng của tao mày đã chà đạp nát bét rồi còn gì. Tao đoán trước được phần nào rồi nên mày chỉ cần xác nhận với tao thôi."

"Mày muốn biết bọn nó có đùa giỡn với mày hay không, hay là mày muốn biết nội dung của trò đùa đó?"

"Cả hai. Nếu có thể thì càng cụ thể và chi tiết càng tốt. Hãy nói thật lòng và không thêm bớt gì cả."

Tôi đoán trước được phần nào những lời sẽ thốt ra từ miệng hắn. Tôi nghiến răng vì ghét vẻ kênh kiệu của Kim Shin-joo. Kim Shin-joo thờ ơ gạt tàn thuốc vào gạt tàn.

"Thật ra thì cũng không có gì to tát đâu. Chỉ là bọn Park Si-on cá cược với nhau xem có thể địt được mày hay không thôi."

Nhưng những lời thốt ra từ miệng Kim Shin-joo còn vượt xa dự đoán của tôi. Tôi cảm thấy như máu trong người tôi đang cạn kiệt.

"……Địt....., tao."

"Ừ."

"……."

"Sao thế, mày bị tổn thương à?"

Kim Shin-joo nhìn khuôn mặt tái mét của tôi rồi cười khẩy. Sau đó, hắn đặt tay lên vai tôi vỗ về như để an ủi. Bàn tay đó càng khiến tôi trở nên thảm hại hơn.

"Park Si-on sẽ địt tao à……."

Thì ra đó là lý do cậu ấy cố tình tiếp cận một thằng như tôi. Khi tôi hỏi Park Si-on tại sao cậu ấy lại muốn làm bạn với tôi, cậu ấy đã trả lời là "chỉ là". Tôi đã gán ghép nhiều ý nghĩa vào lời nói "chỉ là" đó. Tôi mơ hồ nghĩ rằng cậu ấy có cảm tình với tôi. Lúc đó, tôi không thể đưa ra kết luận nào khác.

Nhưng hóa ra đúng như lời cậu nói, tất cả chỉ là như vậy thôi. Cậu chỉ muốn địt tôi thôi. Những con sóng không ngừng ập đến nơi con đê kiên cố mà tôi đã cố gắng xây dựng bị sụp đổ.

Giờ đây tôi mới thực sự hiểu rõ ý nghĩa của câu nói khó hiểu mà Shin Jae-young đã nói với tôi.

"Hãy cảnh giác với sự kiêu ngạo hơn là sự ngu ngốc."

Tôi đã tùy tiện giải thích ý đồ của Park Si-on và thêm vào đó những giải thích chủ quan của mình, và thật nực cười là tôi lại tin rằng mình đang hiểu rõ bản chất của cậu ấy.

Sự chắc chắn rằng Park Si-on mà tôi giải thích sẽ trùng khớp với Park Si-on thật sự. Ảo tưởng rằng chỉ mình tôi mới có thể nhận ra những khoảng trống mà người khác không nhìn thấy ở Park Si-on. Ảo tưởng rằng tôi là một người đặc biệt đối với cậu ấy.

Giống như lời của Shin Jae-young, tôi đã thiển cận và kiêu ngạo. Điều tôi cần phải cảnh giác không phải là việc tôi ngu ngốc chạy theo Park Si-on mà là sự kiêu ngạo của tôi khi vội vàng kết luận rằng Park Si-on sẽ là một ngoại lệ đối với tôi. Và người kiêu ngạo sẽ không bao giờ nhận ra rằng mình ngu ngốc. Vì vậy, lời nói của hắn rằng hãy cảnh giác với sự kiêu ngạo hơn là sự ngu ngốc đã không sai.

Park Si-on mà tôi đã nhìn thấy, hiểu và yêu thích cho đến bây giờ chỉ là một ảo ảnh mà tôi tạo ra. Cậu là một ảo ảnh mà tôi đã phóng chiếu tất cả những mong muốn của mình vào.

Vậy thì con người thật của cậu là ai?

"Mày biết Park Si-on bằng cách nào?"

Nghe câu hỏi của tôi, Kim Shin-joo cười khúc khích như thể hắn đang thấy thú vị. Mỗi khi hắn nhấc người lên thì tàn thuốc trắng lại rơi xuống sàn. Sau đó, hắn búng điếu thuốc bằng tay. Kim Shin-joo nghiêng đầu sang một bên rồi tiến lại gần tôi. Hắn đặt hai tay lên đầu gối và nhìn chằm chằm vào mặt tôi một cách chậm rãi như đang suy nghĩ.

"Mày không nhớ Park Si-on à?"

"Gì?"

"Mày từng gặp Park Si-on rồi mà."

Tôi cảm thấy như mình vừa bị ốp một túi đá lạnh lên đầu. Tôi cứ nghĩ là mình sẽ nghe được rằng hắn và Park Si-on là bạn bè, nhưng bỗng nhiên tôi cảm thấy choáng váng như thể mình vừa bị đánh úp từ phía sau.

“Ngày mà mày bị tao đánh lần đầu tiên, ngày đó có Park Si-on ở đó mà.”

Ký ức mơ hồ chực chờ hiện ra rồi lại biến mất. Dù lục lọi ký ức thế nào, tôi cũng không thấy khuôn mặt của Park Si-on. Tôi lại một lần nữa nhớ lại ngày đầu tiên gặp Kim Shin-joo.

Vào thời điểm đó, tôi đã bị dẫn đến nhà trọ của ai đó bởi những thằng hay đi chơi cùng. Tôi không nhớ rõ nhà của ai. Có lẽ là một trong số những đàn em của Kim Shin-joo.

Tôi đã gặp Kim Shin-joo lần đầu tiên ở đó. Kim Shin-joo nói rằng chúng tôi thường xuyên chạm mặt nhau ở trường, nhưng tôi không nhớ mặt hắn.

“Mày không nhớ à?”

Trong căn phòng đó cũng đầy khói thuốc như ở đây. Kim Shin-joo túm lấy cằm tôi và đánh tôi một trận nhừ tử. Nhờ Kim Shin-joo túm tóc tôi lắc lư mà tầm nhìn của tôi bị rung lắc dữ dội, vì vậy tôi không nhìn rõ ai ở đó. Điều tôi nhớ chỉ là sự xấu hổ và đau đớn của ngày hôm đó. Nhưng Park Si-on đã ở đó…….

“……Tại sao Park Si-on lại ở đó?”

“Sao lại không? Vì tao là bạn nó.”

“Hai người là bạn à?”

“Nói chính xác thì là bạn học cũ. Bạn cấp hai.”

Cậu đã ở trong cái không gian mà tôi bị Kim Shin-joo đá, giật tóc và trêu chọc. Một trong những tên vừa xem vừa cười nhạo nỗi đau của tôi chính là cậu. Tôi cảm thấy máu trong người mình đang đông lại.

“Mày khóc à?”

Một giọt nước mắt chảy dài trên má tôi.

Kim Shin-joo cười toe toét để lộ hàm răng đều đặn. Hắn có vẻ rất vui khi nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi. Đột nhiên, tim tôi đau nhói như muốn vỡ tung. Như thể có ai đó đang giẫm đạp lên tim tôi. Từng âm tiết mà Kim Shin-joo nói ra đều găm vào tôi như dao găm.

Đột nhiên, Kim Shin-joo vuốt má tôi. Khi thấy tôi đứng yên, hắn chớp mắt như thể sắp kể cho tôi nghe một bí mật lớn.

“Lúc đó, Park Si-on đã để lại một nhận xét cực kỳ kỳ quặc về mày đấy. Thằng đó bị điên mà. Hoàn toàn là một thằng biến thái.”

Bàn tay sờ soạng má tôi nãy giờ đã buông xuống. Tiếng bật lửa vang lên. Kim Shin-joo nhíu một bên mắt và hút thuốc mạnh như thể mắt hắn bị cay. Tôi dồn sức vào đôi chân đang run rẩy. Khuôn mặt ghê tởm đang tươi cười nhìn về phía tôi.

“Nó đã nói gì?”

“Nói gì nhỉ. Có nên nói cho mày nghe không?”

Kim Shin-joo liếm môi rồi túm lấy cằm tôi. Tôi không hất tay hắn ra. Dù sợ hãi những lời sắp được nói ra, nhưng tôi cũng không có ý định bịt tai lại. Kim Shin-joo từ từ mở miệng. Khoảnh khắc thoáng qua đó dường như kéo dài cả tỷ năm đối với tôi.

“Tao không thể địt vào lỗ đít của thằng con trai được, nhưng tao muốn địt vào miệng thằng đó.”

Giọng nói bộc lộ ý định sỉ nhục một cách trắng trợn vang vọng bên tai tôi.

“Park Si-on bảo nhìn mặt mày là muốn nhét dương vật vào đến tận cùng và khiến mày khóc. Hắn bảo nhìn khuôn mặt dính đầy nước mắt và tinh dịch của mày thì chắc chắn sẽ rất kích thích.”

“…….”

“Puhaha, có kỳ quặc không cơ chứ?”

Đôi mắt của tên đang vạch trần quá khứ của Park Si-on lóe lên một cách cay nghiệt. Những ngôn từ thốt ra từ miệng Kim Shin-joo đánh đập tôi. Khoảnh khắc đó, tôi muốn cắt đứt đôi tai của mình. Tôi muốn cắt tai để rửa sạch bằng nước sạch và phơi khô dưới ánh nắng. Vì từng từ mà Kim Shin-joo thốt ra quá bẩn thỉu. Vì ý nghĩa chứa đựng trong những từ ngữ đó quá ghê tởm.

Nhưng trong hoàn cảnh này, tôi vẫn không thể nào hình dung được khuôn mặt của Park Si-on đang thốt ra những từ ngữ thô tục và gợi dục như vậy. Park Si-on thật sự đã nói những lời đó à? Cái thằng đó á? Bằng đôi môi xinh đẹp đó á? Bằng giọng nói dịu dàng đó á?

Khuôn mặt của Park Si-on đang đứng dưới ánh hoàng hôn trong đầu tôi trở nên méo mó. Trên đó, hình ảnh cậu ta tàn nhẫn giẫm đạp lên Kim Young-jin chồng lên nhau.

Tôi dùng bàn tay run rẩy che mặt lại. Cảm giác Park Si-on ôm lấy mặt tôi vẫn còn rõ mồn một. Bàn tay đó đã vuốt ve những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi. Nhưng tất cả những bàn tay đang đi theo vết tích nỗi buồn của tôi đều là hư ảnh.

“Tôi đã muốn nhìn thấy cậu khóc một lần, tôi nghĩ cậu sẽ xinh lắm.”

Giờ đây tôi mới hiểu được hành động luôn ám ảnh về khuôn mặt đang khóc của tôi. Đó không phải là hành động đồng cảm với nỗi buồn của tôi.

Tôi hôn cậu được không?”

Chỉ là, cậu ta đã nổi hứng với tôi. Giống như Kim Shin-joo đáng ghê tởm trước mắt tôi.

Kim Shin-joo ôm lấy vai tôi đang đứng ngơ ngác.

“Nghĩ kỹ thì thằng đó vẫn hơn tao một bậc. Này, Yoon Seon-woo. Tao nói thật là tao không đến mức đó đâu? Lòng tao cũng có phần trong sáng đấy.”

Kim Shin-joo vừa nhấn mạnh sự trong sáng của hắn vừa nhướng mày, sau đó hắn đặt tay lên ngực và tỏ vẻ đau khổ.

Hành động khoa trương này là sự chế nhạo dành cho tôi. Nhưng buồn cười thay, sự chế nhạo trắng trợn này lại có vẻ trong sáng hơn. Ít nhất thì thằng này cũng không cố gắng lừa dối tôi bằng cách giả tạo.

Tôi thấy đầu óc mình trống rỗng. Tôi nghe thấy tiếng gì đó sụp đổ bên tai. Tôi cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ đang bật ra khỏi kẽ răng. Kim Shin-joo dùng ngón tay gõ gõ vào má tôi khi thấy tôi đang run rẩy. Môi tôi run lên.

“Muốn nghe tao kể chuyện thú vị hơn không?”

“……Vẫn còn chuyện thú vị hơn à?”

“Nghe đi, chuyện này có lẽ sẽ an ủi mày đấy. Vì nó là chuyện Park Si-on đã làm trò khỉ vì mày mà.”

Kim Shin-joo khoác vai tôi một cách thân thiện.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo