Park Si-on nhận hình phạt xin lỗi bằng văn bản và 6 tiếng lao động công ích trong trường. Không giống như những lo ngại của giáo viên chủ nhiệm, lần này mọi việc đã trôi qua một cách lặng lẽ mà không gây ra bất kỳ tiếng ồn nào. Theo những gì tôi nghe được thì gia đình của Shin Jae-young rất kiên quyết nên Ủy ban Bạo lực Học đường đã không được triệu tập. Cuối cùng thì vụ việc này chỉ dừng lại ở việc điều tra sự việc mà thôi.
Nhờ những người lớn không muốn chuyện bé xé ra to mà những việc tôi đã làm cũng bị bỏ qua một cách mơ hồ. Việc bị lôi đến phòng giáo viên và nghe răn dạy là tất cả những gì mà tôi phải chịu đựng.
Shin Jae-young và Park Si-on đã nghỉ học vui vẻ trong vài ngày. Tôi đã cố gắng tận dụng khoảng thời gian không có hai người đó. Tôi từng chút một khôi phục lại tinh thần tan vỡ, và tôi đã cố gắng ăn uống đầy đủ và ngủ ngon giấc. Mặc dù không được như ý muốn.
May mắn thay, không có ai làm phiền tôi khi tôi ở một mình. Khi tôi bước vào lớp, tất cả mọi người đều lén lút tránh né ánh mắt của tôi . Thật đáng giá khi đã đánh Park Si-on ra bã trong lớp học. Cuộc sống bị cô lập lâu ngày cuối cùng cũng trở lại và khiến tôi khá hài lòng.
Nhưng sự bình yên không kéo dài được lâu. Vài ngày sau, Park Si-on và Shin Jae-young, những người đã nhuộm khuôn mặt với đủ loại màu sắc, đã đến trường. Mối quan hệ giữa cả hai trông không khác gì so với trước đây, dù cho họ đã đánh nhau đến mức trường học suýt chút nữa bị lật tung. Tôi không biết giữa họ đã có những lời gì, nhưng tôi có cảm giác họ đã tự giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Ngay khi tôi xác nhận Shin Jae-young bước vào lớp, tôi liền thu dọn đồ đạc của mình. Shin Jae-young chăm chú nhìn tôi làm việc đó. Nhìn khuôn mặt đầy vết thương của cậu ta khiến tôi vô thức cau mày. Tôi thấy có lỗi nhưng tôi không có ý định xin lỗi cậu ta một cách miễn cưỡng. Vì tôi không có ý định tạo ra bất kỳ điều gì khiến tôi phải xin lỗi Shin Jae-young nữa. Tôi cứ thế cầm đồ đạc của mình rồi ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ bên cạnh Park Si-on.
“Đến rồi à?”
Park Si-on với những vết bầm tím xanh lét cười tươi. Park Si-on chống cằm và không rời mắt khỏi tôi trông có vẻ rất vui. Những lời “thằng điên này” suýt chút nữa đã bật ra khỏi miệng tôi .
“Vai của cậu ổn chứ? Còn Tôi vẫn còn đau lắm.”
Park Si-on chào đón tôi như thể tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng tôi chỉ là một giấc mơ. Chắc chắn là đầu óc cậu ta có vấn đề rồi. Cậu ta lo lắng cho vai của tôi thì có vẻ như trí nhớ của cậu ta vẫn còn nguyên vẹn…….
Chẳng bao lâu sau, Park Si-on khoác tay lên vai tôi . Tôi nhìn chằm chằm vào Park Si-on đang than vãn bằng cách tựa trán vào vai tôi .
“Vai tôi đau lắm, đừng chạm vào.”
Tôi nhẹ nhàng gạt tay cậu ta ra khỏi vai. Park Si-on, người mà tôi cứ nghĩ sẽ nổi điên lên, bất ngờ thu tay về một cách ngoan ngoãn.
“Đau nhiều lắm à?”
“Vậy thì cậu nghĩ xem.”
Thật ra sau vài ngày thì tôi đã gần như không còn cảm thấy đau nữa, nhưng tôi cố tình xoay vai và giả vờ đau đớn. Park Si-on nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ. Chính cậu ta đã đánh tôi đấy thôi, dù sao thì cậu ta cũng là một thằng không biết xấu hổ.
Tôi mở sách bài tập ra và giả vờ học, Park Si-on khẽ chạm vào tay tôi . Nhìn đồng hồ thì vẫn còn thời gian cho đến khi giáo viên chủ nhiệm đến. Tôi sợ rằng nếu tôi phớt lờ cậu ta thì mọi chuyện sẽ lại trở nên ầm ĩ như lần trước nên tôi khẽ quay đầu lại.
“Tôi không bị mắng nhiều đâu.”
“Gì?”
“Ở nhà tôi không bị mắng nhiều đâu. Tôi sợ cậu sẽ lo lắng.”
Khuôn mặt trắng bệch của cậu ta đầy những vết thương mà tôi đã gây ra. Vết bầm tím mà tôi đã gây ra bằng ghế đã được khâu lại, và có một miếng băng trắng dán ở đó. Nhìn những vết thương không có vết thương mới nào khác thì có vẻ như những lời cậu ta nói rằng cậu ta không bị mắng nhiều là sự thật.
Nhưng tại sao cậu ta lại nói với tôi những điều mà tôi thậm chí còn không hỏi chứ. Vừa nghĩ vừa thể hiện hết sự khó chịu trên mặt thì Park Si-on trở nên lạnh lùng. Tôi ngập ngừng mở miệng.
“Vậy à… tốt quá rồi.”
Và rồi một sự im lặng kéo dài.
Trái với dự đoán của tôi , Park Si-on không đối xử với tôi một cách ép buộc. Thay vào đó, cậu ta bắt đầu hành hạ tôi bằng những cách khác.
Cậu ta lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm rồi lén lút vuốt ve má tôi để tránh ánh mắt của mọi người, và trong giờ học, cậu ta duỗi tay xuống dưới bàn để nắm lấy tay tôi . Nếu tôi lén lút rút tay ra thì cậu ta sẽ liên tục vuốt ve đầu gối và đùi tôi . Mỗi khi những ngón tay lạnh lẽo chạm vào tôi , cơ thể tôi lại cứng đờ như băng. Sau đó, Park Si-on sẽ thở dài nhẹ nhõm và thu tay lại. Rồi ánh mắt của cậu ta lại dán chặt vào tôi .
Park Si-on đã nhìn tôi một cách dai dẳng. Sẽ không quá lời khi nói rằng cậu ta gần như chỉ nhìn mỗi mình tôi . Cậu ta nhìn tôi trong giờ học, và cậu ta nhìn tôi trong giờ nghỉ. Thậm chí cậu ta còn đi theo tôi đến tận nhà vệ sinh và khiến tôi khó xử.
Tôi cảm thấy ánh mắt của cậu ta dù tôi ở đâu. Bất cứ khi nào tôi vô tình quay đầu lại, tôi chắc chắn sẽ bắt gặp ánh mắt của Park Si-on đang nhìn tôi . Cậu ta chống cằm rồi vùi mặt vào tay, thay đổi tư thế hết lần này đến lần khác nhưng ánh mắt của cậu ta luôn dán chặt vào tôi . Điều này gần như là một hình thức tra tấn mới.
Đã có rất nhiều lần tôi muốn nói với cậu ta là đừng có nhìn nữa, nhưng tôi đã không mở miệng. Vì tôi không còn sức để cố gắng thuyết phục cậu ta nữa. Nếu cậu ta là một thằng có thể nói lý thì đã không có chuyện tôi phải trở nên thảm hại đến thế này rồi.
Vậy nên thay vì tranh cãi ầm ĩ, tôi đã mang một đống khẩu trang từ nhà đến. Đó là một kế sách mà tôi đã nghĩ ra khi cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi . Nếu không nhìn thấy thì cậu ta sẽ không nhìn nữa đâu. Tôi dùng khẩu trang che đi ánh mắt của cậu ta, và từ đó trở đi, tôi đã che giấu biểu cảm của mình.
“Cậu bị ốm à?”
“Tôi bị dị ứng.”
“Dị ứng gì?”
“Bụi mịn.”
“Cậu đùa à?”
“Tôi và cậu có thân đến mức để đùa giỡn à?”
Nghe tôi nói vậy, Park Si-on tỏ vẻ không hài lòng. Tôi dán mắt vào tay cậu ta vì sợ rằng cậu ta sẽ lại ra tay.
“Cậu bị thế từ khi nào?”
“Nó cứ bỗng dưng phát thôi.”
“Tôi muốn nhìn mặt cậu……”
Park Si-on kéo dài giọng. Và đó là tất cả. Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ ép tôi cởi khẩu trang ra, nhưng cậu ta chỉ nhìn tôi đang đeo khẩu trang mà thôi. Chẳng hiểu sao cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào thứ mà cậu ta không thể nhìn thấy nữa. Thật là một thằng điên.
Sau khi Park Si-on và Shin Jae-young quay lại lớp, tôi cứ nghĩ cuộc sống học đường của mình sẽ trở nên khó khăn hơn nhưng thật đáng ngạc nhiên khi điều đó chỉ là nỗi lo lắng vu vơ của tôi . Chúng tôi đã duy trì một sự bình yên mong manh bằng cách không vượt qua ranh giới mà cả hai đã vạch ra. Không phải là tôi đã làm gì đặc biệt. Tôi chỉ tuyên bố đầu hàng, và tôi đã hành động cho phù hợp với điều đó.
Tôi đã trở thành kẻ cô độc, không giao tiếp với bất kỳ ai. Nghe giảng một cách bình thường và trốn đến phòng giáo viên trong giờ nghỉ bằng cách lấy lý do là đi hỏi bài, đó là tất cả những gì tôi đã làm.
Nhưng thật kỳ lạ là chỉ cần như vậy thôi mà Park Si-on đã ngừng nổi điên. Cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi hoặc thỉnh thoảng cố gắng tiếp xúc thân thể với tôi , nhưng chỉ có vậy thôi. Thật nực cười khi lý do cậu ta túm lấy tóc tôi và làm ầm ĩ lên chỉ đơn giản là vì tôi không chịu ngồi cạnh cậu ta. Tôi không thể nào theo kịp mạch suy nghĩ của cậu ta.
Vậy nên tôi đã cố gắng hết sức để tránh Park Si-on trong phạm vi không làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn. Mang khẩu trang và đi dạo trong phòng giáo viên, những hành động nhạt nhẽo như trả thù hay phản kháng đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
Hôm nay cũng vậy, ngay sau khi tan học, tôi đã vội vàng thu dọn đề thi thử. Tuy nhiên, Park Si-on, người bình thường vẫn luôn im lặng, đã giữ tôi lại khi tôi định trốn đến phòng giáo viên. Có lẽ cậu ta đã nhận ra rằng tôi đang tránh cậu ta. Không, nếu là cậu ta thì chắc hẳn cậu ta đã nhận ra từ lâu rồi. Cậu ta chỉ là đã âm thầm cho phép tôi làm như vậy thôi.
“Đi đâu đấy?”
“Hả? À, chỉ là, đến phòng giáo viên thôi.”
“Cứ hỏi tôi đi. Tôi sẽ chỉ cho cậu.”
Cậu ta cười trong khi giả vờ thân thiện. Chỉ cần nhìn nụ cười mong manh đó thôi là tôi có thể dễ dàng biết được cậu ta đang tức giận đến mức nào. Nhưng tôi không còn cách nào khác. Đây là khoảng thời gian tự do quý giá của tôi .
“Tôi không muốn.”
“Tại sao?”
“Cậu có học đại học đâu.”
Nghe tôi nói vậy, biểu cảm của cậu ta trở nên lạnh lùng. Mà dù sao thì đó cũng là sự thật mà. Để một người thầy đàng hoàng đã thi đỗ kỳ thi tuyển dụng giáo viên hướng dẫn tôi thì hơn chứ?
“Tôi đi đây.”
Tôi phớt lờ cậu ta đang có vẻ tức giận và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Nhưng đột nhiên Park Si-on đi theo tôi ra khỏi lớp. Vừa ra khỏi hành lang, tôi đã lập tức đeo khẩu trang vừa tháo ra lủng lẳng trên một bên tai. Park Si-on vươn tay lấy khẩu trang rồi lén lút thả nó xuống đất. Tôi cúi xuống để nhặt lại khẩu trang thì cậu ta đã giữ tay tôi lại. Sau đó, cậu ta cười và dùng chân nghiền nát chiếc khẩu trang.
“Cậu làm gì đấy?”
“Nó rơi xuống đất nên dơ rồi.”
“Bỏ chân ra.”
“Cậu cũng bị dị ứng với bụi mịn mà, sao lại nhặt đồ rơi xuống đất?”
Tôi nhìn cậu ta đang cười toe toét. Ánh mắt tôi lướt nhìn chiếc khẩu trang nằm trên đất. Park Si-on khẽ đẩy lưng tôi , người đang cố gắng kìm nén cơn giận. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ chiếc khẩu trang và quay người lại. Park Si-on đứng sát bên cạnh tôi , người đang đi trước trên hành lang.
“Sao cậu lại đi theo tôi ?”
“Tôi cũng muốn hỏi mấy người tốt nghiệp đại học vài thứ.”
Tôi liếc nhìn cậu ta đang nói những điều vô nghĩa thì ánh mắt chúng tôi chạm nhau ngay lập tức. Khuôn mặt tôi lúc này đang không phòng bị. Tôi cảm nhận rõ ràng ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thật của tôi . Tôi quay mặt đi và nhìn về phía trước thì Park Si-on khoác vai tôi . Cậu ta khẽ nói vào tai tôi .
“Cậu chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học tốt chứ?”
“……”
“Dạo này cậu chăm chỉ lắm đấy, cậu có mệt không?”
Ngay khi nghe thấy câu hỏi của cậu ta, tôi đã nhăn mày. Đó là một câu hỏi không phù hợp với mối quan hệ của chúng tôi . Cái thằng điên này đang giả vờ là người bình thường ở đâu vậy? Nhìn tôi trố mắt nhìn cậu ta như thể không tin vào tai mình, cậu ta khẽ nhếch môi.
“Tôi muốn chúng ta học cùng một trường đại học…….”
Và ngay khi nghe thấy những lời đó, bước chân tôi đã dừng lại. Cùng một trường đại học ư. Cái thằng này định theo đuôi tôi đến tận đại học rồi hành hạ tôi à?
Park Si-on nhìn tôi đang nắm chặt tay và cố gắng kiềm chế cơn giận.
“Park Si-on. Rốt cuộc cậu muốn gì ở tôi ?”
Đến mức này thì tôi thực sự tò mò. Tôi muốn biết cậu ta muốn gì ở tôi .
Park Si-on đang giữ chặt tôi một cách đơn phương, còn tôi đang muốn kết thúc mối quan hệ này. Nhưng những gì cậu ta có thể nhận được từ việc duy trì mối quan hệ này cùng lắm cũng chỉ là một sự bình yên mong manh hoặc một tình cảm giả dối. Tôi không thể hiểu nổi tại sao một thằng nhóc lại cố gắng đến mức này chỉ để có được những thứ tầm thường như vậy.
“Đại học? ĐM, tại sao tôi lại phải học cùng trường đại học với cậu?”
Có lẽ cậu ta thực sự muốn hẹn hò với tôi như lời Shin Jae-young nói. Hoặc có lẽ cậu ta muốn thực hiện những điều cậu ta đã nói với Kim Shin-joo. Dù là gì đi nữa thì rõ ràng là cậu ta không có ý định buông tha tôi ngay cả sau khi tốt nghiệp. Cơ thể tôi run lên bần bật.
Trái ngược với tôi , người không thể che giấu sự bối rối, Park Si-on lại bình tĩnh. Một giọng nói trầm thấp và dịu dàng vang lên.
“Tôi muốn được ở bên cậu mãi mãi.”
“Thằng điên.”
“Tôi không muốn rời xa cậu.”
“……Rốt cuộc tại sao chứ?”
“Vì tôi thích cậu.”
Đến cả một nụ cười chế giễu tôi cũng không thể nở được. Cái đầu bị cậu ta đè xuống lại nhức nhối. Bờ vai bị cậu ta đánh cũng đau nhói theo.
Khi tôi không có bất kỳ câu trả lời nào, ánh mắt của Park Si-on trở nên lạnh lẽo. Vết bầm tím xanh lét trên đôi má trắng của cậu ta lờ mờ hiện lên. Liệu cậu ta có biết rằng tôi cũng có những vết bầm tím tương tự trên vai không?
“Cậu lại không tin lời tôi nữa à?”
“Không. Đây không phải là vấn đề tin hay không tin.”
“…….”
“Vì cậu không thích tôi .”
Tôi nói với cậu ta bằng một giọng nói không hề có chút ấm áp nào.
“Cậu đã hiểu sai rồi. Cậu đang nhầm lẫn đấy.”
“Không phải. Tôi thích cậu. Không phải nhầm lẫn gì hết.”
“Không. Cậu không thích tôi .”
Tôi nói một cách chắc chắn ta. Đôi mắt của Park Si-on đang nhìn tôi lay động dữ dội. Cậu ta tiến lại gần tôi hơn một bước.
“Giờ cậu muốn tin rằng tôi không thích cậu à?”
“Tôi không phải nói những gì tôi muốn tin mà là tôi nói vì cậu thực sự không thích tôi .”
“Tôi cứ muốn nhìn cậu, muốn ở bên cạnh cậu, muốn chạm vào cậu. Tôi chỉ nghĩ về cậu cả ngày, và mỗi khi cậu trốn tránh tôi , tôi lại tức giận đến mức tim tôi đập nhanh hơn. Vậy mà cậu bảo tôi không thích cậu?”
Park Si-on nói trong khi dùng tay chỉ vào tim mình. Một bóng tối u ám phủ xuống khuôn mặt vừa nãy còn đang tươi cười của cậu ta.
“Tôi không ngủ được vì tôi sợ rằng cậu sẽ ghét tôi mãi mãi. Cậu không thấy mắt tôi nổi đầy gân máu à? ĐM, tôi không ngủ được quá 2 tiếng một ngày vì cậu đấy. Tôi sợ rằng cậu sẽ bỏ tôi mà trốn đi nên khoảnh khắc nào tôi cũng cảm thấy như mình sắp chết đến nơi.”