Tái Sinh - Chương 76

“Cậu cũng đi à?”

“…Cậu không thích à?”

Tôi lắc đầu. Không có lý do gì để thích, nhưng cũng không có lý do gì để ghét. Park Sion nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Đó không phải là vẻ mặt của một người sẽ bắt nạt tôi. Tôi vô thức vuốt nhẹ lên trán, có lẽ là có vết hằn, thì cậu ta chìa tay ra. Sau một hồi do dự, tôi nắm lấy tay cậu ta và đứng dậy.

Hành lang vắng vẻ vì đang là giờ ăn trưa. Khi tôi di chuyển, đầu óc tôi dần tỉnh táo hơn. Mỗi khi tôi bước đi, tay của Park Sion lại chạm vào tay tôi. Thỉnh thoảng các ngón tay chạm vào nhau, nhưng tôi không cố tình né tránh. Mỗi khi ngón tay có dán băng cá nhân chạm vào, tôi lại cảm thấy một cảm giác thô ráp.

“Dạo này cậu cứ ngủ ở trường hoài vậy.”

“Dạo này sức khỏe tôi hơi tệ.”

“Đã đi bệnh viện chưa?”

“Không đến mức phải đi bệnh viện.”

“Nhưng cũng nên đi chứ.”

“Chỉ là cảm cúm nhẹ thôi mà.”

Như thể không tin lời tôi nói, Park Sion cứ nhìn tôi dò xét. Nhưng thật sự là tôi không bị đau ở đâu cả. Chỉ là sức khỏe tôi sa sút thôi. Cũng phải thôi, cả học kỳ hai này có ngày nào tôi được yên đâu. Với cả, tôi đánh nhau với thằng này con kia đâu chỉ một hai lần. Cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rồi. Để hồi phục lại sức khỏe thì cần thời gian.

Cho đến khi đến cửa hàng tiện lợi, Park Sion đã hỏi tôi hết câu này đến câu khác. Hầu hết đều là những câu hỏi về sức khỏe của tôi. Tôi cố gắng trả lời thành thật nhất có thể.

Tôi không hiểu tại sao cậu ta lại đột nhiên trở nên như thế này, trong khi chính cậu ta là người đã lột trần tôi và ném tôi cho cả trường xâu xé, nhưng tôi không có ý định truy hỏi cậu ta. Thật ra tôi cũng không quá tò mò về suy nghĩ của Park Sion. Tôi chỉ cảm thấy một linh cảm rằng tôi đã trở lại dưới bóng của cậu ta. Đó không phải là một điều tồi tệ đối với tôi.

Đến cửa hàng tiện lợi, Park Sion mua đủ thứ như thể muốn vét sạch cửa hàng và bày ra bàn. Tôi cầm lấy chiếc bánh cuộn mini có nhân kem sô cô la mà tôi đã ăn lần trước. Park Sion khẽ cau mày khi thấy tôi cầm bánh.

“Đừng ăn cái đó, ăn kimbap đi

“…”

“Không phải. Cậu thích gì thì ăn đó đi.”

Park Sion lấy chiếc bánh tôi đang cầm, bóc lớp vỏ rồi đưa lại cho tôi. Vị ngọt ngào lan tỏa khắp miệng khi tôi cho miếng bánh mềm mại vào miệng. Tôi cật lực nhai như thể ăn đồ ngọt sẽ giúp tôi có thêm năng lượng. Rồi bất chợt mắt tôi chạm mắt Park Sion. Ánh mắt của cậu ta đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi từ từ di chuyển và nhìn về phía sau lưng tôi. Rồi trên khuôn mặt tuấn tú của cậu ta xuất hiện những nếp nhăn.

“Hyung!”

Một bàn tay bất ngờ nắm lấy vai tôi. Tôi quay đầu lại và thấy Noh Seonghyun đang nhìn tôi một cách thân thiện. Thằng nhóc vẫn đeo kính như thường lệ, và không hiểu sao trông nó rất vui mừng. Thằng nhóc nói với giọng điệu vui vẻ.

“Sao lâu quá rồi anh mới đến vậy. Em ngày nào cũng lượn lờ ở cửa hàng tiện lợi vào giờ ăn trưa mà.”

Thằng nhóc tỏ vẻ hờn dỗi như thể tôi đã hẹn gặp riêng nó. Rồi nó cúi chào Park Sion đang ngồi đối diện và ngồi xuống ngay bên cạnh tôi. Mọi quá trình diễn ra một cách tự nhiên như dòng chảy. Noh Seonghyun khoanh chân và lướt nhìn những món ăn vặt được bày trên bàn.

“Hyung, anh ăn hết chỗ này à?”

“Không. Cậu cũng ăn đi.”

“Thật á?”

Tôi nhìn Park Sion thay cho câu trả lời. Vì đây không phải đồ tôi mua nên tôi không còn cách nào khác. Park Sion liếc nhìn tôi và Noh Seonghyun rồi lảng tránh ánh mắt. Cậu ta đang bộc lộ sự khó chịu ra mặt khi nhếch mép thở dài. Quá lộ liễu đến mức tôi không thể làm ngơ. Tôi đành đưa cho Noh Seonghyun một chiếc bánh và nói.

“Này, tôi cho cậu cái này, đi qua bàn khác mà ăn.”

“Anh không thấy là bây giờ hết chỗ rồi à? Với cả em không ăn cơm một mình được.”

Thằng nhóc này có thật là không biết điều hay không. Hay là cuộc đời nó quá vô vị đến mức cố tình gây rối. Noh Seonghyun mặc kệ ánh mắt lạnh lùng của Park Sion và lấy chiếc túi bánh tôi đang ăn. Thằng nhóc lục lọi trong túi rồi lấy ra một chiếc nhãn dán nhỏ và cười toe toét lần nữa. Nụ cười đó trông đểu giả.

“Em lấy cái nhãn dán này được không ạ?”

“Tùy cậu.”

“Cảm ơn anh.”

Noh Seonghyun bỏ chiếc nhãn dán nhân vật đi kèm khi mua bánh vào túi áo. Nhìn thằng nhóc vừa hát vừa nhảy vì không biết điều, tôi nghĩ rằng câu nói “đầu óc toàn hoa” chắc là dành cho thằng nhóc này. Thằng nhóc vừa lẩm bẩm những bài hát kỳ lạ vừa nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

“Hyung. Mà anh không khỏe à?”

Bàn tay trắng nõn tiến đến gần như thể muốn đo nhiệt độ cho tôi. Tôi hất tay thằng nhóc ra trước khi nó chạm vào trán tôi.

“Tôi không sốt.”

“Ối, tay tiền bối lạnh quá ạ. Anh khó tiêu hay gì à?”

Một ánh mắt lo lắng hướng về phía tôi. Đồng thời, tiếng ngón tay gõ lên mặt bàn của thằng nhóc thỉnh thoảng lại vang lên. Mắt của Park Sion luân phiên nhìn tay tôi và tay của Noh Seonghyun. Vẻ mặt cậu ta không hề bình thường chút nào. Nếu tôi cứ để Noh Seonghyun như thế này thì chắc chắn sẽ lại có một trận hỗn chiến nữa. Tôi tránh ánh mắt của Park Sion và giấu tay xuống dưới. Thế là Noh Seonghyun chộp lấy tay tôi.

“Hyung. Ấn vào đây có đau không ạ? Nếu đau là do khó tiêu đó.”

“…”

“Đây này. Huyệt đạo bị tắc nghẽn nhiều lắm.”

Noh Seonghyun ấn mạnh vào lòng bàn tay tôi. Tôi không biết là thằng nhóc vô tư hay là không biết điều, nhưng điều chắc chắn là tôi sẽ bị liên lụy vì hành động này. Tôi lo lắng nhìn sang phía đối diện và chạm mắt Park Sion đang nhìn chúng tôi một cách khó chịu. Tôi mạnh tay đẩy vai Noh Seonghyun đang mải mê ấn huyệt đạo.

“Đừng có chạm vào. Lây bê đê đấy.”

“Dạ?”

“Thối lắm, tránh xa ra…”

“Ai nói vậy ạ?”

Noh Seonghyun ngắt lời tôi và nói với giọng cứng ngắc. Khuôn mặt không còn nụ cười trông khá lạnh lùng.

“Ai nói những lời lẽ vớ vẩn đó vậy ạ. Mấy thằng điên ăn nói thô tục thật đấy. Lại đi bảo người ta bê đê, gái điếm, là cái kiểu gì vậy.”

“…”

“Không phải sao, tiền bối?”

Đột nhiên Noh Seonghyun hỏi Park Sion một cách đầy gượng gạo chứ không phải hỏi tôi. Tôi thấy vẻ mặt của Park Sion đang dần biến mất. Tôi dồn hết tâm trí để cảm nhận sự thay đổi tinh tế trên khuôn mặt cậu ta. Park Sion đang nhìn Noh Seonghyun một cách điềm tĩnh đến mức tôi cảm thấy ớn lạnh. Và tôi biết rằng cái vẻ mặt đóng băng đó chính là vẻ mặt mà cậu ta thể hiện khi cậu ta tức giận nhất. Tôi vội vàng kéo tay áo Noh Seonghyun.

“Này, thôi đi.”

“Không sao. Cứ nói tiếp đi.”

Park Sion tựa lưng vào ghế và từ từ nhếch môi như thể muốn tôi nói thêm. Một hồi chuông báo động vang lên trong đầu tôi. Nếu Noh Seonghyun mà còn đi xa hơn nữa thì chắc chắn…

 

“Có gì mà phải tiếp tục hay không tiếp tục. Cách suy nghĩ của mấy thằng nhân cách thối tha thì có gì lạ đâu.”

Nhưng trái với lo lắng của tôi, Noh Seonghyun đã lách qua nguy hiểm như một con lươn. Thằng nhóc thản nhiên nhún vai rồi quay sang nhìn tôi.

“Seon woo hyung. Mấy lời đó anh bỏ ngoài tai hết đi. Mấy thằng đần độn không được học hành tử tế nên thế đấy.”

“……”

“Với cả có mùi gái điếm gì đâu. Toàn mùi thơm thôi mà.”

Noh Seonghyun bất chợt ghé sát đầu vào. Mọi giác quan của tôi đều dồn về phía Park Sion đang ngồi đối diện. Vì vậy tôi không thể đẩy thằng nhóc đang tiến đến gần để ngửi mùi hương ra. Vai tôi cứng đờ vì căng thẳng. Noh Seonghyun xoa nhẹ vai tôi như để giải tỏa căng thẳng.

“Anh dùng loại nước hoa gì vậy ạ?”

“……”

“Hyung?”

“Hả?”

“Em hỏi anh dùng loại nước hoa gì mà?”

“……Tôi không dùng nước hoa. Học sinh cấp ba ai mà dùng nước hoa.”

“Vậy thì nước xả vải à? Hay là sữa tắm? Mùi thơm lắm luôn đó ạ? Nói cho em biết đi. Em cũng bảo người nhà đổi sang loại này.”

Khoảnh khắc đó, Noh Seonghyun gác tay lên vai tôi và dí mũi vào cổ tôi. Tôi cảm nhận được mùi nước hoa mà thằng nhóc xịt cùng với hơi thở ngứa ngáy. Mùi hương ngọt ngào và ấm áp nhưng đâu đó lại có chút lạnh lẽo.

Tôi quay đầu lại nhìn Noh Seonghyun. Đôi mắt sau cặp kính liếc nhanh về phía Park Sion rồi lại nhìn tôi. Vì chỉ có một bên mắt có hai mí nên ánh mắt không cân đối, cong lên hẹp dài. Ngay khoảnh khắc những ngón tay dài và trắng nõn tiến đến gần tôi, một giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương vang lên.

“Noh Seonghyun.”

“Dạ?”

“Bỏ tay ra.”

“……”

“Trước khi tao chặt hết mấy ngón tay đẹp đẽ của mày thì mau bỏ tay ra đi.”

Noh Seonghyun nhìn Park Sion với vẻ mặt ngơ ngác. Nhưng thằng nhóc vẫn không bỏ tay đang khoác trên vai tôi ra. Ngược lại, nó còn siết chặt hơn. Cuối cùng, Park Sion đứng dậy và giật mạnh tay Noh Seonghyun ra. Đột nhiên tim tôi đập thình thịch. Xung quanh tôi như biến thành chân không, tôi không thể thở được. Tiếng ồn xung quanh dần trở nên xa xăm.

“Tại sao mày cứ bám lấy Yoon Seon woo vậy hả.”

“Em có bám lấy đâu ạ.”

“Chuyện mày bắt Yoon Seon woo làm chân sai vặt game tao cho qua rồi nên mày không coi ai ra gì nữa à?”

“Chân sai vặt gì chứ, em chỉ muốn thân với Seon woo hyung nên nhờ anh ấy giúp thôi mà.”

“Thằng chó chết, mày còn xạo ke à. Muốn thân á? Nghe phát tởm. Sao mày lại muốn thân với nó? Mày biết nó từ khi nào?”

Park Sion nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, làm méo mó khuôn miệng cứng đờ. Chỉ nhìn vào những mạch máu nổi lên trên trán thôi cũng đủ thấy cậu ta đang tức giận đến mức nào. Nhìn thấy đôi mắt chất chứa cơn giận lạnh lẽo, cơ thể tôi cứng đờ. Nhưng Noh Seonghyun vẫn không hề tỏ ra sợ hãi dù đối mặt với Park Sion như vậy. Thằng nhóc khoanh chân và ngước nhìn Park Sion. Noh Seonghyun nheo mắt và khẽ nhếch mép cười.

“Sao ạ? Em không được thân với Seon woo hyung ạ? Con người thân với con người thì cần gì thủ tục ạ. Cứ tự nhiên mà thân thôi chứ.”

“……”

“Hay là em không được thân thiết mà không có sự cho phép của tiền bối ạ?”

Ngay khi Noh Seonghyun dứt lời, Park Sion túm lấy cổ áo thằng nhóc. Bị cưỡng ép kéo đứng dậy, Noh Seonghyun cau mày và hất tay Park Sion ra.

“Tiền bối. Anh thật sự sao vậy ạ.”

“Sao vậy? Mày không biết à? Đừng có giả nai trước mặt tao.”

“……Haa.”

“Liệu hồn mà cư xử cho tốt. Không muốn chết thì liệu hồn.”

“Thôi đi. Mọi người đang nhìn kìa.”

Noh Seonghyun gằn giọng thì thầm với Park Sion. Nghe thấy lời đó, tay tôi run rẩy một cách xấu xí. Tiếng ồn xung quanh, thứ mà tôi vốn dĩ không để ý đến, lại vang vọng bên tai tôi. Tôi ý thức rõ ràng những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Tôi lại có cảm giác như mình bị lột trần và ném vào trung tâm của sự chú ý một lần nữa. Tim tôi đập điên cuồng và mặt tôi nóng bừng. Tôi liếm đôi môi khô khốc, nhưng miệng tôi cứ khô rang.

Tất cả mọi người trong căn tin đều đang chứng kiến vở kịch rẻ tiền mà tôi, Park Sion và Noh Seonghyun đang diễn ra. Ánh mắt của họ đang tùy tiện hạ thấp giá trị của tôi. Lưỡi của họ đang không ngừng cắn xé tôi, kẻ đã tả tơi lắm rồi. Những con mắt được trang bị sự vô ý thức đa dạng đang nhìn trộm nỗi đau của tôi, và bất kể sự vô tội của tôi như thế nào, những từ ngữ như gái điếm, gay, bê đê, kangjeon, đần độn, ngốc nghếch sẽ được khắc lên trán tôi.

Cơn ác mộng ở căn tin lại tái diễn. Và bản thân tôi đang phơi bày mọi thứ trước mặt mọi người thật quá…….

“……Xấu hổ quá.”

Khi tôi thì thầm nhỏ, Park Sion và Noh Seonghyun đồng thời nhìn tôi. Bàn tay đang túm lấy cổ áo từ từ buông thõng xuống. Park Sion nheo mắt nhìn tôi. Tôi không ngẩng đầu lên được. Tôi có cảm giác như có côn trùng đang bò trong bụng mình. Tôi cảm thấy ruột gan mình đang lộn tùng phèo vì xấu hổ. Tôi có cảm giác như mình sắp nôn ra đến nơi rồi.

“Ư… ư….”

“……Yoon Seon woo. Cậu sao vậy.”

Tôi cúi đầu nhìn xuống đầu gối. Tôi không muốn ai ở đây nhìn thấy sự dao động của mình. Nhưng cơ thể tôi cứ run lên không kiểm soát được. Tôi cảm thấy khó thở. Mặt tôi cứ nóng bừng lên. Tôi cảm thấy chóng mặt vì ánh mắt của tất cả mọi người đang vây quanh mình. Tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn và cổ họng tôi bắt đầu đau rát. Đừng nhìn. Đừng có nhìn tôi. Quay mặt đi. Xin hãy đừng nhìn tôi nữa.

Tôi cảm thấy nghẹt thở như thể tim tôi sắp nổ tung. Tôi bịt miệng bằng lòng bàn tay và chạy ra khỏi căn tin. Nhà vệ sinh nằm không xa lắm nhưng lại có cảm giác xa xôi đến vô vọng. Ngay khi đến được bồn cầu, tôi nôn hết mọi thứ trong bụng ra. Tôi đã nôn ra cả dịch vị vàng khè, nhưng cảm giác buồn nôn vẫn không dễ dàng biến mất.

Tôi nghe thấy giọng nói của Park Sion gọi tên tôi bên tai. Và tôi cũng cảm nhận được bàn tay đang vỗ lưng mình. Sức lực từ từ rời khỏi cơ thể đang nôn khan của tôi.

“Yoon Seon woo, cậu ổn không?”

“……Ừ.”

“Cậu sao vậy…….”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo