Tôi gắng gượng bám vào bồn cầu và đứng thẳng người dậy. Park Sion đang dọn dẹp tàn dư thay tôi, nhưng tôi không cảm thấy xấu hổ chút nào. Rồi cậu ta đỡ tôi đứng dậy. Nhưng chưa kịp thở phào thì ai đó bước vào nhà vệ sinh.
Đột nhiên, tôi nghĩ rằng mình không được để ai thấy mình đang ở đây một mình với Park Sion. Nếu không thì mọi chuyện sẽ lại bắt đầu. Những tin đồn đã lắng xuống sẽ mọc cánh và bay đi khắp nơi rồi lại ập đến nuốt chửng tôi. Tôi vươn tay ra kéo Park Sion vào và vội vàng khóa cửa lại.
“Cậu sao……”
Tôi đưa tay lên bịt miệng Park Sion trước khi cậu ta kịp lên tiếng. Park Sion mở to mắt nhìn tôi. Bàn tay đang bịt miệng cậu ta run rẩy. Tôi tha thiết nhìn cậu ta và lắc đầu.
Không được để ai thấy. Tuyệt đối không được để ai thấy. Chắc chắn là nếu cứ thế này đi ra ngoài thì sẽ có tin đồn là hai đứa đang hú hí trong nhà vệ sinh. Mọi người sẽ nghĩ như vậy bất kể mạch truyện có như thế nào.
Tầm nhìn của tôi dao động bất an. Vài giọng nói vang vọng bên tai tôi.
“Chết tiệt, mấy thằng điên này thật sự không có não à?”
“Tại sao Park Sion lại tự dưng gây sự với một học sinh năm nhất đang yên đang lành vậy?”
“Huang Dongwoon, thằng đó bị Yoon Seon woo đánh cho ở căn tin, rồi lại bị Park Sion đánh cho sml luôn đúng không. Tội nghiệp thật.”
“Thằng đó đáng bị đánh mà. Vốn dĩ đã là một thằng vô dụng rồi.”
“Nhưng thật sự là hai người họ là cái gì vậy? Lúc nãy bầu không khí có gì đó kỳ lạ mà?”
“Không biết. Giờ tao cũng chẳng quan tâm nữa. Mấy thằng chó chết này ngày nào cũng làm trường ồn ào om sòm. Sao không lo học hành đi.”
Tiếng nước chảy và tiếng của bọn họ đâm thẳng vào tai tôi. Tôi nhắm nghiền mắt lại khi bịt miệng Park Sion.
“Này, mà mày nghe tin đó chưa. Chuyện đó có thật không vậy?”
“Tin gì?”
Tôi sợ hãi giọng nói sẽ vang lên sau đó. Đôi môi mím chặt run rẩy. Tôi không muốn nghe. Tôi muốn bịt tai lại. Tôi muốn khoét màng nhĩ.
“Yoon Seon woo, cái thằng đó……”
Vào khoảnh khắc đó, đột nhiên tiếng ồn bên ngoài bị chặn lại. Bởi vì Park Sion đã dùng lòng bàn tay bịt tai tôi trước khi những lời bàn tán về tôi lọt vào tai tôi.
Ngoài tiếng ù ù ra thì tôi không nghe thấy gì cả. Đôi mắt đen láy của Park Sion bắt lấy ánh mắt bồn chồn đang di chuyển qua lại của tôi. Tôi nín thở và nhìn vào đôi mắt đen đó. Bàn tay đang bịt miệng cậu ta của tôi rơi xuống một cách vô lực.
Park Sion áp trán mình vào trán tôi đang ướt đẫm mồ hôi, trong khi vẫn bịt tai tôi. Tiếng tim đập đều đặn truyền đến màng nhĩ tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở của Park Sion trên da. Tôi từ từ điều hòa hơi thở theo nhịp điệu đó. Một mùi hương mát mẻ và sảng khoái trấn tĩnh các giác quan đang quá tải của tôi. Càng hít thở, sự căng thẳng trên khắp cơ thể tôi càng được giải tỏa.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Park Sion từ từ bỏ tay đang bịt tai tôi ra. Xung quanh im lặng như tờ.
“Ổn chưa?”
Tôi im lặng gật đầu. Khi tôi cúi đầu xuống, Park Sion ôm lấy mặt tôi và để tôi tựa vào vai cậu ta. Cánh tay cậu ta ôm lấy eo tôi và kéo tôi vào lòng. Cảm giác tiếp xúc với lồng ngực rắn chắc, bàn tay xoa dịu tâm trạng đang hỗn loạn, và hương thơm sảng khoái. Tất cả những điều này đều quen thuộc.
Nghĩ lại thì tại sao giờ tôi lại đang ôm cái tên khốn này chứ. Park Sion, kẻ đã nói rằng sẽ làm theo ý mình cho đến khi tôi chán thì tại sao lại thế này với tôi. Nhưng tôi không muốn biết câu trả lời cho lắm. Dù sao thì cũng không quan trọng. Vì vậy tôi ngừng suy nghĩ.
Nền tảng yếu ớt mà tôi đã cố gắng bám trụ cho đến tận bây giờ đang dần sụp đổ. Tôi bị cuốn vào những cảm xúc hỗn loạn một cách vô điều kiện. Nhưng trong cơn lốc cảm xúc đang nhấn chìm tôi, tôi chỉ đơn thuần là dao động một cách bất lực và không có sức mạnh để giữ thăng bằng. Vì vậy tôi bám lấy cổ Park Sion, người duy nhất còn sót lại bên cạnh tôi.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Tôi nghe thấy tiếng tim của Park Sion bên tai mình. Tôi buông thõng người và lắng nghe nhịp đập đều đặn. Ngay cả trong khoảnh khắc được nghe thấy sự vang vọng của cuộc sống này, tôi vẫn không cảm thấy mình còn sống. Tôi có cảm giác như mình đang chìm vào một khoảng không vô tận.
Tại sao mình lại như thế này. Mình không biết. Thôi thì cứ để chuyện này cho sau này tính vậy.
Trong phòng ấm áp. Chiếc ghế êm ái thoải mái. Từ đâu đó có một mùi hương ấm áp tỏa ra. Khuôn mặt hiền từ của vị bác sĩ ngồi trước mặt mang đến cho tôi một sự thoải mái không rõ lý do.
Cô giáo viên mặc chiếc áo len màu be mỉm cười khi chạm mắt tôi. Rồi giọng nói trong trẻo vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. Nhưng tôi không thể dễ dàng mở miệng trước câu hỏi tại sao tôi lại đến đây. Bởi vì tôi không đến đây theo ý mình.
“……Có người bảo tôi đến bệnh viện.”
“Ai vậy?”
“……Bạn tôi.”
“Ừm. Có những triệu chứng gì?”
Cơ thể tôi cứ chìm dần xuống. Những thứ từng thú vị đều không còn thú vị nữa, và tôi không có động lực làm bất cứ việc gì. Ánh mắt của người khác, thứ mà bình thường tôi không hề để ý đến, lại khiến tôi khó chịu đến mức buồn nôn. Cuộc trò chuyện về các triệu chứng của tôi cứ thế tiếp diễn. Tôi cảm thấy lạ khi nhìn cô giáo viên lắng nghe lời nói của tôi và gật đầu. Rồi một lời an ủi ấm áp đến, nói rằng tôi đã vất vả rồi. Giọng nói trầm thấp đó hòa lẫn với tiếng sột soạt của cây bút.
“Theo tôi thì có lẽ nên dùng thuốc. Nếu trì hoãn việc điều trị vì ác cảm với thuốc thì việc điều trị dễ dàng có thể trở nên phức tạp.”
“Tình hình vẫn sẽ như cũ thôi, liệu thuốc có tác dụng không ạ.”
“Đúng vậy. Nhưng người chấp nhận và thay đổi tình hình đó lại chính là bản thân cậun mà.”
“……”
“Chắc chắn sẽ có ích thôi.”
Nghe thấy lời đó, tôi quyết định uống thuốc. Tôi cần sự giúp đỡ, và người có thể giúp tôi hiện tại chỉ có thể là chính tôi. Vì vậy tôi đã vắt kiệt sức lực cuối cùng. Nếu tôi không định bỏ cuộc tất cả thì tôi phải làm bất cứ điều gì có thể.
Tôi cầm đơn thuốc đã kê và ra khỏi bệnh viện. Park Sion đi theo sau tôi. Cậu ta bỏ cả tiết học buổi chiều để đến bệnh viện cùng tôi và giữ im lặng suốt. Vẻ mặt của Park Sion, kẻ luôn âm thầm ở bên cạnh tôi cho đến khi tôi về nhà, thay quần áo và nằm vật ra ghế sofa, cũng tệ như tôi vậy.
Vừa bước vào nhà, Park Sion đã đi thẳng vào bếp. Sau khi nghe thấy tiếng lách cách, cậu ta bưng khay đựng cháo và nước đến chỗ tôi. Hình ảnh đó có gì đó gượng gạo.
“Ăn rồi uống thuốc đi.”
“Để sau.”
“Ăn bây giờ đi.”
Tôi lưỡng lự rất lâu trước bát cháo mà Park Sion mua. Tôi thật sự không có khẩu vị. Thế là cậu ta đưa thìa cháo đến trước miệng tôi. Tôi từ từ há miệng và ăn. Khi bắt đầu ăn thì lại thấy rất dễ nuốt, tôi ăn hết cả bát. Chỉ đến khi tôi ăn xong thuốc và uống nước thì Park Sion mới giãn mày.
“Đừng có tự ý bỏ thuốc nếu không thấy hiệu quả, cứ uống đều đặn vào.”
“Ừ.”
“Nếu tim đập nhanh hoặc không ngủ được thì đến bệnh viện nói ngay nhé.”
“Tôi biết rồi.”
Tôi tặc lưỡi bỏ ngoài tai những lời cằn nhằn của cậu ta và đi về phía phòng ngủ. Tôi phải tắm rửa, nhưng tôi không có sức lực. Do thời tiết trở lạnh nên tôi cứ cảm thấy ớn lạnh. Park Sion đặt tay lên trán tôi khi thấy tôi run cầm cập.
“Cậu không sốt. Sao cứ run mãi vậy.”
“Tôi lạnh. Bật lò sưởi lên đi.”
Park Sion đứng dậy để bật lò sưởi ngay lập tức. Tôi có cảm giác như mình đang được cậu ta hầu hạ vậy. Kim Shinjoo đã từng đối xử với tôi như thế này chưa nhỉ. Có một sự lạc lõng giữa Park Sion lạnh lùng nhìn xuống tôi và Park Sion đang chăm sóc tôi.
“Vẫn lạnh à?”
Park Sion đã đến bên giường từ lúc nào và ngồi xổm xuống trước mặt tôi, ôm lấy vai tôi. Dù đã kéo cổ áo lên nhưng tôi vẫn không hết lạnh. Bàn tay mang đến hơi ấm yếu ớt vuốt ve cơ thể đang lạnh lẽo của tôi một cách chu đáo.
Rồi Park Sion kéo chăn đắp lên vai tôi. Tôi giữ tay cậu ta lại, ngăn không cho cậu ta đặt tôi nằm xuống, và kéo cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi cũng hơi buồn ngủ, nhưng không hiểu sao tôi lại không muốn ngủ. Tôi chỉ muốn có ai đó ở bên cạnh tôi thôi. Và người có thể làm điều đó lúc này chỉ có Park Sion.
“Sao? Cậu cần gì nữa à?”
“Park Sion.”
Park Sion thoáng giật mình khi tôi gọi tên cậu ta. Mặt trời đang lặn và xung quanh tối sầm lại. Vì không bật đèn nên khuôn mặt trắng nõn của Park Sion phát sáng lờ mờ. Ánh mắt lạnh lẽo và bóng tối đậm nét khiến cậu ta trông mệt mỏi. Trông cậu ta còn u ám hơn cả tôi, có lẽ là hơn cả tôi nữa. Có lẽ người phải đến bệnh viện không phải là tôi mà là cậu ta mới đúng. Tôi vô thức bật cười.
“Sao cậu lại cười?”
“Chỉ là, thấy buồn cười thôi.”
Tôi thấy mọi thứ đều buồn cười. Park Sion, kẻ đã huênh hoang rằng tôi sẽ sớm nhận ra cậu ta đã rộng lượng với tôi đến mức nào rồi cuối cùng lại đi hầu hạ tôi, và cả tôi, người dù trong tình huống này vẫn lờ mờ đoán được tâm trạng của cậu ta.
“Sao cậu không bắt nạt tôi nữa? Cậu bảo sẽ không thích tôi nữa mà.”
Park Sion ngơ ngác nhìn tôi bật ra tiếng cười như tiếng thở dài. Tôi mở miệng, mắt hướng về hư không.
“Đâu phải lúc nào cũng làm theo ý mình được.”
“Ý gì?”
Khóe môi của Park Sion đang nhìn tôi một hồi lâu cứng đờ lại. Tôi chợt nhận ra rằng dạo này tôi chẳng thấy cậu ta cười như trước nữa. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng cậu ta. Cậu ta khẽ thở hắt ra. Hơi thở mờ ảo chạm vào đầu ngón tay tôi.
“Cậu đang nói gì vậy.”
Park Sion đang cúi gằm mặt xuống lại nhìn tôi.
“Mẹ tôi cũng vậy. Mẹ tôi bảo đã cố gắng không thích một người nhưng không được.”
“……”
“Mẹ bảo dù có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không thể dứt ra được. Ngốc nghếch thật…….”
Lần đầu nghe mẹ thú nhận, tôi hoàn toàn không tin nổi. Tôi khó có thể chấp nhận vì đó là một lời biện minh quá sơ sài và ích kỷ.
Tôi nghĩ rằng thay vì cố gắng không yêu người đó, tôi nên lo lắng cho những vết thương mà mình sẽ phải chịu đựng trước thì hơn. Vì vậy tôi đã cố gắng, nhưng những lời nói rằng dù đã cố gắng nhưng vẫn không được, nghe chỉ khiến tôi cảm thấy thật vô nghĩa. Nhưng khi nhìn Park Sion cư xử khác lạ, tôi dường như đã hiểu ra. Rốt cuộc trái tim ngốc nghếch mà tôi không bao giờ muốn hiểu đó là gì.
“Cậu vẫn còn thích tôi đúng không.”
Bàn tay của Park Sion đang nắm lấy tôi trượt xuống một cách vô lực. Ngay sau đó, khuôn mặt trắng bệch méo mó. Ánh mắt vô cảm của tôi xuyên thấu qua đôi mắt đang đỏ hoe của cậu ta. Tôi thờ ơ nhìn vẻ mặt cau có như thể sắp khóc đến nơi. Như thể đang thưởng thức nỗi buồn của một người xa lạ một cách bình thản.
“Thấy tôi tàn phế thì cậu thương hại à?”
“……”
“Tôi ổn mà. Cứ làm như cũ đi. Đằng nào cũng quyết tâm rồi thì cố gắng đến cùng đi.”
Giọng nói tương đối rõ ràng của tôi tan biến giữa tôi và Park Sion. Một tiếng thở dài khe khẽ phủ thêm một lớp màn dày lên bầu không khí tĩnh lặng. Rồi một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi.
“……Tôi không muốn.”
“Tại sao?”
“Tôi không muốn kết thúc.”
Trán của Park Sion gục xuống vai tôi. Hơi thở ướt át chạm vào cổ tôi. Quả thật đó là một phản ứng mà tôi đã đoán trước được. Cánh tay cậu ta quấn lấy eo tôi như xiềng xích. Cậu ta vùi môi vào vai tôi và nói.
“Tôi không thể buông cậu ra.”
“Vậy thì cố gắng đi.”
Đừng có tự mình chán nản như mẹ tôi, hãy cố gắng đến cùng đi. Nhưng Park Sion ôm tôi và lắc đầu dữ dội.
“Tôi sẽ không buông cậu ra. Tuyệt đối không.”
“Trên đời này làm gì có gì là tuyệt đối.”
“Không. Đối với tôi thì có…….”
“Cậu đã tự mình nói rồi mà. Cậu bảo sẽ không thích tôi nữa mà. Chẳng phải vì thế mà cậu đã bắt nạt tôi từ trước đến giờ sao?”
Tôi dồn hết chút sức lực còn lại để lên tiếng. Tôi cảm nhận được sự mịt mù nghẹn ngào trong đôi mắt trống rỗng đang hướng về phía tôi.
“Tại vì tôi quá ghét cậu.”
“Ghét mà lại bắt nạt người ta theo cái kiểu đó à?”
Tôi một lần nữa thức tỉnh cậu ta về sự tàn nhẫn mà cậu ta đã đẩy tôi xuống vực sâu.
Khoảnh khắc đó, hàng mi rậm rạp của Park Sion lấp lánh dưới ánh sáng nhợt nhạt. Rồi một giọng nói như tiếng thét khe khẽ vang lên.
“Đau quá…….”
“…….”
“Seon woo à, tôi đau quá, cái việc cậu kinh tởm tôi ấy.”
Park Sion nhìn tôi như thể sắp tan vỡ. Cằm cậu ta run rẩy khe khẽ. Tôi không thể nói gì. Bởi vì tôi cũng đau quá, cái việc có Park Sion. Tôi cúi đầu để nhìn những vết sẹo còn sót lại trong tim mình. Bàn tay run rẩy đang giữ lấy tôi cứ trượt dần xuống, rồi chẳng mấy chốc lại buông thõng.
“Tôi cảm thấy mình sắp chết vì quá đau.”
“Vậy thì đừng thích tôi.”
“Tôi không làm được.”