“Anh là một kiểu người cứng nhắc hơn em nghĩ đấy…….”
Thằng nhóc kéo dài giọng nói rồi lắc đầu. Tôi chỉ biết thằng nhóc đó giống Shin Jaeyoung ở vẻ ngoài, nhưng đến cả hành động cũng giống hệt. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng ghét như muốn đục thủng nó, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau. Rồi thằng nhóc nhìn tay mình một lượt và nói.
“Em cứ tưởng là tiền bối thích em cơ.”
Ánh mắt tôi cố định trên những ngón tay trắng trẻo. Ban đầu, lý do khiến tôi cứ nhìn vào bàn tay đó không phải là vì tôi có cảm tình với Noh Seonghyun. Mà là vì vô số ký ức hiện lên trong đầu tôi khi nhìn thấy bàn tay đó. Tàn ảnh của bàn tay từng an ủi tôi lướt qua đầu tôi. Tôi cố gắng giữ vững sự bình tĩnh và chuyển ánh mắt sang hướng đối diện. Đột nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi. Tôi thở dài sâu rồi mở miệng.
“Làm ơn mấy người tự giải quyết chuyện của mấy người đi.”
“Anh thật sự không có ý định liên minh với em à?”
“Tôi không quan tâm, và tôi cũng không muốn dính dáng.”
“Tiếc thật đấy. Em đã là một người sẵn sàng giúp đỡ anh rồi đấy.”
“……”
“Dù sao thì em cũng khá thích tiền bối.”
Thằng nhóc nói với một giọng điệu dịu dàng. Khóe miệng của thằng nhóc đang hạ mắt xuống và nhìn tôi thoáng nở một nụ cười kỳ lạ. Cậu ta tiếp lời với một nụ cười gần như là chế nhạo.
“Em biết rồi. Chuyện của em thì em tự lo vậy.”
Thằng nhóc chớp mắt chậm rãi và nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi đột nhiên lảng ánh mắt đi. Thằng nhóc thay đổi thái độ một cách đột ngột và ngoan ngoãn rút lui khiến tôi cảm thấy bất an. Nhưng biết làm sao được. Cậu ta làm gì thì đó là lựa chọn của cậu ta mà.
“Vậy thì hẹn gặp lại anh ở trường nhé.”
Noh Seonghyun vẫy bàn tay trắng nõn rồi quay lưng đi. Và cậu ta đi về hướng ngược lại với tôi. Ánh mắt tôi cũng nhanh chóng rời khỏi bóng lưng đó.
Về đến nhà, tôi ngồi trên ghế sofa và nghịch điện thoại. Tôi nhìn những tin nhắn của mẹ đang hiển thị trên màn hình. Tất cả đều là những tin nhắn một chiều. Tôi đã không trả lời, và mẹ tôi thỉnh thoảng hỏi han tôi dù tôi không trả lời.
Tôi xem đi xem lại ngày tháng có khoảng thời gian ngày càng dài hơn. Có lẽ cảm giác tội lỗi hay lo lắng về tôi cũng hiếm hoi như khoảng thời gian này, vừa nghĩ như vậy tôi vừa lần nữa xác nhận. Những ngón tay ngập ngừng, không dám ấn vào nút gọi video.
Trong lúc tôi đang phân vân thì Park Sion đã liên lạc với tôi. Tôi không nói không rằng gì gọi cậu ta đến nhà, người đã bảo là đang ở gần nhà tôi. Chẳng mấy chốc chuông nhà tôi vang lên.
“Tôi đến rồi đây?”
“Ừ. Tâm trạng cậu sao rồi?”
“Tôi uống thuốc rồi. Ổn cả.”
“Còn người thì sao?”
“Không đau chỗ nào cả.”
Park Sion ôm lấy tôi, người đã trả lời thành thật câu hỏi của cậu ta. Một mùi hương ấm áp tỏa ra từ chiếc áo len màu be mà cậu ta đang mặc. Rồi một bàn tay dịu dàng vuốt ve đầu tôi.
“Thế còn phân loại rác thì sao?”
“Tôi làm rồi.”
“Tiếc thật. Tôi định đến giúp cậu mà.”
“Nếu định giúp thì cậu phải đến từ buổi sáng chứ.”
“Tuần sau tôi sẽ đến vào buổi sáng.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta, kẻ đang tự ý hẹn hò với tôi. Park Sion khoác tay lên eo tôi và nhìn vào mắt tôi. Khuôn mặt tươi cười hôm nay đặc biệt sáng ngời.
“Ăn cơm chưa? Cậu uống thuốc sau khi ăn cơm rồi đúng không?”
“Tôi ăn rồi. Còn cậu?”
“Tôi cũng ăn qua loa rồi. Hay là còn gì tôi có thể giúp cậu không?”
Tôi quay đầu và nhìn quanh phòng khách đã được dọn dẹp ngăn nắp. Tôi không biết cậu ta định giúp gì nữa. Tôi đã dọn dẹp hết rồi, và cũng chẳng có việc gì để sai cậu ta làm cả. Rồi tôi nghĩ đến đống bát đĩa bẩn trong bồn rửa bát. Thay vì cứ ôm ấp thế này, có lẽ bảo cậu ta làm gì đó còn hơn.
“Đã đến đây rồi thì rửa bát đi.”
Park Sion nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác. Tôi gỡ tay cậu ta đang ôm eo tôi ra và kéo Park Sion đến bếp. Tôi lười biếng nên đã chất đống như núi, và số lượng bát đĩa nhiều hơn tôi nghĩ. Khi tôi đưa găng tay cao su cho cậu ta, Park Sion đã ngoan ngoãn cầm lấy. Dáng vẻ cậu ta lúng túng xỏ tay vào găng tay cao su. Tôi định đi về phòng khách thì Park Sion khẽ nắm lấy tay tôi.
“Cậu không thể ngồi đó xem tôi rửa bát được à?”
“Nếu cậu làm được như vậy thì tôi đã làm rồi.”
“Cậu cứ ngồi trên bàn ăn và xem tôi thôi.”
Tôi vốn đã biết tính bướng bỉnh của Park Sion nên đành ngồi xuống bàn ăn. Có lẽ là vì cậu ta cao nên khi cậu ta đứng thì căn bếp nhà tôi lại có cảm giác nhỏ đi rất nhiều. Nhưng tôi không cảm thấy xa lạ với hình ảnh cậu ta đang tự nhiên chiếm một góc trong cuộc sống thường ngày của tôi.
Rồi tôi nghe thấy tiếng nước bên tai. Bờ vai rộng vuông góc của cậu ta thỉnh thoảng lại rung lên theo âm thanh đó. Ánh nắng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ bếp nhỏ khiến phần cổ của Park Sion phát sáng trắng muốt. Tôi ngây người nhìn tấm lưng rộng lớn của Park Sion. Rồi ánh mắt tôi hướng xuống sàn nhà. Một tiếng thở dài như than vãn chợt bật ra khỏi miệng tôi.
“Seon woo à, tôi xong rồi.”
“Cậu chắc chứ?”
“Gì cơ?”
“Cậu nhìn xuống sàn đi. Toàn là nước là nước.”
Cứ như cậu ta không phải là thiếu gia ấy, xung quanh bồn rửa bát toàn là nước. Tôi cầm một chiếc khăn khô và tiến đến chỗ cậu ta. Tôi lau những vết nước trên bồn rửa bát đang rỉ nước và lau cả những vết nước trên sàn nhà. Chiếc áo len mà cậu ta đang mặc cũng ướt sũng.
“Sau này cậu mà còn đòi giúp tôi thì cậu chết chắc.”
“Tôi định lau sau khi làm xong mà.”
Park Sion đỡ tôi đứng dậy, vì tôi đang ngồi bệt trên sàn. Nhờ có cậu ta ghé sát vào mà quần áo tôi cũng bị ướt theo. Tôi lùi lại một bước và nói với Park Sion.
“Cởi áo ra.”
“Hả?”
“Ướt hết rồi mà. Tôi sẽ giặt cho cậu, cậu mặc tạm cái khác đi.”
Park Sion nín thở một lúc rồi gật đầu nhận ra lời nói của tôi. Tôi vào phòng lấy ra một chiếc áo phông có kích cỡ lớn hơn, thứ mà tôi đã bỏ xó từ lâu. Park Sion đã cởi trần và đứng đó từ lúc nào. Ánh mắt tôi bị thu hút bởi bờ vai vuông góc rộng lớn với những đường nét tuyệt đẹp, cùng với lồng ngực dày tương xứng. Ánh sáng từ phòng khách hắt vào phản chiếu trên thân hình trắng nõn. Những cơ bắp rõ nét tạo ra những mảng tối đen ở những chỗ gồ ghề.
Hay là hồi nhỏ mình cũng nên đi học bơi nhỉ. Trong lúc tôi đang nghĩ như vậy thì Park Sion tiến đến gần tôi. Tôi cố gắng lảng ánh mắt đi và đưa áo cho cậu ta.
“Ở đây có mùi của cậu đấy.”
Lồng ngực đang mặc chiếc áo của tôi phồng lên hết cỡ theo mỗi nhịp hít vào. Park Sion nhấc áo lên ngửi rồi chạm mắt tôi. Ánh mắt lạnh lùng dịu đi khi chạm mắt tôi. Đó là một nụ cười thoải mái mà đã lâu lắm rồi tôi mới được thấy. Cậu ta vùi mặt vào áo hồi lâu rồi kéo tôi lại gần, tôi vẫn đang đứng đó im lặng.
“Thật ra tôi chưa rửa bát bao giờ.”
“Hay ho thật.”
“Khen tôi đi.”
“Làm ẩu tả thế kia thì khen cái gì.”
“Đừng có hà tiện lời khen thế. Có tốn tiền đâu.”
Park Sion tựa đầu lên vai tôi với vẻ hờn dỗi. Phần thân trên áp sát vào tôi không một khe hở. Tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở đang qua lại trên cổ mình. Tôi ngơ ngác đứng yên.
“Ban đầu thì ai mà chả vụng về. Lần sau tôi sẽ làm tốt hơn.”
“……”
“Tôi có thể làm tốt hơn mà. Để tôi giúp cậu nữa nhé.”
Liệu có lần sau cho chúng tôi không nhỉ. Chắc là không có đâu, nhưng tôi chỉ gật đầu mà không trả lời. Một nụ cười mãn nguyện nở rộ trên môi cậu ta. Tôi di chuyển đến chiếc ghế sofa trong phòng khách gần như là trong vòng tay cậu ta. Khi tôi ngồi xuống, Park Sion cũng ngồi sát bên cạnh tôi.
“Hôm nay cậu đã làm gì?”
“Tôi đi phân loại rác, rồi đi hiệu sách. Có cuốn sách cần mua.”
“Sách gì?”
“Sách ngữ pháp tiếng Đức.”
Park Sion nghiêng đầu nhìn tôi.
“Tiếng Đức à?”
“Chỉ là tôi định học một ngoại ngữ thứ hai thôi.”
“Bỗng dưng lại thế á?”
Park Sion dùng tay ôm lấy má tôi, tôi chỉ im lặng gật đầu. Ngón tay lạnh lẽo vuốt ve mặt tôi rồi mơn trớn vành tai tôi. Tôi thoáng thấy một vẻ bất an trên khuôn mặt có vẻ bình yên của cậu ta. Tôi vuốt tóc cậu ta như để xoa dịu.
“Hình như tôi hợp thuốc thì phải. Dạo này tôi muốn làm gì đó.”
Ánh mắt đang chất chứa nghi ngờ của Park Sion đã thoáng lên vẻ nhẹ nhõm. Tôi vỗ nhẹ vai cậu ta như để bảo cậu ta đừng lo lắng. Thế là Park Sion tự nhiên trượt xuống và gối đầu lên đùi tôi. Cậu ta dụi má vào đùi tôi và vùi mặt vào đó. Tôi cảm nhận được một cảm giác ngứa ngáy mỗi khi Park Sion hít một hơi thật sâu. Tôi siết chặt đùi lại.
“Bớt lực đi. Tôi không làm gì đâu.”
“Nặng quá.”
“Nói dối.”
Tôi nhấc đùi mình lên thì Park Sion dùng sức chống cự. Một tiếng cười khúc khích vang lên từ đôi môi nghịch ngợm. Đột nhiên tôi nhớ đến Park Sion ngày xưa, kẻ thường gối đầu lên đùi tôi mỗi khi ở bên nhau. Khuôn mặt của chàng trai tươi cười mà tôi thích cứ hiện lên rõ mồn một dù tôi nhắm mắt lại. Tiếng kim đồng hồ cứ đều đặn vang lên như để đánh thức những hồi ức đó của tôi.
“Seon woo à.”
“Sao?”
“Giữa chúng ta y như trước đây nhỉ.”
Có lẽ cậu ta đã đọc được suy nghĩ của tôi. Hay là chúng tôi đang nghĩ giống nhau. Đôi mắt của Park Sion dao động. Như một người đang nhìn về một nơi không thể đến được một cách tha thiết.
“Ừ ha…….”
Mái tóc đã dài của Park Sion xõa ra như những bông hoa bồ công anh. Tôi khẽ chạm tay vào phần tóc đang che khuất trán cậu ta. Không có vết sẹo nào trên trán trắng của cậu ta, và nếu không có vết sẹo đó thì giữa Park Sion đầu hè và Park Sion bây giờ chẳng có gì khác biệt cả. Có lẽ chúng tôi không phải là sự an ủi của nhau mà là những vết sẹo không thể xóa nhòa.
“Cái vết sẹo ở đây, là do tôi dùng ghế đánh cậu mà có đúng không…….”
“Chắc vậy.”
“Thành sẹo rồi.”
“Không sao mà.”
Ánh sáng của bầu trời sắp tắt nhuộm màu lên hàng mi dài của cậu ta. Bàn tay vuốt ve vết sẹo trên trán tôi hướng về phía hàng lông mày ngay ngắn.
Bàn tay vuốt ve vết sẹo trên trán tôi hướng về phía hàng lông mày ngay ngắn. Tôi lần lượt vuốt ve sống mũi thanh tú, gò má và má cậu ta. Tất cả những đường nét và hình khối tạo nên khuôn mặt tinh xảo của Park Sion đều rất đẹp.
Nhưng kỳ lạ thay, dù đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp đến vậy, tôi lại không hề cảm thấy yêu thương. Đã có thời điểm tôi mê mẩn khuôn mặt này đến mờ mắt. Giờ thì tôi chỉ cảm thấy đau đớn thôi. Một cơn đau âm ỉ cảm nhận được từ vùng tim. Giống như lời thú nhận của cái tên đã bảo cậu ta đau đớn vì cái việc tôi ghê tởm cậu ta, tôi cũng đau đớn vì Park Sion. Tôi đau đớn vì tôi không còn rung động nữa, và tôi đau đớn vì tôi không thể thích cậu ta được nữa.
Có lẽ Park Sion là một người mà tôi không thể dễ dàng vừa hận, vừa không thể chôn vùi mọi thứ và thích lại từ đầu. Gánh nặng mà cậu mang quá sức chịu đựng của tôi. Đến mức tôi khó thở.
Park Sion lấp đầy tầm nhìn đang dao động của tôi. Tôi ngồi thẫn thờ và ngắm nhìn khung cảnh cơn sốt đầu tiên của cuộc đời đang tàn lụi. Tôi khắc ghi vào lòng khuôn mặt mà sau này tôi sẽ phải từ từ và rất khó khăn để quên đi. Một giọng nói khe khẽ chạm đến tai tôi.
“Chúng ta có thể quay lại như trước.”
Park Sion nắm lấy tay tôi đang vuốt ve mặt cậu ta. Rồi cậu ta nhắm mắt và hôn lên từng ngón tay tôi. Cậu ta mải mê khám phá các ngón tay tôi hồi lâu rồi vươn tay ôm lấy cổ tôi. Một cách tự nhiên, chúng tôi hôn nhau. Park Sion khẽ chạm môi mình lên môi tôi và từ từ nhấc người lên. Tôi đắm chìm trong cái lưỡi mềm mại đang tiến sâu vào bên trong. Lâu lắm rồi tôi mới được trải nghiệm một nụ hôn không hề vội vã. Sau khi dừng lại nụ hôn kéo dài triền miên, Park Sion nhìn xuống tôi.
“Đẹp quá.”
Ánh mắt ngây dại ghim chặt vào mặt tôi. Ánh sáng len lỏi từ ngoài cửa sổ nhuộm đỏ đôi má trắng nõn như một vệt ửng hồng.
“Yoon Seon woo. Cậu có biết không? Cậu thật sự rất đẹp.”
“Người đẹp là cậu mới đúng.”
Nghe thấy lời tôi nói, Park Sion bật ra một tiếng cười như gió thoảng. Ánh sáng phản chiếu trong mắt cậu ta.
“Cậu vẫn thấy tôi đẹp à?”
“Cậu khách quan mà nói thì có vẻ ngoài ưa nhìn mà. Không phải là thấy đẹp, mà là như thế.”
Park Sion đang dùng ngón tay vuốt ve đôi môi tôi ướt đẫm nước bọt thì khẽ nhếch môi. Cậu ta lặng lẽ nhìn vào mắt tôi như thể đang cố gắng hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của tôi. Rồi cậu ta hôn lên má tôi lần nữa. Tôi chỉ biết quan sát những gì Park Sion đang làm. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở chất chứa cả sự bất an lẫn rung động. Park Sion dịu dàng vuốt ve má tôi. Đôi môi đỏ thắm ngập ngừng mấp máy.
“Tôi yêu cậu.”
“……”
Park Sion nhìn thấu tôi bằng một ánh mắt kiên định. Đó là một lời thú tội đột ngột và có chút vô lý.