Tái Sinh - Chương 94

10. Tiểu Luận Về Sự Thấu Hiểu

Bố là một người vô cùng cổ hủ. Ông ấy tin sái cổ vào câu cậu tai "Một cơ thể khỏe mạnh thì tâm hồn mới khỏe mạnh". Mỗi khi tôi buồn bã vì phải chuyển trường liên tục, bố thường lôi tôi ra công viên. Ông luôn miệng khẳng định rằng chạy đến kiệt sức sẽ giúp tôi xua tan nỗi buồn.

Lúc nhỏ, tôi miễn cưỡng chạy theo bố. Và đúng như lời ông cậu tai, sau khi chạy xong, tôi thấy khá hơn nhiều. Nhưng tôi vẫn không biết đó là nhờ có bố nắm tay tôi, hay là do việc chạy bộ. Giờ nghĩ lại, có lẽ là do não bộ tự ý biến nỗi đau thành khoái cảm thôi.

Bây giờ, tôi không còn bố bên cạnh để nắm tay và lôi tôi đi nữa. Tôi hiểu rằng nếu cứ buồn bã thì người thiệt thòi cuối cùng vẫn là tôi. Vì vậy, tôi bắt đầu một mình bước ra khỏi nhà.

Đã ba tháng kể từ khi tôi bắt đầu đến công viên mỗi sáng sớm. Các cụ bảo "Nghe lời bố mẹ thì nằm ngủ cũng có bánh ăn". Có vẻ như câu cậu tai đó đúng thật. Kể từ khi bắt đầu chạy bộ, tôi đã ổn hơn rất nhiều. Tình trạng của tôi đã cải thiện đến mức không cần dùng thuốc nữa.

Vì vậy, dạo gần đây tôi rất chăm chỉ chạy bộ. Tôi mặc sức chạy trên con đường dài, mang theo cả thời gian đang trôi về phía sau lưng.

Bắt đầu thì không hề khó khăn. Thậm chí tôi còn cảm thấy sảng khoái và cơ thể nhẹ nhàng. Nhưng khi chạy, chắc chắn sẽ có những lúc khó khăn ập đến. Chẳng bao lâu sau, tôi cảm thấy khó thở đến nghẹn cả họng, phổi như muốn nứt ra. Từ lúc này trở đi, tôi không còn thấy vui vẻ nữa. Chân tôi trở nên nặng trĩu và đầu óc ồn ào. Tôi tự hỏi liệu mình nên dừng lại hay cố gắng chạy tiếp. Nếu vượt qua được giai đoạn khó khăn đó, tôi có thể đạt được mục tiêu trong trạng thái vô niệm. Còn nếu không vượt qua được, tôi có thể "GG" và quay về nhà. (* Nếu không vượt qua được, thì có thể chấp nhận thua cuộc và quay về nhà.)

Vì thể lực yếu, tôi thường xuyên bỏ cuộc giữa chừng và về nhà. Nhưng tôi không hề nản lòng. Bởi vì dù sao thì ngày mai tôi cũng sẽ lại chạy. Cứ tiếp tục chạy, rồi sẽ có ngày tôi hoàn thành được chặng đường. Và dù không hoàn thành được thì cũng không sao cả. Bởi vì khi tôi mở mắt vào sáng sớm ngày mai, tôi sẽ lại chạy ở nơi này.

Mỗi ngày đều bắt đầu bằng việc chạy bộ và đối mặt với những khó khăn. Đôi khi tôi nghiến răng nghiến lợi vượt qua, đôi khi tôi dừng lại giữa chừng. Thông qua quá trình đó, tôi học được rằng dù thế nào thì cũng không sao cả. Cho dù vượt qua hay thất bại, chỉ cần còn sống thì ngày mai vẫn sẽ đến. Và ngày mai luôn đi kèm với những khả năng vô hạn. Thành công và thất bại, vượt qua và thất vọng, niềm vui và nỗi buồn, hy vọng và tuyệt vọng. Tất cả những điều này đều là đặc quyền mà chỉ những người còn sống mới có được.

Vì vậy, trong lúc chạy, tôi luôn cảm thấy biết ơn một cách mơ hồ. Biết ơn tất cả những người đã cho tôi đặc quyền được sống. Và đặc biệt là Park Si-on, người đã đưa tay ra với tôi vào khoảnh khắc cuối cùng.

Cùng với những cảm xúc mới mẻ đó, tôi trở thành học sinh năm cuối cấp ba.

Cuộc sống ở trường không có gì khó khăn. Không biết nên gọi là may mắn hay bất hạnh, tôi không học cùng lớp với Park Si-on, mà lại học cùng lớp với Kim Young-jin. Cái mác "học sinh năm cuối cấp ba" biến tất cả học sinh năm ba thành những người lớn lỡ cỡ. Không còn ai tung tin đồn nhảm nhí về tôi, cũng không còn ai quan tâm đến tôi một cách thái quá.

Vì vậy, cuộc sống hằng ngày của tôi trôi qua một cách bình lặng. Tôi không còn phải đi trên con đường đến trường nguy hiểm như đi trên băng nữa. Vì đã bỏ bê việc học trong một thời gian, tôi tranh thủ học bất cứ khi nào có thể để bù đắp lại khoảng trống đó. Khi học mà thấy đói bụng, tôi và Kim Young-jin lại "đột kích" căng tin. Đến giờ ăn trưa, tôi lại ôm bụng đói chạy về phía nhà ăn.

Tôi cứ thế hòa nhập vào nhóm bạn của Kim Young-jin và bắt đầu cuộc sống học đường bình thường mà tôi hằng mong ước.

"Người thuận tay trái thì 'chim' sẽ cong sang bên phải đấy."

Nhưng cái sự bình thường mà tôi hằng mong ước lại chẳng có gì đặc biệt cả. Ừ thì, có lẽ vì cậu ta không có gì đặc biệt nên mới gọi là bình thường.

"Sao lại cong?"

"Chắc là vì chỉ 'tự sướng' bằng một tay thôi chứ gì?"

"Má ơi, vậy thì phải 'tự sướng' luân phiên cả tay trái lẫn tay phải à?"

Việc đang ăn cơm mà bỗng dưng buông lời tục tĩu có được xem là thuộc phạm trù của sự bình thường không? Nhìn mọi người xung quanh có vẻ quen thuộc với tình huống này, chắc là bình thường thật rồi. Tôi ngơ ngác nhìn những kẻ bỗng dưng buông lời tục tĩu ngay trên bàn ăn mà chẳng cần biết đầu đuôi câu chuyện ra sao.

"Cái 'chim' bé tí như tăm xỉa răng thì dù 'tự sướng' bên trái hay bên phải cũng chẳng ai thấy gì đâu nhỉ?"

"Muốn chết hả thằng kia? 'Chim' tao to như ngựa đó!"

"Ừ, cứ lôi 'chim' ra mà khoe đi. Đến cả cắt bao quy đầu còn chưa cắt mà cũng đòi 'chim' như ngựa."

"Thằng chó chết này láo toét."

Kẻ tự xưng là "chim ngựa" Lee Byung-ho ném mạnh thìa xuống khay cơm. Bầu không khí có vẻ trở nên căng thẳng, tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Nhưng những kẻ vừa chửi bới nhau nãy giờ bỗng nhiên bật cười. Có vẻ như bọn họ đang trêu chọc nhau thì phải. Vấn đề là tôi hoàn toàn không hiểu tại sao bọn họ lại trêu chọc nhau như vậy.

Tôi ngơ ngác nhìn Kim Young-jin. Thằng nhóc này cũng đang cười toe toét kìa. Rốt cuộc, người duy nhất không cười ở đây chỉ có mình tôi thôi.

"Jin-woo này, mày có muốn nếm thử 'chim ngựa' của tao không?"

Kẻ vừa nãy còn tự hào về cái "chim" của mình bỗng dưng làm bộ tụt quần và gài khóa thắt lưng. Nhìn cảnh đó, tôi bắt đầu thấy nhức đầu. À, thật sự là tôi ghét cay ghét đắng cái sự bình thường này.

Kim Young-jin, kẻ nãy giờ chỉ biết cười hề hề, ngạc nhiên hỏi Lee Byung-ho.

"Ủa? Sao mày lại tụt quần?"

"Thằng kia bảo 'chim' tao bé như tăm xỉa răng. Tao phải cho cậu ta thấy kích cỡ thật sự thì cậu ta mới biết đường mà hối lỗi chứ."

Nghe vậy, Kim Young-jin liền cậu tai một câu đầy mỉa mai.

"Dưới 20 phân thì im mẹ mồm vào."

Không biết có gì vui và tự hào mà sau khi cậu tai xong, Kim Young-jin liền ưỡn thẳng lưng. Cái dáng vẻ đó trông như một con vật hoang dã đang phồng to cơ thể để khoe mẽ kích thước của mình. Vấn đề là cậu ta lại có tác dụng thật. Không ai phản bác lại lời cậu tai vô lý của Kim Young-jin. Những câu chuyện nhảm nhí lại tiếp tục vang lên. Bọn họ không thấy ghê tởm sao? Vừa nãy còn hăng say bàn tán về "chim", giờ lại ăn ngon lành như thường.

Jung Jin-woo, người đang nhai rau khô mực, bỗng dưng lên tiếng.

"Mà trong trường mình ai là to nhất nhỉ?"

"Tất nhiên là tao rồi. Tao 'chim' to như ngựa mà."

"Thằng cu tí kia im mồm vào. Tao thấy tận mắt rồi mà còn ở đó chém gió."

"Đang tuổi lớn mà. Cậu ta vẫn đang lớn đó, biết chưa?"

Tôi biết chắc rằng nếu mình cậu tai một câu bảo bọn họ dừng lại thì sẽ lại bị coi là "thanh niên nghiêm túc", nên tôi đành lảng tránh ánh mắt khó chịu của mình. Vừa nãy Kim Young-jin còn cảnh cáo tôi rằng nếu còn không biết ý tứ mà chỉ cậu tai những điều đúng đắn thì sẽ ăn đòn đấy.

Dạo gần đây Kim Young-jin rất quan tâm đến các mối quan hệ bạn bè của tôi. Tôi biết là cậu ta đang cố gắng hết sức để tôi không cảm thấy bị cô lập. Nhưng thật ra, những kẻ mà Kim Young-jin chơi cùng không hợp với tôi cho lắm. Dù vậy, tôi vẫn im lặng vì nghĩ đến sự cố gắng của cậu ta.

Vừa định cho một miếng cơm trắng vào miệng, bỗng dưng tôi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình. Ngước mắt lên, tôi thấy Shin Jae-young đang đứng ở một nơi khá xa. Bên cạnh cậu ta là Park Si-on, người vừa nãy còn là chủ đề của những lời lẽ tục tĩu. Shin Jae-young nháy mắt với tôi. Sau đó, cậu ta bước về phía tôi đang ngồi. Tôi khẽ gật đầu chào.

Ánh mắt của Park Si-on không hề dừng lại ở tôi dù chỉ một giây. Ánh mắt của tôi cũng nhanh chóng chuyển sang một nơi khác. Nhưng gương mặt trắng bệch của cậu ta vẫn lờ mờ xuất hiện ở rìa tầm nhìn của tôi. Cả hai dần tiến lại gần và lướt qua tôi. Chỉ có mùi hương quen thuộc thoang thoảng bên cạnh tôi một lúc.

Tôi khẽ hít một hơi. Tôi không còn cảm thấy khó thở nữa. Tôi cũng không muốn trốn chạy nữa. Tôi chỉ đơn giản ngồi yên trên ghế và nhìn Kim Young-jin đang gọi mình. Khi cậu ta trêu chọc tôi, tôi cũng cười hề hề đáp lại.

Nhóm bạn của Kim Young-jin không hợp với tôi cho lắm. Khi ở giữa bọn họ, tôi cảm thấy một chút vô nghĩa và một chút khó chịu. Và cả cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với cậu, người mà tôi không còn phải trốn tránh nữa.

Tôi cứ thế quen dần với cuộc sống bình thường mà cậu đã mang lại cho tôi.


Một cơn mưa phùn rất nhỏ bắt đầu rơi. Tôi ngước nhìn lên bầu trời và thấy rằng mặc dù trời mưa nhưng vẫn khá quang đãng. Tôi xòe bàn tay ra hứng lấy những giọt mưa ẩm ướt. Vì quên mang ô nên tôi đành phải đi bộ đến cổng trường dưới mưa. Những giọt mưa yếu ớt không giống mưa mà giống sương mù hơn.

Hai bên con đường dẫn thẳng đến tòa nhà chính của trường được trồng đầy hoa anh đào. Những nụ hoa màu hồng đã nở rộ. Có lẽ vì năm nay thời tiết ấm áp nên hoa nở sớm hơn mọi năm.

Tôi đi chậm hơn bình thường. Tôi cảm thấy tiếc nuối vì khung cảnh này sẽ tàn úa nhanh chóng như cách cậu ta nở rộ. Những hạt mưa dịu dàng nhẹ nhàng thấm ướt mọi thứ xung quanh. Một mùi hương ẩm ướt thoang thoảng đâu đây. Một cơn gió mát lạnh thổi qua. Tôi cảm nhận được những giọt mưa phùn đang thấm ướt vai mình. May mắn thay, nhờ những giọt mưa yếu ớt mà những bông hoa có lẽ sẽ an toàn trong một thời gian.

Vô tình ngước mắt lên, tôi thấy một trong những ô cửa sổ trên tầng cao nhất của tòa nhà trường đang mở toang. Chân tôi khựng lại. Bởi vì một gương mặt trắng trẻo đang chống cằm trên khung cửa sổ và nhìn xuống phía tôi. Thật ra, vì khoảng cách quá xa nên tôi không biết người đó có thật sự đang nhìn tôi hay không. Nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác rằng ánh mắt đó đang hướng về tôi. Tôi dừng bước. Và tôi hướng ánh mắt về Park Si-on, người đang nhìn tôi từ xa.

Kể từ ngày tôi và cậu quyết định trở thành người dưng, tôi và cậu vẫn thường xuyên chạm mặt nhau. Đó là điều không thể tránh khỏi khi cả hai học cùng trường. Nhưng mỗi khi chạm mặt, ánh mắt của cả hai luôn nhanh chóng chuyển sang một nơi khác. Nhưng lần này, cả hai đều không trốn tránh.

Tôi chợt nghĩ rằng tôi và cậu chưa bao giờ cùng nhau ngắm hoa. Tôi và cậu gặp nhau vào cuối mùa xuân khi hoa đã tàn, và chia tay nhau trước khi hoa kịp nở, nên đó là điều đương nhiên. Tôi chậm rãi bước đi. Tôi cảm nhận được ánh mắt của cậu đang di chuyển theo hướng tôi đi. Cuối cùng, chân tôi dừng lại trước cây hoa lớn nhất. Tôi lại ngước nhìn lên. Ánh mắt của Park Si-on vẫn hướng về tôi.

Hoa đã nở rộ trước cả tháng Tư rồi. Cậu cũng ngắm đi.

Tôi lẩm bẩm trong lòng những lời không thể truyền đạt, và nhặt một cánh hoa rơi xuống. Tôi không nhìn rõ biểu cảm của cậu. Tôi chỉ mong cậu sẽ ngắm nhìn những bông hoa sắp tàn lụi này trước khi quá muộn. Bởi vì những điều tốt đẹp thì nên cùng nhau chia sẻ.

"Ya, Yoon Seon-woo. Cậu làm gì ở đây vậy?"

Tôi quay đầu về phía người đang gọi mình. Kim Young-jin đang đi học, bỗng dưng dừng lại và khẽ chạm vào vai tôi đang ngước nhìn lên.

"Không vào à? Còn 5 phút nữa thôi."

"Chờ tôi chút. Cậu vào trước đi."

"Sao vậy?"

"Tôi muốn ngắm cái này một lát."

Tôi chỉ tay lên cành hoa. Ánh mắt của Kim Young-jin cũng hướng theo tay tôi lên phía trên.

"cậu bị tuổi dậy thì muộn à? Tự dưng đứng đây làm trò con bò."

Tôi lại hướng ánh mắt về phía những bông hoa anh đào đang nở rộ. Gương mặt của Park Si-on lấp ló giữa những cành cây phủ đầy hoa. Mặc dù tôi không nhìn rõ các đường nét trên khuôn mặt cậu, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác rằng cậu đang mỉm cười.

"cậu uống nhầm thuốc hả? Sao tự dưng lại cười một mình vậy?"

"......Không có gì."

" bị điên à. Đừng có xàm xí nữa, vào nhanh lên."

Kim Young-jin đẩy tôi đi. Vì không muốn làm trái ý cậu ta nên tôi đành bước đi. Ngay trước khi bước vào tòa nhà trường, tôi lại ngắm nhìn những bông hoa đang nhẹ nhàng thấm ướt những giọt mưa phùn. Thật đẹp.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo