Tôi từ từ quay đầu về phía Park Si-on. Những con sóng ào ạt dường như đã dịu lại. Tôi thấy cậu ta đang cúi gằm mặt xuống.
"Vậy thì……."
Giọng tôi khẽ run lên. Tôi dùng đôi môi run rẩy lấp đầy khoảng trống im lặng.
"Nếu cậu trở nên mạnh mẽ đến mức cho dù tôi không giữ lời hứa thì cậu cũng sẽ không bị tổn thương quá nhiều, vậy thì chúng ta sẽ nói chuyện lại, cậu thấy sao?"
Park Si-on ngẩng đầu lên khi tôi nói vậy. Ánh mắt trói buộc tôi một cách mạnh mẽ ghim chặt vào khuôn mặt tôi khiến tim tôi đập loạn xạ. Đôi mắt trống rỗng dưới hàng mi dài và dày sáng lên rực rỡ. Nhìn vào đôi mắt đen kịt của Park Si-on mà dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể xuyên thấu được, tôi mở lời.
"Cho đến lúc đó, tôi cũng sẽ chờ đợi."
Có lẽ điều chúng tôi cần không phải là sự tha thứ vội vàng, hay sự hối hận phù du mà là một lời hứa về ngày mai. Giống như lời Park Si-on nói rằng chúng ta cần có một lời hứa vì chúng ta không chắc chắn liệu chúng ta có thể giữ lời hay không, chúng tôi đã hứa hẹn một cách mơ hồ để chịu đựng sự bất an của ngày mai, một ngày không biết sẽ thay đổi như thế nào.
Đôi mắt ngơ ngác suy ngẫm lời nói của tôi dần dịu lại. Tôi nghẹn ngào khi nhìn thấy nụ cười mơ hồ của cậu ta. Nhận thấy nụ cười của tôi, đôi mắt Park Si-on khẽ rung động. Chúng tôi cứ lặng lẽ nhìn nhau như vậy.
Mặt trời dần khuất bóng. Đã đến lúc phải chia tay. Tôi phải nói lời tạm biệt, nhưng tôi không thể mở miệng.
Có lẽ nhận ra sự do dự của tôi, Park Si-on đứng dậy trước. Bàn tay cậu ta đến trước mắt tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay Park Si-on đang chìa ra như muốn tôi nắm lấy để đứng lên, rồi tôi liền nắm lấy bàn tay đó và đứng lên. Ngay khi tôi đứng lên, bàn tay cậu ta tiếc nuối buông ra. Park Si-on không rời mắt khỏi tôi và nói.
"Hôm nay cảm ơn cậu. Tôi về trước đây."
Tôi cố gắng điều chỉnh ánh mắt cứ muốn né tránh vì bầu không khí ngượng ngùng. Park Si-on đứng đối diện với tôi, mím chặt môi như một người đã quên cách thở. Dù đã nói lời tạm biệt, nhưng cậu ta vẫn không dễ dàng rời đi. Tôi quay lưng đi, cố gắng phớt lờ ánh mắt nặng trĩu đó. Tôi vừa bước được hai bước thì mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn. Khi tiếng bước chân của Park Si-on trở nên mờ nhạt, một giọng nói nhỏ vang lên.
"Seon-woo à……."
Giọng nói mờ nhạt đến mức có thể nhầm lẫn với tiếng gió gọi tôi dừng lại. Tôi đứng sững lại rồi từ từ quay lại. Park Si-on đang đứng quay lưng về phía mặt trời lặn, lặng lẽ nhìn tôi rời đi. Khóe miệng cậu ta mím chặt, nhưng kỳ lạ là tai tôi lại nghe thấy một giọng nói mà cậu ta chưa kịp thốt ra thành lời.
Đôi chân tôi phản ứng trước khi lý trí kịp can thiệp. Bước chân quay trở lại con đường cũ nhẹ bẫng như lông hồng. Chẳng mấy chốc tôi đã đứng trước mặt Park Si-on và kiễng chân lên. Rồi không chút do dự ôm chầm lấy bờ vai cứng đờ của cậu ta.
Khoảnh khắc đó, cậu ta ôm chầm lấy tôi như thể sắp tan vỡ. Cậu ta vùi mặt sâu vào cổ tôi, hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Dù run rẩy trước cảm giác thân thương ấy, tôi vẫn không đẩy bờ vai cứng đờ kia ra. Tôi không hề cảm nhận được sức nặng từ cậu ta đang ôm chầm lấy tôi. Tôi chỉ cảm nhận được sự nhẹ bẫng đến vô cùng, và sự tiếc nuối như thể cậu ta sẽ tan biến bất cứ lúc nào. Tôi kéo cậu ta lại gần hơn và xoa lưng cậu ta.
"sẽ ổn thôi."
Tôi không thể gánh hết tất cả những nỗi sợ hãi mà cậu đang cảm thấy, nhưng tôi sẽ luôn cầu nguyện cho sự an lành của cậu. Tôi sẽ không ngừng cầu nguyện rằng hôm nay sẽ tốt hơn hôm qua, và ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay. Cho dù thời gian như bùn đất có cuốn trôi chúng ta và làm phai nhạt mọi thứ. Vì vậy, cho dù lời hứa của chúng ta cuối cùng không thể thực hiện được, tôi vẫn sẽ chờ đợi đến cùng.
Vì vậy, Park Si-on, đừng sợ hãi quá.
Thời tiết ngày càng nóng hơn, nhưng máy điều hòa vẫn chưa bật. Kim Young-jin, người thường chạy ra sân vận động vào giờ ăn trưa, cũng không thể chịu được thời tiết nóng bức và quay trở lại lớp học theo tôi. Chúng tôi ngậm mỗi người một que kem mua ở căng tin. Tay tôi nhanh chóng ướt đẫm. Lau tay qua loa vào quần đồng phục rồi nằm dài trên bàn, những đứa bạn của Kim Young-jin tụ tập ba ba năm năm xung quanh chúng tôi.
"Chết tiệt, nóng chết đi được."
"Tao muốn cởi cả quần ra luôn. Đến chim cũng nóng."
"Vậy cởi đi? Tao quay video rồi đăng lên cho."
"Lượt đăng ký chắc tăng vù vù đấy?"
Chỉ cần Lee Byung-ho và Jung Jin-woo thốt ra từ "chim" thì diễn biến tiếp theo của cuộc trò chuyện có thể đoán trước được. Bọn họ không phải là những người xấu, nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng để tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Tôi không muốn làm ô uế tai mình bằng những lời lẽ tục tĩu vô nghĩa, nên tôi lén lút đứng dậy. Trên bề mặt thì đó chỉ là vì tôi muốn vứt vỏ kem đang ăn vào thùng rác.
Sau khi vứt vỏ kem xong, tôi không quay trở lại chỗ ngồi mà cố tình đi về phía cửa sổ cách xa bọn họ.
Bầu trời xanh trong lấp đầy khung cửa sổ đang mở toang. Bầu trời quang đãng không một gợn mây. Cũng phải thôi, vì mùa hè sắp đến rồi mà. Kim Young-jin dè dặt tiến lại gần tôi, tôi đang ngơ ngác nhìn sân vận động đang bốc cháy dưới ánh nắng gay gắt.
"Này, Yoon Seon-woo."
"Ừ?"
"Hôm qua cậu với Park Si-on không có chuyện gì chứ?"
Có lẽ cậu ta dò xét tôi từ sáng đến giờ là để hỏi chuyện này đây. Nghe tôi cằn nhằn, Kim Young-jin ngại ngùng gãi má. Người đã hứa sẽ liên lạc nhưng lại không giữ lời là tôi mới đúng. Kim Young-jin quan tâm đến cảm xúc của tôi ngay cả trong tình huống mà cậu ta có thể tức giận.
"Từ sáng đến giờ cậu cứ ủ rũ ấy."
"Ủ rũ gì chứ. Không có chuyện gì cả."
"Vậy hai người đã làm gì?"
"Chỉ nói chuyện thôi."
"Nói chuyện gì?"
Tôi nhớ lại những điều tôi và Park Si-on đã nói hôm qua và chìm vào suy nghĩ một lúc. Tôi ngại ngùng khi phải kể chi tiết những gì chúng tôi đã nói. Tôi cũng không tự tin rằng mình có thể tóm tắt cuộc trò chuyện giữa hai người một cách đơn giản và rõ ràng. Chúng tôi chỉ đưa ra một vài lời hứa và quyết định mở ra một khả năng cho ngày mai. Dù mối quan hệ của chúng tôi có thể không thay đổi ngay bây giờ, nhưng đó là một khả năng có thể thay đổi trong tương lai.
Thấy tôi cứ ngập ngừng mãi, Kim Young-jin huých tay tôi. Trước ánh mắt thúc giục của cậu ta, tôi bất lực mở lời.
"Tôi đã nói rằng hãy nói chuyện lại khi mọi chuyện ổn hơn."
"Nói chuyện lại cái gì? Hai người vẫn còn chuyện để nói à?"
Kim Young-jin nheo mắt nhìn tôi. Tôi không biết có gì không vừa ý mà cậu ta nhíu cả mày. Tôi có chút xấu hổ nên quay mặt đi nhìn sân vận động như để đánh trống lảng. Kim Young-jin đang có vẻ mặt nghiêm trọng lại huých vào sườn tôi một lần nữa.
"Ý tôi là hai người định làm gì tiếp theo?"
"Chúng tôi quyết định sẽ quyết định chuyện đó sau……."
"Đồ ngốc."
"Cậu chửi trước khi tôi nói xong luôn."
"Tôi mà không chửi thì được chắc? Cậu lại bị tên đó lừa rồi đúng không?"
Tôi nghe thấy tiếng cậu ta nghiến răng ken két. Tôi chỉ biết mân mê những ngón tay và im lặng, Kim Young-jin hạ giọng hỏi lại tôi.
"Vậy sau này hai người định như thế nào? Cậu sẽ tiếp tục dính líu đến tên đó à?"
"Dính líu gì chứ. Tạm thời thì tôi sẽ sống như bình thường."
"Tạm thời? Vậy ý cậu là có ngày cậu sẽ lại dính líu đến tên đó?"
Giọng Kim Young-jin hơi cao lên, như thể cậu ta không hài lòng với câu trả lời của tôi. Rồi tôi nghe thấy một tiếng thở dài như trời sập.
"Thật là tôi không thể nào hiểu nổi."
Đôi lông mày rậm rạp của Kim Young-jin nhíu lại. Cậu ta vẫn đang ngậm que kem, nhưng khuôn mặt lại có vẻ khá nghiêm trọng. Phản ứng của cậu ta là điều dễ hiểu thôi, vì cậu ta là người duy nhất đã chứng kiến tôi rơi xuống đáy vực thẳm. Kim Young-jin im lặng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt khá phức tạp.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi đang nghĩ xem có phải cậu vốn dĩ là một thằng nhu nhược đến thế này không."
Kim Young-jin nhai nhai que kem đã ăn hết rồi và nhìn về phía tôi. Rồi giọng nói đầy nghi vấn vang lên.
"Cậu có thể tha thứ cho tên đó không?"
Cùng với từ "tha thứ", khuôn mặt của Park Si-on, người đã không cảm thấy bất kỳ sự ăn năn nào, và tôi trong quá khứ, người đã căm ghét tên đó đến tận xương tủy, hiện về trong đầu tôi. Nhưng không hiểu sao, cái nền mà chúng tôi đã từng đứng cùng nhau lại giống như một giấc mơ giữa đêm khuya. Thấy tôi không dễ dàng trả lời, Kim Young-jin ngoan cố nhìn tôi.
"Tôi hỏi cậu có thể tha thứ được không?"
Kim Young-jin hỏi bằng giọng điệu cục cằn. Tôi bất lực trả lời bằng giọng nói nhỏ nhẹ.
"Tôi không biết nữa."
"Cậu mà không biết thì ai biết được? Thật là bực mình."
Có lẽ vì quá bực mình mà Kim Young-jin phe phẩy chiếc áo sơ mi của mình. Tôi biết rằng mình nên đưa ra một lời biện minh thích đáng, nhưng đôi môi tôi vẫn cứ tự ý cử động.
"Tôi chỉ là……."
"Chỉ là gì?"
"Không hiểu sao tôi không thể đẩy cậu ta ra được."
Nếu người tìm đến tôi hôm qua không phải là Park Si-on mà là Kim Shin-joo thì tôi đã không dễ dãi như vậy. Dù không có chuyện đó xảy ra, nhưng cho dù Kim Shin-joo quỳ gối xin lỗi tôi thì cũng chẳng có gì thay đổi cả. Bởi vì sự sỉ nhục mà tôi phải chịu đựng từ tên đó không phải là thứ có thể bỏ qua chỉ bằng một lời xin lỗi.
Nhưng tôi lại không thể làm như vậy với Park Si-on.
"Chẳng lẽ cậu……."
Tôi tự hỏi tại sao tôi lại cảm thấy tội lỗi nặng nề thay vì cảm giác ưu việt trước một khuôn mặt mệt mỏi. Tôi cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Kim Young-jin chạm vào má tôi. Khi tôi quay sang nhìn cậu ta, cậu ta nhíu mày thay vì nói thêm một lời cụ thể nào. Rồi Kim Young-jin tặc lưỡi và thở dài.
"Thằng điên……."
"Tôi biết."
"Đồ khùng."
Tôi nghe thấy những lời chửi rủa xen lẫn tiếng thở dài liên tục bên tai. Tôi không có lý do gì để biện minh cả. Với cảm giác tội lỗi, tôi bất lực cười và tựa khuỷu tay lên bệ cửa sổ đang nóng hầm hập. Ánh nắng đầu hè cắt ngang sân vận động. Ánh sáng bay lên trời cao rồi rơi xuống đỉnh đầu Kim Young-jin. Có lẽ vì ánh nắng quá chói chang mà cậu ta nheo mắt lại.
"Cậu vẫn còn thích tên đó à?"
"Tôi có nói là tôi thích cậu ta đâu."
"Xàm vừa thôi. Cần phải nói ra mới biết à?"
"……."
"Rõ ràng là cậu vẫn thích cậu ta mà."
Kim Young-jin đã giải thích lý do tại sao tôi không thể đẩy Park Si-on ra một cách đơn giản và rõ ràng, đúng như tính cách của cậu ta. Đó cũng là lý do tại sao Park Si-on không thể giống như Kim Shin-joo đối với tôi, và là lý do tại sao tôi không thể không ôm lấy cậu ta trước cả khi nghĩ đến việc tha thứ.
Kim Young-jin hiểu ý nghĩa sự im lặng của tôi nên cậu ta thô bạo vuốt ngược tóc ra sau. Tôi bỗng cảm thấy nặng nề trong lòng. Tôi ngập ngừng nhìn Kim Young-jin đang đứng bên cạnh tôi.
"Tôi xin lỗi."
"Nói gì vậy. Cậu có gì phải xin lỗi."
"Tôi nghĩ nếu tôi là cậu thì tôi sẽ hơi tức giận."
Cậu ta đã cố gắng tức giận và đánh nhau cùng tôi, nhưng bây giờ tôi lại nói rằng tôi không thể đẩy cậu ta ra, nên việc Kim Young-jin tức giận là điều hoàn toàn dễ hiểu. Tôi lặng lẽ quan sát hình dạng đôi môi của Kim Young-jin. Rồi một mùi hương sô cô la nhân tạo thoang thoảng lướt qua chóp mũi tôi.
"Thôi bỏ đi. Ngay từ đầu khi thấy Park Si-on tìm đến để nói chuyện thì tôi đã biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này rồi."
Kim Young-jin tặc lưỡi nhìn tôi. Tôi không có can đảm để nhìn thẳng vào ánh mắt đó nên tôi hơi cúi đầu xuống, rồi cậu ta vỗ vai tôi. Và đó là tất cả. Tôi đáng lẽ phải ăn thêm những lời chửi rủa, hoặc thậm chí là bị cắt đứt quan hệ, nhưng khác với những gì tôi dự đoán, Kim Young-jin khoác tay lên vai tôi. Một cảm giác nặng nề bao trùm lấy tôi, nhưng không hiểu sao vai tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Nghĩ thế nào tôi vẫn không thể hiểu nổi. Rốt cuộc tên đó có gì tốt chứ?"
Nhưng trái ngược với trái tim nhẹ nhõm của tôi, Kim Young-jin vẫn đang mang trên mình một dấu chấm hỏi nặng trĩu. Cậu ta nhìn tôi với vẻ đáng thương, như thể tiếc cho tôi đã lụy một người như vậy.
"Có phải trong mắt dân gay thì Park Si-on quyến rũ lắm không?"
"……Tôi không phải gay."
"Vớ vẩn, thích con trai thì không phải gay thì là gì. Giờ mới thấy ngại hả?"
Tôi không thể phản bác lại lời nói của cậu ta. Đó là một lời nói hoàn toàn đúng, và cho dù tôi có khẳng định rằng tôi không thích Park Si-on vì cậu ta là con trai đi chăng nữa thì cũng vô ích thôi. Cậu ta nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu rồi mở to mắt hỏi tôi.
"Này, cậu thích Park Si-on ở điểm nào thế?"
"Hả?"
"Tôi thật sự tò mò đấy. Tôi sẽ không nói gì đâu nên cậu cứ nói đi."
Tôi thở dài một tiếng trước câu hỏi khó khăn này. Tôi thấy những đứa đang chạy trên sân vận động bên kia và tung bụi mù lên. Ánh mắt tôi hướng về những khuôn mặt vô danh đang nở nụ cười rạng rỡ. Bỗng dưng, tàn ảnh của Park Si-on đang cười hiện lên trước mắt tôi.
"……Vì cậu ấy đẹp."