Tận Cùng Ký Ức - Chương 106 - Hoàn chính truyện

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 106: Tận cùng ký ức (5)

Khi tôi mở mắt, ánh trăng mờ nhạt đã len lỏi vào căn phòng. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng tôi cảm nhận rõ hơi men đã tan đi nhiều rồi. Chớp chớp đôi mắt còn ngái ngủ, tôi nghe thấy giọng Kwon I Do vang lên từ đầu giường.

"Em tỉnh rồi à?"

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong khi đôi mắt tôi vẫn còn mơ màng khép hờ, Kwon I Do vẫn giữ vẻ mặt tỉnh táo lạ thường. Dù trong bóng tối, tôi vẫn biết anh ta không hề ngủ.

"…Anh không ngủ à?"

"Anh vừa tỉnh dậy đó."

Anh ta thản nhiên nói dối. Chúng tôi đã ở bên nhau bao đêm rồi, làm sao tôi có thể tin lời đó chứ.

"Tay anh chắc tê lắm."

Tôi định nhấc đầu lên, nhưng Kwon I Do kéo tôi vào lòng nên tôi không thể cử động. Anh ta xoa nhẹ lưng tôi rồi dụi mặt vào mái tóc tôi. Cơ thể chúng tôi dính sát vào nhau, hơi ấm nồng nàn lan tỏa khắp nơi.

"Cứ thế này ngủ tiếp đi."

"…"

Có vẻ anh ta không có ý định buông tôi ra. Thế là tôi đành khẽ nhắm mắt lại. Tiếng tim đập thình thịch truyền đến từ lồng ngực anh ta. Nhịp đập có vẻ hơi nhanh ấy lại khơi gợi những cơn buồn ngủ đang dần tan biến.

"…Thế còn anh, sao anh không ngủ?"

Tuy nhiên, thay vì ngủ ngay, tôi lại bắt chuyện với anh ta. Tôi cảm thấy thật tiếc nuối khi phải chìm vào giấc ngủ sau cuộc trò chuyện dài trước đó. Chẳng phải đôi khi chúng ta cũng có những ngày như vậy sao? Những ngày vui vẻ đến nỗi chỉ mong ngày mai đừng bao giờ tới.

"Chỉ là… anh không ngủ được."

Lời thoại đó đáng lẽ phải là của tôi mới đúng. Nghĩ vậy, tôi cựa quậy rúc sâu hơn vào lòng anh ta. Khi tôi vòng tay ôm lấy eo anh ta, anh ta lại siết chặt tôi hơn một chút.

"Chắc em phải xịt nước hoa quá."

"Mùi pheromone của em sẽ tốt hơn đấy."

Anh ta đang vòng vo muốn tôi tiết ra pheromone. Tôi không phàn nàn mà từ từ truyền pheromone cho anh ta. Hương hoa nhè nhẹ hòa quyện vào mùi gỗ nồng đậm. Cảm giác như tâm trạng u ám của Kwon I Do đã tan biến, tôi thấy anh ta dần dần vui vẻ trở lại.

"…"

"…"

Một lúc lâu sau, chỉ còn nghe thấy tiếng thở. Môi trường thật lý tưởng để ngủ, nhưng ngược lại, đầu óc tôi lại ngày càng tỉnh táo. Hơi ấm lan tỏa, những nhịp đập thỉnh thoảng truyền đến, và cả Kwon I Do trông có vẻ đang bận lòng, tất cả đều khiến tôi bận tâm.

"…Em có điều muốn hỏi."

Cảm giác như phải nói điều gì đó, tôi khẽ mở lời. Tất nhiên đây không phải là câu hỏi tôi cố tình nghĩ ra. Nó đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi sau khi tôi lấy lại được tất cả ký ức về anh ta.

"Những người xung quanh em, anh đã chọn họ theo tiêu chí nào vậy?"

Khi chúng tôi đính hôn lại, Kwon I Do đã sắp xếp những người do chính anh ta chọn xung quanh tôi. Có vẻ không có tiêu chí rõ ràng, nhưng chắc chắn đó là những người anh ta đã suy nghĩ kỹ lưỡng.

"Thư ký Kim, Lee Tae Sung, và Lee Hee Na… À, anh nghe tin gì chưa? Hai người họ sắp kết hôn đấy."

Tôi chợt kể lại một điều vừa nhớ ra và nghe thấy tiếng anh ta cười. Kwon I Do đáp lại trầm thấp rằng anh ta chưa từng nghe chuyện đó. Quả thật, anh ta có gặp Lee Tae Sung đâu mà nghe được.

"Vậy câu trả lời của anh là gì?"

"…"

Tôi ngẩng đầu lên khỏi lòng anh ta. Đối diện với Kwon I Do, tôi cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh ta dù trong bóng tối. Bàn tay đang vuốt ve tóc tôi khẽ vuốt ngược mái tóc tôi lên, rồi anh ta nói bằng giọng điệu thoải mái hơn bình thường.

"Trước đây… khi em bị gài bẫy và bị bắt, người đã nhờ anh giúp em chính là thư ký của em."

"…"

Thư ký ở đây là thư ký Kim, nhưng tôi không hiểu lời anh ta nói ngay lập tức. Khi tôi bị gài bẫy và bị bắt. Có lẽ anh ta đang nói về ngày tôi bị còng tay vì tội tham ô.

"Không biết anh ấy đã nghĩ thế nào, nhưng anh ấy đã liên lạc với anh."

Kwon I Do tiếp lời bằng giọng đơn điệu. Anh ta kể rằng, thư ký Kim đã đường đột liên lạc với anh ta và van xin anh ta giúp đỡ, rằng tôi không làm chuyện đó và sẽ đền ơn xứng đáng sau này.

"Nhờ vậy mà anh có thể hành động nhanh chóng. Dù không có chuyện đó, anh vẫn sẽ đưa em ra, nhưng nếu không, chắc chắn sẽ không thể làm được trong một ngày."

"…Thư ký Kim đã liên lạc với anh sao?"

Dù nghe chính miệng Kwon I Do nói, tôi vẫn cảm thấy khó tin. Tôi đã nghĩ thư ký Kim đã bỏ rơi tôi. Tôi đã cảm thấy bị phản bội, nghĩ rằng thư ký Kim đã từ bỏ tôi vì không thể chống lại cha tôi.

Nhưng trước khi tôi kịp chấp nhận sự thật đó, một câu nói còn sốc hơn nữa lại tuôn ra từ miệng anh ta:

"Người đưa tài liệu về chủ tịch Jung cũng là anh ấy."

"…"

Tôi ngây người, im lặng. Kwon I Do đã cố tình xác nhận điều mà tôi vẫn luôn mơ hồ nghi ngờ. Giọng nói của Kwon I Do như đè lên giọng nói của thư ký Kim khi anh ta nói rằng "chỉ là lợi ích phù hợp".

"Từ trước đến nay, và cả lần này nữa."

Thư ký Kim đã có ý định phản bội cha tôi ngay từ đầu. Hoặc không, có lẽ anh ta chưa bao giờ thực sự trung thành. Dù tôi không biết mức độ nghiêm trọng của quyết định mà anh ta đưa ra, nhưng tôi có thể đoán rằng anh ta đã sẵn sàng từ bỏ tất cả.

"Còn đội trưởng Lee…"

Kwon I Do tiếp lời ngay lập tức dù biết tôi đang sốc. Có lẽ anh ta không muốn cho tôi thêm thời gian để suy nghĩ. Thật may mắn, tâm trạng kinh ngạc của tôi đã dịu đi một chút khi một người khác được nhắc đến.

"Cậu ấy vốn là trưởng phòng an ninh, nhưng bị đổ oan nhận hối lộ từ cấp dưới và bị sa thải ngay lập tức."

"Bảo vệ mà cũng có chuyện hối lộ sao?"

"Sao lại không? Hiếm có ai lại chứng kiến nhiều chuyện tiêu cực như họ."

Kwon I Do nói đội trưởng Lee là một người thiếu linh hoạt, không biết xoay sở hay viện cớ. Anh ta chỉ biết đi theo một con đường thẳng thắn, thậm chí không nói được lời nào khi bị đổ oan.

"Anh đã giữ cậu ấy lại khi cậu ấy định nghỉ việc. Dù sao thì, có vẻ cậu ấy không phải là kẻ sẽ làm chuyện vô nghĩa."

Thì ra câu “gây chuyện nên bị giáng chức” là ý này. Bảo sao khi nhắc đến, anh ta lại lộ vẻ không muốn nói. Ấy vậy mà, trông anh ta có vẻ vẫn muốn chia sẻ. Dù sao thì, có lẽ kể cả khi tôi có hỏi, anh ta cũng sẽ không kể thật đâu.

"Lee Hee Na, cô điều chế hương thơm đó, cũng là người yêu của đội trưởng Lee từ trước đây."

"…"

Hôm nay tôi đã nghe được rất nhiều điều bất ngờ. Có lẽ tôi không thể ngủ lại được nữa rồi. Khi tôi mất lời và bật ra tiếng cười nhạt, Kwon I Do khẽ đặt môi lên trán tôi.

"Có vẻ như số phận đã định rồi."

Liệu cái "số phận" mà anh ta nói có bao gồm cả chúng tôi không? Dù là quá khứ hay hiện tại, mối quan hệ của chúng tôi vẫn cứ lặp lại như thế. Dĩ nhiên kết cục sẽ khác, nhưng nếu đây cũng là số phận thì tôi cũng đành chấp nhận.

"Em còn muốn hỏi gì nữa không?"

Tôi cứ nghĩ Kwon I Do sẽ bảo tôi đi ngủ ngay, nhưng anh ta lại nhẹ nhàng hỏi. Có vẻ anh ta cũng biết tôi không muốn ngủ. Và có lẽ, Kwon I Do cũng không thực sự muốn chìm vào giấc ngủ.

"Sao anh lại hiểu em đến vậy?"

Tôi tự thấy câu hỏi của mình thật mơ hồ. Chắc chắn sẽ không có câu trả lời cụ thể nào, và tôi cũng mơ hồ đoán được lý do. Tất cả những ký ức trong quá khứ đều là bằng chứng liên quan đến tôi. Làm sao anh ta có thể không biết được chứ?

"...Vì dấu ấn chưa tan."

Thế nhưng, Kwon I Do lại rất chậm rãi thốt ra một câu trả lời ngoài dự kiến. Anh ta khẽ cụng trán tôi, chậm rãi nhắm mắt lại rồi mở ra.

"Đôi khi, anh cảm nhận được trọn vẹn cảm xúc của em."

"..."

Dấu ấn chưa tan ư? Chính xác thì anh ta đang nói về thời điểm nào? Lần đầu tiên chúng tôi có dấu ấn, tôi hoàn toàn không cảm nhận được trái tim anh ta. Lẽ nào cái dấu ấn mà chỉ mình anh ta cảm nhận được cảm xúc của tôi lại tiếp tục sau khi chúng tôi tái hợp?

"...Chắc anh đã rất khó khăn."

Đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Tôi không thể nào hình dung hết được tình cảnh của anh ta nên chỉ có thể lắp bắp những cảm xúc ngây ngô. Kwon I Do khẽ mỉm cười rồi lặng lẽ nhắm mắt lại.

"Phải khó khăn chứ."

"..."

"Anh đã khiến em khổ sở đến vậy mà."

Mâu thuẫn thay, mỗi khi nhìn thấy Kwon I Do như thế này, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Bởi vì tôi cảm nhận được anh ta thật lòng muốn chuộc lỗi với tôi và không hề oán trách tôi một chút nào. Điều đó giống như một lời cam kết rằng anh ta sẽ không rời bỏ tôi cho đến khi tôi cho phép.

"Không phải chỉ mình anh có lỗi đâu."

Giá như tôi đã nói điều này sớm hơn. Tôi nên nói với anh ta rằng anh ta không cần phải cảm thấy mình là tội nhân nữa, đã đủ rồi. Trong khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy sự chuộc lỗi của anh ta, việc người tôi yêu quý phải chịu đựng khó khăn lại không hề dễ chịu chút nào.

"Ngay từ đầu, việc em làm như vậy là do..."

Tôi định nói rằng một phần cũng là lỗi của Kwon I Jung. Nhưng ngay khi nghĩ đến anh ta, một cảm giác kỳ lạ hồ chợt ập đến. Phải chăng là cảm giác quen thuộc? Một sự khó chịu mơ hồ được chia sẻ cùng với những ký ức của Kwon I Do.

"...Kwon I Do."

Tôi khẽ nhíu mày. Không biết cảm nhận được điều gì từ tiếng gọi của tôi, Kwon I Do rời trán khỏi trán tôi. Tôi lặng lẽ nhìn anh ta rồi đột ngột hỏi:

"Anh đã làm gì Kwon I Jung?"

Truyền thông không đưa tin rầm rộ về vụ mất tích của Kwon I Jung. Kwon I Kyung dường như đã tìm kiếm anh ta, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy. Gia đình cũng đã từ bỏ trưởng nam của tập đoàn Sun Ho, và có một điều kỳ lạ trong tình cảnh bất thường đó.

"Anh đã... ra tay với người đó sao?"

Nếu không có dấu ấn với anh ta, tôi đã không bao giờ biết được. Nếu không có cảm giác quen thuộc vừa ập đến khi tôi nghĩ về Kwon I Jung, tôi cũng sẽ không bao giờ hỏi câu này.

"Anh không giết chết anh ta."

Anh ta thản nhiên đáp lại. Tôi không ngạc nhiên trước câu trả lời đó, vì tôi cũng đã đoán trước được. Với một người đã sẵn sàng chết theo tôi, tôi không nghĩ anh ta sẽ để yên cho Kwon I Jung.

"...Anh đã làm gì vậy?"

Dù vậy, tôi cũng không biết phải nói gì. Chừng nào tôi còn chưa biết chính xác anh ta đã làm gì, thì việc vội vàng nói ra là không phù hợp. Thế là tôi chỉ biết cười nhạt, và Kwon I Do nói bằng giọng nghiêm túc:

"Cứ quên đi."

"..."

"Anh sẽ nhớ thay phần của em."

Người đàn ông này tại sao lại làm tất cả những điều này cho tôi? Tình yêu mù quáng ấy đáng lẽ phải khiến tôi thấy áp lực, nhưng anh ta càng dành cho tôi không gian, tôi lại càng muốn rúc sâu vào lòng anh ta. Thế là tôi khẽ đặt một nụ hôn lên môi anh ta, và anh ta nhẹ nhàng cắn nhẹ môi dưới của tôi.

Nụ hôn nhẹ nhàng nhanh chóng trở nên nồng nàn. Tôi là người chủ động hôn trước, nhưng Kwon I Do lại là người níu giữ nhiều hơn. Anh ta luồn lưỡi qua kẽ môi tôi rồi mơn trớn lưỡi tôi.

À… Tại sao nụ hôn này lại tuyệt vời đến vậy?

Tại sao đến bây giờ tôi mới biết rằng nụ hôn lại là một hành động mãn nguyện đến thế? Không, dù có biết sớm hơn thì cũng chẳng có đối tượng nào để thực hiện. Và có lẽ, nếu không phải là Kwon I Do, tôi cũng sẽ không bao giờ cảm nhận được cảm giác này.

"..."

Bàn tay đang vuốt ve sau gáy tôi trượt xuống gáy. Anh ta nhẹ nhàng xoa bóp quanh cổ rồi dùng ngón út chạm vào vạt áo choàng. Bàn tay khẽ trượt xuống, vuốt ve phần xương nhô lên dưới cổ.

"Ưm..."

Những lúc như thế này, tôi lại vô tình thốt ra tiếng rên rỉ. Không phải vì thiếu hơi, cũng không phải vì anh ta đẩy tôi mạnh bạo. Có lẽ nên nói là cảm giác chỉ còn hai chúng tôi trên đời này vậy. Tôi thậm chí còn muốn thời gian cứ dừng lại như thế này.

"..."

"..."

Chụt, môi anh ta rời ra. Đó là một nụ hôn thư thái và dịu dàng hơn bất cứ lúc nào. Tôi cọ môi vào anh ta như muốn nhiều hơn, nhưng Kwon I Do lại cụp mắt xuống thay vì hôn lại.

"Se Jin à, chúng ta..."

Tại sao vậy? Ngay khi nghe câu mở đầu đó, lồng ngực tôi như chùng xuống. Không phải vì khó chịu, mà vì một sự căng thẳng dễ chịu. Tôi không hề đoán được câu nói tiếp theo, nhưng tôi biết đó không phải là một điều tồi tệ.

"Kết hôn nhé?"

"..."

Tôi mở to mắt. Câu nói vừa rồi cứ vang vọng trong tai tôi. Giữa lúc tôi chưa kịp hiểu chuyện gì, anh ta thì thầm:

"Không phải cuộc hôn nhân để cho người khác thấy, mà là cuộc hôn nhân thực sự giữa anh và em."

À, anh ta bảo kết hôn à. Bằng một giọng điệu hết sức bình thường, và vì thế càng chân thành hơn. Dù đang căng thẳng đến mức lồng ngực thắt lại, anh ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt ngọt ngào đến vậy.

"Em..."

"..."

"Anh muốn được làm gia đình với em."

Khi nghe lời đó, tôi như muốn khóc. Không phải vì xúc động trước lời Kwon I Do nói, mà vì tôi chợt nhớ lại điều mình đã nói với anh ta trước khi ngủ. Cái sự thật ẩn giấu đã vô tình tuôn ra khi tôi nói rằng tôi đã làm tất cả những gì cha tôi sai bảo.

‘...Em chỉ muốn có một gia đình thôi.’

"..."

Trước mắt tôi nhòe đi. Những câu nói vốn dĩ chỉ cần đáp lại theo cách bình thường, đôi khi lại mang đến cho tôi những cảm xúc quá đỗi dạt dào. Những lời đề nghị anh ta đã cân nhắc kỹ lưỡng lại đọng lại trong lòng tôi sâu sắc hơn bất kỳ lời tỏ tình nào.

"…Ai lại cầu hôn mà không có nhẫn chứ."

Tôi cố tình buông ra một lời chê trách với giọng điệu thờ ơ. Nếu không làm thế, tôi sợ rằng tất cả mọi thứ sẽ tuôn trào ra mất. Có thể là nước mắt hay những tủi hờn, hoặc là những sự nũng nịu đã kìm nén bấy lâu. Tôi nghĩ câu trả lời của mình hơi quá đáng, nhưng Kwon I Do lại đáp lại như không có chuyện gì.

"Anh có nhẫn."

"..."

"Cả quà sinh nhật của em nữa."

"Thật ra anh định tặng em vào ngày mai..." 

Kwon I Do lẩm bẩm rồi nhẹ nhàng xoa khóe mắt tôi. Rõ ràng tôi không hề khóc, nhưng anh ta lại lau như thể tôi đang rơi lệ. Anh ta đặt môi lên mí mắt tôi, thì thầm bằng một giọng nói ngọt ngào không gì sánh bằng.

"Cảm ơn em vì đã ra đời."

"..."

À, nói như vậy là gian lận mà.

Tôi đã từng nhận được lời cảm ơn vui vẻ đến thế này bao giờ chưa? Dù mỗi năm đều có người tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng chỉ riêng việc đối phương là Kwon I Do thôi cũng đủ khiến cảm xúc của tôi trở nên khác biệt. Tôi không thể tin rằng người duy nhất và quý giá đối với tôi lại biết ơn sự tồn tại của tôi.

"...Anh biết không?"

Nhớ lại, tôi cũng đã nhận được món quà tương tự vào thời điểm đó. Dù cảm xúc lúc bấy giờ khác, nhưng tình huống diễn ra có lẽ sẽ tương tự.

"Sinh nhật năm ngoái..."

Tôi bắt đầu câu chuyện nhưng không thể kết thúc. Cổ họng tôi nghẹn lại ngay khi tôi cất lời. Sau khi cố gắng nuốt trôi tất cả, tôi chỉ có thể nói với anh ta một câu.

"Em đã nghe được lời bảo là hãy kết hôn với anh."

'Se Jin, con đã có lời cầu hôn.'

Tôi chưa bao giờ được cha chúc mừng sinh nhật. Tôi tự an ủi mình rằng ông bận rộn nên quên mất, nhưng sự thật là ông chẳng hề trân trọng sự hiện diện của tôi. Ít ai quan tâm đến việc một món đồ được sản xuất khi nào, phải không?

"...Em muốn mời tất cả nhân viên."

Không dám đối diện với Kwon I Do, tôi gượng gạo vùi mặt vào lòng anh ta. Kwon I Do không cố gắng xác nhận đôi mắt nóng bừng của tôi. Anh ta chỉ đơn thuần ôm tôi vào lòng và nín thở.

"Các nhân viên của bộ phận kế hoạch ở Hae Shin, và nhân viên của 'Se Jin'..."

"..."

"Không phải phóng viên, chỉ mời những người thân thiết của chúng ta thôi."

"..."

"...Chúng ta sẽ kết hôn như thế nhé, anh."

Tôi sẽ bảo không nhận tiền mừng. Địa điểm có thể là nhà khách quốc gia cũng được, nhưng tôi muốn trang trí khác một chút. Tôi muốn tặng hoa và nước hoa cho những người đến dự, mong rằng chỉ những kỷ niệm đẹp sẽ ở lại với chúng tôi.

"Được."

"..."

"Chúng ta sẽ kết hôn như thế."

Khi nghe lời cầu hôn, chỉ có hai điều hiện lên trong đầu tôi. Một là 'em biết mà', và hai là 'đã kết thúc thật rồi'. Dù là quá khứ đau buồn hay những hối tiếc chưa thể thực hiện. Hay là sự tha thứ tối thiểu mà anh ta mong muốn từ tôi.

"Se Jin à, anh..."

Giọng nói len lỏi vào tai tôi là lời thổ lộ duy nhất lấp đầy khoảng trống cuối cùng của tôi. Tôi sẵn lòng đáp lại Kwon I Do bằng lời tương tự và hứa hẹn tương lai của tôi với anh ta. Mong rằng trong tương lai của hai chúng tôi sẽ không còn những ngày đau buồn nữa.

Ở cuối ký ức đó, em muốn cùng anh.

<Kết thúc của cuốn hồi ức chính truyện>

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đói tr
Vậy là hết chính truyện r cũng theo dõi xong hành trình chữa lành lẫn nhau của 2 con người này, giờ chỉ đợi ngoại tr để thấy đám cưới và cuộc sống hôn nhân của 2 vk ck thôi ヽ(;▽;)ノ . Xin cảm ơn nhà dịch rất rất rất nhiều vì đã đem đến bộ novel này ạ (*^3^)/~♡
Trả lời·06/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo