Tận Cùng Ký Ức - Chương 109 - Ngoại truyện 1 (3)

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 109

Ngoại truyện 1, chương 3. Kiêu hãnh và định kiến (3)

Chẳng hiểu vì sao nữa. Vốn dĩ tôi cũng chẳng buồn nghĩ sâu xa, vả lại cũng chẳng mấy khi phải đối mặt với chuyện này để mà tìm cho ra nguyên nhân. Tôi chỉ cảm nhận được một thứ cảm xúc ngày một trở nên kỳ lạ, chỉ biết ngực như bị lấp đầy bởi một nỗi bức bối khi cố phỏng đoán cái lý do tưởng chừng sắp nắm bắt được mà lại tuột mất.

Trong lúc đó, Jung Se Jin lại thân thiết với tất cả những người làm trong nhà tôi, trừ chính tôi ra. Từ người giúp việc dọn dẹp phòng cậu ta, vị đầu bếp phụ trách nấu nướng, cho đến cả người làm vườn chăm sóc khu vườn. Thật không hiểu cậu ta đã thu phục được lòng người bằng cách nào, mà thỉnh thoảng tôi lại nghe được những lời khen ngợi dành cho cậu ta.

‘Đúng là một người tốt hiếm có.’

‘Khỏi phải nói. Dạo này làm việc hứng khởi hẳn lên.’

‘Cứ lo nhỡ đâu lại gặp phải người khó tính…’

Cứ thế, họ dần thay đổi môi trường sống xung quanh Jung Se Jin. Mọi chuyện xảy ra trong nhà đều được báo cáo lên, nên tôi biết trong phòng cậu ta được bày thêm đồ trang trí và thực đơn cũng dần thay đổi theo thiên hướng đồ Hàn. Chẳng có gì đáng để bận tâm nên tôi cứ mặc kệ, nhưng không thể không thừa nhận rằng chuyện này cũng khá tức cười.

‘Chủ tịch Jung đã liên lạc ạ.’

Trong khoảng thời gian đó, chủ tịch Jung đã liên lạc vô số lần. Như đã định sẵn, tôi không hề hồi đáp bất cứ cuộc gọi nào. Có vẻ ông ta đang nóng lòng muốn ký kết hợp tác, nhưng tôi chẳng có nghĩa vụ phải đáp ứng mong muốn đó. Cứ ung dung chờ đợi, đến lúc bên đó sắp sửa tiêu vong thì tôi sẽ thuận đà thâu tóm là xong.

Mà, nếu ông ta sốt ruột quá, biết đâu sẽ tìm cách liên lạc qua Jung Se Jin thì sao. Đến lúc đó, chắc những lần vô tình chạm mặt rồi cậu ta lại lảng đi như thế này sẽ không còn nữa.

“…”

“…”

Đó là một hôm tôi cố tình nấn ná ở lại muộn hơn. Nếu là ngày thường, giờ này tôi đã đi làm rồi, nhưng hôm nay tôi lại cố tình thong thả dùng bữa. Mãi đến sát giờ đi làm, Jung Se Jin mới xuống tầng một, và vừa thấy tôi là cậu ta đã vội chào rồi tìm cách rời đi.

“…Tôi xin lỗi.”

Bóng lưng cậu ta quay đi không một chút do dự. Chắc chắn là cậu ta định bụng sẽ nhịn đói đi làm luôn. Sự thật đó lại làm tôi cực kỳ khó chịu. Vừa đặt dao nĩa xuống, tôi vừa khẽ lên tiếng.

“Cứ ngồi đi.”

Nghe vậy, Jung Se Jin vẫn ngập ngừng. Mãi cho đến khi tôi thúc giục như ra lệnh thêm lần nữa, cậu ta mới chịu ngồi xuống đối diện. Cái câu “xin thất lễ” của cậu ta sao mà nghe nực cười đến thế. Nghĩ lại mới thấy, cậu ta cư xử với tôi chẳng khác gì đang né tránh một mầm bệnh truyền nhiễm. Không, đúng hơn phải nói... như thể chính cậu ta mới là người đang mang bệnh.

Bữa ăn mà đầu bếp mang ra là một thực đơn khác với phần của tôi. Jung Se Jin nói lời cảm ơn như một thói quen đã ăn sâu vào máu thịt, đến mức có lẽ chính cậu ta cũng không nhận ra mình vừa làm vậy. Còn vị đầu bếp vốn luôn giữ thái độ công tư phân minh kia lại mỉm cười hài lòng. Đó là hình ảnh mà suốt mấy năm qua tôi mới được thấy lần đầu.

“…”

“…”

Lanh canh, chỉ có tiếng dao nĩa khẽ va vào nhau. Quả nhiên, Jung Se Jin chẳng buồn mở lời. Với phong thái ăn uống tao nhã y như vẻ bề ngoài, cậu ta chỉ lẳng lặng nhai nuốt cơm trắng và thịt nướng. Gương mặt trông có vẻ bình thản, nhưng thỉnh thoảng lại khẽ thở hắt ra, chứng tỏ cậu ta rõ ràng đang để ý đến tôi.

Cứ thế này có mà đau dạ dày mất. Tôi gọi cậu ta lại đâu phải để làm khổ cậu ta, tôi cũng chẳng có cái sở thích tàn nhẫn đi hành hạ một người vô tội. Chỉ là một phút hứng chí nhất thời, nhưng bầu không khí lại trở nên nặng nề quá mức.

“Tôi định nói chuyện này từ trước…”

Cuối cùng, người mở lời trước lại là tôi. Jung Se Jin vẫn cúi gằm mặt từ nãy đến giờ, lúc này mới ngước nhìn về phía tôi. Ngay khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi mới nhận ra đây là lần đầu tiên tôi đối diện với cậu ta ở khoảng cách này. Gương mặt đáng lẽ đã phải quen thuộc từ lâu bỗng trở nên lạ lẫm đến lạ kỳ.

“Mỗi lần chạm mặt, cậu không cần phải lảng tránh như thấy ma vậy đâu.”

“…”

Đôi mắt với mí mỏng khẽ chớp. Hàng mi của cậu ta đặc biệt đều đặn, bởi vậy mà mỗi cử động nhỏ cũng trở nên thật rõ nét.

“Trừ khi cậu đang biểu tình đấy nhé.”

Tôi không thật sự có ý đó. Biểu tình ư? Cậu ta làm gì có tư cách để làm vậy. Đương nhiên tôi đã nghĩ cậu ta sẽ nổi đóa lên và chối rằng mình không hề có ý đó.

“Xin lỗi anh. Nếu hành động của tôi trông như vậy…”

“Không.”

“…”

“Trông không giống vậy.”

Tại sao con người này lại có thể xin lỗi dễ dàng đến vậy chứ?

Đó không phải là một bộ dạng khúm núm, cũng chẳng phải dùng lời xin lỗi để cho qua chuyện. Chỉ đơn thuần là khiêm tốn thừa nhận và nói rằng mình sẽ sửa đổi. Đó vốn là thái độ mà tôi luôn mong chờ, vậy mà cảm giác khó chịu chợt ập đến trong thoáng chốc.

“Nhưng chính điều đó lại khiến tôi thấy bực mình.”

Đúng vậy, tôi đã thấy bực mình. Cả việc cậu ta lảng tránh tôi lẫn việc cậu ta lại dửng dưng hòa hợp với những người khác. Đối tượng cần lấy lòng phải là tôi chứ không phải những người làm kia, vậy mà tại sao cậu ta cứ làm như tôi sắp ăn tươi nuốt sống cậu ta không bằng nhỉ?

“…Tôi xin lỗi.”

Lời xin lỗi được thốt ra lần này vẫn không làm tôi vừa lòng. Thật khó tin khi một giọng nói trầm ấm, không một chút vướng bận lại có thể chói tai đến thế.

“…”

Phải thừa nhận rằng, hiếm khi nào tôi lại thấy mình cứng họng đến thế. Đây cũng là lần đầu tiên tôi phải tặc lưỡi vì không tìm được lời nào thích hợp để nói. Không có cách nào để giải tỏa cảm giác bực dọc này, tất cả những gì tôi có thể làm là bỏ mặc cậu ta và đứng dậy rời đi.

“Anh đi thong thả.”

Sau một bữa ăn khó chịu như vậy, Jung Se Jin vẫn thản nhiên nói một câu chào thường tình. Chắc chắn cậu ta không thể vui vẻ gì sau những lời tôi nói, nhưng thật không biết nên nói cậu ta tính tình tốt hay là kẻ chẳng biết suy nghĩ nữa. Tôi nhìn gương mặt cậu ta, không giấu nổi sự ngạc nhiên, rồi lại vì không tìm được lời đáp mà đành quay lưng bước đi.

***

Mấy ngày sau đó, tôi cố tình ăn sáng cùng Jung Se Jin. Cậu ta vẫn đều đặn xuống nhà vào giờ đó, và lần nào thấy tôi ngồi ở bàn ăn cũng tỏ ra ngập ngừng y hệt. Cuối cùng, cậu ta vẫn ngồi xuống dùng bữa, nhưng giữa chúng tôi hiếm khi có cuộc trò chuyện nào.

‘Anh đi nhé.’

Dù vậy, Jung Se Jin vẫn luôn thân tình chào tôi. Dù tôi đứng dậy vào thời điểm nào, cậu ta cũng sẽ nuốt vội thức ăn trong miệng rồi ngẩng đầu nhìn tôi. Ánh mắt điềm tĩnh đó cũng không đến nỗi tệ, và tôi dần cho rằng thế này vẫn tốt hơn là cứ phải cố tình lảng tránh nhau.

Nên gọi là tình cờ hay không, nhưng sau dạo đó, tần suất tôi chạm mặt Jung Se Jin ngày một nhiều hơn. Nhưng vấn đề là mỗi lần như vậy, cậu ta đều đang nói chuyện điện thoại. Mà đối phương lại chẳng phải ai xa lạ, chính là cậu em trai trong mối quan hệ sến sẩm như một vở kịch hạng ba ấy.

‘Ừ, Min Jae à.’

Đúng là một lời tỏ tình nồng cháy dành cho người anh đã là trai có chồng. Tôi đồ rằng gần như ngày nào Min Jae cũng gọi điện, lải nhải rằng rồi sẽ sớm ly hôn với cái gã alpha khốn kiếp đó thôi.

‘Giọng em…’

Min Jae lúc nào cũng say khướt, và gần như mọi lần đều trút hết nỗi oán hận lên người anh trai chẳng thèm đoái hoài đến mình sau khi kết hôn. Những lời hờn dỗi trẻ con hay những cơn ghen tuông, phẫn nộ không nơi trút bỏ. Dù thường đi kèm với những lời chửi thề tục tĩu, nhưng rõ ràng đó là một sự vùng vẫy để được ngó ngàng đến.

‘Uống không được mà sao lại nốc rượu vang nhiều thế.’

Những lúc như vậy, Jung Se Jin luôn có phản ứng tương tự. Cậu ta dùng lời lẽ dỗ dành vỗ về rồi lại cố tình nhấn mạnh tư cách ‘anh trai’ của mình để thuyết phục cậu em từ bỏ. Một cách đối phó vừa có vẻ dứt khoát, lại vừa mềm mỏng đến lạ. Bằng chứng là dù gương mặt lộ rõ vẻ phiền phức, cậu ta vẫn luôn dịu dàng nghe hết các cuộc điện thoại.

‘Cha sẽ lo đấy, mau về…’

Hôm đó cũng vậy, cậu ta vừa lên cầu thang vừa nghe điện thoại của Jung Min Jae. Rồi cậu ta chạm mặt tôi, và gương mặt đang cười hiền hòa bỗng chốc méo đi. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng giọng nói dịu dàng cũng cứng lại.

‘…Mau…mau về nhà đi.’

Tôi không có ý định tránh đi. Dù chẳng muốn nghe lén, nhưng vì giọng nói bên kia quá lớn, những tiếng gào thét từ đầu dây bên kia vẫn lọt cả ra ngoài. Vẫn chủ yếu là những lời chửi rủa, nhưng thỉnh thoảng, dường như có cả những nỗi tủi hờn không che giấu được bật ra.

‘…’

Cảm giác bị xúc phạm… không, phải nói là ghê tởm và phẫn nộ mới đúng. Kẻ khác có nảy sinh tình cảm yêu đương với người nhà hay không tôi chẳng quan tâm, nhưng nếu đối tượng đó là đối tác hợp đồng đã kết hôn của tôi thì câu chuyện lại khác. Lỡ như có lời ra tiếng vào, người chịu thiệt hại cũng có cả tôi trong đó. Cái thói không biết thân biết phận mà cứ làm càn ấy cứ làm tôi gai mắt.

‘…Min Jae à, anh đang bận, lát nữa anh gọi lại nhé.’

Jung Se Jin vội vàng ngắt máy rồi im bặt như không có chuyện gì xảy ra. Dáng vẻ lảng tránh ánh mắt của cậu ta hiếm hoi trông như đang xấu hổ. Tôi không nói gì mà chỉ lướt qua, nhưng sau đó, những chuyện tương tự vẫn lặp lại thêm vài lần nữa.

Không lâu sau, Jung Se Jin báo rằng cậu ta sẽ về nhà một chuyến. Có lẽ cậu ta không thể chịu đựng những lời mè nheo của cậu em qua điện thoại được nữa. Chắc hẳn cậu ta đã mềm lòng đồng ý trước lời nài nỉ về nhà cho người ta thấy mặt của cậu em.

‘Ngay trước ngày mình đi công tác nhỉ.’

Cũng chẳng sao. Đằng nào tôi cũng sẽ vắng nhà khoảng một tuần, nên trong thời gian đó họ có vui vẻ đóng tròn vai một gia đình cũng không tệ. Tôi cũng có chút tò mò về phản ứng của chủ tịch Jung nữa.

‘Lâu rồi cậu mới gặp lại gia đình nhỉ.’

‘Vâng, chắc… chắc là vậy ạ.’

Jung Se Jin đáp lại với ánh mắt có phần ngạc nhiên. Gương mặt cậu ta như đang hỏi ‘tự dưng sao lại bắt chuyện với tôi thế’, làm tôi lại ngứa miệng muốn nói thêm một câu.

‘Chắc cũng sẽ gặp cậu em trai của cậu nữa nhỉ.’

‘…’

Quả nhiên, đây mới là mục đích thực sự. Vừa nhắc đến chuyện đó, sắc mặt cậu ta lập tức cứng lại. Jung Se Jin nghe bất cứ điều gì cũng tỏ ra thản nhiên, nhưng riêng chủ đề này lại phản ứng thái quá. Và điều đó lại cho tôi cảm giác như đây chính là tử huyệt duy nhất của cậu ta. Sự thật này khiến tôi vô cùng không hài lòng.

‘Tôi sẽ tặng cậu một món quà. Dù gì cũng nên thể hiện chút thành ý với đối tác kinh doanh chứ nhỉ.’

Vì vậy, tôi cố tình đưa cho cậu ta món quà như để phô trương. Vốn dĩ chẳng cần phải giữ lễ nghĩa, nhưng tôi muốn cho cậu ta thấy ai mới là kẻ thực sự không xứng. Jung Se Jin nhận lấy chai rượu vang với vẻ mặt miễn cưỡng, rồi sau khi nghe câu nói tiếp theo của tôi, vẻ mặt lại càng trở nên phức tạp hơn.

‘Cứ nói là do cái gã alpha khốn kiếp đó tặng.’

Tôi không hề cố ý, nhưng lời nói lại thốt ra đầy mỉa mai. Không phải vì tôi khó chịu với cụm từ đó, mà là vì tôi chướng mắt với thái độ của cậu ta dạo gần đây. Cái lối hành xử vượt quá giới hạn mà không biết thân phận là sai lầm mà tôi ghét cay ghét đắng ở đám người dưới trướng.

“Đến nơi rồi ạ, thưa giám đốc.”

Giữa lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ, chiếc xe đã đến sân bay. Bầu trời bên ngoài cửa sổ xanh biếc không một gợn mây. Đêm qua trời còn mưa như trút nước, may mà có vẻ chuyến bay sẽ không bị hoãn.

“Giám đốc có ổn không ạ?”

Thư ký Park ngồi cạnh lên tiếng hỏi với vẻ lo lắng hiếm thấy. Tôi quay đầu, tự hỏi anh ấy đang hỏi gì, rồi nhận ra chiếc máy tính bảng trên tay đã tắt từ lúc nào. Tôi nhíu mày. Suốt quãng đường cứ ngồi đờ đẫn ra như vậy, anh ấy thấy tôi lạ cũng phải.

“Nếu giám đốc thấy không khỏe ở đâu thì…”

Tôi giơ tay ra hiệu mình ổn rồi dùng ngón cái day mạnh vào hốc mắt. Vì thức trắng đêm để thích nghi với chênh lệch múi giờ, cơ thể tôi đã mệt rũ rượi. Chắc phải chợp mắt một lúc trên máy bay rồi xử lý nốt công việc sau.

“Thư ký Park.”

“Vâng.”

Tôi gọi thư ký Park trong lúc sắp xếp lại đồ đạc trên tay. Tâm trạng tôi khó chịu không chỉ đơn thuần vì thể trạng không tốt. Mà là vì từ đêm qua, lòng tôi đã không yên suốt.

“Báo về nhà. Bảo Jung Se Jin về lúc nào thì báo cáo ngay.”

Jung Se Jin đã về nhà từ hôm qua, rốt cuộc qua một ngày rồi vẫn chưa trở lại. Tôi đã bảo cậu ta cứ ở lại bao lâu tùy thích, nên có lẽ cậu ta sẽ ở nhà cả tuần cũng nên. Tôi vốn không định can thiệp vào hành động đó, nhưng một ý nghĩ chợt lóe lên khiến tôi có cảm giác như bị dội một gáo nước bẩn.

Chắc chắn cậu ta đã gặp Jung Min Jae. Chắc chắn cậu ta lại diễn vai người anh trai chu đáo rồi lại lấp liếm cho qua những lời mè nheo của thằng em không biết thân biết phận kia. Một kẻ dù anh trai đã lấy vợ mà ngày nào cũng gọi điện không sót bữa, thì một khi đã sống chung dưới một mái nhà, chuyện Jung Min Jae sẽ làm gì... có lẽ chẳng cần đoán cũng biết.

Đó là chuyện hoàn toàn có thể lường trước. Chẳng phải vì thế mà tôi đã cố tình đưa cho cậu ta chai rượu vang đó sao? Thế nhưng, những suy nghĩ cứ nối đuôi nhau cuối cùng lại dẫn đến thể chất đặc biệt của cậu ta. Tâm trạng tôi chợt lạnh đi trông thấy.

Thuốc ức chế không có tác dụng. Vậy thì, thằng em trai sống cùng nhà đã bao nhiêu lần phải đối mặt với người anh trai đang trong kỳ phát tình? Jung Min Jae là beta, nhưng không cảm nhận được pheromone không có nghĩa là không nhận ra được trạng thái của đối phương. Gương mặt ửng hồng vì kích thích hay hơi thở gấp gáp nóng bỏng đó, ai nhìn vào cũng biết là của một omega đang trong cơn phát tình.

Đến cả tôi, một người chẳng có chút hứng thú nào với Jung Se Jin, mà còn suýt bị cám dỗ, thì thử nghĩ xem Jung Min Jae sẽ ra sao khi trong lòng vốn dĩ đã nuôi dưỡng thứ tình cảm lệch lạc ấy. Cái thằng nhóc bồng bột và non nớt đó có lỡ tay làm càn trong một phút bốc đồng cũng chẳng có gì là lạ.

“…Thưa giám đốc?”

“A.”

Tờ tài liệu trong tay tôi đã bị vò nát nhàu nhĩ. Tôi nén lại cảm giác bực bội, đưa tập giấy nhàu nát cho thư ký Park. Anh ấy nói sẽ chuẩn bị tài liệu mới rồi lại nhẹ nhàng thúc giục rằng có lẽ tôi nên xuống xe được rồi.

“Giám đốc nên ngủ một chút trên máy bay thì hơn.”

Không cần tôi phải trả lời. Tôi bước ra khỏi cửa sau được tài xế mở sẵn, một lần nữa cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ đã giày vò mình suốt đêm. Dù vậy, cảm giác bất an vẫn không dễ gì lắng xuống. Tôi phải cau mày, cố nuốt những lời chửi thề vào trong.

Mãi cho đến khi đã lên máy bay, tôi mới nhận ra. Tôi đã để quên bộ tài liệu liên quan đến hệ thống bảo mật của Điện tử Sun Ho ngay trên bàn làm việc ở thư phòng tầng hai, nơi tôi vẫn thường dùng. Đó là tài liệu không cần thiết cho chuyến công tác này, nhưng đây là một sai lầm mà bình thường tôi sẽ không bao giờ mắc phải.

***

Nghe nói Jung Se Jin trở về từ nhà sau khi tôi đã bay sang Mỹ. Mãi đến lúc hạ cánh xuống sân bay Dulles, tôi mới kiểm tra tin nhắn của người làm để lại, và được báo cáo sơ qua về tình trạng của Jung Se Jin qua điện thoại.

—Trông cậu ấy có vẻ… hơi mệt ạ.

“Mệt à?”

Lại kỳ phát tình sao? Tôi vừa nghĩ vậy đã lập tức biết là không phải. Nghe triệu chứng thì có vẻ là cảm sốt, và đám người làm hết mực quý mến cậu ta hẳn đã chuẩn bị sẵn cháo và máy tạo độ ẩm rồi. Vì có cuộc họp nên tôi không nghe được chi tiết, nhưng chỉ cần biết cậu ta đã quay về nhà tôi, tâm trạng tôi đã khá hơn hẳn.

Khoảng ba ngày sau, tôi mới kiểm tra lại CCTV trong nhà. Nghe nói Jung Se Jin vẫn còn mệt, những bữa ăn vốn ngon miệng giờ cũng chỉ ăn được một nửa là lại bỏ dở và về phòng. Vậy mà cậu ta vẫn đều đặn đi làm, tôi nhớ mình đã tặc lưỡi chê cậu ta đúng là kẻ cuồng công việc.

Đoạn video lưu trong laptop ghi lại hình ảnh của ba ngày qua. Từ khoảnh khắc Jung Se Jin trở về nhà cho đến tận lúc cậu ta đi làm về ngày hôm qua. Phòng ngủ, nhà bếp và cửa ra vào. Quỹ đạo hành động đơn điệu đến mức trông như một cái máy hơn là một người đang sống.

“Trông cứ như bị giam lỏng.”

Tôi không biết cậu ta làm gì trong phòng, nhưng một khi đã vào là gần như không bao giờ thấy ra. Thỉnh thoảng, khi người làm mang thuốc đến, cậu ta mới đứng ở cửa nói chuyện một lát. Từ lúc đến nhà tôi, lúc nào cậu ta cũng thế này sao? Biết thế này, tôi đã cho lắp cả CCTV trong phòng cậu ta rồi.

“…”

Tách. Tôi gập laptop lại. Bỗng nhiên, tôi tự hỏi mình đang làm cái quái gì vậy. Tôi không có sở thích biến thái là nhìn trộm người khác, cũng chẳng có ý định theo dõi một người vô tội. Cứ nhìn chằm chằm cũng chẳng thay đổi được gì nên tôi định bụng sẽ vờ như không biết mà lờ đi.

Suốt ba ngày sau đó, tôi thực sự không hề kiểm tra CCTV. Người làm báo rằng Jung Se Jin đã hết cảm, nhưng trông vẫn cứ ủ rũ như người mất hồn. Nghe nói cậu ta bỏ cả bữa tối để về phòng, cảm giác như có gì đó thắt nghẹn lại ở lồng ngực, ruột gan tôi như lộn cả lên.

Hết cách, tôi đành đặt vé máy bay về nước sớm hơn một ngày so với dự định. Công việc cần xử lý đã xong sớm, vả lại tôi cũng chẳng tài nào tập trung vào được việc gì khác. Thư ký Park tỏ ra nghi hoặc trước hành động của tôi, nhưng vẫn lẳng lặng đặt vé cho chuyến bay sớm nhất có thể.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo