Tận Cùng Ký Ức - Chương 12

Nhóm dịch: Góc nhỏ của Alice

?Theo dõi fanpage (link) của nhóm để cập nhật thêm thông tin truyện.

Chương 12: Petit a Petit (2)

Tôi muốn hỏi vậy thì có ý nghĩa gì. Súng không đạn thì cũng chỉ như đồ chơi thôi mà.

“…Tôi chưa thấy súng thật bao giờ.”

Cạch, tiếng khóa ngăn kéo vẫn còn rõ mồn một. Đúng là người cẩn thận, anh ta kéo thử ngăn kéo đã khóa đến hai lần. Xác nhận không mở được mới đứng dậy nói.

‘Về phòng đi. Cậu chắc chưa ngủ được mấy tiếng.’

Giọng tử tế nhưng rõ là đuổi khéo. Không hỏi tôi đến làm gì, chắc anh ta đoán tôi chẳng có việc gì quan trọng. Tôi lặng lẽ đi theo, anh ta nhìn tôi rồi khẽ nhíu mày.

‘…Đi chân trần?’

‘À, tôi không tìm thấy dép.’

Đúng lúc cửa thư phòng đóng lại, hành lang tối om ngay tức thì. Dựa vào ánh sáng mỏng manh, tôi không bỏ lỡ bàn tay anh ta chìa ra. Vấn đề là tôi giật mình trước hành động tự nhiên ấy.

‘…’

‘…’

Tạch, tôi vô thức hất tay anh ta ra. Là tay trái – tay vừa cầm súng trong thư phòng. Hành động rõ ràng bất lịch sự, đến tôi cũng hoảng vì phản ứng của mình.

‘À, cái đó…’

Tim đập nhanh bất thường. Gáy lạnh toát, nổi gai ốc khắp người. Bàn tay tối qua còn an ủi tôi giờ lại như thứ gì đó đe dọa.

‘…Xin lỗi.’

Tôi khẽ xin lỗi rồi chạy trốn về phòng. Thay quần áo xong, tôi nằm lên giường cố ngủ mà chẳng ngủ được. Đến sáng xuống tầng một, Kwon I Do không hỏi tôi bất kỳ lỗi lầm nào.

“Thật sự không phải tôi sợ anh. Chỉ là hơi bất ngờ thôi.”

Cổ họng nghẹn lại, tôi uống một ngụm nước. Anh ta đã mở lời trước, tôi cũng có điều cần nói.

“Tôi đã thất lễ nhiều thứ.”

Ánh mắt Kwon I Do hướng về tôi. Đôi mắt trầm tĩnh chứa đựng nhiều ý nghĩa hơn cả chục câu nói. Như mọi khi, tôi bắt đầu lời biện minh.

“Trước giờ chưa từng thế này nên tôi không ngờ kỳ phát tình lại đến đột ngột vậy. Đáng lẽ phải chuẩn bị trước, tôi đã vô trách nhiệm. Từ sau sẽ cẩn thận hơn.”

Cẩn thận hơn. Và sẽ cố gắng.

Đó là câu tôi luôn phải nói với cha khi để lộ bộ mặt xấu xí. Nói thế, cha sẽ lộ vẻ không hài lòng và đáp.

‘Đồ kém cỏi. Lần sau liệu mà làm cho đúng.’

“Cẩn thận…”

Kwon I Do lẩm bẩm, khẽ nhíu mắt. Anh ta trầm tư rồi kéo nhẹ khóe miệng. Một lúc sau, giọng đều đều vang lên.

“Cẩn thận thế nào đây?”

Cười nhạo… không, là ngạc nhiên thì đúng hơn. Không khí không phải kiểu bảo nếu tôi ở trong phòng thay vì nhà kính thì tốt hơn. Tôi chưa kịp đáp, anh ta đã phản bác lời xin lỗi của tôi một cách đơn giản.

“Tôi không biết đó là vấn đề cẩn thận là xong. Như cậu nói, nếu nó đến đột ngột thì làm sao có cách khác được.”

Không phải giọng châm chọc. Chỉ là kiểu nói tao nhã, chậm rãi như thường lệ.

“Không ai sai mà tai nạn vẫn xảy ra. Từ bất khả kháng không phải tự dưng mà có.”

Không thể ngăn tai nạn bất ngờ ập đến. Điều hiển nhiên và hợp lý. Dù tôi không ngờ anh ta lại nói mấy lời này.

Kwon I Do nhanh chóng ăn tiếp. Bảo tôi ăn đi, nhưng tôi chẳng còn hứng thú. Nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh ta, tôi khẽ mở lời.

“…Tôi có cơ địa không hợp thuốc ức chế.”

Đáng lẽ phải nói sớm. Thật ra từ trước lễ đính hôn, cha nên nói với anh ta rồi.

“Bác sĩ bảo tuyến pheromone của tôi dị dạng, nên bình thường không có pheromone cũng vì thế. Chỉ khi kỳ phát tình đến thì mới như hôm qua.”

Tôi cố tỏ ra bình thản, nhưng thực ra rất căng thẳng. Đây là lần đầu tôi nói về khuyết điểm của mình với người ngoài gia đình. Không, ngay cả với gia đình cũng không phải tôi tự nói, nên cứ coi là lần đầu đi.

“Vậy à.”

Kwon I Do đáp nhẹ nhàng hơn tôi tưởng. Không ngạc nhiên, cũng chẳng định hỏi thêm. Gương mặt như mọi ngày, giống hệt lúc tôi nói chuyện này ở lễ đính hôn.

‘Pheromone của Jung Se Jin giống mùi hoa.’

“…”

Hay anh ta biết từ đầu rồi? Ai đó nói cho, hoặc tự nhận ra. Nếu không thì nhiều thứ chẳng giải thích được.

“Cảm ơn vì đã giúp tôi.”

Thay vì hỏi anh ta biết bằng cách nào, tôi chọn bày tỏ lòng biết ơn bị trì hoãn. Không phải lời xã giao, mà là sự chân thành kèm theo quyết tâm không tái phạm.

“Từ nay… sẽ không có chuyện này nữa.”

Khi mở mắt trên giường Kwon I Do, nhìn chỗ trống bên cạnh, tôi thấy hơi hụt hẫng. Cảm xúc thoáng qua giúp tôi nhận ra mình đã vô tư thế nào. Trước khi mất cảnh giác hơn, tôi cần giữ chút đề phòng.

“…Thật kỳ lạ.”

Bất ngờ thay, Kwon I Do lẩm bẩm và híp mắt. Khóe miệng cong lên trông như tự giễu.

“Thứ ban đầu tôi nghĩ là tiện lợi giờ lại thành trở ngại.”

Trở ngại? Không cần hỏi lại. Anh ta cúi mắt rồi ngẩng lên tiếp tục.

“Tôi hy vọng cậu không hỏi mấy thứ, nhưng cậu thật sự không hỏi làm tôi muốn tự nói ra.”

“Thứ gì khiến anh thế?”

Để xem nào. Anh ta khẽ hừ, gõ ngón trỏ lên bàn. Chắc là thói quen khi suy nghĩ sâu.

“Ví dụ… sao tôi biết mà đến nhà kính.”

Câu hỏi nhẹ nhàng này tôi đã hỏi một lần rồi. Kwon I Do nhíu mắt, “À, cái này hỏi rồi nhỉ.”

“Hoặc ai thay quần áo cho Jung Se Jin.”

“Cái đó thì tôi… không quá tò mò.”

Tôi đáp theo phản xạ, anh ta mấp máy môi. Như định nói gì nhưng nuốt lại. Anh ta hỏi lại, khó hiểu.

“Sao thế?”

“Sao là sao…?”

Sao à. Vì ai làm cũng chẳng quan trọng. Có nhiều người làm thế kia, chẳng lẽ không ai dọn dẹp được.

“Sao tôi phải tò mò?”

Câu hỏi đầy nghi hoặc làm nét mặt Kwon I Do trở nên kỳ lạ. Anh ta bật cười như nghe chuyện thú vị.

“Phải tò mò chứ.”

Miệng cười mà mắt không cười chút nào. Đôi mắt trầm cho thấy anh ta không vui.

“Đồ lót của Jung Se Jin bị ai cởi ra, ít nhất cũng nên tỏ ra tò mò chứ.”

“…”

Thay quần áo thôi mà, cần nói với giọng đó không? Lại còn trầm thấp thế kia.

“Không quan trọng…”

Tôi định nói tiếp nhưng ngậm miệng ngay. Ánh mắt hướng về tôi thoáng khó chịu. Bản năng mách bảo tôi thế.

“…Anh thay cho tôi à?”

“…”

Im lặng kéo dài như lời khẳng định. Kwon I Do nhìn tôi như muốn hỏi giờ tính sao. Nhìn anh ta, một nghi vấn hiển nhiên bật ra.

“Sao không bảo người khác làm…”

Nếu cần thay quần áo, đâu cần chính tay Kwon I Do làm. Chỉ cần chọn một người làm rồi ra lệnh là xong. Đống quần áo dơ bẩn đầy chất lỏng, sao phải tự mình đụng vào?

“Dù phiền phức nhưng cảm ơn anh.”

Tôi lịch sự cảm ơn, nhưng anh ta không đáp. Chỉ nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt ấy. Một lúc sau, anh ta thở nhẹ rồi đổi chủ đề.

“Điện thoại thì chiều nay thư ký sẽ mang đến.”

“…”

Điện thoại? Nghe vậy tôi giật mình nhớ ra. Hình như tôi để quên điện thoại ở nhà kính.

Như đoán được, Kwon I Do làm bộ mặt “biết ngay mà”.

“Cái này cũng không tò mò lắm nhỉ.”

“…Tại tôi không để ý.”

Đôi khi tôi nghĩ anh ta thật sự tinh như quỷ. Tôi đâu phải kiểu người để lộ cảm xúc ra mặt.

“Màn hình vỡ hết nên tôi bảo mua cái mới. Họ sao lưu dữ liệu rồi, đừng lo.”

“Không, anh không cần…”

“Jung Se Jin.”

“…”

“Cậu không phải kiểu nhớ kém đúng không?”

Tôi mím môi nhìn thẳng vào anh ta. Gương mặt vô cảm, nhưng tôi cảm nhận được sự không hài lòng.

“…Tôi sẽ dùng tốt.”

Anh ta từng nói tôi phải nhận hết những gì anh ta cho đến khi anh ta đạt được điều mong muốn. Không phải tôi thấy phiền, chỉ là hơi khó hiểu.

Kwon I Do biết điều đó chẳng là gì với mình. Chỉ như nhấc tay một cái, như nhường viên kẹo trăm đồng.

Nhưng vấn đề là những thứ ấy trông như lòng tốt không cần đền đáp.

“Hiểu rồi thì đi xuống với tôi một chút.”

Kwon I Do nói rồi đứng dậy khỏi bàn ăn. Tôi ngẩng đầu như hỏi “Đi đâu?”, anh ta hất cằm.

“Có thứ muốn đưa cậu.”

Từ cửa giữa đi thang máy là đến thẳng gara dưới hầm. Không gian chỉ để vài chiếc xe thường dùng là nơi tôi chưa từng xuống kể từ khi vào nhà này. Dù sao ngoài phòng tôi và nhà kính, tôi chẳng vào đâu khác.

Kwon I Do dẫn tôi sâu vào gara. Những chiếc xe đỗ rộng rãi là xe cá nhân chưa từng lộ trên báo chí. Nghe nói anh ta thích sưu tầm xe, ngay cả mấy mẫu giới hạn mà cha tôi thèm muốn cũng có mặt.

“Cậu nhớ lời cậu nói cách đây một tuần không?”

Giọng đặc trưng của Kwon I Do vang trong gara. Anh ta liếc tôi rồi nói rõ ràng.

“Không cần tài xế, xe tôi thích, chỉ một chiếc.”

‘Cảm ơn lời đề nghị, nhưng tôi chỉ muốn anh cho một chiếc xe anh thích. Không cần tài xế nữa.’

“Vâng, tôi nhớ.”

Định cho xe sao?

Đã một tuần kể từ khi Kwon I Do bảo tôi chọn xe mình thích. Nếu không có gì bất ngờ, mai là kỳ phát tình, và tôi định tối nay nhốt mình trong phòng. Quá nhiều chuyện xảy ra, lại không nhắc lại nên tôi quên mất.

“Đúng lúc hãng M vừa ra mẫu mới, tôi thấy hợp với cậu lắm.”

Hãng M là một thương hiệu xe hơi nổi tiếng ở Đức. Được khen ngợi bởi cả tính ổn định và tiện nghi, là niềm mơ ước của giới mê xe. Tôi nhớ một nhân viên từng chảy dãi khi xem danh mục xe.

“Thật ra tôi thích dòng khác, nhưng nếu cậu lái thì sedan hợp hơn.”

Kwon I Do chỉ vào chiếc xe thể thao bên trái. Loại xe mà Min Jae thấy là mắt sáng rực muốn có, nhưng không phải gu tôi. Xe phẳng thế kia ngồi không thoải mái lắm.

“Vì thế tôi định đưa chiếc này… nhưng có một vấn đề.”

Tạch, Kwon I Do dừng bước. Tay đút túi, anh ta nghiêng đầu nhìn xuống tôi.

“Dù cố nhanh nhất thì cũng phải đợi một tháng.”

“Một tháng?”

“Chính xác là ba tuần.”

“Thế thì… chẳng phải nhanh sao?”

Khi hãng ra mẫu mới, ít thì đợi nửa năm, lâu thì đến hai năm tôi cũng từng thấy. Với hãng M thì số lượng vốn ít, đặt trước đã khó. Chắc nhờ tên Kwon I Do mà đẩy nhanh còn một tháng.

“Xét ngày thì nhanh thật, nhưng không có xe mà đợi một tháng thì lâu.”

Vừa bảo chính xác ba tuần, vậy mà anh ta nhíu mắt như nghe thời gian vô lý. Như tiếc nuối vì kế hoạch lệch hướng, nhưng có vẻ còn ý khác.

Khóe miệng đẹp đẽ cong lên mềm mại.

“Thế này nhé.”

Anh ta bước sang bên, ra hiệu về chiếc xe đằng sau tôi. Hai xe đỗ song song trông thật oai vệ. Chiếc đen là của Sunho mới ra, chiếc trắng là của hãng B cạnh tranh với M.

“Cho đến khi xe tôi chọn xong, cậu cứ luân phiên dùng hai chiếc này.”

“…Gì cơ?”

Tôi ngơ ngác nhìn Kwon I Do. Muốn hỏi anh nói gì vậy, nhưng anh ta nhanh hơn.

“Tôi không đưa xe đúng hạn được nên tạm thời đưa cái này. Niềm tin dựa trên đúng hẹn, tôi đâu thể phá được.”

Nói xong, anh ta lấy hai chìa khóa xe từ túi đưa ra. Logo nổi tiếng lấp lánh dưới ánh đèn. Tôi nhìn chìa khóa rồi nhìn xe, anh ta thờ ơ bảo.

“Xe cũ nên đừng ngại mà nhận.”

“…”

Xe cũ sao được. Dù không mê xe, tôi cũng biết chiếc đen là mẫu Sunho ra tháng trước. Báo chí rầm rộ quảng cáo màu đen mờ này bao nhiêu mà.

“…Chúng ta không đặt thời hạn cụ thể đúng không?”

Thay vì nhận chìa, tôi nhìn anh ta. Hiếm khi tôi phải ngước lên thế này, anh ta đứng gần làm tôi nhận ra tầm mắt cao thế nào. Bảo sao giữa đám phóng viên, đầu anh ta luôn nhô lên.

“Một tuần là để chọn xe, nên một tháng nữa anh đưa cũng không được coi là phá hẹn.”

Ý là tôi không nhận. Kwon I Do chắc hiểu, nhưng chẳng rút chìa mà còn giục bằng cách ngoắc tay.

“Nhận đi. Dù sao cậu cũng không từ chối được đâu mà.”

“…”

Vậy anh cũng biết tôi định từ chối chứ gì.

“…Cảm ơn.”

Tôi nhận chìa khóa bằng hai tay như nhận thuốc độc. Không chút trầy xước, chắc “xe cũ” là nói dối. Người sưu tầm xe như anh ta có khi chỉ giữ chứ chưa dùng cũng gọi là cũ.

Giờ làm sao đây…

Thật ra cũng không phải không có cách. Cứ cất kỹ, một tháng sau trả lại là xong. Lúc đó có xe mới, anh ta chẳng nói gì được.

Nhưng Kwon I Do tinh như quỷ, một câu đã phá tan kế hoạch của tôi.

“À mà tôi không dùng đồ đã qua tay người khác đâu.”

“…”

Tay cầm chìa khóa run lên. Không phải nói chơi, tính cách anh ta từ trước giờ cho thấy rõ. Bảo dùng đến khi xe mới ra, hóa ra định cho luôn cả ba chiếc.

“Nếu sau này cần tài xế thì cứ nói.”

“Không… tôi tự lo được.”

Tôi nuốt tiếng thở dài nghẹn đến cổ. Muốn bảo sao ép người thế, nhưng nhìn anh ta, ý định phản bác tan biến. Ánh mắt thoáng phấn khích như trẻ con làm tôi mềm lòng.

“Thấy phiền không?”

Kwon I Do hỏi khẽ khi tôi mím môi. Tôi muốn bảo không phải phiền mà là lạ, hành động của anh khó hiểu, nhưng chỉ nên thật thà một nửa.

“Vâng, hơi… thế thật.”

Có gì vui mà cười thế. Nghe tôi đáp, anh ta cong khóe miệng. Người ta bảo anh ta ít cười, chắc họ nhầm rồi. Tôi thấy anh ta cười còn nhiều hơn cả thư ký Kim.

“Vậy thế này nhé.”

Vẫn giữ nụ cười, Kwon I Do nói tiếp. Đôi mắt đậm ánh lên nét nghịch ngợm hiếm thấy. Anh ta nghiêng đầu, nháy mắt.

“Một tuần.”

“…”

“Trong thời gian đó, nếu cậu chọn được thứ mình thật sự muốn thì tôi sẽ cân nhắc lại chuyện chìa khóa.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo