Tận Cùng Ký Ức - Chương 26 - H+

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 26: Raison d'être (6)

Những kiểu hình đặc biệt phổ biến thường được vượt qua bằng cách dùng thuốc ức chế mỗi khi chu kỳ quay lại. Với kiểu hình lặn, những loại thuốc bán trên thị trường đã đủ để kiểm soát; còn với kiểu hình trội, việc dùng thuốc theo chỉ định của bác sĩ là điều rất quan trọng.

Thỉnh thoảng cũng có những người không dùng thuốc ức chế. Hầu hết họ hoặc đã kết hôn, hoặc có một người bạn đồng hành để cùng giải tỏa dục vọng. Tôi chẳng thuộc nhóm nào trong số đó, nhưng vì thuốc ức chế không có tác dụng với mình, tôi đành phải xin nghỉ phép mỗi lần kỳ phát tình đến.

Ngắn thì một tháng, dài thì nửa năm. Kỳ phát tình thay đổi tùy theo mức độ trội hay lặn của kiểu hình. Kiểu hình càng trội thì càng thường xuyên xuất hiện, còn càng lặn thì càng hiếm hoi hơn.

Theo nghĩa đó, một omega trội như tôi phải đối mặt với chu kỳ phát tình đều đặn mỗi tháng. Những lúc ấy, tôi chỉ còn cách nhốt mình trong phòng, nín thở chịu đựng cho đến khi ngọn lửa dục vọng cháy bỏng dần nguội lạnh.

Dù vậy, tôi chưa từng tưởng tượng đến việc gặp gỡ ai đó trong những lần phát tình ấy. Ý nghĩ tìm một alpha hay giải tỏa dục vọng đang cuộn trào trong bụng chẳng bao giờ lướt qua đầu tôi dù chỉ một lần.

“…Sao cậu không thử gặp một người phù hợp xem?”

Có lần, thư ký Kim đã nghiêm túc nói với tôi như vậy. Đó là một sự quan tâm hiếm hoi không giống anh ta, một câu nói bật ra sau bao do dự và ngập ngừng. Thực lòng tôi cũng tự hỏi mình đã tuyệt vọng đến mức nào để khiến anh ta phải thốt lên như thế.

“Ý anh là bảo tôi yêu đương sao?”

“…”

Anh ta không thể gật đầu, có lẽ vì ý của câu nói ấy không phải “yêu đương”. Và chắc hẳn anh ta cũng biết rằng, với vị trí như tôi, việc gặp gỡ ai đó không phải điều dễ dàng.

“Tôi chưa có thời gian cho chuyện đó.”

Chưa có thời gian. Đó là một cái cớ mang nhiều ý nghĩa. Thời gian, cảm xúc, tất cả đều mơ hồ thiếu thốn nên khó mà tìm được lời nào thích hợp hơn. Việc mở lòng với ai đó chẳng phải cũng cần sức lực và tinh thần đủ đầy để chống đỡ hay sao?

Dĩ nhiên, kể cả khi đó không phải tình yêu mà chỉ đơn thuần là một bạn tình.

“Gặp được một alpha đâu có dễ.”

Để trải qua kỳ phát tình một cách trọn vẹn, chỉ quan hệ thôi là chưa đủ. Phải có sự phóng thích pheromone, giao lưu qua lại, và mọi điều kiện cho việc sinh sản cần được đáp ứng đầy đủ. Dù đó là một quá trình bản năng như thú vật, đối phương bắt buộc phải là một alpha.

“Mà ngay từ đầu, làm sao tìm được người không để lộ tin đồn chứ…”

Thế nhưng những người mang đặc kiểu hình đặc biệt thường là những nhân vật lớn, mỗi người đều nắm giữ một vị trí quan trọng. Từ xa xưa, những kẻ sở hữu gen vượt trội hơn beta đã luôn chiếm thế thượng phong. Trong một xã hội nơi của cải và tài sản được truyền đời, kiểu gen của họ cũng tiếp tục kéo dài đến tận ngày nay.

Chẳng khác gì văn hóa quý tộc thời xưa, nhưng cũng chẳng có cách nào phá vỡ vòng luẩn quẩn ấy. Hiển nhiên, nếu tôi gặp ai đó từ công ty nào đó, tin đồn chắc chắn sẽ lan khắp ngành.

“Anh cũng biết mà. Cha tôi sẽ nói gì chứ.”

Kiểu gen đặc biệt chỉ di truyền giữa những người mang kiểu gen đặc biệt, nên chỗ đứng của beta ngày càng thu hẹp. Việc cha nhặt một omega như tôi về nuôi cũng xuất phát từ lý do đó. Trong xã hội mà hôn nhân và sinh sản chỉ là phương tiện, kiểu gen alpha và omega trở thành lợi thế lớn lao. Đó cũng là lý do tôi không thể biết ơn, mà cũng chẳng dám oán trách kiểu gen omega của mình.

“…Xin lỗi.”

Cuối cùng, thư ký Kim cúi đầu xin lỗi với vẻ mặt áy náy. Tôi biết anh ta nói vậy vì lo lắng cho tôi, nhưng tôi chẳng thể an ủi rằng mình ổn. Dù là lời khuyên xuất phát từ thiện ý, việc đưa ra một giải pháp bất khả thi chẳng phải là điều vô trách nhiệm nhất sao?

“Hự… ư…”

Vì thế, đây là lần đầu tiên tôi trải qua kỳ phát tình hoàn toàn theo bản năng. Sau lần được Kwon I Do tắm trong pheromone, tôi chưa từng có khoảng thời gian nào mãn nguyện đến vậy. Đến cuối cùng, bụng tôi căng đầy tinh dịch của anh ta, nhưng tôi chẳng hề muốn đẩy anh ta ra.

“A… Kwon I Do… hức…”

Không có khả năng mang thai. Vì đến tận phút cuối, Kwon I Do không hề đánh dấu tôi. Chưa hết, giữa chừng anh ta còn tự tay làm những việc chẳng cần thiết phải làm.

“Đợi… a… hự…”

Ba lần hay bốn lần, tôi chẳng nhớ nữa. Đó là ngay sau khi Kwon I Do phóng thích trong tôi. Tôi cũng đã xuất tinh vô số lần, đến mức thứ ấy chẳng còn gì để tuôn ra nữa. Anh ta rút phăng dương vật cương cứng ra khỏi tôi rồi chẳng chút khó khăn lật người tôi lại, ép tôi nằm sấp xuống giường.

“…Hà.”

Dù tư thế thay đổi, tôi vẫn không thể nhúc nhích nổi một ngón tay. Cơ thể rã rời, vậy mà anh ta vòng tay qua eo tôi và nâng hông tôi lên. Tư thế nhục nhã đến cùng cực, nhưng điều thực sự đáng xấu hổ lại xảy ra ngay sau đó.

“…A, đợi, đợi chút… hự!”

Thứ gì đó không phải dương vật trượt vào lỗ vẫn còn hé mở. Khác với lúc nới lỏng ban đầu, lần này Kwon I Do đút hẳn hai ngón tay cùng lúc. Rồi từng đốt tay cong lại, anh ta nhẹ nhàng cào vét tinh dịch đang đầy ắp bên trong.

“Sao… hự… hức…”

“Đừng động đậy.”

Bụng dưới tôi run lên từng cơn. Tinh dịch sóng sánh trào ra và chảy dọc theo đùi tôi. Dù Kwon I Do không cần khuấy đảo, lượng chất lỏng ấy cũng đủ để tự nhiên tuôn trào ra ngoài.

“Hự… không thích…”

Tôi bám chặt lấy chăn, bò về phía trước như một con thú. Nhưng chưa kịp bước được một đoạn, Kwon I Do đã nắm cổ chân kéo tôi lại. Anh ta ôm lấy cơ thể tôi đang đổ sụp rồi hôn lên vùng xương bả vai vài lần.

“Bên trong đầy quá, tôi sợ bụng Jung Se Jin sẽ nổ mất.”

“A… hự…”

“Mà cậu vẫn không thích sao?”

Lời nói vô lý đến nực cười. Tôi chưa từng nghe có omega nào bụng nổ vì đầy tinh dịch trong đời. Tôi lắc đầu như muốn bảo anh ta đừng nói dối, nhưng anh ta còn dùng tay kia nhấn mạnh vào bụng tôi.

“…Hự.”

Kwon I Do dạng hai ngón tay như lưỡi kéo, mở rộng lối vào. Tôi cố siết chặt để khép lại, nhưng càng làm vậy, thứ bên trong càng rỉ ra nhiều hơn. Kwon I Do chẳng chịu buông tha, thong dong ngắm nhìn cảnh tượng ấy.

“…Đáng tiếc thật. Jung Se Jin không được thấy cảnh này.”

Lời nói kèm theo cái chép môi làm cổ tôi nóng bừng vì xấu hổ. Thà để anh ta thấy tôi tiểu tiện còn đỡ hơn cảm giác này.

“Dừng… hự… làm ơn, làm ơn dừng lại…”

Mãi đến khi tôi van xin tha thiết, Kwon I Do mới rút ngón tay ra. Nhưng tôi chẳng biết đó là vì tôi cầu xin hay vì anh ta đã vét sạch mọi thứ bên trong. Tôi chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của anh ta khi vuốt ve bụng tôi.

“Sao lần nào cậu cũng ghét chuyện này thế nhỉ…”

Bàn tay to lớn của Kwon I Do tách hai bên mông tôi ra. Ngón cái lướt quanh lối vào, anh ta cọ đầu khấc vào khe mông, chuẩn bị cho lần tiếp theo. Rồi anh ta đâm sâu đến tận gốc mà chẳng báo trước.

“…A… hự!”

Không đau. Lối vào đã quen thuộc chẳng chút khó khăn nuốt trọn dương vật to lớn ấy. Thưởng thức bức tường thịt siết chặt trong giây lát, Kwon I Do ôm tôi từ phía sau như thú săn mồi và bắt đầu chuyển động hông.

“Hức… a… chậm, chậm thôi…”

“Chậm… hự… chậm thế nào nữa đây, hử?”

Không gian từng đầy ắp tinh dịch giờ lại bị dương vật của Kwon I Do lấp kín. Ban đầu là cả hai nên có lẽ thế này vẫn tốt hơn. Anh ta không rút ra, chỉ nhấn mạnh vào điểm nhạy cảm của tôi.

“Hự… tôi… hự… sắp ra… a…”

Tôi chẳng đếm nổi đây đã là lần thứ bao nhiêu xuất tinh. Dương vật đã xìu xuống chỉ rỉ ra thứ chất lỏng như nước, lạ lùng đến mức khó tin. Kwon I Do chẳng màng đến việc tôi vừa phóng thích, thong dong rút ra rồi lại đâm mạnh vào điểm nhạy cảm ấy.

“…Hà…”

Cảm giác như anh ta bao phủ lấy tôi từ đầu đến chân. Tôi chẳng biết mình có ra nữa hay không. Chỉ biết cơn khoái cảm mạnh mẽ ấy khiến tóc gáy tôi dựng đứng, toàn thân tê dại.

“Hà… hà…”

Tôi vùi mặt vào gối, thở hổn hển. Hơi thở khó nhọc đến mức tôi thè lưỡi như một chú chó. Vấn đề là bàn tay Kwon I Do đã nắm lấy dương vật đã mềm nhũn của tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.

“…A… ư! Đợi chút, a… hự!”

Dương vật nhạy cảm đến cực độ bị Kwon I Do nghịch ngợm trong tay. Anh ta xoa đầu dương vật ướt át, vuốt ve cây trụ mềm mại. Cảm giác kích thích đến mức lông tơ dựng đứng, kèm theo một cơn buồn tiểu không rõ ràng ập đến.

“A… không được, không được…”

Tôi muốn chạy trốn. Dù từng nghĩ tiểu tiện còn đỡ xấu hổ hơn, nhưng chẳng ai muốn làm điều đó trước mặt Kwon I Do. Chiếc giường đã ngập trong đủ loại chất lỏng, tôi không muốn thêm thứ đó vào nữa.

“Hức… làm ơn… a… hự…!”

Tôi vội vàng nắm cổ tay Kwon I Do, nhưng anh ta chẳng màng mà tiếp tục cử động tay. Sức mạnh của anh ta lớn đến mức giữ chặt cơ thể rã rời của tôi chỉ bằng một tay. Cúi người xuống, anh ta cọ sát phần dưới vào tôi, thì thầm bên tai.

“Suỵt…”

“…!”

Bụng dưới tôi siết chặt. Một cơn khoái cảm khác lạ tràn ngập cơ thể. Cảm giác buồn tiểu dâng trào, và cùng lúc đó, dương vật trong tay Kwon I Do bắt đầu rỉ ra chất lỏng trong suốt.

“…Hự.”

Một khi đã trào ra, dương vật chẳng thể kìm nén nổi. Không phải tinh dịch, cũng chẳng phải nước tiểu, nó thấm ướt tay anh ta rồi chảy xuống giường. Cơ thể tôi co giật từng cơn, và giọng trầm đặc trưng của Kwon I Do vang lên.

“Làm tốt lắm.”

“…”

Cổ tôi nóng ran. Cúi gằm mặt cố nén tiếng rên, Kwon I Do ôm chặt tôi, cắn lên vai và xương bả vai. Như một con thú đang thay răng, anh ta nhấm nháp khắp da thịt tôi, cọ môi lên mọi chỗ lộ ra.

“Không chửi lấy một câu nhỉ.”

“…Hà.”

Thật ra nếu bảo tôi không muốn chửi thề thì là nói dối. Câu “đồ biến thái” đã kẹt ở cổ họng, nhưng lời tiếp theo của anh ta làm tôi mất hết ý chí.

“Tôi hơi mong chờ đấy. Nếu là Jung Se Jin chửi, tôi sẵn sàng chịu vài câu cũng được.”

Giọng điệu cao sang ấy đang nói cái gì vậy chứ. Tôi chẳng mong đợi một cuộc làm tình nhẹ nhàng, nhưng cũng không ngờ Kwon I Do lại trần trụi đến thế. Tôi chẳng còn sức để cười nhạt, chỉ thở hổn hển đáp lại.

“…Tôi không có sở thích đó đâu.”

“Vậy à, thời gian còn nhiều mà.”

“Ý anh là… hự…”

Vì anh ta lại bắt đầu cử động, khoảng nghỉ ngắn ngủi kết thúc tại đó. Kwon I Do nghịch ngợm phần trên cơ thể tôi, bóp lấy núm vú đã bị hành hạ suốt từ đầu. Tôi lo nó sẽ đau khi cọ vào áo, nhưng ngay lúc ấy, anh ta bất ngờ nâng người tôi lên.

“Đừng nghĩ lung tung.”

“Tôi đâu… há!”

Chẳng kịp biện minh, Kwon I Do đẩy mạnh hông lên. Giữ chặt cơ thể đang đổ sụp của tôi, anh ta ép tôi quỳ xuống rồi ôm tôi từ phía sau. Bàn tay lớn phủ lên bụng dưới, tay còn lại giữ cằm tôi và kéo tôi vào một nụ hôn.

“Ư…”

Mỗi lần Kwon I Do đâm sâu, tôi có cảm giác da bụng căng ra. Anh ta nhấn tay xuống và làm bức tường thịt bên trong càng bị kích thích. Tôi đã khó thở lắm rồi, vậy mà anh ta còn đan lưỡi vào. Đầu óc tôi nhanh chóng mụ mị.

Lý trí mỏng manh như tờ giấy bay biến mất. Đáp lại pheromone Kwon I Do truyền qua, pheromone của tôi cũng trào ra cuồn cuộn. Chưa đủ với việc khuấy đảo bên dưới, anh ta còn xâm chiếm cả miệng tôi, nuốt trọn nước bọt tôi tiết ra.

Cuộc mây mưa ấy kéo dài đến tận khuya. Mỗi lần tỉnh lại, bóng tối trong phòng lại đậm hơn, chứng tỏ thời gian trôi qua từng mảng lớn trong cơn mê loạn ấy. Nếu tôi không kiệt sức mà thiếp đi, có lẽ nó đã kéo dài đến khi mặt trời mọc.

“Se Jin.”

Ngay trước khi ý thức tan biến, giữa ranh giới mơ và thực, tôi nghe ai đó gọi mình. Một thứ ấm áp và dịu dàng bao bọc lấy tôi, lau chùi cơ thể tôi như trân trọng một báu vật. Thỉnh thoảng, những nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống, rồi tôi lại được vùi trong hơi ấm và pheromone quen thuộc.

Cảm giác được yêu thương chăng? Tôi chợt nghĩ, sự bình yên tôi luôn mơ ước có lẽ chính là thế này. Vì vậy, tôi vùi sâu hơn vào hơi ấm ấy, ôm chặt lấy thứ gì đó như không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì.

Khi tôi mở mắt, xung quanh đã sáng bừng. Cảnh cuối cùng tôi nhớ là bóng tối đen kịt, vậy nghĩa là một ngày đã trôi qua và buổi sáng đã đến. Dù không dùng thuốc ngủ, tôi vẫn ngủ ngon lành mà chẳng mộng mị, tỉnh dậy với cảm giác sảng khoái hiếm có.

“…”

Ý thức dần trở lại, tôi nhận ra hoàn cảnh từng chút một. Làn da chạm vào chăn mềm mại, khung cảnh mờ nhạt nhưng quen thuộc trong phòng. Chiếc giường hẳn đã ngập trong đủ thứ chất lỏng, vậy mà giờ đây lại khô ráo lạ thường. Tôi chớp mắt chậm rãi, tầm nhìn rõ dần, bắt đầu hoạt động như bình thường.

Chẳng bao lâu, tôi nhận ra đây là phòng của Kwon I Do. Pheromone thấm vào từng ngóc ngách mang đặc trưng trầm ấm và gợi cảm của anh ta. Không còn kích thích như hôm qua, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự mãn nguyện lan tỏa dù còn ngái ngủ.

Có phải vì thế mà tôi ngủ say đến vậy không? Cảm giác êm ái đến mức quên cả cơn đau cơ âm ỉ. Mỗi lần kỳ phát tình kết thúc, tôi thường như chết đi sống lại, nhưng hôm nay cơ thể lại lười biếng như vừa được nghỉ ngơi.

Tôi chậm rãi quay đầu sang bên. Tư thế nằm nghiêng làm cho cả căn phòng lọt vào tầm mắt tôi. Giống phòng tôi nhưng tĩnh lặng hơn, nội thất màu trầm toát lên khí chất của Kwon I Do.

Ngạc nhiên thay, anh ta đang ngồi trên mép giường nơi tôi ngủ. Có vẻ đã chuẩn bị xong để đi làm, tóc chải gọn gàng, bộ vest ôm sát người. Một chân bắt chéo, anh ta đọc tài liệu, cổ tay đeo chiếc đồng hồ kim loại bạc sáng bóng.

Tôi không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng Kwon I Do trông thật hoàn hảo. Sau một ngày điên cuồng như vậy mà anh ta lại mang vẻ ngoài không chút sơ hở. Gương mặt nghiêng nghiêng chẳng còn nét phóng túng hôm qua, chỉ còn sự thanh tao và quý phái.

Tôi bất giác thấy tiếc nuối. Giá mà tôi đã chạm vào sống mũi thanh thoát ấy một lần. Trong khi Kwon I Do khám phá mọi ngóc ngách trên cơ thể tôi, lẽ ra tôi cũng nên chạm vào đôi môi anh ta.

“Kwon I Do…” Tôi định gọi, nhưng ánh mắt vô tình lướt sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Một chiếc bàn có đèn, trên đó đặt vài thứ trông quen quen.

“…”

Là cuốn tiểu thuyết từng nằm trên kệ sách của tôi. Cuốn sách đầu tiên tôi đọc khi đến đây, hợp gu đến mức tôi say mê quên thời gian.

Việc cuốn sách trong phòng tôi xuất hiện ở đây không thành vấn đề. Dù sao cũng là đồ của Kwon I Do, anh ta muốn lấy đi đâu chẳng được. Nhưng vấn đề nằm ở thứ tôi giấu cùng chỗ với cuốn sách ấy.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn sang xấp tài liệu anh ta đang cầm. Đúng lúc ấy, Kwon I Do quay đầu, thấy tôi tỉnh dậy và khẽ thốt lên.

“A.”

“…”

Ngón tay tôi lạnh toát. Trước mắt tối sầm, môi tôi cứng lại chẳng thốt nên lời. Xấp tài liệu anh ta cầm, những tờ giấy dày nhàu nhĩ, một góc in rõ logo của tập đoàn Sun Ho.

“Đã dậy rồi à?”

Kwon I Do đang đọc tài liệu tôi đã đánh cắp từ phòng anh ta.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo