Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 27: Raison d'être (7)
Tôi không thể cất lời. Tôi biết rõ rằng mình cần phải nói điều gì đó, nhưng tất cả những gì tôi làm được chỉ là để mặc cho mí mắt run rẩy. Cảm giác ấm áp và dịu dàng vừa ôm lấy tôi cách đây vài phút đã tan biến, thay vào đó là cái lạnh buốt như vừa bị ai đó dội một gáo nước băng lên đầu.
Lời biện minh… không, có lẽ nên gọi là lời giải thích thì đúng hơn. Tôi tự hỏi sao mình lại có thể quên béng chuyện ấy một cách ngu ngốc đến vậy. Lẽ nào tôi bị ma quỷ mê hoặc? Hay chỉ đơn giản là tôi đã quá tự mãn, để bản thân chìm trong sự thoải mái thái quá?
“…”
Tôi không dám ngẩng lên nhìn biểu cảm của Kwon I Do. Ngay cả ký ức về gương mặt anh ta vừa nãy ra sao cũng chẳng thể nào hiện rõ trong tâm trí tôi. Chắc chắn anh ta sẽ nổi giận, tôi nghĩ vậy. Mà nếu không phải thế thì có lẽ anh ta sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng rồi buông lời trách móc sắc lẹm. Dù anh ta phản ứng thế nào, đó cũng chẳng phải điềm lành với tôi.
“Jung Se Jin.”
“…Vâng.”
Tôi khó nhọc thốt ra một tiếng đáp, nhỏ đến mức gần như nghẹn lại trong cổ họng. Kwon I Do nghiêng đầu nhìn tôi, đôi tay từ tốn đặt xấp tài liệu xuống đầu gối. Sau một khoảng lặng kéo dài, anh ta mới cất giọng, vẫn là chất giọng trầm đều không chút dao động ấy.
“Tại sao cậu lại cần thứ này?”
“…”
Tôi nghĩ đó là chút lòng khoan dung cuối cùng mà Kwon I Do dành cho mình. Dường như anh ta đang ban cho tôi một cơ hội để biện bạch, để tôi tự tìm cách lấp đầy khoảng trống bằng bất kỳ lý do nào. Và anh ta chỉ lặng lẽ ngồi đó, chờ đợi câu trả lời từ đôi môi câm lặng của tôi.
‘Mang cho cha một tài liệu thôi.’
Nếu tôi đổ lỗi cho cha thì sao nhỉ? Nhưng không, lựa chọn ấy vốn chẳng tồn tại. Nếu cơn thịnh nộ của Kwon I Do hướng về tập đoàn Hae Shin, giá trị của tôi trong mắt anh ta sẽ chấm dứt ngay tại đó. Vậy thì, thà để mình mang danh một kẻ đính hôn tham lam còn hơn, phải không?
“…Vì tôi tham lam.”
Lời biện hộ dễ dàng tuôn ra, không chút run rẩy, cũng chẳng để lộ chút cảm xúc nào trên gương mặt. Khi tôi chậm rãi đứng dậy, Kwon I Do khẽ nghiêng đầu và hỏi lại bằng giọng điệu có phần giễu cợt.
“Tham lam?”
Tôi siết chặt mép chăn trong tay, cố giấu đi cái nắm tay run rẩy. Cổ họng khô khốc như bị bóp nghẹt, nhưng tôi vẫn cố hít vào một hơi thở nông. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra mình đang mặc áo của Kwon I Dô, và điều đó khiến lòng tôi đau nhói vì cảm giác tội lỗi.
“…Tôi tiếc nuối vì đã từ bỏ vị trí trưởng phòng.”
‘Có vẻ tiếc nuối nhỉ, việc từ bỏ vị trí trưởng phòng ấy.’
Ký ức ùa về, nhưng chỉ có mỗi câu nói ấy lởn vởn trong đầu tôi. Những cuộc trò chuyện từng có với Kwon I Do tràn ngập tâm trí tôi. Tôi đã nói rằng vị trí trưởng phòng không hợp với mình, nhưng giờ tôi chỉ mong anh ta nghĩ đó là lời nói dối.
“Nếu có được thứ đó… tôi nghĩ mình có thể giành được một vị trí trong công ty.”
“À, tham vọng sự nghiệp.”
Kwon I Do đúc kết câu chuyện của tôi bằng một từ duy nhất, giọng nói khô khốc không chút cảm xúc. Nghe đến “tham vọng sự nghiệp”, tôi bỗng thấy mọi thứ trở nên hư ảo. Sự nghiệp ư? Một từ ngữ xa lạ, chưa từng nằm trong mong muốn của tôi dù chỉ một lần.
“…Cậu còn nhớ những gì tôi nói lần trước không?”
Sau một thoáng ngập ngừng, Kwon I Do khẽ lên tiếng. Đặt xấp tài liệu lên giường, anh ta chậm rãi cụp mi mắt xuống. Dù trong hoàn cảnh này, vẻ ngoài của anh ta vẫn hoàn hảo đến mức làm người ta ngỡ ngàng chỉ vì một cái chớp mắt.
“Là tự nguyện trao nó… hay giữ kín và giấu đi.”
Lời Kwon I Do thốt ra như một hơi thở, mơ hồ đến mức tôi chỉ hiểu được một nửa. Nhưng hình ảnh anh ta lục lọi túi trong áo khoác và lấy ra một thứ gì đó lại khắc sâu vào tâm trí tôi. Đôi tay thon dài và gọn gàng của anh ta cầm một chiếc USB – thứ tôi từng nhờ thư ký của anh ta chuyển đến.
“Đây là bản gốc của tài liệu.”
“…”
Tôi như bị ai đó giáng một cú mạnh vào gáy. Đầu óc trống rỗng, trắng xóa trước khi kịp phản ứng. Anh ta đặt chiếc USB lên xấp tài liệu, ánh mắt bình thản giao với mắt tôi.
“Tôi sẽ để lại cho cậu, Jung Se Jin.”
“…”
Tôi nghẹn lời, không thốt nổi một âm thanh nào, cũng chẳng thể rời mắt khỏi anh ta. Tôi đã chắc mẩm Kwon I Do sẽ nổi giận, nhưng anh ta lại nói với giọng điệu khoan dung đến lạ.
“Nếu cần thì cứ nói với tôi.”
Chỉ vậy thôi. Kwon I Do đứng dậy khỏi giường, bước thẳng ra khỏi phòng mà không ngoảnh lại. Nhìn bóng lưng anh ta dần khuất xa, tôi chỉ biết mở to mắt, không mảy may nghĩ đến việc giữ anh ta lại.
Cạch, cánh cửa khép lại, và hơi thở bị kìm nén bấy lâu bỗng bật ra như vỡ òa. Cảm giác thực tại ùa đến muộn màng, kéo theo một ký ức tôi từng vô tình bỏ qua.
‘Giả sử Jung Se Jin có người mình yêu đi.’
Câu hỏi ấy chẳng phải bắt đầu từ tiền đề về một người yêu thương sao? Khi tôi nói sẽ trao đi tất cả, Kwon I Do chẳng phải đã đáp rằng anh ta không muốn cướp đoạt bất cứ thứ gì từ tôi sao?
‘Nhưng… nếu chính tay tôi trao đi, thì lại là chuyện khác.’
“…Hà.”
Ánh mắt run rẩy của tôi dừng lại trên chiếc USB mà Kwon I Do để lại. Chính tôi đã rút nó ra từ laptop và đưa cho thư ký của anh ta. Tiếng ù ù trong tai như hòa lẫn với lời anh ta nói trước khi sang Mỹ.
‘Khi về, tôi sẽ mang theo một món quà.’
Kwon I Do đã nói sẽ mang theo, chứ không phải mua về. Dường như anh ta đã biết trước tôi sẽ đòi hỏi điều gì từ anh ta.
“…”
Tim tôi đập thình thịch như muốn vỡ tung. Thành quả trước mắt như thì thầm với tôi rằng đây là cơ hội để đạt được điều tôi mong muốn mà không phải phản bội cha hay Kwon I Do.
***
Cuộc đời tôi có đúng hai bước ngoặt. Một là ngày tuyết rơi dày đặc đến mức che khuất tầm nhìn, khi tôi chạy ra đường phố với đôi chân trần. Hai là khoảnh khắc tôi túm lấy một người đàn ông mặc bộ đồ đắt tiền và buột miệng nói không suy nghĩ.
‘Tôi là omega.’
Ngày ấy, người đàn ông nhặt được một omega nhếch nhác, và báo chí ca ngợi ông như một nhà tài phiệt nhân hậu. Việc kiểm tra sức khỏe hóa ra là xét nghiệm định dạng chỉ có cha, tôi và bác sĩ riêng biết. Tôi nhận được một chỗ ngủ ấm áp cùng thức ăn ngon, nên tôi không hối hận về lựa chọn ấy.
Cơ hội, có lẽ nên gọi như vậy. Những khoảnh khắc định đoạt tương lai không nhiều, và hiếm ai dám chắc sẽ không hối tiếc về sau ngay cả khi chúng đến. Tôi hài lòng với cả hai quyết định của mình, nhưng đôi khi vẫn tự hỏi liệu có lựa chọn nào tốt hơn không.
‘Đây là bản gốc của tài liệu.’
Vậy nên thứ Kwon I Do trao cho tôi không chỉ là một chiếc USB mà là chìa khóa định đoạt số phận tập đoàn Hae Shin. Dù anh ta trao nó với tâm trạng gì, đó vẫn là một phương tiện quan trọng để chứng minh giá trị bản thân đối với tôi. Nắm lấy sợi dây trời ban hay buông tay, tất cả phụ thuộc vào tôi.
“Đã đến nơi rồi.”
Chiếc xe dừng lại êm ru trước tòa nhà. Tôi ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, chậm rãi chớp mắt khi nghe tiếng thư ký Kim. Bầu trời trong xanh không gợn mây dường như giống hệt tâm trí tôi lúc này, trống rỗng và sạch sẽ.
Thư ký Kim mở cửa sau như thường lệ. Tôi khẽ gật đầu cảm ơn, nhưng anh ta dường như ngập ngừng hỏi.
“…Tôi đợi ở dưới nhé?”
Người đã theo tôi bao năm dường như hiểu được điều gì đó mà không cần tôi nói ra. Chẳng hạn như việc hôm nay tôi không ở lại lâu.
“Đừng cất xe, cứ đợi gần đây thôi. Cảm ơn anh.”
Anh ta gật đầu đáp lễ rồi quay lại ghế lái. Tôi vô thức chỉnh lại cà vạt rồi bước chậm rãi vào tòa nhà. Trụ sở tập đoàn tài chính Hae Shin. Đã lâu lắm rồi tôi mới đến nơi cha đang làm việc.
Tôi chạm mặt vài gương mặt quen trên đường đến thang máy. Dù đã cố chọn giờ ít người, sự trùng hợp vẫn thật trớ trêu. Từ xa, họ tròn mắt ngạc nhiên, và khi khoảng cách thu hẹp, ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ chào tôi.
“Trưởng phòng! Lâu quá không gặp anh!”
Trợ lý Yoon là người phản ứng nhiệt tình nhất. Cô vừa mua cà phê ở quán dưới sảnh, tay cầm hai khay đồ uống. Tôi mỉm cười thân thiện theo thói quen.
“Lâu rồi nhỉ, em khỏe không?”
"Trời ơi, em sao mà khỏe nổi khi không có anh chứ. Hôm nay anh tới có chuyện gì vậy? Tính quay lại làm à?"
“Không, anh chỉ ghé qua chút thôi.”
Tôi nhún vai, chỉ tay lên tầng trên. Trợ lý Yoon gật đầu như đã hiểu, có lẽ đoán ra tôi đến gặp cha. Để đổi chủ đề, tôi nhắc đến điều đầu tiên đập vào mắt mình.
“Em cắt tóc rồi à? Hợp lắm.”
“Thật không anh?”
Yoon tròn mắt hỏi lại. Mái tóc dài chấm eo giờ chỉ còn ngắn trên cằm. Cô cười toe toét, nháy mắt tinh nghịch.
“Nuôi con mà còn đi làm, em chẳng có thời gian chăm tóc. Ai cũng tiếc hộ, nhưng anh nói hợp là em vui rồi.”
“Bận lắm nhỉ. Con đến tuổi mẫu giáo chắc phải chuẩn bị nhiều.”
“Anh đừng nói nữa, nó mà ngoan thì đỡ, chứ dạo này nghịch kinh khủng…”
Tôi vừa đi cùng Yoon đến thang máy vừa trò chuyện. Cô than thở con trai không nghe lời, rằng chỉ lúc ngủ mới đáng yêu, lặp đi lặp lại đến hai lần. Hình như hồi nó mới chập chững cô cũng nói thế. Nhưng gương mặt cô khi kể chuyện lại ngập tràn hạnh phúc.
“Khi nào con vào mẫu giáo, em cần gì thì bảo anh. Đồ đắt cũng được.”
“Trời ơi, anh nói thế em đòi đồ xịn thật đấy.”
“Thử nói xem xịn cỡ nào.”
Tôi định đi thang máy riêng, nhưng trò chuyện thế này cũng không tệ. Hơn nữa, Yoon đang cầm khay cà phê, nhấn nút thang máy chắc cũng khó. Dù không còn là nhân viên mới, cô vẫn tự làm thay vì sai vặt ai.
“Thôi, em đùa đấy. Anh còn cho em thêm gì nữa, lần trước anh cho gần như cả bộ đồ cưới rồi còn gì.”
Tôi làm thế sao? Tôi cố nhớ lại, nhấn nút tầng của phòng kế hoạch kinh doanh rồi thêm tầng phòng chủ tịch. Yoon ghé sát, thì thầm.
“Chỉ anh mới tặng ghế massage làm quà sinh nhật nhân viên thôi.”
“Ừ thì…”
Hình như có thật. Tôi mua vì thấy cô vất vả nuôi con.
“Đó là quà cho em, còn lần này là quà cho con trai em.”
“Vậy thì lần sau em dẫn nó đến công ty, anh chơi với nó một lúc nhé. Nó thích anh hơn cả bố nó đấy.”
Tôi không dám nhận lời ngay. Lúc Yoon dẫn con đến, có khi tôi đang ở nhà Kwon I Do. Hoặc không thì có thể là ở căn hộ của riêng tôi.
“…Anh không ghé phòng kế hoạch được đúng không?”
Khi thang máy mở, Yoon khẽ hỏi. Tôi liếc mắt xin lỗi. Cô cụp mắt, cúi chào rồi bước ra.
“À, Yoon này.”
Ngay trước khi cửa đóng, tôi gọi giật lại, nháy mắt tinh nghịch.
“Lần sau gặp, đừng gọi anh là trưởng phòng nữa nhé.”
Tôi thoáng thấy cô buồn, nhưng cửa thang máy khép lại quá nhanh để tôi nhìn rõ.
Thang máy đưa tôi lên tầng phòng chủ tịch. Nhìn con số tăng dần, tôi lấy chiếc USB trong túi áo ra. Tiếng máy rung khẽ như khuếch đại sự căng thẳng trong tôi.
‘…Tôi định đến công ty một chuyến.’
Sáng nay tôi nói vậy với Kwon I Do khi anh ta đang ăn sáng. Tôi không nhắc đến cha, nhưng chắc anh ta đã đoán ra. Thay vì hỏi, anh ta chỉ cong môi cười.
‘Mất ba ngày nhỉ.’
‘…’
Đúng vậy, ba ngày. Từ khi Kwon I Do đưa tôi tài liệu rồi sống như chẳng có gì xảy ra. Tôi không ra nhà kính, chỉ nhốt mình trong phòng để sắp xếp tâm trí. Dấu vết trên cơ thể sau đêm ấy vẫn chưa mờ, thời gian ngắn ngủi đến thế.
‘…Chiều nay thư ký Kim sẽ đến đón, tôi sẽ về sớm. Có lẽ còn sớm hơn cả anh, Kwon I Do.’
Nghe vậy, Kwon I Do thoáng không vui. Nụ cười trên môi tắt ngấm, anh ta ngước mắt nhìn tôi.
‘Sao không dùng xe tôi đưa mà để thư ký Kim đến?’
‘…Chìa khóa xe tôi để lại trong phòng anh.’
Đã nhận quà, tôi phải trả lại hai chiếc xe anh ta cho trước. Đã hứa tay ba ngón, anh ta chắc không phản đối. Dù Kwon I Do có phản đối, lần này tôi cũng không nhượng bộ.
‘…Ừ, được thôi.’
Nhưng anh ta đồng ý dễ dàng hơn tôi nghĩ. Kwon I Do cầm đũa lên rồi thờ ơ nói thêm.
‘Chắc chìa khóa xe không phải thứ cậu cần, Jung Se Jin nhỉ.’
“…”
Ding, thang máy mở. Tôi bước qua hành lang rộng và dừng trước cánh cửa lớn. Gõ cửa hai tiếng, giọng nói nhỏ vang lên từ bên trong.
“Jung Se Jin đây ạ.”
Chiếc USB trong tay nặng trĩu lạ thường. Cha đáp ngay, tôi cố đè nén căng thẳng rồi bước vào phòng chủ tịch. Mùi da thuộc hòa lẫn mùi cỏ cây thoảng ra từ những chậu cây do thư ký chăm sóc ở góc phòng.
“Con có chuyện muốn nói à?”
Cha nhìn tôi với vẻ mặt hồi hộp như khi thông báo chuyện cưới xin. Ông đứng dậy, tiến về phía tôi, không giấu nổi sự mong chờ.
“Thành công rồi à?”
“…”
Tôi thoáng do dự dù biết giờ ngập ngừng là vô nghĩa. Tài liệu tôi chuẩn bị ba ngày để đưa cha đây, vậy mà…
“Sao không trả lời? Thành công chưa, cha hỏi thế mà?”
Vì không chờ nổi, cha nắm lấy vai tôi. Mùi thuốc lá thoảng ra từ ông – thứ mùi chỉ xuất hiện khi công việc trục trặc hay Hae Shin gặp khủng hoảng.
“…Cha.”
“Ừ, Se Jin.”
Lựa chọn của tôi có đúng không? Nghe giọng ông dịu dàng, tôi suýt bật cười. Ánh mắt tham lam đầy kỳ vọng ấy, tôi biết nó không dành cho tôi.
“…”
Tôi lặng lẽ đưa chiếc USB ra. Thấy nó, gương mặt cha sáng rỡ như sắp reo lên. Nhưng ngay khi ông định cười lớn…
“Đây là tài liệu về tình hình tài chính của tập đoàn Sun Ho.”
“…Gì cơ?”
Niềm vui trên mặt cha rạn nứt như không hiểu hay không tin nổi điều đó liên quan gì lúc này. Đôi mắt ông mở to không còn chút hiền từ.
Tôi cúi mắt, cố giữ giọng thật bình tĩnh.
“Nghe nói chủ tịch Kwon Byung Wook sắp qua đời.”
Đó là lời Kwon I Do từng nói với tôi. Tập đoàn quá lớn, chủ tịch lại đang nguy kịch. Ông cần một món quà cho cha tôi, anh ta đã nói vậy, nhẹ nhàng như không.
“Tôi đã tổng hợp ý kiến của các nhà quản lý rằng Sun Ho sẽ tan rã sau khi ông ấy qua đời. Các công ty con tiềm năng để đầu tư và những công ty vô vọng cũng được phân loại trong tài liệu.”
Tôi biết đó chỉ là lời ngụy biện. Cha không cần mấy thứ này. Nhưng đây là tất cả những gì tôi có thể làm, những gì tôi có thể nói.
“…Con không tìm được tài liệu cha muốn.”
Cuối cùng, tôi không phản bội Kwon I Do. Chiếc USB anh ta đưa, thứ cha khao khát, tôi để lại trong phòng anh ta cùng chìa khóa xe. Món quà anh tặng, một chai nước hoa, với tôi thế là đủ. Những gì nhận về quá nhiều, trả lại cho chủ nhân vẫn là điều nên làm.
“Xin lỗi cha.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.