Tận Cùng Ký Ức - Chương 48

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 48. Bonheur quotidien(1)

Khi mùa hè vừa chạm ngõ, thời tiết thay đổi rõ rệt. Tin tức về mùa mưa sắp đến lan truyền, và mỗi lần hít thở sâu, không khí ẩm ướt như len lỏi vào từng tế bào. Chuẩn bị cho sự chuyển mình của đất trời, bầu trời mang gam màu trầm lặng và nhạt nhòa, lặp lại mỗi ngày như một khúc nhạc nền quen thuộc.

Sáu giờ ba mươi sáng. Không cần đến tiếng chuông báo thức, tôi mở mắt tỉnh dậy, tắm rửa qua loa rồi đứng trước phòng thay đồ. Bộ vest thiết kế giản đơn, chiếc cà vạt màu sắc trung tính. Đó là trang phục quen thuộc mỗi khi đi làm, nhưng hôm nay mặc lại, cảm giác lạ lẫm bất chợt ùa về. Đứng trước gương, tôi nhìn thấy chính mình với vẻ mặt không đến nỗi tệ.

“Phù…”

Tình trạng hôm nay khá ổn. Nhờ ngủ đủ giấc, mắt tôi không sưng, cũng chẳng có quầng thâm. Điểm trừ duy nhất là những vết đỏ lấm tấm dưới xương quai xanh, lộ ra khi cởi khuy áo. Nhưng chỉ cần thắt chặt cà vạt lại, sẽ chẳng ai nhận ra điều đó.

Tôi chọn một chiếc đồng hồ trong số những chiếc được xếp ngay ngắn, loại giản dị và ít gây chú ý nhất. Dù là thương hiệu đắt đỏ, nó chỉ là một cái tên xa lạ với người ngoài. Có lẽ vì thế mà Min Jae không mấy hứng thú với những món phụ kiện ở đây.

Nếu Min Jae thấy chỗ này, chắc em ấy sẽ thích mê đến phát cuồng.

Những món đồ trang sức được bày biện đầy ắp đều được chuẩn bị sẵn cho tôi từ khi bước chân vào ngôi nhà này. Những bộ quần áo may vừa khít, chiếc kẹp cà vạt nạm đá quý chẳng rõ tên, đồng hồ ôm gọn cổ tay và vô số đôi giày bóng loáng.

Ban đầu, tôi nghĩ chúng thật vô dụng. Nhưng có lẽ từ giờ, tôi sẽ dùng chúng mỗi ngày. Hành lý tôi mang theo chẳng có lấy một bộ đồ phù hợp cho những ngày như hôm nay. Như lời ai đó từng nói, “Chỉ cần mang thân đến là đủ,” tôi đã đến nhà Kwon I Do với hành trang tối giản nhất.

“Không ngờ lại đi làm thật…”

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm ở vị trí giám đốc thương hiệu nước hoa mà Kwon I Do đã sắp xếp cho tôi. Ban đầu, hợp đồng kéo dài đến khi tôi lấy được chứng chỉ, nhưng sau đó được đổi thành cho đến khi tôi tạo ra một mùi hương dành riêng cho anh ta.

Tôi không thực sự thấy hào hứng gì cho lắm. Có chăng chỉ là chút căng thẳng mơ hồ thôi. Giống như cái ngày đầu tiên bước vào Hae Shin năm nào, từ khoảnh khắc mở mắt, một cảm giác phi thực tế đã len lỏi trong lòng tôi.

Tôi kiểm tra lại gương lần cuối, vuốt tóc gọn gàng rồi rời khỏi phòng thay đồ. Trên chiếc bàn cạnh đó, tôi bắt gặp một nhành hoa linh lan và hai lọ nước hoa. Bước chân tôi khựng lại. Một lọ là món quà từ Kwon I Do, còn lọ kia là mùi hương gỗ tôi tự tay làm ở xưởng.

“…”

Chẳng suy nghĩ nhiều, tôi với tay lấy lọ nước hoa anh ta tặng. Thiết kế chai thanh thoát, mùi hương cũng nhẹ nhàng chẳng kém. Hương cỏ pha chút nước, hòa quyện cùng hoa hồng và nhài, điểm xuyết sự tươi mát đặc trưng của linh lan, khiến cho tâm trạng tôi như được đánh thức.

Rồi tôi tháo chiếc nhẫn đính hôn và đặt nó lên bàn. Ở nơi riêng tư thì không sao, nhưng khi làm việc, tôi sẽ phải gặp gỡ vô số người. Kwon I Do không muốn chuyện đính hôn bị lộ ra, vậy nên tốt nhất là tôi tự mình cẩn trọng.

Tay tôi vô thức nắm chặt rồi thả lỏng, nơi chiếc nhẫn để lại dấu vết nhàn nhạt. Đồng hồ đã chỉ quá bảy giờ. Đã đến lúc xuống tầng dưới rồi.

***

Trong suốt bữa sáng với Kwon I Do, anh ta chẳng nói gì với tôi. Anh ta chỉ khẽ nhếch môi khi nhìn thấy tôi trong bộ vest chỉn chu rồi lặng lẽ cau mày khi ánh mắt lướt qua bàn tay trống không của tôi. Sự thay đổi nhỏ bé ấy khó mà nhận ra, nhưng với người đã quen quan sát anh ta như tôi, nó rõ ràng như ánh sáng ban mai.

Bữa sáng gồm cháo ngải cứu thơm lừng, đậu phụ non rưới sốt đặc biệt, vài món ăn kèm và thịt viên nướng. Từ khi đến đây, tôi ăn uống đều đặn hơn, và dường như lượng thức ăn mỗi sáng cũng tăng lên đôi chút. Trước kia, một bát cháo thôi cũng đủ khiến tôi ngán, nhưng giờ thì mọi thứ đã trở nên tự nhiên hơn.

“…Cảm giác thế nào?”

Gần kết thúc bữa ăn, Kwon I Do lên tiếng bằng giọng trầm trầm. Dù chúng tôi đã ăn trong im lặng, sự tĩnh lặng ấy không còn gượng gạo như trước. Cảm giác phải mở lời trước để phá vỡ không khí cũng chẳng còn đè nặng tôi nữa.

“Khá ổn. Chỉ hơi căng thẳng một chút thôi.”

Tôi đáp lại, và anh ta lặng lẽ nhìn tôi. Đôi mắt sâu thẳm của anh ta dò xét từng đường nét trên khuôn mặt tôi như đang chạm vào da thịt tôi bằng ánh nhìn.

“Nhìn chẳng giống mặt người căng thẳng chút nào.”

“Tôi được dạy là đừng để lộ cảm xúc ra ngoài mà.”

Tôi đùa lại, mỉm cười trong lúc nhìn thẳng vào anh ta. Môi anh ta khép lại, ánh mắt lần nữa lướt xuống tay tôi rồi lặng lẽ tiếp tục ăn.

Khác với mọi ngày, khi tôi tiễn anh ta ra cửa, hôm nay cả hai cùng bước ra ngoài. Đến tận lúc ấy, Kwon I Do vẫn không nói gì. Tôi vô thức chỉnh lại cà vạt, lén quan sát anh ta. Anh ta giận sao? Nếu giận, thì vì sao đột nhiên lại thế? Tôi chưa kịp hỏi mà cửa thang máy đã mở.

“…”

Kwon I Do bước vào trước, đứng yên và nhìn tôi như thể hỏi, “Không lên à?” Tôi khẽ nhấp môi, bước vào. Anh ta chẳng do dự nhấn nút đóng cửa.

Cửa thang máy khép lại êm ru. Vì chưa nhấn nút tầng hầm, thang máy vẫn đứng yên. Tôi đưa tay định nhấn nút, nhưng anh ta đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, mạnh mẽ đến bất ngờ.

“Sao thế…?”

Chưa kịp nói hết, cơ thể tôi bị xoay ngược. Anh ta đẩy tôi vào tường, không để tôi kịp phản ứng, và hôn tôi.

“...!”

Trong ánh nhìn kinh ngạc, tôi thấy đôi mắt anh ta khép chặt. Kwon I Do giữ chặt vai và cánh tay tôi, đổi góc độ, ngấu nghiến môi tôi. Lưỡi anh ta len qua kẽ môi, quấn lấy lưỡi tôi đầy chiếm hữu.

“…”

Nụ hôn ấy mãnh liệt đến mức chân tôi như muốn khuỵu. Kwon I Do vốn luôn dịu dàng khi hôn, nhưng giờ đây, sự nóng bỏng ấy như muốn thiêu đốt tôi. Lưỡi anh ta khám phá từng ngóc ngách trong miệng tôi, tay trái khẽ vuốt ve má tôi, ngón tay lướt nhẹ lên vành tai.

Mặt tôi nóng bừng. Tôi nắm lấy anh ta theo phản xạ, nhưng anh ta dễ dàng đan tay vào tay tôi và ép chặt lên tường. Tôi chẳng có ý định chống cự, nhưng sự bất ngờ ấy làm cổ tôi cứng đờ, hơi thở như ngừng lại.

Chụt, môi chúng tôi rời nhau. Tôi đang thở hổn hển vì thiếu không khí thì Kwon I Do ra lệnh bằng giọng trầm khàn, hơi thở cũng rối loạn không kém.

“Thở đi.”

“…”

Lời nói ấy gợi nhớ đến những đêm thân mật. Chỉ nói vậy, anh ta lại hôn tôi, lần này sâu hơn. Anh ta mút nhẹ môi dưới của tôi, chậm rãi đưa lưỡi vào, từ tốn hơn trước.

Mùi pheromone của Kwon I Do thoảng qua mũi tôi, hòa quyện với hương nước hoa tôi vừa xịt, thêm chút hương gỗ trầm ấm. So với mùi hương tôi tự làm, nó vượt xa, mang một sức hút chẳng thể bắt chước.

Tại sao anh ta đột nhiên mãnh liệt như thế? Cảm giác bất an từ anh ta truyền sang tôi. Bàn tay vuốt ve má tôi đầy mê hoặc, nhưng chính điều đó lại làm tôi nghĩ anh ta đang lo lắng.

Tôi vòng tay còn lại quanh eo anh ta. Khi tôi ôm chặt, Kwon I Do khựng lại, nới lỏng tay đang đan chặt. Tôi kéo tay anh ta vòng qua cổ mình, ôm chặt lấy lưng anh ta bằng cả hai tay.

“…”

Tiếng hôn khe khẽ vang lên. Từ lúc nào, tôi cũng đắm mình vào Kwon I Do, say mê hít lấy pheromone của anh ta. Khi chân tôi run rẩy, anh ta khéo léo luồn một chân giữa hai đùi tôi và nâng đỡ cơ thể tôi lên.

“Ư…”

Đùi anh ta khẽ chạm vào chỗ nhạy cảm. Tôi ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng bàn tay to lớn của Kwon I Do giữ chặt cằm tôi. Cảm giác lưỡi anh ta lướt dưới lưỡi khiến tôi run rẩy, chỉ biết tựa vào anh ta.

Sau khi hôn tôi đến mức tôi gần như tan chảy, Kwon I Do mới buông ra. Tôi hé mắt, thấy đôi mắt màu nâu sẫm của anh ta qua tầm nhìn mờ. Ngón tay anh ta lướt qua môi dưới tôi, rồi anh ta cắn nhẹ, mút lấy môi tôi, lặp lại như không muốn dừng.

“Ư, chờ đã…”

Nếu thế này, môi tôi sẽ sưng mất. Tôi cố đẩy anh ta ra, nhưng anh ta chẳng màng. Kwon I Do cắn môi tôi như muốn nuốt chửng rồi chậm rãi rời môi, cọ trán vào trán tôi.

“Se Jin.”

Giọng anh ta trầm đục, đầy mê hoặc. Với hơi thở như thì thầm, Kwon I Do dịu dàng đề nghị.

“Hay là ở nhà nhé?”

“…”

Tôi chớp mắt, ngơ ngác chẳng hiểu anh ta nói gì. Kwon I Do nhìn sâu vào mắt tôi, cọ má vào má tôi, rồi đưa môi đến tai, hôn nhẹ lên vành tai, thì thầm.

“Thả cậu ra ngoài, tự nhiên lại muốn nhốt cậu trong phòng tôi…”

“…”

“Cậu nghĩ sao?”

Lưng tôi lạnh toát. Không phải vì lời nói, mà vì giọng anh ta trầm đến mức tôi trở nên căng thẳng. Nghe như thể anh ta thật sự nghiêm túc, pheromone trong giọng nói ấy khiến tôi rùng mình.

“…Anh thật quá đáng.”

Tôi nới lỏng vòng tay ôm Kwon I Do, vùi mặt vào vai anh ta và hít thở sâu để trấn tĩnh. Dư âm kích thích vẫn làm mặt tôi nóng ran.

“Người cho tôi công việc là anh mà.”

Tôi chẳng định trách móc. Chỉ là sự mâu thuẫn của anh ta vừa buồn cười vừa đáng yêu. Không hiểu sao, tôi chắc chắn rằng dù Kwon I Do có nói gì, anh ta cũng chẳng thể nhốt tôi lại.

“Giờ muốn lấy lại cũng được.”

Tôi đùa, và anh ta bật cười khe khẽ. Kwon I Do hôn nhẹ dưới tai tôi, lướt môi qua vùng da nối giữa cổ và tai rồi đáp lại, cũng đầy tinh nghịch.

“Lấy lại bây giờ thì hơi kỳ, nhỉ?”

Có gì đâu mà kỳ, tôi chẳng lưu luyến gì với những thứ mình có. Nhưng anh ta tiếp tục, giọng cười nhẹ.

“Nhất là với người đã ngủ riêng chỉ vì ngày đầu đi làm.”

“…”

Ngủ riêng? Nghe cứ sai sai.

“…Chẳng phải chúng ta vốn ngủ riêng sao?”

Tối qua, tôi ở bên anh ta như thường lệ. Nhưng khi không khí trở nên thân mật, tôi về phòng mình. Chỉ là khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tôi biết cả đêm sẽ chẳng ngủ được nếu ở lại. Đi làm thì cũng phải giữ sức chứ.

“Ừ, chắc anh nghĩ sai rồi.”

Kwon I Do có vẻ tiếc nuối. Cả lúc tiễn tôi, ánh mắt anh ta đầy lưu luyến, và đến hôm nay vẫn thế. Lòng tôi bỗng rạo rực vì sự trẻ con chẳng giống anh ta.

“Trông hợp lắm. Quần áo đấy.”

“Nhờ người mua có gu tốt.”

Tiếng cười nhỏ vang lên. Kwon I Do ôm tôi thêm một lúc rồi với tay nhấn nút thang máy. Thang máy kêu ù ù, đưa chúng tôi xuống tầng hầm.

Trong gara, hai chiếc xe đã chờ sẵn – một chiếc Kwon I Do tặng tôi và một chiếc sedan đen giống xe anh ta. Như thường lệ, Lee Tae Sung sẽ lái xe. Vừa thấy tôi, Tae Sung đã mở cửa sau.

“Cẩn thận nhé. Đừng làm việc quá sức.”

Dù là dự án anh ta đầu tư, Kwon I Do vẫn vô tư dặn dò. Anh ta còn nhắc tôi phải về trước bữa tối, những lời chẳng cần thiết. Người từng làm việc như điên là ai, giờ lại tỏ ra như chú cún bị bỏ rơi thế này?

“Gặp lại sau nhé.”

Tôi khẽ cúi chào rồi bước lên xe. Lee Tae Sung đóng cửa và vào ghế lái. Trong lúc đó, Kwon I Do đứng yên như bị đóng đinh, ánh mắt ngoài cửa sổ trông cô đơn lạ lùng.

***

Công ty nước hoa mà tôi làm giám đốc không chỉ kinh doanh nước hoa. Họ còn cung cấp các loại hương liệu, và trong tương lai sẽ phát triển thành thương hiệu mỹ phẩm. Hiện tại chỉ là một startup nhỏ, nhưng với sự đầu tư từ Kwon I Do, chắc chắn sẽ phát triển nhanh chóng.

Vài ngày trước, anh ta đưa tôi một bản kế hoạch kinh doanh. Tôi sững sờ khi nghe số vốn đầu tư tối thiểu, rồi bật cười khi biết chẳng cần lo về điểm hòa vốn. Đầu tư là để sinh lời, nhưng cách anh ta làm giống như bố thí hơn.

Trong xe, tôi lật lại bản kế hoạch mang tên “Se Jin”. Logo viết tay với chữ S và J được nhấn nhá trông khá bắt mắt. Tên tôi trong phần giám đốc hòa cùng logo, làm tôi thấy ngượng ngùng gấp đôi.

Theo lẽ thường, chuyện này khó hiểu vô cùng. Là một nhà kinh doanh, tôi sẽ không bao giờ chọn một dự án rủi ro thế này. Với góc nhìn bình thường, việc giao cả một công ty cho người khác cũng chẳng hợp lý. Chẳng phải vô cớ mà các tập đoàn lớn như Sun Ho thuê giám đốc chuyên nghiệp.

“Se Jin…”

Cái tên công ty là Se Jin, và Kwon I Do còn bảo nếu không thích thì đổi nhãn hiệu. Đổi tên sản phẩm thì dễ, nhưng đổi tên công ty đâu đơn giản thế.

“Lee Tae Sung, anh thấy tên thương hiệu ‘Se Jin’ cho nước hoa có kỳ không?”

“Hả?”

Lee Tae Sung liếc tôi qua gương chiếu hậu. Tôi đặt bản kế hoạch xuống đùi, khẽ nhăn mũi vì ngại ngùng.

“Tên công ty tôi sắp làm là ‘Se Jin’, nhưng tôi thấy nó cứ sao sao ấy.”

Tôi biết nhiều thương hiệu xa xỉ lấy tên nhà thiết kế. Đặt tên công ty theo tên giám đốc cũng không hiếm. Nhưng chuyện đó là chuyện đó, còn đây là đây. Với kinh nghiệm làm hương chỉ vỏn vẹn hai tuần học từ Lee Hee Na, cái tên này quá sức với tôi.

“Theo tôi thì… bình thường thôi.”

Lee Tae Sung đáp bằng giọng điềm tĩnh. Khi tôi hỏi lại, “Vậy sao?”, anh ta vừa xoay vô lăng vừa nói thêm.

“Chắc vì là tên cậu nên cậu thấy lạ thôi, đúng không?”

Cũng không hẳn không phải. Công ty này xuất hiện bất ngờ nên tôi càng khó thích nghi. Và điều khiến tôi bất an nhất là…

“Vì cảm giác nó được tạo ra cho tôi.”

Việc lấy tên tôi đặt cho một dự án đang triển khai thì tôi còn hiểu được. Nhưng xây dựng cả một công ty chỉ để dành cho tôi thì chẳng cách nào lý giải nổi. Dù Kwon I Do có kỳ vọng gì ở tôi, dù anh ta muốn lấy lòng tôi, việc này vẫn quá mức cần thiết.

Nhưng mọi thứ – từ cái tên, nội dung, đến những điều kiện quá tốt – đều khẳng định công ty này được tạo ra vì tôi. Không phải anh ta tiện tay cho tôi một vị trí, mà là dựng cả một công ty để đặt tôi vào đó.

“Sếp.”

“Sếp gì mà sếp, nói bao nhiêu lần rồi?”

Tôi bực dọc cằn nhằn. Tôi bảo cứ gọi tên, nhưng từ lần đầu gặp, Lee Tae Sung cứ khăng khăng gọi tôi là “sếp”. Anh ta ngập ngừng, rồi nói với giọng đắc ý như nghĩ ra điều gì đó.

“Vậy từ giờ tôi gọi cậu là giám đốc nhé.”

“…”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo