Tận Cùng Ký Ức - Chương 49

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 49. Bonheur quotidien(2)

Tôi nghẹn lời, chẳng biết đáp sao. Liệu có phải anh ta cố tình không? Nhưng nhìn vẻ mặt Lee Tae Sung, dường như anh ta thực sự nghĩ “giám đốc” là một cách gọi ổn. Không tìm được lý do phản bác, tôi chỉ biết thở dài và đáp lại.

“Nói đi.”

“Không phải chuyện gì lớn…”

Anh ta khẽ lên tiếng rồi im lặng một lúc. Sau vài giây ngập ngừng, anh ta tiếp tục hỏi bằng giọng bình thản.

“Giờ cậu không đến xưởng nữa sao?”

Xưởng? Tôi liếc nhìn Lee Tae Sung qua gương chiếu hậu. Dù chỉ là tò mò, với tính cách của anh ta, câu hỏi này có phần kỳ lạ. Từ trước đến nay, Lee Tae Sung chưa từng hỏi về lịch trình của tôi.

“Ừm, khóa học đã xong, nên chắc tôi không quay lại nữa.”

Anh ta thờ ơ đáp “Vậy à”. Nhưng khoảnh khắc ánh mắt anh ta lướt qua gương, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.

“Thế sao anh không thân thiết với cô ấy hơn chút nữa?”

“…”

Bàn tay đang nắm vô lăng khẽ giật. Một khoảng lặng đầy ngượng ngùng trùm lên không gian. Mãi đến khi xe dừng lại ở đèn đỏ, Lee Tae Sung mới cộc lốc hỏi ngược.

“Sao tự nhiên lại nhắc đến cô ấy?”

Quả nhiên, anh ta chẳng giỏi che giấu. Đã muốn giả vờ thì phải cố gắng hơn chứ.

“Cô ấy là ai cơ?”

Tôi giả bộ ngây thơ hỏi lại, và thấy tay anh ta siết chặt vô lăng. Biết là không nên trêu mãi, nhưng phản ứng của anh ta thú vị đến mức tôi không kìm được. Cố nén cười, tôi nói tiếp, giọng bâng quơ.

“Người từng yêu nhiều mà sao lại vụng về thế không biết.”

“…”

Lee Tae Sung không phản ứng gì. Có lẽ muốn chối cũng cần chút trơ trẽn, mà anh ta thì chẳng có chút khéo léo nào. Bộ dạng cắm đầu lái xe trông thật thà đến tội.

“…Tôi không yêu nhiều đâu.”

Xe bắt đầu lăn bánh, và anh ta lẩm bẩm, giọng nhỏ xíu. “Chỉ ngang người thường thôi.” Lời biện minh ấy nghe đáng yêu lạ lùng. Tôi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dán vào gương chiếu hậu.

“Hai mươi chín tuổi mà ‘ngang người thường’ là cũng kha khá rồi đấy.”

“Giám đốc… à không, cậu cũng đâu khác tôi.”

“Tôi thì chưa yêu bao giờ.”

Lee Tae Sung cau mày, lông mày rậm nhướng cao. Chẳng hiểu sao anh ta khó chịu, giọng càng thêm cáu kỉnh.

“Nói gì mà vô lý thế.”

Dù dùng kính ngữ, nội dung lại phớt lờ lễ phép. Tôi không giận, chỉ thấy hơi ngớ ngẩn.

“Anh không tin tôi à?”

“Ừ, không tin.”

Anh ta đáp ngay, không chút do dự. Đó là sự cương quyết hiếm thấy kể từ lúc tôi lên xe. Chắc hẳn việc tôi chưa từng yêu ai ở tuổi này đối với anh ta là điều kỳ quặc.

“Thật mà. Tôi việc gì phải nói dối.”

Tôi nháy mắt, khẳng định sự trong sạch của mình. Chẳng có gì đáng tự hào, nhưng tôi cần gì phải lừa anh ta? Có lẽ Lee Tae Sung cũng nghĩ vậy, vì anh ta nhăn nhó, bối rối nói.

“Không ai lọt vào mắt cậu sao?”

“Ờ thì… cũng không phải mắt tôi cao.”

Cao hay thấp gì, tôi vốn chẳng buồn tìm kiếm. Có người từng thích tôi, nhưng tôi chẳng thấy rung động. Nếu bảo đó là mắt cao, tôi cũng chẳng biết nói sao.

“Vậy mà người đầu tiên lại là giám đốc Kwon.”

“…”

Tôi quay mặt nhìn ra cửa sổ. “Chúng tôi có phải đang yêu không?” – câu hỏi ấy lướt qua, cùng nhận ra Lee Tae Sung không biết gì về cuộc đính hôn này. Nếu không, anh ta đã chẳng gọi Kwon I Do là “người đầu tiên” của tôi.

“Ừ, Kwon I Do đúng là đối tượng hơi quá tầm.”

Tôi cười khẽ, và Lee Tae Sung lập tức im bặt. Khi xe dừng ở đèn đỏ, anh ta chỉ liếc tôi qua gương, và cuộc trò chuyện chấm dứt. Tôi lơ đãng lật lại bản kế hoạch kinh doanh.

Công ty mà Kwon I Do giao cho tôi nằm trong một tòa nhà mới toanh, giữa khu phố đầy những cao ốc. Tòa nhà trông đắt đỏ, không quá xa nhà anh ta hay trụ sở Hae Shin. Nếu không có vốn từ Sun Ho, hẳn chẳng thể khởi nghiệp ở vị trí đắc địa thế này.

Lee Tae Sung đỗ xe ở khu vực chỉ định rồi theo tôi vào thang máy. Theo lời anh ta, “Se Jin” chiếm nguyên tầng mười. Dù nhân sự không đông, tôi vẫn thấy quy mô văn phòng này quá sức hào nhoáng.

“Họ nói đội hỗ trợ kinh doanh sẽ đón cậu khi đến.”

Từ lúc Lee Tae Sung đi theo, tôi đã đoán anh ta sẽ kiêm cả tài xế lẫn thư ký. Không biết Kwon I Do huấn luyện thế nào, nhưng anh ta nắm rõ công ty hơn cả tôi. Anh ta sẽ giữ vai trò này suốt thời gian tôi làm việc hay sao? Bỗng dưng, tôi nhớ da diết thư ký Kim.

“Giám đốc Jung Se Jin?”

Đúng như lời Lee Tae Sung, khi thang máy mở ở tầng mười, một nhân viên từ đội hỗ trợ kinh doanh đã chờ sẵn. Người phụ nữ tóc ngắn, mặc vest chỉnh tề, nở nụ cười rạng rỡ khi thấy tôi.

“Tôi đã được báo trước. Tôi là Yoon Ji Young.”

“Jung Se Jin.”

“Hãy gọi tôi là trưởng phòng Yoon.”

Có phải vì cùng họ Yoon? Cô ấy gợi tôi nhớ đến trợ lý Yoon. Tóc ngắn cắt sắc sảo, gương mặt thân thiện, nhưng đôi mắt của cô ấy trông rất lanh lợi.

“Tôi sẽ đưa anh đi chào hỏi nhân viên, rồi dẫn anh đến phòng riêng.”

Tôi theo trưởng phòng Yoon vào sâu bên trong. Văn phòng có cửa sổ lớn, sáng sủa và sạch sẽ hơn tôi tưởng. Mỗi bàn làm việc được ngăn bằng vách, góc nào cũng có chậu cây được chăm chút.

Văn phòng cũ ở Hae Shin không tệ, nhưng so với tòa nhà mới này thì kém xa. Hae Shin đã cũ, cơ sở vật chất xuống cấp. Tôi từng muốn đề xuất cải tạo, nhưng biết chắc cha tôi sẽ gạt đi, nên chẳng buồn mở lời.

“Khụ khụ.”

Khi tôi bước vào, trưởng phòng Yoon khẽ hắng giọng thu hút sự chú ý. Nhưng thật ra cũng chẳng cần, vì các nhân viên đã đứng dậy từ trước để chờ tôi xuất hiện. Ánh mắt đổ dồn về phía tôi, gợi nhớ ngày đầu tôi làm trưởng phòng.

“Đây là giám đốc mới của chúng ta, anh Jung Se Jin.”

Trưởng phòng Yoon lịch sự giới thiệu. Chắc hẳn họ đã được dặn dò trước. Tôi mỉm cười thân thiện như cách tôi từng làm ở Haes Sin, và nhìn quanh.

“Tôi là Jung Se Jin. Rất mong được làm việc cùng mọi người.”

Tiếng vỗ tay vang lên, hơi quá nhiệt tình. Nửa cảnh giác, nửa tò mò – ánh mắt quan sát tôi chẳng khác ngày xưa. Là “nhân sự nhảy dù”, phản ứng này quá quen thuộc nên tôi chẳng thấy khó chịu.

“Công ty mới khởi đầu, nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ cùng phát triển. Tôi còn nhiều thiếu sót, mong được học hỏi từ mọi người.”

Tôi nói thêm vài câu xã giao rồi kết thúc nhanh. Đứng lâu chỉ khiến nhân viên khó xử. Gần gũi thì để sau, hôm nay chỉ cần “đánh dấu” mặt mũi là đủ.

“Xin mời lối này, giám đốc.”

Giám đốc, giám đốc. Chắc tôi phải quen với cách gọi này. Lee Tae Sung thì thôi, nhưng cả công ty gọi thế, tôi đâu ngăn được. Chắc rồi sẽ quen, chẳng còn ngượng như bây giờ.

“Anh sẽ dùng phòng này.”

Phòng trưởng phòng Yoon dẫn tôi đến tách biệt với khu văn phòng. Tường kính mờ, rèm lớn che kín. Bên trong có sofa, bàn, giá sách – đơn giản nhưng có ánh sáng ngập tràn nhờ cửa sổ lớn.

“Nếu cần thì cứ gọi tôi nhé.”

Trưởng phòng Yoon rời đi ngay sau khi xong việc. Như thế này thoải mái hơn là cố bắt chuyện. Lee Tae Sung cũng đi đâu đó – có lẽ là phòng thư ký kế bên – để lại tôi một mình trong căn phòng rộng.

Tôi bước đến cửa sổ và nhìn xuống phố. Người qua lại nhỏ xíu như đàn kiến. Nghĩ lại thì phòng kế hoạch kinh doanh ở Hae Shin cũng ở tầng mười. Phong cảnh này chẳng khác là bao.

“Làm ở đây bao lâu nhỉ…”

Để lấy chứng chỉ, tôi cần khoảng hai tháng. Tạo ra một mùi hương cho Kwon I Do sẽ mất thêm thời gian. Chắc chắn tôi sẽ ở đây lâu hơn dự đoán.

Cảm giác thực tại vẫn mơ hồ như đang sống trong giấc mơ. Trước đây, và cả bây giờ. Dù sao, mọi thứ ở đây cũng chẳng hoàn toàn thuộc về tôi.

‘Mai tôi sẽ về sớm…’

“…”

‘Nếu mệt quá thì gọi tôi nhé.’

Ba lần rồi, Kwon I Do đoán chính xác chu kỳ của tôi.

Tôi định hỏi anh ta tất cả sau khi làm xong mùi hương. Cuộc đính hôn này kéo dài đến bao giờ? Anh ta thực sự muốn gì từ tôi? Và sao anh ta biết rõ về tôi đến thế?

Là kiên nhẫn chờ cơ hội hay chỉ là né tránh xung đột? Gọi nó là gì cũng được. Nhưng điều chắc chắn là tôi bắt đầu mơ về tương lai kể từ khi gặp anh ta.

“…”

Tôi khẽ nắm tay, đặt lên kính. Chỉ nghĩ đến Kwon I Do một chút, tôi đã thấy nhớ. Tối nay về, tôi sẽ kể anh ta nghe về văn phòng, nói rằng tôi rất thích và cảm ơn vì anh ta đã cho tôi cơ hội này.

Đôi khi những điều bình dị lại làm hiện tại trọn vẹn. Chỉ tưởng tượng bữa tối với anh ta đã khiến tôi vui hơn. Suốt những năm sống dưới cái bóng của cha, tôi chưa từng biết đến sự bình yên này.

***

Ngày đầu nhậm chức, công việc chưa nhiều. Tôi chủ yếu tìm hiểu hệ thống công ty, nắm bắt công việc của nhân viên và sắp xếp nhiệm vụ của mình. Nhờ vốn mạnh, công ty đã có hệ thống chặt chẽ, chẳng cần tôi can thiệp nhiều.

Giờ trưa, tôi nhờ Lee Tae Sung mời cả công ty ăn. Sợ mọi người ngại, tôi chỉ đưa thẻ và không tham gia. Lee Tae Sung tỏ vẻ khó hiểu nhưng vẫn làm theo.

Gần giờ tan làm, tôi dừng công việc và đứng dậy. Ngày đầu mà ở lại muộn thì nhân viên sẽ không dám về. Sửa soạn xong, tôi bước ra thì gặp ngay Lee Tae Sung.

“…? Cậu đi đâu thế?”

“Tôi về đây. Anh cũng thu dọn đi.”

Tôi chỉnh lại áo, còn Lee Tae Sung chớp mắt ngạc nhiên. Tôi thắc mắc khi nhìn anh ta, và anh ta hỏi.

“Không đi nhậu sao?”

“…Nhậu?”

“Ừ, tiệc chào mừng giám đốc ấy.”

Tôi khẽ cau mày. Tiệc chào mừng? Chưa từng nghĩ đến. Tôi chẳng thích nhậu, và chắc nhân viên cũng thế. Tôi định từ chối, nhưng Lee Tae Sung nhíu mày, nói tiếp.

“Nhân viên hồi nãy…”

“Giám đốc, anh về rồi à?”

Một nhân viên gần đó lên tiếng – Nếu tôi nhớ không lầm thì là trưởng phòng phát triển. Anh ta lén nhìn tôi, cười gượng.

“Nếu giám đốc thấy ổn, tụi tôi muốn tổ chức tiệc chào mừng anh hôm nay.”

“À…”

Tôi ngập ngừng, liếc quanh văn phòng. Dù giả vờ không để ý, ánh mắt mọi người vẫn hướng về tôi. Tôi định từ chối, nhưng những ánh mắt ấy chẳng mang ý xấu.

“Tôi định báo trước, nhưng thấy anh bận…”

Trưởng phòng phát triển trông căng thẳng, ánh mắt né tránh. Tôi nhìn anh ta rồi đến Lee Tae Sung, kiểm tra đồng hồ và nháy mắt.

“Được chào mừng thì tôi cảm ơn chứ.”

Nghe vậy, mặt anh ta sáng rỡ. Tôi nghĩ phải gọi cho Kwon I Do, khẽ mỉm cười. Nếu đã nhậu, chi bằng chọn món mọi người thích.

“Ăn thịt bò nhé?”

***

Địa điểm là quán thịt nướng tôi từng đi với đồng nghiệp. Quán chỉ nhận đặt trước, nhưng vì là khách quen, tôi dễ dàng bao trọn. Sau khi đặt chỗ, tôi gọi cho Kwon I Do và báo tối nay sẽ về muộn.

—Uống rượu à?

Nghe từ “tiệc”, giọng anh ta trầm xuống như mang theo pheromone. Dù chỉ qua điện thoại, tôi vẫn cảm nhận được. Chắc chỉ là tưởng tượng thôi.

“Không, tôi không uống đâu.”

Tôi không thích rượu, và trong đám người lạ thì càng chẳng muốn. Có thể nhấp vài ly cho vui, nhưng thế thì chẳng say được.

“Tôi sẽ về sớm.”

Không ngờ mình lại nói câu này. Định xin lỗi, nhưng tôi im lặng. Kwon I Do thở dài, nói tiếp.

—Biết thế đã bảo cậu đeo nhẫn.

“…”

Lại một câu không ngờ từ Kwon I Do. Chính anh ta là người không đeo nhẫn trước, vậy mà.

“Đeo lại cũng không khó.”

Tôi nói nhẹ, nhưng anh ta chẳng đáp. Anh ta chỉ cười khẽ, bảo sẽ đợi ở nhà. Việc anh ta không muốn công khai đính hôn có vẻ nghiêm túc hơn tôi nghĩ.

“Gặp anh sau nhé.”

Tôi cúp máy, nhìn màn hình điện thoại. Dù hiểu lý do của anh ta, tôi vẫn thấy hụt hẫng. Anh ta nói muốn tôi thoải mái, nhưng việc tháo nhẫn chẳng lẽ chỉ vì thế?

Khi quay lại quán, hầu hết nhân viên đã có mặt. Lee Tae Sung bảo sẽ đợi ở xe nên chỉ mình tôi bước vào. Tôi nói ai bận thì cứ về, nhưng chẳng ai rời đi.

“Giám đốc!”

Đang lưỡng lự chọn chỗ, trưởng phòng Yoon gọi tôi. Bàn cô ấy ngồi có vài người từ đội hỗ trợ kinh doanh. Nhìn kỹ, mọi người chia nhóm theo phòng ban. Tôi đến gần, và cô ấy thì thầm.

“Giám đốc, giá ở đây…”

“À.”

Tôi liếc quanh. Nhân viên căng thẳng, lén nhìn tôi. Một số người xem thực đơn, nhưng chắc chẳng có giá. Tôi cười thân thiện, ngồi xuống ghế trống.

“Hôm nay tôi mời, cứ gọi thoải mái đi.”

Dù vậy, mọi người vẫn ngần ngại. May mà tôi đã dặn nhân viên quán trước. Đúng lúc đó, họ mang thịt và rượu ra, đặt lên từng bàn.

“Ơ, tụi tôi chưa gọi mà…”

Nhìn rượu và thịt chất đầy, nhân viên tròn mắt. Tôi nhận đôi đũa từ trưởng phòng Yoon rồi nói bâng quơ.

“Tôi gọi sẵn mỗi thứ một ít. Mọi người ăn thử, thích gì thì gọi thêm nhé.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo