Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 50. Bonheur quotidien(3)
Lần đầu đưa đồng nghiệp đến quán này, khung cảnh cũng tương tự. Mọi người căng thẳng, lén nhìn nhau, chẳng ai dám gọi món. Có lẽ vì quán mang dáng dấp một ngôi nhà Hàn Quốc cổ kính, toát lên vẻ trang nghiêm chẳng cần thiết.
Trong tình huống này, chẳng có cách nào đặc biệt. Tôi chỉ cần tự nhiên bắt tay nướng thịt và tỏ ra thoải mái nhất có thể. Một khi đồ ăn đã lên bàn, không khí rồi sẽ tự khắc dịu đi.
“Ôi, để tôi nướng cho!”
Quả nhiên, tôi vừa cầm đũa, một nhân viên đã vội đứng dậy. Các bàn khác vốn chỉ biết nhìn cũng bắt đầu rục rịch nướng thịt. Sau một lúc im lặng, trưởng phòng Yoon khẽ hỏi.
“…Anh luôn tổ chức tiệc ở những nơi thế này sao?”
“Ờ… cũng không hẳn.”
Thực ra chỉ có món ăn thay đổi, còn mọi thứ thì na ná nhau. Tôi thường chọn quán, và luôn là người trả tiền. Hiếm có dịp chiêu đãi nên tôi muốn mọi người được ăn ngon, xứng với công sức họ bỏ ra.
“Vả lại, buổi tiệc đầu tiên mà muốn ghi điểm thì thịt bò là lựa chọn số một, đúng không?”
Tôi đùa, và trưởng phòng Yoon bật cười. Cô ấy hỏi giá quán này thế nào, tôi chỉ đáp rằng không đắt như cô ấy nghĩ. Thật ra tôi cũng chẳng rõ. Chỉ có thư ý Kim, người luôn thanh toán thay tôi mới biết con số chính xác.
“Giám đốc, uống một ly nhé?”
Chỉ trong chốc lát, không khí đã trở nên rôm rả. Trưởng phòng Yoon là người đầu tiên đưa chai rượu về phía tôi. Đó là một loại soju độ cồn cao, tên viết bằng thư pháp trên chai trắng. Tôi định từ chối, nhưng nghĩ rằng một ly cũng chẳng sao, nên bèn chìa ly ra.
Xoẹt, chất lỏng trong suốt rót đầy ly. Tôi rót lại cho trưởng phòng Yoon rồi nâng ly hòa vào không khí. Những nhân viên ban đầu còn ngại ngùng, lập tức trợn tròn mắt khi nếm miếng thịt chín.
“Trời, thịt tan trong miệng luôn!”
“Giám đốc, quán này ngon quá!”
Rượu ngon và đồ ăn hảo hạng là chất xúc tác tuyệt vời. Quán này nhập bò chất lượng mỗi ngày nên thịt ngon chẳng có gì lạ. Tôi thoáng nhớ đến đồng nghiệp ở phòng kế hoạch, nhưng một nhân viên bất ngờ chìa chai rượu, cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Giám đốc! Để tôi rót cho anh một ly!”
“À, tôi…”
Tôi chưa kịp uống ly của trưởng phòng Yoon nên khẽ che ly lại. Chẳng ai ép tôi, và từ chối thì dễ thôi. Nhưng trước ánh mắt long lanh của nhân viên, tôi lại chùn bước.
“Đợi chút.”
Thế là tôi uống cạn ly rượu, ngửa cổ một hơi. “Ôi!” – nhân viên reo lên, nhanh chóng rót đầy ly tôi. Nhìn họ hào hứng, tôi nghĩ uống thêm chút nữa cũng chẳng sao.
“Giám đốc, tôi nữa!”
“Nhận ly của tôi luôn nhé!”
Không khí nhanh chóng trở nên sôi nổi. Ban đầu tôi chỉ định trả tiền rồi rút lui. Là giám đốc, lại mới đến, tôi không muốn làm mọi người khó xử. Nhưng ngoài mong đợi, nhân viên lại rất cởi mở. Chỉ vài ly rượu, họ đã thân thiện đến mức khó tin. Không chỉ đội hỗ trợ kinh doanh, mà cả nhân viên từ các bàn khác cũng đến, mang rượu và thịt mời tôi.
“Giám đốc, để tôi gói cho anh một miếng chả!”
“Không, cảm ơn. Mọi người ăn nhiều vào.”
Tôi uống hầu hết rượu mời, nhưng từ chối thịt. Sau một lúc, men say bắt đầu ngấm, tôi cởi áo khoác và đặt sang bên. Đã bao lâu rồi tôi chưa uống rượu? Cảm giác cay nồng chẳng dễ chịu chút nào.
“Giám đốc dùng nước hoa gì thế?”
“Đúng rồi, tôi cũng định hỏi!”
Những nhân viên ngà ngà say bắt đầu bắt chuyện thoải mái hơn. Chắc họ là các nhà pha chế từ đội phát triển sản phẩm.
“Ngay lúc anh bước vào là tôi đã thấy mùi thơm rồi.”
Một người nói giờ ngửi không rõ vì mùi rượu, rồi làm động tác hít hà. Mùi nước hoa tôi dùng không quá nồng, nhưng có vẻ họ nhạy bén. Tôi nhấp một ngụm nước rồi kể về lọ nước hoa hôm nay.
“Là sản phẩm của hãng G…”
Ngạc nhiên thay, họ nhận ra ngay khi nghe tên. Có vẻ là dòng nổi tiếng với dân sành, một người còn khoe bộ sưu tập theo năm, lấy cả ảnh ra cho xem. Người khác than giá quá cao, lỡ mất cơ hội mua.
“Giám đốc, đồng hồ của anh là hãng nào?”
“Biết thì mua được à?”
“Dĩ nhiên là không!”
“Thấy chưa, vậy thì hỏi làm gì.”
Tôi chưa kịp đáp, họ đã tự cười đùa và kết thúc câu chuyện. Cảnh họ chuyền rượu cho nhau trông thật thân thiết. Liệu là giờ mới thân, hay vốn đã vậy, tôi không rõ nữa.
“À, tôi phải về rồi.”
Chẳng biết bao lâu trôi qua, tôi chợt nhận ra là đã muộn rồi. Lee Tae Sung đang đợi ở xe, và Kwon I Do chờ ở nhà. Đã đến lúc phải đi.
“Giám đốc đi rồi sao?”
“Ở thêm chút nữa đi!”
“Đi karaoke với tụi tôi đi!”
Khi tôi đứng dậy, những giọng say xỉn vang lên khắp nơi. Không biết mai sẽ thế nào, nhưng giờ đây, khoảng cách ban đầu đã tan biến. Tôi cười áy náy, cầm áo khoác rồi đứng lên.
“Mọi người ăn tiếp đi. Nếu đi hát thì cứ giữ hóa đơn, mai đưa tôi.”
May mắn là họ không níu kéo quá đà. Dù tỏ ra tiếc nuối, cuối cùng họ vẫn cúi đầu chào và bảo tôi về cẩn thận. Sau khi cảm ơn vì hôm nay, tôi rời quán, bước ra ngoài.
Không khí đêm giờ đã ấm áp, chào đón tôi. Tiếng ồn trong quán biến mất, men say dịu đi đôi chút. Nhưng mặt tôi vẫn nóng nên tôi không mặc lại áo khoác.
“Phù…”
Tôi thở dài, lắc đầu vài cái. Lục túi lấy điện thoại, tôi bấm số quen thuộc để gọi người đến đón. Sau khi rời tiệc rượu, tôi cần báo để họ đến.
Chuông reo lâu hơn bình thường. Sao không nghe máy? Đang nghĩ vậy thì tín hiệu ngắt, và một giọng quen vang lên.
—Cậu chủ?
“…”
Tôi giật mình, đứng thẳng. Nhíu mày nhìn màn hình, tên “thư ký Kim” hiện rõ. Theo thói quen, tôi gọi cho thư ký Kim thay vì Lee Tae Sung.
—Alo, cậu chủ?
“À… Thư ký Kim.”
—…Cậu uống rượu à?
“…”
Nhanh nhạy thật. Chỉ một câu mà anh ta đã biết. Tôi không say, cũng chẳng nói lắp, vậy mà.
“Vâng, có uống, nhưng không nhiều.”
—Sao tự nhiên lại uống? Có chuyện gì à?
Giọng thư ký Kim đầy lo lắng. Tôi đút một tay vào túi, khẽ nuốt nước bọt. Theo thói quen, ngón cái chạm vào ngón áp út, nhưng chiếc nhẫn đáng lẽ ở đó đã không còn.
“Thư ký Kim.”
—Vâng.
Xa xa, tôi thấy Lee Tae Sung tiến đến. Chắc anh ta đợi trong xe, thấy tôi ra thì đến đón. Tôi vuốt nhẹ dấu vết nhẫn, chậm rãi mỉm cười.
“Tôi đi tiệc công ty.”
—Tiệc… công ty?
“Ừ, tôi mới đi làm. Hôm nay là ngày đầu.”
“…”
“Để làm quen, tôi uống vài ly, nên hơi quá chén.”
Lee Tae Sung đến gần, ánh mắt tò mò. Anh ta không hỏi tôi gọi cho ai, chỉ bảo sẽ đợi ở xe rồi quay đi. Tôi chớp mắt chậm rãi, nhìn quanh khu phố đã chìm trong bóng tối.
“Định gọi tài xế, nhưng lỡ bấm nhầm số thư ký Kim.”
“…”
“Thói quen đáng sợ thật.”
Thư ký Kim im lặng. Tôi định bảo anh ta nghỉ ngơi rồi cúp máy, nhưng một giọng trầm vang lên, đầy kiên quyết, trái với ý tôi.
—Tôi sẽ đến đón.
***
Trong xe, không ai nói gì. Tôi tựa lưng, nhắm mắt. Tiếng động cơ nhỏ, âm thanh đường phố văng vẳng và mùi da thuộc nhàn nhạt.
“Nếu mệt thì ngủ chút đi.”
Giữa cảm giác quen thuộc, một giọng quen thuộc nói câu quen thuộc hơn. Tôi cười khẽ, chậm rãi mở mắt. Qua gương chiếu hậu, đôi mắt của thư ký Kim – không phải Lee Tae Sung – hiện ra.
“Lâu rồi không nghe câu này.”
“…”
Mắt thư ký Kim híp lại. Qua cặp kính mỏng, tôi thấy anh ta như đang cười dù chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, chẳng thể chắc chắn.
—Tôi sẽ đến đón.
Lúc nãy, nói xong, thư ký Kim cúp máy trước khi tôi kịp phản ứng. Tôi ngẩn ngơ rồi đến chỗ Lee Tae Sung, bảo rằng có người đến đón, anh ta có thể về.
‘Giám đốc Kwon đến à?’
Lee Tae Sung hỏi, nhưng khi tôi lắc đầu, anh ta lộ vẻ nghi ngờ, cứ như tôi ngoại tình vậy. Tôi nhún vai tỏ ý vô tội, nhưng anh ta vẫn nhìn chằm chằm, cộc lốc nói.
‘Tôi sẽ đợi cùng.’
Khi thư ký Kim đến, cuộc gặp của họ không thể gượng hơn. Không chào hỏi, chỉ nhìn nhau qua tôi. Tôi không giới thiệu nên có lẽ họ chẳng biết tên nhau.
‘Anh về được rồi.’
‘…Tôi sẽ đi theo sau.’
‘Không cần…’
‘Tôi không chỉ là tài xế, mà là vệ sĩ của giám đốc.’
Thư ký Kim cũng tài thật. Dù Lee Tae Sung nhìn nghi ngờ, anh ta chẳng giải thích. À không, lạ hơn là thư ký Kim không hề hỏi Tae Subg là ai.
Vậy là tôi lên xe thư ký Kim, còn xe Lee Tae Sung bám theo sau. Như lời Kwon I Do từng khen, tay lái của anh ta mượt mà, trông như đang bám đuôi hơn là hộ tống. Nhưng thôi, chẳng sao cả.
“Làm sao thư ký Kim biết tôi ở quán đó?”
“Cậu nghĩ ai luôn theo cậu đi tiệc?”
Đúng rồi. Từ đặt chỗ đến thanh toán, thư ký Kim luôn lo hết. Chỉ nghe “tiệc công ty”, anh ta đã đoán được tôi ở đâu.
“Tự nhiên tôi thấy áy náy quá. Đáng lẽ anh đang nghỉ mà.”
“Không, tôi đang làm thêm ở công ty.”
Thế này thì nên mừng vì anh ta không nghỉ sao? Tôi tưởng sau khi tôi nghỉ, thư ký Kim sẽ nhàn hơn, nhưng có vẻ anh ta còn bận rộn hơn, phụ giúp cha tôi.
“Thư ký Kim.”
“Vâng.”
“Thư ký Kim không hỏi tôi làm ở đâu à?”
Anh ta liếc tôi qua gương rồi hỏi bằng giọng vô cảm.
“Cậu làm ở đâu?”
Cứ như tôi đang ép anh ta hỏi vậy. Nhưng có cớ để kể, nên tôi chẳng bận tâm. Tựa đầu ra sau và nhắm mắt, tôi lẩm bẩm.
“Là một dự án nước hoa Kwon I Do làm cho vui. Anh ấy muốn mở rộng, có lẽ để niêm yết sau này… và nhờ tôi làm giám đốc. Hôm nay là ngày đầu đi làm.”
“Giám đốc…”
Thư ký Kim lặp lại rồi nói “Cậu thăng tiến rồi.” Giọng điệu khô khan, đúng chất thư ký Kim, ngay cả nói đùa cũng như công việc.
“Và…”
Tôi ngập ngừng, nhìn ra cửa sổ. Cảnh đêm lướt qua, để lại vệt sáng mờ. Nhìn những ánh đèn, tôi nhớ đến khung cảnh sông Hàn từng xem cùng Kwon I Do.
“Tên công ty là Se Jin.”
‘Đi dạo sông Hàn một vòng không?’
Tôi nói câu đó… với ai nhỉ? Đầu óc tôi mơ màng, chẳng nhớ nổi. Tôi chỉ đến sông Hàn một lần hôm được tặng xe. Ký ức thoáng qua, thiếu đi cảm giác thực tại.
“Ai lại đặt tên công ty bằng tên người khác…”
Tôi lẩm bẩm, nhắm mắt. Tầm nhìn tối om giống hệt tâm trạng tôi. Đây là lý do tôi không thích rượu. Say, cảm xúc cứ trồi sụt thất thường.
“Thư ký Kim.”
“Vâng, cậu chủ.”
Dù tôi gọi bao lần, thư ký Kim vẫn đáp như thế. Từ nhỏ đến giờ, chưa từng thay đổi. Thư ký Kim và quản gia Moon – hai người lớn duy nhất luôn giữ thái độ ấy, bất kể chuyện gì.
“Theo thư ký Kim… cuộc đính hôn này sẽ thế nào?”
Nếu không say, tôi đã chẳng hỏi. Tôi sẽ giữ trong lòng, mơ hồ chẳng kết luận được. Nhưng rượu khiến môi tôi tự chuyển động.
“Tôi cứ nghĩ mãi.”
“…”
“Về tương lai xa, hay gần… lúc đó tôi sẽ ở đâu.”
Xe dừng lại. Trong lúc nhắm mắt, tôi đoán là gặp đèn đỏ. Thư ký Kim ngập ngừng rồi chậm rãi nói.
“Tôi nghĩ…”
Qua mí mắt hé mở, tôi thấy anh ta nhìn tôi qua gương. Đúng như dự đoán, đèn đỏ sáng rực. Anh ta chớp mắt, nhìn thẳng, tiếp tục.
“…ít nhất, giám đốc Kwon sẽ không bỏ cậu.”
“…”
Cổ họng tôi nghẹn lại. Ngực tôi nhộn nhạo như say xe. Trong lúc tôi lặng lẽ xoa dịu, thư ký Kim bình tĩnh nói tiếp.
“Nếu chỉ là hợp đồng, giám đốc Kwon chẳng cần làm nhiều cho cậu đến thế.”
“…Thư ký Kim nói thú vị thật.”
Tôi cười khẽ. Men say và cơn buồn ngủ khiến cho đầu óc trở nên chậm chạp.
“‘Đến thế’ là sao?”
“…”
“Cậu nghĩ Kwon I Do làm gì nữa?”
Với người chẳng biết gì như thư ký Kim, cách nói ấy hơi lạ. Anh ta giải thích với giọng thản nhiên.
“Tôi nói vì anh ta cho cậu làm giám đốc. Đặt cả tên công ty là Se Jin, thế là đủ hiểu.”
Tôi thoáng thấy kỳ lạ, nhưng sự mệt mỏi khiến tôi chẳng thể nghĩ sâu. Tôi gật đầu, và thư ký Kim cũng không nói thêm.
Đến nhà, thư ký Kim thả tôi ở gara. Cửa gara tự mở khi xe anh ta đến – chắc Lee Tae Sung báo trước. Dù sao tôi cũng đã xuống xe dễ dàng, thế là tốt rồi.
“Thư ký Kim về cẩn thận. Làm thêm chăm chỉ nhé.”
Tôi chào nhẹ khi thư ký Kim mở cửa xe. Lee Tae Sung đã đỗ xe ở góc gara. Thư ký Kim chỉ dặn tôi ngủ ngon rồi lái xe rời đi.
Lên thang máy, tôi tháo lỏng cà vạt. Áo khoác chẳng mặc, cổ áo cũng đã mở vài cúc vì ngột ngạt.
Khi cửa thang máy mở, tôi giật mình, đứng sững.
“…”
“…”
Đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi. Gương mặt sắc nét như tranh vẽ, đẹp đến huyền ảo. Người khoanh tay đứng đó là Kwon I Do. Anh ta nói bằng giọng trầm, không chút thay đổi.
“Muộn rồi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.