Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Tuyết cứ rơi mãi không ngừng, phủ trắng xóa cả thế gian, đến hơi thở phả ra cũng hóa thành làn sương mờ che khuất tầm nhìn. Tuyết dày đặc đến mức chỉ cần nhấc chân một bước, mái tóc và đôi vai tôi đã đẫm đầy.
"Hộc, hộc..."
Tôi cứ thế bước đi trên con đường vắng vẻ, trong con hẻm hun hút tưởng chừng vô tận. Hơi thở dồn dập, tôi không ngừng tiến về phía trước. Trên người chỉ độc chiếc áo phông mỏng manh, chiếc quần dài không đúng kích cỡ và đôi chân trần liên tục giẫm lên tuyết lạnh giá.
Tôi đã rời khỏi nhà trong cái mùa đông khắc nghiệt đến thấu xương này. Ngôi nhà mà ngay cả cái tên "nhà" cũng làm tôi ghê tởm. Căn phòng nhỏ bé ấy, nơi những chai rượu lăn lóc trên nền nhà ẩm thấp, đầy rẫy mùi nấm mốc khó chịu.
Cha mẹ tôi chưa từng tồn tại. Tôi cũng chẳng biết hỏi ai vì sao họ lại không có. Ngay từ khi ký ức bắt đầu, người đàn ông ấy đã ở bên tôi, và tôi lại luôn phải chịu những trận đòn roi mỗi khi tỉnh táo. Những lời chửi rủa cay nghiệt cứ thế tuôn ra: "Thằng con trai gì mà lại là omega?", "Đúng là con hồ ly tinh, giống hệt mẹ nó!".
Thế nên tôi đã bỏ đi. Tôi ghét những khoảnh khắc nôn ra dịch vị vì đói cồn cào, ghét những ngày cơ thể rã rời, bất lực chịu đòn, ghét cảnh cứ lạnh là lại ngất đi rồi tỉnh dậy với cơ thể sốt hầm hập.
Ở cái tuổi lên chín non nớt, đó là tất cả những gì tôi có thể làm để vùng vẫy. Để lại người đàn ông say xỉn đang ngủ vùi trong nhà, tôi lao ra ngoài qua khe cửa hé mở.
Thế nhưng nơi tôi nghĩ là chốn dung thân lại hóa ra là một nơi khắc nghiệt vô cùng. Đường phố quá rộng lớn, và cái lạnh thấm vào da thịt không chỉ buốt giá mà còn đau nhói. Đôi chân tôi giờ đã mất hết cảm giác, đến cả việc bị sỏi đá cứa vào và gây ra những vết thương tôi cũng chẳng hề hay biết.
"Trời ơi, thằng bé kia là ai thế?"
"Một đứa trẻ đơn độc..."
"Có nên báo cảnh sát không nhỉ?"
Khi tôi đến khu phố đông đúc người qua lại, mọi người xì xào bàn tán khi nhìn thấy tôi. Thỉnh thoảng có người hỏi han, nhưng tôi phớt lờ tất cả và tiếp tục bước đi. Bởi tôi nghĩ họ sẽ lại đưa tôi về cái nơi kinh khủng ấy nếu tôi nói mình bỏ nhà đi.
Tôi đã đi bao lâu rồi nhỉ? Cơ thể lạnh cóng bắt đầu nóng ran. Không, có lẽ đó chỉ là ảo giác của tôi thôi. Tầm nhìn mờ đi, và ý thức tôi cũng đứt quãng từng chặp.
"Mình có thể chết." Tôi nghĩ vậy, ngay cả ở cái tuổi còn non nớt ấy. "Chết cũng chẳng sao cả." Tôi tự nhủ, chấp nhận dù chẳng hiểu gì. Thế nhưng, nỗi sợ hãi vẫn khiến tôi không thể dừng bước.
"Này nhóc, không được lại đây."
Đến trước một tòa nhà lớn, tôi thấy vài người mặc đồ đen tuyền. Những người đàn ông đứng khoanh tay sau lưng, nghiêm nghị nhắc nhở tôi. Tôi quay đầu lại với đôi mắt lờ đờ và thấy một người đàn ông bước ra từ chiếc xe đen bóng.
"Đi về phía kia... Này!"
Chắc là bản năng mách bảo. Người đàn ông này khác với những người qua lại trên phố. Ông có rất nhiều người đi theo, mặc bộ đồ trông có vẻ đắt tiền và bước ra từ một chiếc xe lớn mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Liệu ông có thể đưa tôi đi không?
Có lẽ đó là sức mạnh siêu nhiên. Tôi gạt phắt những người mặc đồ đen ra và tiến về phía người đàn ông. Khác với tôi đang chịu trận tuyết mà không có áo khoác, ông mặc một chiếc áo khoác dày cộp và có người che ô.
"...Cái gì thế này."
Tôi tiến đến túm lấy áo khoác của ông. Do tầm nhìn đã mờ đi, tôi không nhìn rõ mặt người đàn ông, chỉ biết rằng ông đang nhìn xuống tôi và cau mày.
"Cháu..."
Dù giọng không thốt ra được, tôi vẫn cố gắng hé môi. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này, bởi nếu không, tôi sẽ phải quay về nơi kinh khủng ấy. Chẳng cần nghĩ sâu xa nên nói gì, nên giải thích thế nào, một câu nói bỗng bật ra:
"Cháu là omega."
Người đàn ông ấy từng nói. ‘Cái loại omega như mày, sớm muộn gì cũng sẽ bị bán đi.’ ‘Thế giới này hiếm loại đặc tính như mày, ít nhất cũng kiếm đủ tiền mua rượu.’
"...Omega?"
Khi người đàn ông hỏi vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm vì hai điều. Một là giọng nói của ông không hề có vẻ tiêu cực. Và hai là ông đã nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể đang đổ gục của tôi vào lòng.
Đó là ngày đầu tiên tôi được cha nhận nuôi.
***
Ngay sau khi đưa tôi về, người đàn ông đưa tôi đến một bệnh viện lớn, lấy máu tôi, đo chiều cao và cân nặng rồi bắt tôi làm đủ loại xét nghiệm. Sau đó, ông hỏi bác sĩ ba lần liệu tôi có phải là omega thật không. Khi bác sĩ xác nhận tôi là omega, ông còn giục bác sĩ kiểm tra thêm hai lần nữa xem có bất kỳ khiếm khuyết nào không.
Và rồi, nơi ông đưa tôi đến là một ngôi nhà đồ sộ đến mức ngẩng đầu cũng không thấy được cuối. Chỉ cần đi bộ qua khu vườn đã mất một lúc lâu, sảnh vào để cởi giày còn lớn hơn cả ngôi nhà tôi từng ở.
"Anh về rồi à?"
Có lẽ vì ngôi nhà quá lớn, bên trong có nhiều người hơn tôi nghĩ. Những người mặc đồ giống hệt nhau, một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt phúc hậu và một cậu bé đứng cạnh người phụ nữ trung niên cùng một cô gái với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Dù sao đi nữa, sao anh lại cứ nhặt trẻ con về thế..."
"Nhặt nhạnh gì chứ. Đây là trời ban mà."
***
Người phụ nữ với gương mặt trắng bệch và đôi môi đỏ mọng không giấu nổi vẻ lo lắng. Bà liên tục chất vấn, rằng cha mẹ sẽ ra sao, sao lại vội vàng đưa ra quyết định khi chưa biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng người đàn ông chỉ phá lên cười sảng khoái, đặt tay lên vai tôi.
"Đó là một món quà dành cho tập đoàn của chúng ta mà."
Món quà. Giọng nói ấy ngập tràn hân hoan. Dù là "thằng khốn nạn" hay "thứ rác rưởi", ít ra thì cái cách gọi này cũng tốt hơn rất nhiều so với những gì tôi từng được nghe.
"Từ nay, hãy gọi ta là cha."
Một danh xưng chưa từng được gọi, một bộ quần áo ấm áp chưa từng được khoác lên người. Lần đầu tiên trong đời, tôi được ăn một bữa no nê và được vùi mình vào giấc ngủ sâu trong chăn bông ấm áp. Không ai đánh đập tôi, cũng không ai buông lời cay nghiệt.
"Mọi việc giải quyết dễ hơn tôi tưởng."
Người đã từng nuôi tôi trước đây, họ nói đó là một người họ hàng xa. Sau khi cha mẹ tôi qua đời, người ấy đã miễn cưỡng nhận nuôi tôi và luôn coi tôi là một gánh nặng. Tôi đã lo lắng không biết liệu họ có định đưa tôi đi hay không, nhưng cha tôi lại thản nhiên nói.
"Thằng khốn kiếp đó. Đúng là kẻ vô học, lại bán một omega quý giá như vậy với giá bèo bọt."
Những lời đó không phải nói với tôi. Chỉ là cuộc trò chuyện giữa mẹ và ông thôi. Dù cha tôi chắc hẳn biết tôi đang nghe tất cả.
Và cứ thế, tôi trở thành con nuôi của chủ tịch Jeong Cheol Ho. Tôi học lại từ đầu mọi thứ, từ phép tắc ăn uống đến cách nói chuyện, thậm chí cả tiếng Hàn, trải qua nhiều khóa huấn luyện để không nao núng trước bất kỳ lời nói nào.
"...Chào."
Suốt quá trình đó, luôn có một cậu bé bốn tuổi đồng hành cùng tôi. Cậu bé ấy luôn trốn sau lưng quản gia (người được giao nhiệm vụ chăm sóc tôi). Đó chính là Min Jae, con trai của cha. Gương mặt xinh xắn của em ấy giống hệt mẹ, ngay cả ánh mắt cảnh giác cũng tương tự.
"Mong em giúp đỡ, Min Jae."
Chẳng bao lâu sau, Min Jae từ chỗ không thèm để ý đến tôi đã bắt đầu gọi tôi là "anh". Tôi dần quen với cuộc sống ở nhà. Mọi vết thương trên cơ thể đều biến mất, tôi lớn nhanh như thổi từng ngày. Cảm giác cô đơn thỉnh thoảng ập đến, tôi cố gắng phớt lờ nó và tự nhủ rằng đó chỉ là cảm giác dư thừa khi cơ thể được an nhàn.
Năm sau đó, mẹ tôi có thai. Seo Young chào đời mười tháng sau đó, và cha tôi tan làm sớm mỗi ngày với gương mặt hạnh phúc hơn bất cứ ai. Một gia đình hòa thuận, một gia đình hoàn hảo không thiếu thốn bất cứ thứ gì. Sự quan tâm dành cho một kẻ chen ngang như tôi chỉ đơn giản là thế này:
"Chưa phát hiện à?"
Tôi biết. Tôi biết rằng cha không mong tôi đóng vai trò là một người con trai, mà là một omega. Mỗi ngày, ông đều mong mỏi thu hồi vốn càng nhanh càng tốt.
Thời gian trôi nhanh, tôi sắp bước vào trường trung học. Seo Young bắt đầu bập bẹ nói những câu đơn giản. Min Jae từng rất thân thiết với tôi, giờ lại bắt đầu trêu chọc những câu tinh quái. Cha tôi dần cảm thấy phiền hà, và tôi vẫn chẳng thể trò chuyện được với mẹ. Đó là lúc tôi trải qua kỳ phát tình đầu tiên.
***
Sẽ thế nào nếu bạn nhận ra viên ngọc quý mà mình nâng niu bấy lâu thực chất chỉ là một cục đá? Nếu mọi chi phí bỏ ra để đánh bóng và mài giũa không thể thu hồi được thì sao? Nếu những kỳ vọng lớn lao bỗng chốc vỡ tan, và bạn không thể vứt bỏ cục đá còn lại trong tay mình đi đâu cả?
Khi tôi hai mươi tuổi, cha đuổi tôi ra khỏi nhà, viện cớ là để tôi "tự lập" ở một căn hộ gần trường đại học. Dù vậy, tôi biết rằng ý muốn lớn nhất của ông là không muốn giữ tôi ở nhà nữa. Dĩ nhiên, dù lạnh lùng đuổi tôi đi, ông vẫn không quên cử người giám sát tôi dưới danh nghĩa vệ sĩ, phòng khi tôi gây ra chuyện gì.
Tôi tốt nghiệp đại học với thành tích thủ khoa tất cả các kỳ, không nghỉ học một buổi nào. Tôi đã hoàn thành đủ tín chỉ từ sớm và dành thời gian còn lại đi du học. Tôi cố gắng trở thành người con trai mà cha mong muốn, một người dù rõ ràng là được "đôn" lên nhưng vẫn giả vờ như không phải, và cuối cùng leo lên vị trí tổng giám đốc.
"Se Jin, có người muốn hỏi cưới con."
Và vào mùa xuân năm tôi hai mươi chín tuổi. Cha đã thành công đạt được mục tiêu cuối cùng của mình thông qua tôi. Không một lời báo trước, không một lời giải thích, ông thông báo rằng buổi lễ sẽ diễn ra vào thứ Bảy tuần tới.
"Thế là tốt rồi. Họ đồng ý cưới một omega như con ở một nơi như vậy mà."
Tất cả những gì tôi có thể trả lời chỉ là "vâng". Tôi không cần hỏi đối phương là ai, cũng không cần chất vấn tại sao người đó lại chọn tôi. Tôi chỉ đơn thuần gật đầu với suy nghĩ "Thế là mọi chuyện thật sự kết thúc rồi."
Điều duy nhất khiến tôi bất ngờ là đối tượng kết hôn lại là Tập đoàn Sun Ho.
"Tổng giám đốc! Nghe nói anh sắp kết hôn phải không ạ?"
"Chúc mừng anh. Anh đã hẹn hò từ bao giờ vậy?"
"Đúng là người có năng lực thì khác biệt thật."
Tin tức tôi kết hôn lan truyền khắp cả nước chỉ sau một đêm. Đó là do Tập đoàn Sun Ho đã tung tin, biến đám cưới của chúng tôi thành một sự kiện được chú ý. Người đàn ông alpha mà tôi chưa từng gặp mặt bỗng chốc trở thành người yêu bí mật và người bạn đời sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời.
"Phía tập đoàn Sun Ho muốn biết kích thước trang phục và nhẫn của cậu."
Thư ký Kim nói rằng Tập đoàn Sun Ho sẽ lo toàn bộ việc chuẩn bị đám cưới. Trang phục tôi sẽ mặc, nhẫn cưới, tất cả đều sẽ được chuẩn bị theo đúng ý họ. Tôi ghé qua cửa hàng, đo kích thước từ đầu đến chân, và lần đầu tiên trong đời đo cả kích thước nhẫn cưới.
***
"Này, biết thân biết phận đi. Anh bị bán đấy."
Min Jae cứ hễ có dịp là lại tìm đến tôi mà quấy phá. Em ấy hỏi liệu tôi có định sống cuộc đời phải dạng chân cho một thằng alpha xa lạ nào đó không, rằng một omega chẳng ra omega làm sao mà đòi kết hôn.
"Ai biết được. Dạng chân hay chỉ há miệng là xong."
Chứng mất ngủ ngày càng trầm trọng làm tôi khó lòng mà chịu đựng được những trò làm nũng của Min Jae. Đêm tối, không một giấc mơ nào có thể ghé thăm, và tôi chẳng thể thoát khỏi nó dù có vùng vẫy đến đâu. Thuốc ngủ mà cha tôi hờ hững vứt cho cũng chẳng có tác dụng gì.
"Dù gì thì, có vẻ như chỉ có Min Jae là thực sự nghĩ cho anh thôi."
Thật ra tôi lại nghĩ như thế là tốt. Tôi nghĩ rằng người không coi tôi là gia đình như Min Jae sẽ từ bỏ ý định khi tôi kết hôn. Ánh mắt ngày càng sâu đậm theo từng năm trôi qua giờ sẽ không còn chạm đến tôi nữa.
"Thưa ngài Jung Se Jin. Xin mời đi lối này."
Ngày cưới, tôi đến khách sạn Myung Sung từ tờ mờ sáng. Trời còn chưa hửng, và dĩ nhiên là tôi đã thức trắng đêm. Tại căn suite mà nhân viên dẫn đến, họ đối xử với tôi như một con búp bê, chỉnh sửa tóc tai và trang phục.
Chiếc áo cưới trắng muốt, mái tóc được chải gọn gàng. Bó hoa linh lan và chiếc cài áo tương tự.
"Đúng là con trai của ta."
Khi tôi đến phòng chờ ở Youngbingwan, cha tôi không giấu nổi vẻ tự hào khi nhìn thấy tôi được trang điểm hoàn hảo. Tôi không biết đối tượng của sự tự hào đó là tôi hay là chính bản thân ông, người đã nuôi nấng tôi. Thế nhưng Min Jae đứng cạnh ông chỉ thốt ra một câu rồi tức tối bỏ ra ngoài.
"Chết tiệt, trông chẳng hợp tí nào."
Tôi cũng đồng ý với lời đó. Không phải vì vẻ ngoài, mà vì bộ dạng này quá đỗi xa vời với tôi. Cứ như được trang điểm để phô trương, điều đó làm tôi cảm thấy vô cùng gượng gạo.
"Phải làm tốt đấy. Tương lai của Hae Shin nằm trong tay con."
Tôi cứ nghe đi nghe lại câu nói đó cho đến khi buổi lễ bắt đầu. Ít nhất là hôm nay, tôi mong mọi thứ sẽ yên bình. Nhưng chẳng có ai để tôi yên cả. Chỉ duy nhất thư ký Kim là im lặng nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng.
"Con biết cha tin tưởng con mà, đúng không?"
"...Vâng, thưa cha."
Tôi gật đầu, nở một nụ cười quen thuộc. Lúc đó cha tôi mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Sau đó, ông lấy ra một vật nhỏ cỡ thỏi son từ trong túi và đưa cho tôi.
"Đây, xịt cái này rồi ra ngoài."
Không cần mở ra, tôi cũng đủ đoán được bên trong là gì. Quả nhiên, mùi hương hoa nồng nặc xộc lên mũi ngay khi mở nắp. Đó chắc chắn là nước hoa pheromone nhân tạo. Tôi đứng đờ người ra một lúc, cha tôi liền nói với vẻ mặt tự tin.
"Thư ký Kim đã chọn đấy. Hiệu quả chắc chắn sẽ tốt."
Tôi không thể hỏi lại rằng thư ký Kim cũng đâu phải là beta, và cũng không cần phải phản bác rằng những thứ này chẳng có tác dụng gì. Đối với tôi, việc tốt nhất là cứ xịt nước hoa lên người theo lời cha.
Không lâu sau, cha tôi đi chào hỏi khách khứa. Chắc hẳn ông đã mời tất cả những nhân vật nổi tiếng. Ngay cả thư ký Kim cũng không có ở đó. Căn phòng chờ trống rỗng, chỉ còn lại một mình tôi.
"..."
Thật buồn cười, tôi lại cảm thấy cô đơn trong sự tĩnh lặng trống rỗng đó. Rõ ràng tôi đã mong muốn sự yên tĩnh, nhưng một nỗi cô độc sâu sắc lại ập đến khi chỉ còn một mình. Có lẽ cũng vì căn phòng chờ không có bất kỳ đồ trang trí nào.
"Kwon I Do..."
Đối tượng kết hôn là Kwon I Do, phải không? Anh ta hơn tôi ba tuổi, là người mà cả đời tôi chưa từng có duyên gặp gỡ. Anh ta được biết đến là người có ngoại hình xuất chúng, tài kinh doanh xuất sắc, phân biệt công tư rõ ràng và tuyệt đối không bao giờ cười.
"...Một người như vậy thì yêu đương gì chứ."
Mọi người thật ngây thơ, Kwon I Do kia làm sao có thể yêu đương kết hôn được. Không, có lẽ họ đã nhận ra đây là một cuộc hôn nhân sắp đặt nhưng vẫn giả vờ chúc mừng. Ai mà chẳng biết, đối với anh ta, kết hôn cũng chỉ là một phương tiện để điều hành công việc.
Những gì tôi mong muốn chỉ là những điều nhỏ nhặt. Tôi mong anh ta không có thói quen động tay động chân, không bạo lực trên giường. Dù sao thì định mệnh đã an bài phải dạng chân ra, tôi chỉ mong quá trình đó đừng quá đau đớn.
Trong lúc tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, cánh cửa lùa kêu "kẽo kẹt" mở ra. Tôi cảm nhận được có người bước vào nhưng không buồn nhìn về phía đó. Chắc chắn là thư ký Kim hoặc là Min Jae.
Tiếng giày da "tóc, tóc" mỗi lúc một gần. Tôi nhận ra bước chân ấy có gì đó lạ lùng khi một mùi hương gỗ thoang thoảng bay đến. Mùi pheromone nhẹ nhàng lướt qua gáy tôi, đó là mùi của một alpha thực sự mà tôi chưa từng cảm nhận được.
"..."
Tôi bỗng ngẩng phắt đầu nhìn về phía đó. Một người đàn ông mặc lễ phục đen với thiết kế tương tự tôi hiện ra trong tầm mắt. Anh ta cao hơn bất kỳ ai tôi từng gặp, và gương mặt anh ta khi nhìn tôi đẹp đến phi thực.
"..."
Đó là Kwon I Do. Giám đốc điều hành Tập đoàn Sun Ho, người tôi chỉ biết qua báo chí, tin tức và các phương tiện truyền thông. Ở cái tuổi ba mươi hai, anh ta đã ngồi vào vị trí tổng quản lý Sun Ho Electronics, và hôm nay sẽ là người bạn đời của tôi.
"Jung Se Jin?"
Giọng nói trầm thấp vang lên làm tôi rợn người. Vì âm điệu độc đáo, ngay cả cách anh ta phát âm tên tôi cũng trở nên đặc biệt. Đôi mắt đen láy dừng lại trên gương mặt tôi rồi từ từ lướt xuống từ đầu đến chân.
Đó là một ánh nhìn như đang đánh giá. Anh ta đang đánh giá tôi giống như định giá một món hàng. Lúc đó tôi mới sực tỉnh, đứng dậy khỏi ghế và nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Tôi là Jung Se Jin."
Ánh mắt anh ta dừng lại trên gương mặt tôi. Tôi chìa một tay ra, nở nụ cười đã thành thói quen từ lâu. Tôi cố gắng cong mắt dịu dàng nhất và lịch sự nói.
"Từ nay, xin hãy giúp đỡ."
Thế nhưng anh ta không nắm lấy tay tôi. Anh ta chỉ liếc nhìn bàn tay tôi chìa ra rồi từ từ nâng mắt lên. Trong lúc tôi cảm thấy như bị lột trần không hiểu vì sao, anh ta khẽ mấp máy môi.
"Cứ tưởng là một omega tốt..."
Giọng nói không hề chứa đựng một chút cảm xúc nào. Anh ta không hề biểu lộ sự hứng thú, và ánh mắt anh ta dành cho tôi cũng vậy. Câu nói tiếp theo thốt ra vô cùng lạnh lùng:
"Ngoài khuôn mặt ra thì chẳng có gì đáng để nhìn cả."
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.