Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Nếu nói tôi không hề bối rối trong khoảnh khắc đó thì là nói dối. Thật nực cười khi chỉ vừa nãy thôi, tôi đã thoáng rung động trước vẻ ngoài của anh ta. Đó là một lời đánh giá thật khiếm nhã, và hoàn toàn không phải là điều nên nói trong lần gặp đầu tiên.
"Ha ha..."
Thế nhưng tôi không hề tắt nụ cười trên môi mà thu tay về. Anh ta chẳng có vẻ gì là muốn bắt tay xã giao nên tốt nhất là từ bỏ lời chào bị từ chối ấy đi. Đành phải giả vờ như không có gì mà thôi.
"May quá. Ít ra khuôn mặt cũng coi được."
Dù tôi đáp lời nửa đùa nửa thật, Kwon I Do vẫn lạnh lùng nhìn xuống tôi. Chắc anh ta không có ý định hòa mình vào không khí, cũng chẳng có ý định cười theo tôi. Vì vậy, anh ta thản nhiên thêm vào như đang nói sự thật.
"Ngay cả điều đó cũng chẳng có gì đặc biệt."
Tôi không hề khó chịu. Nếu anh ta thực sự thích tôi thì đó mới là điều kỳ lạ. Như đã nói, chỉ cần khuôn mặt "coi được" thôi là tôi đã thấy may mắn rồi.
"Vậy anh đến đây có chuyện gì...?"
Tôi cẩn thận mở lời hỏi anh ta. Có lý do gì mà Kwon I Do lại đến tìm tôi trong căn phòng chờ trống rỗng này chứ? Chắc anh ta có chuyện muốn nói với tôi, nhưng tôi chẳng thể đoán được là chuyện gì.
"Muốn nhìn mặt một lần rồi đi."
Anh ta đáp lời bằng giọng nói quý phái đặc trưng của mình. Rõ ràng là dùng kính ngữ, nhưng lại có cái tài làm người nghe cảm giác như đang nói trống không. Giọng nói tao nhã hòa quyện cùng ánh mắt thờ ơ.
"Mua đồ cũng phải chọn bằng mắt, huống hồ đây là người sẽ kết hôn với mình, nên cũng phải xem mặt trước chứ."
"..."
Có nên mừng vì anh ta gọi tôi là "người sẽ kết hôn" không nhỉ? Nhìn vẻ mặt anh ta thì tôi thấy mình còn thua cả một món đồ. Chắc chắn khi đi mua sắm, biểu cảm của anh ta còn hứng thú hơn nhiều.
"Và nếu cậu đối xử với tôi như người xa lạ thì cũng sẽ gây rắc rối đấy."
"...Chuyện đó anh không cần lo lắng đâu."
Tôi đã được chỉ dẫn trước làm thế nào để đối xử với anh ta rồi. Tin tức hẹn hò của chúng tôi đã được đăng tải rộng rãi, tôi cũng không có ý định làm mặt lạnh trước mặt người khác. Tôi đã trải qua xã hội đâu phải ngày một ngày hai, chuyện này chẳng khác gì ăn cơm bữa.
"Tôi sẽ không gây phiền phức cho anh."
Khi tôi lịch sự nói, Kwon I Do nhướng mày. Đó là một thay đổi rất nhỏ, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy anh ta hài lòng. Anh ta từ từ chớp mắt rồi lạnh nhạt nói:
"Kiểm soát biểu cảm tốt đấy."
Đây... có nên gọi là được công nhận không nhỉ? Dù sao thì đây cũng không phải là tình huống tiêu cực. Sẽ tốt hơn nếu anh ta không lẩm bẩm thêm câu "Không, là biết thân biết phận thì đúng hơn."
"Thời gian không còn nhiều, chúng ta hãy nói thẳng vào vấn đề."
Kwon I Do vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay. Sau đó, anh ta ra hiệu bằng mắt về phía cánh cửa lùa dẫn ra vườn.
"Khi cánh cửa đó mở ra, tôi sẽ đến đón cậu. Hãy tự nhiên nắm lấy tay tôi và cười thật hạnh phúc."
Yêu cầu rất đơn giản. Không khác gì hình dung của tôi về một lễ cưới.
"Tôi sẽ đi chào hỏi khách, cậu không cần phải nói gì cả. Khi nói chuyện với mọi người, đừng buông tay khỏi tay tôi."
Chắc là tôi chỉ cần đứng cạnh anh ta như một món đồ trang trí. Không cần phải làm gì nhiều ngoài việc mỉm cười tươi tắn.
"Tôi tin cậu sẽ biết cách cư xử. Mong cậu đừng làm tôi khó xử."
Ánh mắt anh ta nhìn xuống tôi như đang đòi hỏi câu trả lời. Khi tôi đáp "Vâng ạ," anh ta khẽ gật đầu.
"Nếu có điều gì muốn hỏi, tôi sẽ lắng nghe."
Có lẽ người đàn ông này vẫn tốt hơn cha tôi chăng? Cha tôi chưa bao giờ cho tôi cơ hội đặt câu hỏi.
"Không, tôi không có gì muốn hỏi."
Tuy nhiên tôi chẳng cần hỏi bất cứ điều gì. Dù ở trong tình huống nào, tôi cũng phải giữ thái độ khiêm nhường. Đây là một hợp đồng giữa Sun Ho và Hae Shin, kết quả sẽ thay đổi tùy thuộc vào nỗ lực của tôi. Cứ hành động theo cảm tính thì chắc chắn sẽ không quá tệ.
"Và cậu có thể nói chuyện thoải mái hơn."
"Thôi, không cần."
Tôi cười nhẹ nhàng nói, nhưng Kwon I Do thờ ơ đáp lại. Không phải ý anh ta là không cần phải nói chuyện thoải mái, mà là không cần phải nói ra, anh ta sẽ tự biết cách làm.
"Sau buổi lễ, chúng ta sẽ về nhà tôi trước. Chắc cậu cũng đã nghe nói, cậu sẽ sống ở đó một thời gian."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe điều này, nhưng cũng không sao cả. Những gì cần thiết có thể nhờ thư ký Kim, và ngay từ đầu tôi cũng chẳng có nhiều đồ đạc. Tôi đã xin nghỉ phép mấy ngày ở công ty nên điều đó cũng không thành vấn đề.
"Chuyện đã xong, tôi đi đây."
Anh ta chỉ thốt ra một câu rồi quay lưng bước đi. Dáng vẻ hướng về phía cửa thẳng tắp, không chút xao động. Tôi lặng lẽ nhìn tấm lưng rộng lớn ấy, rồi Kwon I Do mở cửa giấy, khẽ "chậc" một tiếng rồi quay đầu lại.
“Cậu nên đổi mùi nước hoa đi."
"…Vâng?"
"Mùi hương thì không tệ đâu."
Anh ta ngừng lời, đưa mắt lướt từ trên xuống dưới người tôi. Ánh nhìn đầy vẻ khinh thường.
"Không nên dùng thứ đó để che giấu pheromone tầm thường của mình."
"…"
Tôi có nên nói ra không? Rằng tôi không hề che giấu mà là không có để lộ ra. Rằng tuyến pheromone của tôi bị dị tật bẩm sinh, và tôi chỉ đang cố gắng bắt chước nó mà thôi.
Nhưng trước khi tôi kịp mở lời, anh ta đã quay lưng và rời khỏi phòng chờ mà không hề ngoảnh lại. "Rầm," cánh cửa khép lại, để lộ bóng lưng anh ta qua khe cửa. Thứ còn lại chỉ là mùi pheromone nồng nặc, hoàn toàn không thể so sánh với chút hương nước hoa rẻ tiền kia.
Ngay cả sau khi Kwon I Do rời đi, thời gian chờ đợi vẫn chưa kết thúc. Thỉnh thoảng nhân viên có vào, nhưng họ chỉ im lặng kiểm tra trang phục và tóc tai của tôi. Dường như họ cực kỳ ghét việc lễ phục bị nhàu, vậy nên cuối cùng tôi phải đứng suốt mà không dám ngồi xuống ghế sofa.
"Jung Se Jin, xin mời chuẩn bị."
Sự chờ đợi tưởng chừng vô tận chỉ kết thúc khi cái bụng đói meo của tôi bắt đầu quặn thắt. Cha vẫn không quay lại, và tôi cũng không biết thư ký Kim đã đi đâu. Khi nhân viên hướng dẫn tôi đứng trước cửa giấy, một cảm giác lạ lẫm chợt dâng lên.
"Không có gì khó khăn đâu, đừng căng thẳng quá, cứ thoải mái thôi nhé."
Chẳng lẽ điểm dừng chân cuối cùng của cuộc đời tôi lại là hôn nhân sao? Chỉ cần nhìn Kwon I Do một lát, tôi đã hình dung rõ màng cuộc sống hôn nhân của mình sẽ như thế nào. Chắc sẽ không khác gì cuộc sống ở nhà chính, thậm chí còn tẻ nhạt hơn.
"…"
Cửa giấy bắt đầu mở sang hai bên. Bó hoa cưới trong tay bỗng trở nên nặng trĩu. Ánh nắng xuyên qua khe cửa dịu dàng đến mức tôi muốn rơi lệ. Nhắm mắt rồi mở ra, một khung cảnh rộng lớn hiện ra trước mắt.
Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là những vị khách lấp đầy khu vườn. Tấm thảm trắng tinh như tuyết trải dài trên lối đi dẫn đến lễ đường và những gương mặt quen thuộc đang vỗ tay nhìn tôi.
Trong một lễ đường phô trương đến mức ai cũng có thể nhận ra, giữa khu vườn lộng lẫy đến chóng mặt.
Kwon I Do đang đứng ở đó.
"…"
Anh ta sải bước đến và đưa tay về phía tôi. Khuôn mặt anh ta vẫn vô cảm, ánh mắt nhìn tôi không hề có chút cảm xúc nào. Trong khi anh ta yêu cầu tôi phải cười thật hạnh phúc thì bản thân anh ta lại lạnh lùng đến lạ.
Thế nhưng tôi vẫn khẽ mỉm cười và nắm lấy tay anh ta. Tôi cười thật hạnh phúc, cứ như tôi đã thực sự mong chờ ngày hôm nay. Chúng tôi đã có một tình yêu trọn vẹn, và khoảnh khắc này thực sự dành cho tôi.
Điều đó không hề khó khăn. Vì tôi luôn là đứa con trai hoàn hảo trong mắt cha. Tôi đã lớn lên trong tình yêu thương trọn vẹn và đã lừa dối tất cả mọi người.
Khoảnh khắc bàn tay tôi chạm vào tay anh ta, khóe mắt Kwon I Do khẽ giật giật. Đó là một phản ứng nhỏ đến nỗi không ai có thể nhận ra trừ tôi đang đứng gần đó. Bàn tay anh ta vẫn lạnh lẽo dù tiết trời mùa xuân ấm áp, cách anh ta nắm lấy tay tôi cũng không hề dịu dàng chút nào.
Chúng tôi sánh bước trên tấm thảm trắng tinh. Mỗi bước đi, vô số ánh mắt đều dõi theo tôi. Tôi không cảm thấy áp lực, nhưng tiếng màn trập máy ảnh liên tục phát ra khiến tôi hơi khó chịu.
Tôi cố tình không nhìn về phía gia đình cho đến khi chúng tôi đến bục. Tôi sợ rằng nếu ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi sẽ không thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh. Cha mẹ thì có thể không sao, nhưng tôi biết rõ Min Jae sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào.
"Tiếp theo là nghi thức trao nhẫn cưới."
Nghi thức tuyên thệ được bỏ qua, và Kwon I Do đeo chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn cho tôi. Chiếc nhẫn bạc có đính một viên đá quý rõ ràng là kim cương ở giữa. Có phải là bạch kim không? Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi, bàn tay phải của anh ta chạm vào má tôi.
"…"
Chớp mắt, ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Anh ta từ từ cúi mặt gần hơn. À, có cả nghi thức hôn môi nữa. Tôi khẽ nhắm mắt lại với suy nghĩ đó.
Khi đôi môi mềm mại chạm vào nhau, tôi thực sự không có suy nghĩ gì đặc biệt. Tôi không run rẩy, cũng không cảm thấy khó chịu. Người đàn ông có bàn tay lạnh lẽo lại có đôi môi ấm áp. Tôi chỉ nghĩ đơn giản như vậy và nhếch khóe môi lên.
"…"
"…"
"Chụt," một tiếng nhẹ vang lên khi đôi môi rời xa. Âm thanh nhỏ đến nỗi chỉ có chúng tôi mới có thể nghe thấy. Tôi vẫn giữ nụ cười và từ từ mở mắt. Anh ta cũng mở mắt và nhìn tôi một lúc.
Có phải là do cảm giác của tôi không? Ánh mắt anh ta dường như trở nên sâu thẳm hơn. Khuôn mặt anh ta vẫn vô cảm, nhưng tôi không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy. Anh ta khẽ tặc lưỡi gần như không nghe thấy rồi từ từ buông tay tôi ra.
***
Buổi lễ cưới nhàm chán đến mức tôi có thể ngáp dài nếu không cẩn thận. Điều duy nhất làm tôi cảm thấy đỡ hơn một chút là khoảnh khắc Kwon I Do đọc tuyên bố thành hôn. Không biết anh ta có học luyện giọng không, nhưng giọng nói của anh ta hay đến mức không thua kém bất kỳ diễn viên nào.
"Chúc mừng hạnh phúc."
"Chúc hai người sống hạnh phúc bên nhau."
Sau khi tất cả các nghi thức kết thúc, tôi cùng Kwon I Do đi chào hỏi các vị khách. Tôi khoác tay anh ta như đã dặn và mỉm cười lịch sự với những người chúng tôi chạm mắt. Tất cả các cuộc trò chuyện đều do Kwon I Do đảm nhận (chính xác hơn là đối phương nịnh bợ, còn Kwon I Do chỉ lắng nghe), nên tôi thực sự chưa bao giờ có cơ hội lên tiếng.
Tôi cảm thấy mình chỉ như một món phụ kiện. Một vật trang trí xinh đẹp được treo lủng lẳng bên cạnh anh ta. Những lời đánh giá tôi nhận được cũng chỉ là "Đúng là omega, khác biệt thật."
"Xin nhờ tiền bối chăm sóc Se Jin của chúng tôi."
Cha tôi luôn dùng kính ngữ "Giám đốc Kwon" khi nói chuyện với con rể tương lai của mình. Điều buồn cười là Kwon I Do cũng gọi cha tôi là "Chủ tịch Jung". Nếu muốn trông giống một cuộc hôn nhân vì tình yêu, họ nên thay đổi cách xưng hô thì hơn. Dù sao thì cảnh tượng đó cũng không quá gượng gạo.
"Tôi đã đích thân nuôi dạy Se Jin của chúng tôi như con đẻ vậy. Giờ phải gửi cháu cho giám đốc Kwon, lòng tôi đau như cắt."
"…"
Tôi lặng lẽ cụp mắt xuống. Dù chỉ là không biết nói gì, nhưng tôi hy vọng người khác sẽ nhìn thấy tôi đang cố nén nỗi buồn. Như vậy, khóe môi cứ muốn cong lên của tôi sẽ không bị lộ.
Tôi cùng Kwon I Do chào hỏi cả gia đình tôi và gia đình anh ta. Cha mẹ và anh chị rể của anh ta không nói gì nhiều, nhưng riêng anh trai anh ta thì cười ranh mãnh, dò xét mặt tôi như đang tìm kiếm điều gì thú vị. Ánh mắt săm soi kỹ lưỡng đó khiến tôi rợn người đến lạ.
"Oa, có phải vì là omega không? Trông còn… hơn tôi nghĩ nhiều."
Những lời sau đó tôi chỉ nghe loáng thoáng. Kiểu như "đẹp mã thật", "đến mức này thì đàn ông cũng được thôi", toàn những lời vô bổ. Thân hình tôi cũng không quá mảnh khảnh, nhưng chắc chắn không thể sánh bằng Kwon I Do.
"Nếu dùng chán thì nói tôi nhé. Tôi cũng muốn nếm thử xem sao."
"Ăn nói cẩn thận. Ở đây có nhiều tai mắt lắm."
"Căng thế. Nói nhỏ thế này ai mà nghe được."
Kwon Yi Jung khúc khích cười, vỗ vai Kwon I Do. Họ trông như hai anh em hòa thuận khi nhìn từ xa. Với ánh mắt đặc quánh lướt qua gáy tôi, Kwon I Jung hạ giọng nói thêm một câu:
"Tôi không hay ăn đồ đã bị người khác bỏ đi, nhưng nếu chưa bị giãn ra thì có lẽ vẫn ổn đấy."
"…"
"Thế nên, làm ơn hãy làm tốt nhé. Được chứ?"
Tôi đã nghe nhiều lời nói trong đời, nhưng đây là lần đầu tiên tôi phải chịu một lời sỉ nhục trần trụi đến thế. Dù vậy, tôi không hề cảm thấy nhục nhã mà chỉ thấy… hơi kỳ lạ.
"Nếu bên đó không làm hài lòng cậu ta, thì cứ nói với tôi nhé. Có thể tôi sẽ làm tốt hơn đấy."
Anh ta nói rằng người từng trải sẽ làm tốt hơn, và bảo nếu có ý định thì cứ liên lạc bất cứ lúc nào. Tôi đang phân vân không biết có nên trả lời những lời này không thì Kwon I Do đã kéo tôi sang một bên khác. Tôi không cần phải bận tâm nữa. Nhìn thoáng qua biểu cảm của anh ta, có vẻ như hai anh em họ không hòa thuận cho lắm.
***
Khi ánh hoàng hôn dần buông xuống, lễ cưới dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc. Kwon I Do nói có việc bận và bỏ đi, tôi đứng gần con đường mòn dẫn ra từ khu vườn và chờ đợi anh ta. Trời vẫn còn khá lạnh nên tôi nghĩ không khí sẽ trở nên se sắt hơn khi màn đêm buông xuống.
"Jung Se Jin."
Khi tôi ngẩng đầu lên vì một giọng nói quen thuộc, Min Jae hiện ra trước mắt. Mái tóc nhuộm sáng được chải gọn gàng, em ấy mặc một bộ vest lịch sự không cà vạt. Gương mặt đẹp trai giống hệt mẹ tôi giờ đây lại tràn ngập những cảm xúc hỗn loạn và khó coi.
"Anh, đồ khốn…"
"…"
Tôi liếc nhìn xung quanh, khẽ ra hiệu cho em ấy. Ý là có nhiều người đang nhìn nên hãy cẩn thận, nhưng Min Jae vẫn không thay đổi nét mặt, nghiến răng nói:
"Đồ bội bạc."
"…Gì cơ?"
Trong số những lời tôi nghe được hôm nay, đây là lời khó hiểu nhất sau lời của Kwon Yi Jung. Bội bạc ư? Trong số bao nhiêu người, tôi không ngờ lại nghe lời này từ Min Jae.
"Kết hôn với thằng có tiền, anh sướng thế à?"
Min Jae gắt gỏng nói nhỏ. Dường như em ấy cũng biết đây không phải là lúc để nói những lời này. Tại sao em ấy lại như vậy chứ? Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi, Min Jae lảm nhảm nói:
"Tình cảm nuôi nấng bấy lâu, thằng con trai khốn nạn này cứ cười toe toét suốt buổi lễ cưới…"
Thứ nhất, cuộc hôn nhân này không phải do tôi chọn, và việc tôi cười toe toét suốt là theo yêu cầu của Kwon I Do. Tất nhiên, Min Jae sẽ không biết điều đó nên có thể em ấy nghĩ tôi cười vì tôi thích.
"Anh không biết cha buồn sao? Thế mà anh cũng là con trai à?"
Tuy nhiên, dù có là vậy đi nữa, tôi cũng không có lý do gì để bị Min Jae trách móc. Cơn mệt mỏi chợt ùa đến, thái dương tôi nhức nhối. Tôi đã không ngủ được 5 phút nào đêm qua, và hôm nay thì căng thẳng cả ngày mà chưa ăn gì cả.
"Đúng là đồ omega, lại bị dụ dỗ bởi cái thằng alpha khốn nạn đó…"
"Min Jae."
Tôi đưa một tay che mắt, thở dài thườn thượt. Ngay khi tên mình được gọi, Min Jae khẽ giật mình và im bặt. Tôi từ từ trấn tĩnh lại và bình tĩnh nói:
"Lễ cưới vẫn đang diễn ra mà."
Tôi biết đây là một câu chuyện có thể khiến Min Jae càng thêm kích động. Bình thường tôi sẽ nói chuyện điềm tĩnh hơn, nhưng lúc này thì tôi không còn đủ kiên nhẫn.
"Anh biết em lo lắng cho anh…"
"…"
"Chuyện đó, để sau này khi nào có gia đình mình thì hãy nói nhé."
Tôi cố tình nói những lời không thật lòng. Bởi vì tôi biết Min Jae sẽ giận dỗi bỏ đi nếu tôi nói như vậy. Anh trai và gia đình. Tôi không hề không biết đó là điểm yếu của Min Jae.
"Ha, khốn kiếp."
Quả nhiên, Min Jae buông lời chửi rủa rồi quay lưng bỏ đi. Vấn đề là có ai đó đang đứng sau lưng Min Jae. Tôi ngẩng đầu lên vì hương pheromone thoang thoảng và thấy Kwon I Do đang đứng đó với vẻ mặt vô cảm.
"…À."
Thật tai hại. Không cần thiết phải để anh ta chứng kiến cuộc trò chuyện này. Trong lúc Min Jae giật mình liếc nhìn xung quanh, Kwon I Do vẫn thờ ơ xem giờ.
"Hai người định tiếp tục cuộc trò chuyện nhàm chán đó nữa sao?"
"…"
Tôi bất giác bật cười. Nỗi lo lắng vừa rồi bỗng trở nên vô nghĩa. Điều quan trọng đối với Kwon I Do có lẽ là hợp đồng nên chuyện giữa Min Jae và tôi có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.
"Dù có tiếp tục thì cũng đi thôi."
Kwon I Do nói xong thì quay lưng bước đi trước. Tôi theo sau anh ta, tránh ánh mắt của Min Jae.
"Chuyện còn lại, lần sau nói nhé."
"…"
"Nếu có việc gấp thì gọi điện thoại…"
Liệu tôi có nên nói câu này thêm một lần nữa không? Tôi băn khoăn, nhưng đây là tất cả những gì tôi có thể nói với em ấy.
"Anh đi đây."
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.