Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 76. Hiver Rigoureux (4)
Khi mở mắt ra, cả cơ thể tôi đã ướt đẫm trong mồ hôi và dịch lỏng. Tôi ngồi thẫn thờ một lúc lâu rồi mới quen tay bước ra khỏi giường, hướng thẳng đến phòng tắm. Căn phòng trống vắng chỉ còn vương lại chút phế tích của pheromone cùng thân thể nhơ nhớp. Tôi đã quá quen với những thứ như vậy từ khi còn nhỏ rồi.
Dưới làn nước ấm, tôi cẩn thận gột sạch mọi dấu vết còn sót lại của kỳ phát tình. Không nhớ rõ mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần, tôi chỉ biết đến cuối cùng, da thịt nhạy cảm đến mức chỉ cần chạm khẽ cũng đau rát. Cơ thể kiệt quệ đến độ chẳng còn gì có thể tuôn ra nổi nữa.
“Haa…”
Cảm giác trống rỗng và buồn nôn trào dâng. Sau mỗi kỳ phát tình, cảm giác ấy luôn quay lại. Một thứ oán hận mơ hồ, chẳng có nơi nào để trút bỏ, cứ quanh quẩn trong lòng như xoáy tròn không lối ra.
Dù sao thì lần này cũng kết thúc sớm hơn mọi khi, có thể xem là điều may mắn. Thường thì tôi phải chịu đựng trọn vẹn một tuần. Nhưng điều tôi bận tâm là tại sao chu kỳ lại đến sớm như vậy…
“…Trước hết, mình nên đi xin lỗi.”
Dù không thể thay đổi được chuyện đã xảy ra, ít nhất cũng nên có lời chào hỏi cho phải phép. Không phải với ai khác mà là với Kwon I Do. Tôi cần nói rõ rằng chuyện đó không phải cố tình, chỉ là bất khả kháng thôi. Tiện thể cũng nên báo với anh ta rằng tôi sẽ trở lại công ty sau cuối tuần.
Sau khi tắm xong và sấy khô tóc, tôi kiểm tra lại thời gian. Gần tới giờ trưa, nếu đến bây giờ cũng không bị xem là vô lễ. Tôi chỉnh lại trang phục một lần nữa, cẩn thận kiểm tra xem trên người còn sót lại mùi pheromone nào hay không.
Rời khỏi phòng, tôi bước xuống tầng một. Mấy người giúp việc đã đứng chờ sẵn từ lúc nào. Họ hỏi tôi có muốn dùng bữa không nhưng tôi từ chối. Ngay lập tức họ quay người lên cầu thang, có lẽ là để dọn dẹp phòng tôi. Tôi gọi một người trong số họ lại và hỏi:
“Cô có biết anh Kwon I Do đang ở đâu không?”
Người giúp việc trả lời rằng anh ta đang ở thư phòng tầng hai. Mọi khi dù là cuối tuần, anh ta cũng ra công ty làm việc, nhưng hôm nay quyết định ở nhà xử lý công việc. Nhờ đó tôi biết được căn phòng ở cuối hành lang tầng hai là thư phòng, và anh ta thường xuyên làm việc ở đó.
Cánh cửa gỗ khắc hoa văn đơn giản chẳng khác gì những cánh cửa còn lại trong nhà. Nếu không mở ra thì chẳng ai biết phía sau đó là phòng gì. Tôi hít một hơi sâu rồi nhẹ tay gõ cửa.
Cốc, cốc.
Một lát sau, bên trong mới vang lên tiếng cho phép. Khi tay chạm vào nắm cửa, không hiểu sao trong lòng tôi dâng lên một chút hồi hộp. Gương mặt lạnh lùng của Kwon I Do hôm qua chợt hiện lên trong tâm trí.
Cạch. Cánh cửa mở ra, khung cảnh thư phòng dần hiện rõ trong tầm mắt. Những giá sách phủ kín tường, bàn làm việc đặt đối diện cửa và… một vật bất ngờ ở phía tôi vừa liếc qua.
“Bận lắm, có gì thì nói nhanh đi.”
Là một khẩu súng. Thân đen tuyền, nòng bạc lấp lánh. Sự nặng nề và chi tiết sắc sảo ấy khiến nó hoàn toàn không giống đồ giả.
Có phải bật lửa không?
Cũng có trường hợp người ta trưng súng giả trong thư phòng như vật trang trí. Hầu hết là đồ chơi, có thể khẩu súng này cũng vậy. Chỉ là cách nó được treo ngay ngắn trong khung gỗ làm tôi cảm thấy hơi… thật quá mức.
“Có chuyện gì?”
Tôi vẫn còn đứng thừ ra đó, Kwon I Do lên tiếng giục. Lúc ấy tôi mới lững thững quay đầu nhìn anh ta. Vẫn cắm cúi vào giấy tờ, anh ta trông có vẻ bận rộn lắm.
“Xin lỗi vì đã đến mà không báo trước.”
“…”
Không hiểu sao, tôi cảm thấy anh ta hơi khựng lại. Đôi tay đang di chuyển cũng đột ngột dừng hẳn. Anh ta nhíu nhẹ mày, từ từ ngẩng đầu lên.
“Chỉ là tôi có chuyện muốn nói với anh một chút.”
Anh ta cũng mặc đồ thoải mái khi ở nhà nhỉ. Mái tóc xõa tự nhiên trông lạ lẫm vô cùng. Khuôn mặt lúc nào cũng căng thẳng giờ lại có chút gì đó dịu đi, cứ như kim tiêm vừa rút ra khỏi đường gân vậy.
“Nếu được, anh có thể dành chút thời gian…”
“….”
“Có chuyện gì sao?”
Ánh mắt anh ta từ tốn lướt qua toàn thân tôi. Anh ta thường nhìn người như vậy à? Cảm giác lần này không giống như đang đánh giá, mà là… đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa.
“Cậu tắm rồi à.”
Lời nói bật ra chậm rãi, gần như thì thầm một mình. Tôi hơi khó hiểu nhìn anh ta, còn anh ta thì cau mày nhẹ như chẳng có gì to tát.
“Không còn mùi pheromone chút nào.”
“…À.”
Một cảm giác xấu hổ lướt qua. Hôm qua khi anh ta bước vào phòng tôi, chắc chắn mùi pheromone ngập ngụa trong không khí. Thứ mùi trần trụi và khơi gợi hơn cả việc để lộ thân thể.
“Vâng, tôi vừa tắm xong.”
“Nói đi.”
Anh ta đặt bút xuống, đan hai tay lại rồi đặt lên bàn. Vẻ mặt vẫn cau có, ánh mắt cũng chẳng dễ chịu gì. Tôi cúi đầu, khẽ gập người.
“Chuyện hôm qua… thật sự rất thất lễ.”
Mỗi khi kỳ phát tình đến, ánh mắt của cha tôi lại nhìn tôi như nhìn một con thú. Với một beta như ông, chuyện phát tình chẳng khác nào bệnh hoạn. Mặc dù Kwon I Do là alpha trội, có lẽ anh ta cũng thấy phản cảm khi nhìn thấy một omega mất kiểm soát.
“Thường thì chu kỳ của tôi rất ổn định, lần này đến đột ngột quá… Đáng lẽ tôi nên chuẩn bị trước. Là lỗi ở tôi. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”
“Biết vậy là được.”
Tôi còn chưa nói xong, Kwon I Do đã lạnh nhạt trả lời như chẳng buồn quan tâm. Vẻ mặt rõ ràng là đang tự hỏi: "Cậu đến tận đây chỉ để nói mấy lời đó thôi à?" Tôi không nghĩ anh ta giận, nhưng chính sự thờ ơ ấy lại khiến cho lòng tôi bất an.
“…Chuyện là…”
Chắc hẳn anh ta cũng đã nhận ra thuốc ức chế không có tác dụng. Tôi mường tượng cảnh anh ta đến chất vấn cha tôi vì đã gửi đến một “món hàng lỗi”. Một omega như tôi, anh ta có thể kỳ vọng gì chứ. Đêm qua không động vào tôi, chuyện đó mới là điều đáng ngờ nhất.
“Tôi biết mình là nam, khả năng mang thai không cao, nhưng vì là omega trội nên bác sĩ bảo vẫn có thể…”
Tôi bắt đầu giải thích bằng giọng thật bình tĩnh như đã chuẩn bị sẵn từ trước. Dù chưa từng nghe chính miệng anh ta nói về điều kiện, tôi cũng có thể đoán được đại khái. Tôi biết quá rõ "vai trò của một omega" mà cha tôi từng nói là gì.
“Về mặt sức khỏe, tôi không mắc bệnh gì cả. Nếu chu kỳ ổn định thì hoàn toàn không có vấn đề.”
Đầu óc tôi lúc đó lạ lùng thay lại rất tỉnh táo. Không hoảng loạn, cũng không nói lắp. Tôi chỉ đơn giản là đang trình bày sự thật, và dự định sẽ nói thêm một điều. Nếu được, tôi sẽ cố gắng hết mức để đáp ứng yêu cầu mà anh ta đưa ra.
“Cho nên là…”
“Tôi ghét nhất một kiểu người.”
Thế nhưng, giọng nói lạnh tanh ấy đã phũ phàng cắt ngang lời tôi. Tôi giật mình ngẩng lên và bắt gặp một gương mặt còn băng giá hơn cả lúc nãy.
“Loại người luôn tìm cách đạt được mục đích mà chẳng thèm nỗ lực, chỉ biết dựa vào mánh khóe. Chẳng hạn như cậu, dùng thân thể mình để đổi lấy một vị trí, thật thảm hại.”
Từ “dùng thân thể” làm tôi nghẹn lời. Cảm giác lúc này còn tệ hơn gấp nhiều lần so với những lời tôi từng nghe từ Min Jae. Ánh mắt lạnh lẽo ấy, khóe môi nghiêm khắc như đông cứng lại, thật sự khiến tôi cảm thấy mình bị coi khinh tột độ.
“Tôi biết là ngoài cái thân xác tầm thường kia thì cậu chẳng còn gì khác, nhưng ít nhất cũng nên nghĩ xem mình sẽ nuôi đứa trẻ được sinh ra như thế nào chứ.”
Kwon I Do nhìn tôi như đang nhìn thứ gì đó vô cùng đáng thương. Trong ánh mắt sâu thẳm ấy, lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào căn nhà này, tôi cảm thấy nhục nhã. Có lẽ đây chính là điều mà cha tôi muốn tôi chấp nhận. Nhưng đến nước này, tôi thật sự không biết nên làm gì tiếp theo.
“Nếu chỉ cần một người thừa kế thì rõ ràng vẫn còn nhiều omega với điều kiện tốt hơn cậu. Nếu cậu định bán thân, vậy thì hãy đi tìm những kẻ ngu ngốc sẵn sàng bỏ tiền ra mua nó.”
“…Tôi xin lỗi.”
Tôi đã cố gắng nói ra lời xin lỗi – điều duy nhất tôi có thể làm lúc này. Không phải vì tự ái bị tổn thương mà là vì tôi cảm thấy thật vô nghĩa. Dù có muốn hỏi rốt cuộc anh ta mong đợi gì ở tôi, tôi cũng không đủ can đảm để nói ra.
“Từ giờ… sẽ không có chuyện như thế nữa đâu.”
Dù là chuyện làm tôi mất mặt trước mặt anh ta hay là việc nhắc đến đứa trẻ trong tương lai – từ nay về sau, tôi phải cẩn thận hơn. Không thể để sự nôn nóng phá hỏng tất cả khi hậu quả có thể lớn hơn tôi tưởng.
“Biết điều nhanh vậy thì tốt.”
Kwon I Do nhanh chóng rút ánh mắt lại. Anh ta cầm bút lên và hoàn toàn quay lưng với tôi. Cả vẻ khó chịu lúc nãy cũng không còn sót lại gì. Khi tôi vẫn chưa rời khỏi, anh ta lại nhếch môi hỏi với giọng nửa cợt nhả.
“Không đi à?”
“Tôi sẽ quay lại làm việc từ thứ Hai. Cũng nhân tiện đến để xin lỗi anh.”
Tôi nói ra nốt điều cuối cùng mình cần nói. Vì tôi có cảm giác nếu cứ rời khỏi thư phòng như thế, sẽ chẳng thể gặp lại anh ta trong một thời gian nữa. Anh ta chỉ đáp lại với vẻ mặt dửng dưng:
“Không cần phải báo cáo chuyện sinh hoạt thường ngày với tôi.”
Nghĩ lại thì đúng là như vậy. Trước kia anh ta đã nói tôi có thể tự do sống cuộc sống của mình. Nhưng có vẻ cái gọi là ‘tự do’ ấy thực chất chỉ là một kiểu bỏ mặc mà thôi.
“Cảm ơn anh đã dành thời gian dù rất bận rộn.”
Tôi cúi người chào rồi xoay lưng rời đi. Giờ thì tôi đã hiểu đại khái nên cư xử với anh ta ra sao. Anh ta chắc chắn cũng chẳng mong tôi trở nên thân mật gì, chỉ cần biết giữ vị trí của mình là đủ.
“À.”
Thế nhưng, đúng lúc tôi mở cửa, anh ta đột nhiên buông một tiếng khẽ. Tôi vẫn giữ tay trên tay nắm cửa và quay lại nhìn anh ta. Kwon I Do chỉ vào ngón áp út bên tay trái mình bằng tay phải.
“Đừng quên đeo nhẫn vào.”
“…”
Anh ta thì còn chẳng đeo cơ mà. Nhưng thay vì nhắc lại điều đó, tôi chỉ khẽ gật đầu. Kwon I Do lập tức quay đi. Cuộc trò chuyện giữa chúng tôi kết thúc ở đó.
***
Khoảng thời gian nghỉ ngắn ngủi, nếu nói ngắn thì ngắn, nói dài cũng chẳng sai – trôi qua mà không để lại nhiều thay đổi trong công ty. Phòng Kế hoạch Chiến lược vẫn bận rộn như thường, còn công việc của tôi thì chất đống như núi.
Khi tôi cùng thư ký Kim lên xe do tài xế đưa đến công ty, các nhân viên đã vui vẻ chào đón tôi như chẳng có gì thay đổi.
“Trời ơi, ai đây nhỉ? Chẳng phải là anh đã có chồng sao?”
“Cứ như có mùi tân hôn vương vấn quanh trưởng phòng ấy.”
“Cho xin đôi lời về cảm giác sau một tuần kết hôn đi ạ!”
Tôi nở nụ cười nhẹ nhàng như mọi khi, đáp lại sự quan tâm nhiệt tình của họ. Thật ra thì ở công ty vẫn dễ chịu hơn hẳn so với căn nhà lạnh lẽo kia. Cảm giác như bản thân đang sống lại, tràn đầy năng lượng. Cuộc hôn nhân với Kwon I Do giống như một giấc mơ vậy.
“Ồ, chiếc nhẫn này là kim cương thật sao?”
Sự chú ý nhanh chóng đổ dồn về chiếc nhẫn cưới tôi đang đeo. Nó vốn đã là một món đồ sang trọng nên phản ứng trầm trồ của họ cũng là điều dễ hiểu. Các bài viết về giá trị lễ cưới, trang sức, của hồi môn… vẫn đang lan truyền khắp nơi trên mạng.
“Chiếc nhẫn đẹp thật đấy.”
“Không, tôi nghĩ là nhờ bàn tay của anh mới khiến nó đẹp đến thế.”
“Chuẩn luôn. Dù là nhẫn 500 won trong tiệm văn phòng phẩm cũng vẫn đẹp thôi!”
Họ lần lượt cầm tay tôi lên ngắm nghía, ai nấy đều chăm chú không rời mắt. Tôi thấy họ quá thích thú nên định tháo nhẫn ra cho xem thử, nhưng chẳng ai dám nhận. Vì sợ làm xước món đồ đắt giá ấy nên họ chỉ ngắm nhìn mà không dám chạm.
“Tôi cứ tưởng anh bàn giao công việc là để nghỉ việc luôn chứ.”
“Haha… chỉ là nghỉ dài ngày nên phải giao lại thôi.”
“Thấy chưa, mới nghỉ có hai tuần mà anh đã gọi là ‘nghỉ dài ngày’ rồi đấy!”
Anh Yoon vừa lắc đầu vừa trêu đùa, còn đùa rằng cấp bậc như tôi thì đôi khi lười một chút cũng chẳng sao. Tôi bật cười khẽ rồi liếc nhìn mọi người xung quanh, cất tiếng:
“Hôm nay chúng ta đi ăn mừng một bữa nhé?”
Buổi liên hoan lại diễn ra ở quán thịt bò nướng như mọi khi. Ban đầu các nhân viên còn dè chừng nhìn quanh, nhưng chẳng bao lâu sau, ai nấy đã thoải mái gọi rượu và thịt. Họ vừa cụng ly vừa cười đùa rôm rả, thỉnh thoảng cũng đưa cho tôi một ly với ánh mắt mời mọc.
Một ngày thường như mọi ngày. Trước khi kết hôn, sau khi kết hôn, mọi thứ vẫn như cũ. Tôi vẫn là trưởng phòng, những công việc cần làm vẫn xếp hàng chờ đợi như vốn dĩ.
“Trông trưởng phòng có vẻ hạnh phúc, thật mừng quá.”
Sau vai diễn “người con được yêu thương”, lần này là “người vợ được yêu thương” chăng? Suốt buổi liên hoan, tôi phải nghe những lời chúc mừng và trầm trồ đan xen không ngớt. Khi ai đó hỏi rằng Kwon I Do đối xử với tôi thế nào, tôi chỉ biết cười, dường như mọi lời diễn tả đều trở nên thừa thãi.
Và đến khi buổi tiệc kết thúc, tôi quay về căn nhà của Kwon I Do. Vừa bước vào cửa, một tiếng thở dài vô cớ đã chực thoát ra nơi ngực. Căn nhà rộng lớn, trần nhà cao vút, thậm chí còn vượt xa nhà bố mẹ đẻ về độ sang trọng lại làm tôi có cảm giác nghẹt thở.
“……”
Vì sao lại thấy thế này? Cũng chẳng phải mới mẻ gì chuyện không có ai chào đón tôi khi trở về nhà. Điều ấy vẫn thế từ bé đến giờ. Chỉ có hoàn cảnh thay đổi, còn sự cô độc thì chưa từng khác đi.
Tôi lặng lẽ bước lên tầng ba, hướng về căn phòng nằm sâu trong góc. Mai vẫn phải đi làm nên tôi cần ngủ sớm. Thuốc ngủ… chắc hôm nay ba viên là đủ.
Hành lang vắng lặng bỗng trở nên rộng đến lạnh lẽo. Khi mở cửa phòng, cổ tôi như bị một sợi dây vô hình siết nhẹ. Những ngày thế này sẽ còn kéo dài đến bao giờ? Tôi cố ép bản thân xua đi suy nghĩ đó.
***
Vài ngày trôi qua. Tôi vẫn tiếp tục guồng quay của công việc thường nhật, thi thoảng tranh thủ đi gặp Giáo sư Choi. Lý do là vì kỳ phát tình gần đây bỗng dưng trở nên bất thường, và nguyên nhân ông ấy đưa ra làm tôi chẳng biết nên cười hay nên khóc.
“Thi thoảng cũng có trường hợp như thế. Nếu đối phương có đặc tính vượt trội hoặc phản ứng pheromone ăn khớp hoàn hảo, chu kỳ sẽ bị kéo ngắn lại. Trường hợp của cậu, tôi nghĩ là do tương hợp pheromone thôi, không phải vì đặc điểm thể chất đâu.”
Tóm lại là, cơ thể tôi phản ứng như đã đánh dấu Kwon I Do chỉ vì tương hợp pheromone quá mức lý tưởng. Giáo sư nói đó là chuyện tốt trong quan hệ vợ chồng, còn tôi thì chỉ biết cười trừ, chẳng đáp nổi lời nào. Bởi nếu chu kỳ cứ rối loạn mãi, người chịu khổ sẽ chỉ là tôi.
Tôi nên hỏi chu kỳ của Kwon I Do chăng? Nhưng tiếc là tôi chẳng bao giờ có cơ hội thực sự để mở lời.
Ngoài thời gian ở công ty, tôi luôn thu mình trong phòng. Tôi tìm mọi cách tránh mặt Kwon I Do, nếu có nguy cơ trùng giờ ăn thì tôi sẽ chủ động né trước. Trong trường hợp không thể tránh được, tôi chỉ khẽ gật đầu chào rồi lại quay về phòng.
‘A, xin lỗi.’
Mọi hành động đều mang tính bản năng. Tôi cũng sống như vậy khi mới chuyển vào nhà họ Kwon. Mỗi lần làm gì làm cha anh ta không hài lòng, tôi đều phải cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ cẩn thận hơn.
May thay, thái độ của những người giúp việc cũng dần trở nên dịu lại theo thời gian. Là người phụ trách dọn phòng, đầu bếp chính và người làm vườn. Ba người họ là những người đầu tiên thay đổi.
‘Không có gì đâu. Đó là công việc của tôi mà.’
‘Cậu chủ không bao giờ nói đồ ăn ngon hay dở cả.’
‘Trời ơi, cậu cũng thích hoa à?’
Tôi đâu có làm gì nhiều. Chỉ đơn giản là chào hỏi khi chạm mặt, vậy mà thái độ họ trở nên thân thiện rõ rệt. Ai đó đã đặt một món đồ trang trí xinh xắn trong căn phòng vốn lạnh lẽo hay lặng lẽ hỏi tôi thích ăn món gì để chuẩn bị.
‘Cảm ơn vì đã quan tâm.’
Với tôi, đó là điều đáng biết ơn. Vào những ngày cuối tuần Kwon I Do phải đi làm, tôi sẽ ở nhà một mình với họ suốt cả ngày. Nếu họ cũng chẳng ưa gì tôi, chắc từng khoảnh khắc ấy sẽ nặng nề không chịu nổi.
Đúng như những lúc tôi phải đối mặt với Kwon I Do vậy.
“……”
“……”
Sáng đó, tôi xuống bếp chuẩn bị đi làm. Vốn dĩ giờ này anh ta đã ra khỏi nhà, nhưng tôi lại thấy anh ta đang ngồi ở bàn ăn và lặng lẽ dùng bữa. Vẻ ngoài chỉnh tề không chút sơ hở, như mọi lần tôi vô tình bắt gặp anh ta trước đây.
“……Tôi xin lỗi.”
Tôi khẽ cúi đầu, định quay đi. Ý nghĩ cùng ngồi ăn sáng với Kwon I Do chưa bao giờ xuất hiện trong đầu tôi. Tôi vốn không có thói quen ăn sáng, chỉ là gần đây vì đầu bếp cứ năn nỉ nên mới ăn đôi chút.
“Ngồi đi.”
Nhưng đúng lúc tôi quay lưng, một giọng nói thấp trầm khẽ gọi giữ tôi lại. Là Kwon I Do, vẫn tiếp tục ăn uống thật ung dung và lịch thiệp. Anh ta chẳng thèm nhìn về phía tôi, chỉ thốt ra lời ấy như một mệnh lệnh.
“Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.