Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 10
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: ttrang
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Sau khi Leia trở thành Hoàng hậu, tôi sẽ thực sự trở thành một kẻ thừa. Dù là hoàng tử nhưng cũng phải có kiến thức gì đó mới được ngồi vào chức vụ quan trọng chứ, ngoài việc biết đọc biết viết ra thì tôi còn làm được gì mà ở lại trong thành và chiếm một chức vụ quan trọng cơ chứ.
Nếu biết dùng ma pháp thì đã đành. Nhưng cơ thể này từ trước đến nay chưa từng cảm nhận được một chút ma lực nào.
Theo lời Marco, Carl Lindbergh nguyên bản cũng không biết dùng một chút ma pháp nào cả.
Tôi liếc nhìn Thái tử đang chìm trong suy tư. Anh ta khoanh tay, dùng ngón tay gõ nhẹ lên bắp tay, rồi lại nhìn thẳng vào mắt tôi như thể đang hỏi 'Thật đấy à?'.
Tôi gật đầu. Lẽ nào anh ta có thù oán gì nên muốn giữ mình lại trong thành để sai vặt sao? Hay anh ta nghĩ rằng tôi sẽ ra khỏi thành để mưu đồ chuyện gì khác?
Theo những gì tôi đã đọc và thấy cho đến nay, các anh em của Hoàng đế cũng đều lần lượt rời khỏi thành, thậm chí cả hoàng tộc Lindbergh sau khi kết hôn cũng ra ngoài thành để cai quản lãnh địa của riêng mình mà.
Thái tử nhìn khuôn mặt ngơ ngác của tôi rồi bắt đầu cười phá lên.
Tôi có một dự cảm chẳng lành. Và thường thì những dự cảm chẳng lành đều đúng. Thật không may.
Anh ta ban cho tôi một sự tử tế không mấy chào đón bằng một giọng điệu vô cùng trìu mến.
"Nếu cậu muốn, ta có thể chuẩn bị một nơi trong thành để cậu nướng bánh. Nếu cần thì nhất định phải nói nhé."
Thái tử cười khúc khích một hồi lâu rồi nói, khóe mắt còn đọng lại giọt lệ.
"Vâng, thì... cũng không cần phải làm đến mức đó đâu ạ."
Sướng thật đấy, cuộc đời của một kẻ ngậm thìa kim cương, à không, thìa ma tinh thạch. Thấy tôi trả lời một cách gượng gạo, Thái tử lại hỏi.
"Sao vậy, cuộc sống trong thành Heineken không làm cậu hài lòng sao?"
Tôi lắc đầu trước câu hỏi đột ngột.
Cứ mở mắt ra là có đủ ba bữa một ngày kèm cả đồ ăn nhẹ, các hầu gái thì vui vẻ và tốt bụng.
Marco cũng trở nên vui vẻ hơn hẳn, còn chú chó cưng thì được tự do chạy nhảy trong vườn. Không thể có cuộc sống nào tuyệt vời hơn thế này.
Trên hết, tôi thích được nhìn thấy em gái mình, người vốn chỉ ru rú trong phòng đọc sách mỗi ngày, giờ lại hoạt động ở bên ngoài.
Sở thích của Công chúa Leia có hơi khác so với các công chúa khác, tôi đã vài lần thấy em ấy đứng cùng hàng với các hiệp sĩ để cưỡi ngựa, bắn cung, và tập kiếm thuật.
Điều đáng kinh ngạc là Đế quốc, không giống như Lindbergh, dường như không giới hạn giới tính, tỷ lệ nữ hiệp sĩ chiếm gần một nửa. Leia trông thật ngầu khi cùng họ đổ mồ hôi trên sân tập.
"Tốt đến mức tôi cảm thấy vừa mừng vừa lo. Xin nhắc lại lần nữa, tôi rất cảm kích lòng tốt của ngài."
Khi tôi cúi đầu, Thái tử chống cằm và lặng lẽ nhìn tôi.
"Vẫn còn quá sớm để cảm ơn đấy."
"Dạ?"
Đôi mắt của Adrian khép hờ, rồi nhanh chóng ánh lên vẻ nghiêm túc.
"Hoàng tử, ta vẫn chưa quyết định sẽ giúp cậu hoàn toàn đâu."
"Gì ạ?"
Thái tử vươn tay ra và khép cái miệng đang há hốc như một kẻ ngốc của tôi lại. Sau đó, anh ta vắt chéo chân và nói.
"Sắp phải thực hiện đại sự rồi, chúng ta hãy quyết định nội dung của cuộc đàm phán thôi."
Nhân vật chính đúng là không hề đơn giản.
***
Bảo là đàm phán, nhưng Thái tử im lặng một lúc lâu.
Trong một nhà kính nơi bốn mùa cùng tồn tại, phải đến khi một con bướm bận rộn bay lượn một hồi lâu, Thái tử mới lên tiếng.
"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, cái giá để giúp Hoàng tử mà chỉ nhận được quyền khai thác ma tinh thạch thôi thì có vẻ hơi ít."
"Kể cả khi ma tinh thạch được chôn ở đó có độ tinh khiết 100% sao ạ?"
"...100%?"
Ơ, không phải, khoan đã.
"Khụm, ý tôi không phải vậy, ý tôi là độ tinh khiết rất cao. Hơn nữa, 60% trữ lượng của toàn lục địa đều nằm ở dãy núi Mochu mà."
Lần đầu tiên lạc vào thế giới tiểu thuyết, tôi đã nghĩ thật may mắn vì đây là thể loại kỳ ảo.
Dù không hay đọc tiểu thuyết lãng mạn nhưng kinh nghiệm đọc tiểu thuyết kỳ ảo của tôi khá dày dặn, nhờ đó tôi biết rõ ma tinh thạch quan trọng đến mức nào trong hầu hết các thế giới có tồn tại ma pháp.
Lindbergh, một đại quốc từng có quy mô ngang ngửa Đế quốc, đã dần thu hẹp lại sau một cuộc nội chiến kéo dài xoay quanh dãy núi Mochu khi số lượng pháp sư có dấu hiệu giảm dần.
Đó có lẽ là lý do lớn nhất khiến Lindbergh, một quốc gia chẳng có gì trong tay, lại có thái độ vênh váo như vậy, và tôi đã chắc chắn rằng nó sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc gặp gỡ của hai nhân vật chính.
Vậy mà nhân vật chính lại nói 'chỉ là' quyền khai thác ma tinh thạch.
Tôi nheo mắt lại rồi vội vàng nở một nụ cười gượng gạo.
Bên đang cần giúp đỡ là tôi, không cần phải chọc tức nhân vật chính ngay từ đầu.
"Thứ mà Hoàng tử Carl Lindbergh đã hứa với ta là quyền khai thác, chứ không phải ma tinh thạch đã được khai thác, đúng không? Cậu có biết phải tốn bao nhiêu công sức để khai thác và gia công ma tinh thạch không?"
A, đúng rồi. Tôi lại không nghĩ xa đến thế.
Thái tử từ từ dịch người về phía tôi.
"Thêm vào đó, khu rừng Mibari bao quanh dãy núi Mochu còn nổi tiếng là nơi sinh sống của ma vật. Cậu chắc chưa có dịp thấy, nhưng chúng vô cùng hung dữ. Chỉ việc xử lý chúng và cố gắng khai thác thôi đã là cả một vấn đề lớn. Dãy núi Mochu thực chất chỉ là một cái bánh vẽ nếu không có ma pháp."
"Cái, cái đó thì đúng là vậy, nhưng mà..."
Vốn liếng của tôi chỉ có bấy nhiêu thôi mà.
Khi lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này, chỗ dựa duy nhất của tôi chính là diễn biến của cuốn tiểu thuyết.
Adrian Heineken và Leia Lindbergh. Sai lầm của tôi là đã nghĩ rằng chỉ cần hai người họ gặp nhau thì sẽ tự động yêu nhau và Thái tử sẽ tự động ra tay giúp đỡ.
Thực ra, có lẽ vì quá chìm đắm trong suy nghĩ rằng mình đã lạc vào tiểu thuyết, nên tôi đã vô tình phớt lờ một sự thật rằng, đối với họ, đây chính là hiện thực.
Phía sau lưng tôi, những bông hoa hướng dương đang vào mùa kết hạt, còn phía sau lưng Thái tử, tuyết đang nhẹ nhàng rơi trên những cành cây khẳng khiu.
Đó là một khung cảnh khá hợp với Thái tử, người đang ngồi đó trong một bộ trang phục đơn giản với chiếc áo sơ mi trắng như tuyết và cầu vai thêu hoa văn hoa hồng đen.
"Tôi phải làm gì thì ngài mới giúp ạ?"
Dù anh ta muốn gì, tôi cũng phải làm.
Nếu bây giờ Heineken mà rút lui thì không nói đến tôi, Lindbergh sẽ ra sao đây.
Khi tôi nhắm chặt mắt rồi mở ra, Thái tử đang có một biểu cảm kỳ lạ.
"Ta đã muốn hỏi từ trước rồi, lý do hoàng tử làm đến mức này là gì?"
"Dạ?"
"Lý do mà Hoàng tử từ bỏ những thứ mình được hưởng ở Lindbergh để cố tình đến Heineken có thật sự là vì tương lai của Lindbergh không? Nếu cậu nói rằng cậu làm vậy vì cuộc sống ở Lindbergh quá ngột ngạt, thì dù không cần đến ma tinh thạch của dãy núi Mochu, chúng ta vẫn sẽ đứng ra bảo hộ cho hai người."
Thái tử dừng lại một nhịp như thể đang thăm dò tôi, rồi nói tiếp.
"Thật ra, ta nghĩ cậu đang che giấu lý do thực sự."
Tôi không phải là không hiểu sự nghi ngờ của Thái tử.
Nếu là tôi, tôi cũng sẽ phì cười và phớt lờ một gã hoàng tử sống như thằng bỏ đi, không biết trời đất là gì cho đến tận năm 20 tuổi, giờ lại đột nhiên đòi cứu giúp người dân.
Tuy nhiên, nhân vật chính chính nghĩa của chúng ta đã sẵn lòng ra tay.
Để anh và em gái tôi thành đôi, để cứu sống cả tôi, và nhân tiện, cứu giúp những người dân đáng thương của Lindbergh.
Như lời Thái tử nói, thứ duy nhất tôi có thể đưa ra lúc này là quyền khai thác, ngoài ra tôi cũng không biết gì hơn.
Tôi nhớ lại rất nhiều điều đã điều tra được trong nửa năm qua. Trong số đó, còn thứ gì tôi có thể đưa ra cho Thái tử nữa không.
Thực ra, điều hiện lên trong đầu tôi không phải là nên đặt cái gì lên bàn đàm phán, mà là tại sao tôi lại bày ra chuyện này.
Khi tôi chớp mắt, Thái tử lặng lẽ nhìn tôi.
"Ở Lindbergh, khi ví von một hành động ngu ngốc, người ta nói là buộc ngựa ở ngoài."
Trước lời nói như tiếng thở dài của tôi, thái tử lộ vẻ không hiểu.
"Cách nói đó xuất hiện là vì những người thiếu ăn đã bắt cả những con ngựa bị buộc ở ngoài để ăn thịt. Những người dân trong lãnh địa phải chịu đựng lao động nặng nhọc cả ngày, nhưng khi trở về chỉ nhận được một nắm lúa mì, một nhúm muối."
Lúc này, Thái tử dường như đã hiểu ra điều tôi định nói và sửa lại tư thế ngồi.
Dù tôi không biết diễn biến của cuốn tiểu thuyết này, không biết tình hình của Lindbergh sẽ thay đổi khi nào và như thế nào, nhưng trong suốt thời gian sống trong thân xác của Carl Lindbergh, có một điều duy nhất tôi muốn thay đổi, đó chính là nó.
"Y tế, dược học, tất cả đều nằm trong tay giới cầm quyền. Vì vậy, những phương pháp dân gian vô lý thịnh hành, khiến những căn bệnh rất nhỏ trở nên trầm trọng đến mức không thể cứu vãn. Trong thành Lindbergh, mỗi ngày tiêu thụ hàng chục viên ma tinh thạch, nhưng một mảnh vụn cũng không đến tay họ."
Càng nói, đầu ngón tay tôi càng lạnh đi. Những mảnh ký ức quá khứ lần lượt ùa về.
Sau khi bố mẹ qua đời lúc tôi còn chưa tốt nghiệp cấp hai, tôi và Jae-young đã sống lang thang qua nhà họ hàng.
Cả bố và mẹ đều không có nhiều anh em, nên cuộc sống đã rất khó khăn, nhưng may mắn là chú tôi đã đứng ra nhận nuôi hai anh em, nên suốt thời gian đi học của Jae-young, chúng tôi đều ở đó.
Khi Jae-young học cấp hai, tôi đã là người của xã hội, tôi làm bất cứ việc gì có thể và chắt chiu từng đồng.
Tôi có thể chịu đựng được sự coi thường và định kiến của xã hội là vì muốn giữ lại ngôi nhà của bố mẹ, di sản duy nhất, và để được đoàn tụ với Jae-young.
Sau khi biết chú đã cuỗm sạch tất cả, tôi và Jae-young đã sống cùng nhau trong một căn nhà tập thể mà mùa hè thì mưa dột mốc meo, mùa đông thì sương giá đóng trên cửa sổ vì gió lùa.
Dù vậy, chỉ riêng việc có thể sống cùng nhau mà không cần sự giúp đỡ của ai khác đã là điều may mắn lắm rồi, và đứa em nhỏ đã âm thầm chịu đựng rất giỏi.
Cứ như vậy, khi Jae-young vào đại học, cuối cùng chúng tôi cũng thoát khỏi căn phòng dưới tầng hầm đáng ghét đó và bước lên mặt đất.
Thành thật mà nói, đó là một câu chuyện phổ biến. Dù vất vả, nhưng đó là một góc khuất trong cuộc đời mà ai cũng có.
Phía trong mí mắt tôi nóng hổi. Sống mũi cũng cay cay. Không được mặc đẹp, không được ăn ngon. Những ngày tháng sống trong sự dè chừng, dò xét ùa về.
Lý do duy nhất khiến tôi không từ bỏ cuộc sống là niềm hy vọng sẽ làm cho đứa em nhỏ, người chỉ biết trông cậy vào một mình tôi, được hạnh phúc.
"...Không thể có được kỳ vọng rằng, dù bây giờ nghèo khó nhưng một ngày nào đó sẽ khá hơn. Vì mọi quyền lực đều tập trung ở tầng lớp trên, và những người ở trên đã quên cả việc nhìn xuống dưới."
Mọi chuyện đã có thể tốt hơn, nhưng cả hai chúng tôi đều đoản mệnh. Chỉ vì tôi đã kết thúc cuộc đời trong nghèo khó, không có nghĩa là người khác cũng phải sống như vậy.
Người dân Lindbergh không đáng phải sống như thế. Ít nhất là trong thời gian tôi còn là Carl Lindbergh.
Những đốm loang lổ xuất hiện trên quần tôi.
Khi nhận ra mình đang khóc một mình tự lúc nào, toàn thân tôi đỏ bừng vì bối rối.
"A, cái, cái này."
Nếu bây giờ mà khóc thì không khí sẽ trở nên kỳ quặc lắm đây.
Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ xem có nên vịn vào sống mũi cay xè và viện cớ bị dị ứng phấn hoa hay không, thái tử đã đưa cho tôi một chiếc khăn tay.
"Carl Lindbergh."
Anh ta lặng lẽ gọi tên tôi.
"Ta không ngờ một người như cậu, một bông hoa trong nhà kính, lại có thể đồng cảm sâu sắc với sự nghèo khó của người dân đến vậy. Có rất nhiều điều ta muốn hỏi, nhưng hôm nay đến đây thôi."
Anh ta trông cứng đờ như một người đang tức giận, nhưng bàn tay lau nước mắt cho tôi lại mềm mại như bánh castella.
"...Vậy bây giờ ngài sẽ giúp tôi vô điều kiện sao?"
Tôi vừa sụt sịt mũi vừa hỏi, anh ta bật cười khẩy.
"Không."
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.