Chương 9
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Thái tử nhấp một ngụm trà đã nguội bớt và mời cả vị hoàng tử. Hoàng tử uống cạn ly trà mà không hề thở dài. Trong khoảnh khắc, Adrian đã nghĩ rằng mình muốn nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cậu.
20 tuổi. Ở ranh giới giữa một đứa trẻ và một người lớn, vị thái tử chỉ mới lớn xác này đã không thể che giấu trái tim xao động của mình kể từ khi hoàng tử Carl đến tòa thành này.
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
***
"Đó là gì vậy?"
Marco quay trở lại phòng, tay ôm một thứ gì đó. Từ trong chiếc túi giấy dày tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào và bùi béo, khiến bụng tôi réo lên dù vừa mới ăn xong. Với nụ cười rạng rỡ trên môi, Marco tự hào mở chiếc túi ra.
"Các chị hầu gái đã cho thần ạ."
Ngay cả tiếng sột soạt cũng nghe thật ngon lành. Dù chẳng biết đó là gì.
"Lúc thần đang cho Eizabeth đi dạo, mấy chị hầu gái đã ùa đến hỏi thần bao nhiêu tuổi, đã ăn cơm chưa, rồi cho thần bánh kẹo ạ."
Đây là lần đầu tiên Marco nhận được sự tử tế từ người khác ngoài hoàng tử, cậu ấy không giấu được niềm vui sướng, hai má ửng hồng.
"Woa, đỉnh thật. Đây là bánh Sangtu mà!"
(Bánh Sangtu: một loại bánh quy truyền thống của Hàn Quốc)
Thứ chứa đầy trong túi là một món mà tôi biết. Một loại bánh được làm bằng cách trộn bột hạnh nhân với lòng đỏ trứng và sữa, nặn thành hình hạt dẻ rồi nướng lên. Tôi nuốt nước bọt ừng ực trước những chiếc bánh quy mềm mại có màu nâu nhạt. Dù là của Marco, tay tôi vẫn tự động vươn tới, chộp lấy một chiếc và cắn một miếng, vị ngọt của nhân đậu lan tỏa trong miệng.
"Chà, làm khéo thật đấy."
Tôi chẳng thèm để ý đến tiếng Marco gọi "Hoàng tử?", cứ thế nhét liên tiếp ba cái vào miệng khiến cổ họng nghẹn lại. Dù vậy, tâm trạng tôi vẫn rất tốt. Đây là món tôi thường ăn khi còn nhỏ, không ngờ lại gặp được ở đây.
"Sao Hoàng tử lại biết loại bánh này ạ? Tôi nghe nói đây là một loại bánh truyền thống của Heneken. Thường dân hay ăn lắm ạ."
Tôi vừa vỗ ngực bôm bốp để nuốt trôi chiếc bánh, vừa nói lảng đi.
"À, hình như hồi nhỏ ta đã ăn rất nhiều rồi. Chắc ta nhầm thôi. Vị hơi khác một chút."
May mắn thay, Marco hiền lành và trung thành chỉ cười cho qua, nghĩ rằng nếu hoàng tử đã nói vậy thì chắc là vậy.
"Thần lần đầu tiên được ăn món này đấy ạ."
Khuôn mặt ngây ngất như thể đang nhìn thấy vàng của cậu bé rõ ràng đã chuyển sang kinh ngạc ngay khi cho chiếc bánh vào miệng.
"Mềm quá ạ. Lại còn bùi và ngọt nữa. Thần thích món này hơn cả những chiếc bánh quy mà thỉnh thoảng Hoàng tử cho."
"Ta cũng vậy. Ngon thật sự."
Marco và tôi ngồi ngay tại chỗ, người đưa kẻ nhận, xử lý gọn gàng một túi bánh.
"Chị gái cho thần cái này còn nhìn thần rồi hỏi sao gầy thế, chắc đã vất vả nhiều rồi. Nên thần đã nói rằng ở bên cạnh hoàng tử là hạnh phúc nhất rồi ạ."
Nhìn Marco vừa vỗ bụng vừa cười, tôi thấy thương cậu ấy quá nên đã đột ngột ôm chầm lấy cậu.
"Hự, thưa, thưa hoàng tử. Sao đột nhiên lại!"
Marco thở hổn hển như sắp hết hơi. Mặc kệ cậu ấy, tôi thấy thương Macro chết đi được. Một phần là vì tôi thấy hình ảnh của mình lúc nhỏ trong cậu, một phần là vì lòng trắc ẩn của con người.
"Marco, ta sẽ đền đáp lại cho cậu và Leia tất cả những gì ta đã sai trước đây."
"Cho, cho đến bây giờ, thần vẫn-"
Tôi đưa ngón trỏ lên môi Marco, người đang lí nhí nói rằng mình đã rất hạnh phúc.
"Cậu đang nghĩ sai rồi. Đánh đập hay bắt nạt ai đó một cách vô cớ rồi chỉ nói miệng rằng cậu là nhất, đó không phải là tình bạn hay tình yêu đích thực đâu. Từ bây giờ, cậu sẽ học điều đó ở đây. Hiểu chưa?"
Marco im lặng gật đầu. Nói mới nhớ, đùi tôi thấy trống trải quá. Elizabeth ấm áp và mềm mại mà tôi vẫn ôm mỗi ngày đã biến đâu mất.
"À mà, Elizabeth đâu rồi?"
"A! Trong lúc thần nói chuyện với các chị hầu gái, nó đã phát hiện ra thái tử điện hạ và chạy tới đó..."
Cái gì? Khu vườn khá rộng đấy, liệu có ổn không?
Elizabeth, con chó mà cả thế giới của nó chỉ là căn phòng của hoàng tử Carl từ khi sinh ra, cứ mỗi lần ra ngoài đi dạo ở đây là lại biệt tăm. Dù vậy, vì luôn có Marco hoặc tôi đi cùng nên vẫn ổn.
"Ngài đừng lo. Elizabeth cũng thích hoàng tử nhiều như thần vậy, nên dù có chuyện gì xảy ra, nó cũng sẽ trở về..."
Nói được nửa chừng, mặt Marco bỗng trắng bệch. Trong lúc tôi còn đang ngạc nhiên trước vẻ mặt như thể vừa gặp ma của cậu ấy, một búi lông màu nâu đã vụt qua giữa chúng tôi, và giọng nói lạnh như băng của thái tử cũng bay tới.
"Ta thật không thể ngờ hai người lại có mối quan hệ như vậy đấy."
***
Đúng là một đất nước giàu có thì có khác. Từ những hiệp sĩ mặc quân phục chỉnh tề với tay áo sạch sẽ trong một bầu không khí thoải mái, cho đến những người hầu gái làm việc vặt với váy áo không một nếp nhăn.
Nửa năm sau khi xuyên không, một tuần sau khi đến đất nước của nhân vật chính. Chỉ trong một tuần, tôi đã cảm nhận được sự khác biệt về mức sống và phải nghiêng mình thán phục ý đồ đầy thiên vị của tác giả.
"Trà không hợp khẩu vị của cậu sao?"
Người đàn ông ngồi đối diện đột nhiên hỏi tôi, khi tôi đang chìm trong suy tưởng.
"Không ạ. Rất ngon. Chắc là do không khí ở đây tốt quá."
'Hay là vì nhan sắc của nam chính quá đỉnh?' tôi thầm cười "hì hì" trong bụng. Cái khuôn mặt mà Jeon Jae-young ngày nào cũng ca tụng. Tuy tôi đã cằn nhằn rằng khuôn mặt không phải là tất cả, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vị đang ở trước mặt, tôi nhận ra khuôn mặt đúng là quan trọng thật.
Sống mũi cao thẳng, vầng trán nhô lên đẹp đẽ, đôi mắt màu xanh lục và cả lúm đồng tiền chỉ xuất hiện ở một bên má. Một khuôn mặt không có lấy một khuyết điểm. Thêm vào đó là biểu cảm cười bí hiểm dường như là thương hiệu độc quyền, quả đúng là một gương mặt auto-pass vòng ra mắt gia đình.
Tôi vừa nhấp trà vừa liếc nhìn Thái tử. Nếu Jeon Jae-young mà lọt vào cuốn tiểu thuyết này, chắc em ấy đã phát điên lên rồi. Chắc sẽ vừa la hét 'Đúng là bias của mình, thật hoàn hảo!' vừa chạy loạn lên.
Mà đâu chỉ có mỗi khuôn mặt? Bờ vai rộng, lồng ngực vạm vỡ, và cả cặp đùi săn chắc. Từ xưa, lồng ngực và đùi đã là biểu tượng của sức mạnh.
Dù tôi đã trở thành một nhân vật phản diện yếu ớt, xanh xao, nhưng sau khi ghép đôi thành công cho Leia và Thái tử, tôi dự định sẽ nghiêm túc tập thể dục. Cứ mỗi lần hít đất được mười cái là lại nằm liệt giường cả tiếng đồng hồ, đến mức tôi bắt đầu thấy nhớ bản thân mình ngày xưa, một người tuy có khuôn mặt bình thường nhưng lại sở hữu cánh tay rắn chắc và làn da rám nắng nhờ nhiều năm lao động chân tay.
Rồi tôi sẽ học thêm kỹ năng, học thêm những thứ khác nữa. Tiết kiệm tiền để đi du lịch. Đi lùng sục các quán ăn ngon. Nghĩ đến kiếp trước chỉ biết sống chết vì cô em gái, hay cuộc sống ở Lindbergh chẳng khác nào nhà tù không song sắt, vai tôi bất giác run lên.
"Cậu đang suy nghĩ gì vậy? Đến mức chảy cả nước miếng bên mép kìa."
Thái tử mỉm cười uể oải.
"Chỉ là... nghĩ về một tương lai tràn đầy sức sống thôi ạ. Hạnh phúc từ đâu đến và sẽ đi về đâu, những chuyện như thế."
Đó là một biểu cảm khiến người khác bất giác muốn cười theo, nên tôi cũng cười toe toét. Thấy tôi cười theo, Thái tử đang cười bỗng ho khan một tiếng.
"Khụ, hạnh phúc của Hoàng tử là gì?"
Hạnh phúc ư? Nhiều lắm chứ.
Chỉ cần anh và em gái tôi có một cái kết hạnh phúc một cách suôn sẻ, thì hạnh phúc của tôi cũng sẽ tự khắc tìm đến thôi.
"Thử nói xem nào. Ta rất tò mò. Vì biết đâu tương lai của Hoàng tử cũng chính là tương lai của ta."
Người ngạc nhiên trước câu hỏi của thái tử lại chính là tôi. Lẽ nào anh ta định làm anh rể của mình ngay từ bây giờ sao?
Ra là vậy, ra là vậy. Tỏ vẻ không quan tâm nhưng rõ ràng là đã để tâm đến Leia rồi.
Mà đúng là trong tuần vừa qua. Thái tử đã viện đủ thứ cớ để đến tòa ngoại thành nơi chúng tôi đang ở. Có lúc thì ngồi uống trà như hôm nay, nhưng cũng có lúc lại cùng chạy bộ với chúng tôi vào buổi sáng.
Nếu có một điều khiến tôi bận lòng, thì đó là khi vận động hay huấn luyện, anh ta thường ở bên cạnh Leia, trong khi lại mời tôi dùng trà hoặc ăn cơm. Chắc trong mắt Thái tử, tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thôi sao?
Dù sao đi nữa, việc thường xuyên gặp mặt để xây dựng tình cảm là rất quan trọng.
Ngay cả tôi đây, vì cứ liên tục chạm mặt nên cũng đã nảy sinh tình cảm, thời gian trò chuyện cùng Thái tử cũng dần trở nên vui vẻ hơn.
Việc tiếp cận tôi trước thay vì gặp mặt trực tiếp Công chúa Leia, biết đâu lại là chiến lược muốn bắn ngựa trước khi hạ tướng đây.
"Ta hỏi hạnh phúc của Hoàng tử là gì cơ mà?"
"Tôi thì... chỉ cần vừa làm công việc mình thích, vừa kiếm đủ ăn, thỉnh thoảng nghe tin em gái sống hạnh phúc rồi gặp nhau ăn tối. Những điều như vậy chính là hạnh phúc rồi ạ."
Tôi cẩn thận bày tỏ mong muốn được sống một cuộc sống giản dị, quên đi những ngày tháng xa hoa dù tình cờ trở thành hoàng tử.
Sẽ là nói dối nếu bảo tôi không có chút hứng thú nào với của cải, quyền lực hay danh vọng, nhưng hơn hết thảy, tôi muốn từ bỏ vai trò hoàng tử không phù hợp với năng khiếu của mình.
Dần dần thoát khỏi sự chú ý của mọi người, và đến khi không còn ai bận tâm xem tôi làm trò gì nữa, tôi sẽ dang rộng đôi cánh và bay đi.
Thấy tôi lim dim đôi mắt một cách sâu lắng, Thái tử nghiêng đầu.
"Công việc mà cậu thích là gì?"
"Chà. Vì tôi thích ăn uống, nên nếu có thể nướng bánh thì cũng tốt."
Nghe tôi nói, lần này Thái tử phá lên cười "Ha ha".
"Nướng bánh ư? Cậu? Ta thật không ngờ một Hoàng tử lại có tính cách thú vị như vậy."
Mặt tôi bỗng dưng nóng bừng. Hoàng tử thì không được nướng bánh à?
Đất nước này dù gì cũng sắp sụp đổ rồi, và tôi dự định sẽ phá hủy nó một cách triệt để rồi vực dậy. Đến lúc đó, người dân sẽ quên đi gã hoàng tử ăn chơi trác táng của một hoàng tộc chỉ biết đến bạo chính mà thôi.
Trong lúc Adrian và Leia yêu đương mặn nồng, tôi sẽ chăm chỉ học hành, tích góp vốn liếng, để rồi đến khi câu chuyện kết thúc, tôi sẽ trở thành một nhân vật cỡ "Ông chú tiệm bánh trong xóm 1". Còn phải lo dựng vợ gả chồng cho Marco và Elizabeth nữa, nhiều việc phải làm lắm.
Mọi sự trên đời không phải lúc nào cũng theo ý mình, nhưng phải mơ lớn thì mới đạt được kết quả hài lòng dù chỉ là một nửa. Đó là trí tuệ của Jeon Woo-young, người đã sống một cuộc đời không mấy dễ dàng suốt 27 năm.
Tuy nhiên, nhân vật chính của chúng ta có vẻ không mấy hài lòng.
Nhận ra tôi đang nói rất nghiêm túc, anh ta ngừng cười.
Anh ta cau mày lại rồi thở dài một tiếng "Hầy".
"Hoàng tử, lẽ nào cậu đang mơ một giấc mơ vô lý là sẽ ra khỏi thành và sống như một thường dân đấy chứ?"
"Tại sao nó lại vô lý ạ?"
Lại mình tôi thấy kỳ lạ à?
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.