Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 13
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Belfry lật qua chồng tài liệu rồi đưa cho Thái tử.
“Sau khi ngã ngựa nửa năm trước, Hoàng tử đã không tham dự tất cả các yến tiệc ngoại trừ ba lần, thậm chí yến tiệc cuối cùng ngài ta tham dự là ngày công bố hôn ước của Công chúa. Ngài ta đã có một hành động táo bạo là phá vỡ hôn ước của Công chúa bằng một hành vi đáng xấu hổ là nằm lăn ra sàn, rồi gửi thư đến Heineken nhân lúc Đại thương đoàn Balvenie đi qua.”
Đôi mắt xanh của Thái tử lóe lên một cách đáng sợ. Đồng thời, mùi hương từ viên ngọc trong tay ngài ta tỏa ra nồng nặc. Dĩ nhiên là Belfry không thể ngửi thấy.
Cặp mày của Belfry lại nhăn lại vì Adrian đột nhiên đứng bật dậy.
"Ngài đi đâu vậy ạ?"
"Đi gặp Hoàng tử."
Phớt lờ lời cằn nhằn của Belfry sau lưng, Adrian đi ra ngoài và hướng thẳng đến tòa ngoại thành.
***
<Văn phòng phẩm là cái gì.>
<Cái đó mà cũng không biết à? Phiếu quà tặng văn hóa đó.>
<Để làm gì, mua sách à?>
<Sách thì cũng là sách thôi.>
<Sách gì?>
<A, anh không cần biết đâu!>
<Đừng có nói là không cần biết, nói ngay cho anh.>
Nói cho anh biết Carl Lindbergh chết vì cái gì, nếu Leia Lindbergh không phải nữ chính thì ai mới là đối tượng thực sự của Thái tử đi!
Tôi gào lên, nhưng Jeon Jae Young trong mơ chỉ im lặng mỉm cười.
Sau đó, em ấy bỗng dúi vào tay tôi một đống hạt dẻ và táo tàu. Tôi ngơ ngác nhận lấy và đứng chết trân, thì Jae Young đã biến mất tự lúc nào và Marco xuất hiện.
“Hoàng tử! Ngài tham lam quá đấy. Quần áo sẽ bẩn mất, đưa cho thần nào.”
Rồi cậu ấy lấy sạch đi, chỉ để lại một hạt dẻ, một quả táo tàu. Dù vậy, tôi vẫn thấy tiếc nuối làm sao khi những quả nặng trĩu trong lòng biến mất.
Vừa tỉnh giấc, tôi đã tự vả vào hai má mình.
"Ôi trời, sao em lại toát mồ hôi lạnh thế này."
Người phụ nữ đang ngồi đối diện, duyên dáng nâng tách trà lên, đưa cho tôi một chiếc khăn tay.
Chiếc khăn tay có mùi thơm dễ chịu.
Cơn ác mộng quá đáng sợ khiến tôi không thể ngủ tiếp được.
Cảm giác của những hạt dẻ và quả táo tàu to bằng nắm tay dường như vẫn còn lưu lại, nên tôi vô thức chùi tay vào quần.
Cuối cùng, tôi đã tìm đến người duy nhất có thể giãi bày và nhờ giúp đỡ.
"Chỉ là, em vừa gặp ác mộng thôi."
May mắn là Leia không hỏi đó là giấc mơ gì.
"Chắc là do đột nhiên phải làm những việc chưa từng làm nên thấy mệt mỏi thôi."
Nói rồi, chị ấy chỉ đẩy một miếng bánh pound đã nguội bớt về phía tôi.
"Thái tử thường xuyên tìm em à?"
"Phụt, khụ, khụ."
Vì Leia đột nhiên nhắc đến Adrian, miếng bánh pound mắc nghẹn trong cổ họng tôi.
Leia tặc lưỡi rồi tự tay rót đầy nước vào ly cho tôi.
"Chị… Hôm qua em đã nghe một chuyện kỳ lạ từ Thái tử."
"Chuyện gì?"
Aizz, định tự mình nói ra mà môi tôi cứ mấp máy mãi không thành lời.
Nửa năm qua tôi đã chạy đến đây với niềm tin chắc chắn rằng Leia là nữ chính.
Đó là lúc tôi đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, chân tay bị trói buộc và không thể tìm ra cách nào để lôi kéo Heineken vào cuộc.
Một thằng còn chưa thi tốt nghiệp như tôi mà bắt phải vận dụng đầu óc, ngày nào cũng như bị chuột rút.
Người ta nói trời sập vẫn có lối thoát.
Lối thoát đó chính là lợi dụng Đại thương đoàn đi qua cổng dịch chuyển ma pháp từ Heineken.
Chủ của thương đoàn, nơi giao dịch ma tinh thạch khắc sẵn công thức và các mặt hàng xa xỉ ba bốn lần một năm, chính là Đại công tước Balvenie, người vẫn mang họ của hoàng tộc Heineken.
Dĩ nhiên là vị Đại công tước đó không trực tiếp đánh xe đến.
Tôi quyết định tin vào vị phó quan trung thành của ông ta.
Tôi đã lấy cớ xử lý bức tượng mỹ nam trần trụi đến đáng xấu hổ trong phòng Hoàng tử và thay bằng thứ khác để kéo vị phó quan vào tận phòng, và trong lúc đó, Marco nhanh tay đã nhét thư vào tay áo.
Dù tim tôi căng thẳng như muốn nổ tung, nhưng vì đám quý tộc và hoàng tộc đều dồn hết sự chú ý vào những món hàng họ mang đến, nên việc đó cũng không quá khó khăn.
Khi thương đoàn rời đi và Thái tử của Heineken đến đón chúng tôi chỉ hai ngày sau đó, tôi đã thực sự nghĩ rằng nữ thần may mắn đang ban phước cho hai nhân vật chính.
Bây giờ chỉ cần hai nhân vật chính tự yêu đương mặn nồng với nhau là được.
"Hôm qua, sao? Đừng có ấp úng nữa, nói nhanh xem nào."
Leia thúc giục tôi đang chìm trong suy nghĩ.
"Thì, thì là, ngài ấy nói muốn có người kế vị từ em."
Tôi ngập ngừng nói, công chúa nhíu mày lại.
"Thái tử Adrian, không ngờ lại là người như vậy."
"Là đùa, phải không chị?"
Tôi nhìn Leia với một tia hy vọng, nhưng chị ấy vẫn nhíu mày và tặc lưỡi một cái.
"Với một đứa trẻ còn chưa đến kỳ phát tình đầu tiên mà lại đưa ra một lời cầu hôn cổ hủ như vậy. Dù là đùa cũng thật thiếu thành ý. Dù sao đi nữa, việc cưới một hoàng tử của cả một quốc gia làm phi tần cũng cần phải tuân theo pháp độ và lễ nghi chứ. Tốt nhất là em nên từ chối đi."
Mắt Leia bừng bừng lửa giận vì cho rằng dù có coi thường người khác cũng phải có chừng mực, khiến tôi cũng bị cuốn theo.
"Nhưng em đang ở thế phải nhờ vả nên hơi khó từ chối."
A, không phải chuyện này.
"Vấn đề không phải ở đó, mà vấn đề là em về mặt sinh học là một người đàn ông."
Tôi nói thêm, Leia nhìn tôi như thể tôi là người ngoài hành tinh.
"Em về mặt sinh học là đàn ông, nhưng đồng thời cũng là một Omega về mặt sinh học mà. Kỳ phát tình có hơi muộn, nhưng em cũng đã ngửi thấy mùi hương Alpha sôi sục của Thái tử rồi chứ?"
"Mùi hương Alpha."
Lẽ nào là cái mùi tỏa ra mỗi khi Thái tử xuất hiện sao.
"Chị nghe nói chỉ cần một Alpha mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh thường xuyên, ngay cả Beta cũng có thể trở thành Omega. Tại sao người anh em nuôi của ngài ta là Belfry vẫn còn là Beta mới là một câu hỏi đấy."
"Ngửi thấy mùi đó thì sẽ biến thành phụ nữ sao?"
Tôi cứ nghĩ đó chỉ là một mùi hương dễ chịu.
"Em, lẽ nào."
Thấy tôi cứng họng, cằm run lên bần bật, Leia giật mình lấy tay che miệng.
"Em nói trí nhớ của mình lúc nhớ lúc quên, lẽ nào em đã sống mà quên cả việc mình là một Omega sao?"
Déjà vu.
Trước mặt Leia, người đang nói một câu y hệt Marco, tôi cảm thấy hoàn toàn buông xuôi.
"...Làm ơn giải thích cho em Omega, Alpha, Beta là gì đi ạ."
Nếu không có lời giải thích, tôi không thể nào theo kịp những từ ngữ xa lạ và diễn biến bất ngờ của cuốn tiểu thuyết này.
"Trời đất ơi!"
Cùng với tiếng kêu của Leia, người hầu gái của em ấy, người hiếm khi tỏ ra lúng túng, đã đánh rơi cả chiếc kẹp gắp đường.
***
Adrian đang trên đường đến chỗ Hoàng tử thì đột ngột đổi hướng, rảo bước đến phòng làm việc của Hoàng đế.
Dù phần lớn thời gian anh đều hành động tùy hứng, nhưng anh cũng không thể tự ý tránh né mệnh lệnh của phụ hoàng, Hoàng đế Glen.
Phòng làm việc của Hoàng đế nằm ở vị trí trung tâm nhất trong tòa thành khổng lồ này.
Hai cột trụ hai bên đều là ma tinh thạch khổng lồ, trên đó khắc những công thức ma pháp từ thời cổ đại, không ai biết khi có nguy biến thì ma pháp nào sẽ được kích hoạt.
"Ồ, Adrian. Mau vào đi con."
Hoàng đế, đang nói chuyện với Công tước Hendrick gần bàn, chào đón Thái tử đang tiến lại. Dù là cha con, nhưng vì công việc của mỗi người mỗi khác và Hoàng đế lại quá bận rộn, nên họ khó có thể gặp nhau nếu không hẹn trước. Tuy nhiên, hai người họ không hề kèn cựa nhau như những Alpha khác.
Cũng phải thôi, vì mẹ của Adrian là Tereza và Glen đã khắc ấn từ khi còn rất nhỏ, và cho đến bây giờ vẫn quấn quýt trong một tình yêu nồng thắm. Vì vậy, con trai mình là Alpha cũng không thể nào cảm thấy như một đối thủ cạnh tranh được.
"Dạo này chẳng thấy tăm hơi đâu, chắc là vì Hoàng tử Carl nhỉ?"
Người cha trẻ tuổi tinh nghịch nháy mắt và vỗ nhẹ vào vai Adrian.
"Con vẫn chưa rõ, thưa Bệ hạ."
Thái tử làm một vẻ mặt khó đoán, nhưng Glen chỉ cười "Hừ hừ".
"Xem thằng nhóc này này. Ta cũng là lần đầu tiên được thấy dáng vẻ trưởng thành của cậu ấy, nhưng đã trở thành một người khác hẳn. Chuyện đã đến nước này, con cứ làm cho tốt vào."
Thái tử thấy ngượng, bèn ho "Khụm" rồi chuyển chủ đề.
"Hai vị đang làm gì vậy ạ?"
"Đang xác nhận tình hình của Lindbergh và bàn bạc kế hoạch tương lai."
Vị Công tước, người trông rất giống Belfry, chỉ vào tấm bản đồ trên bàn cho Adrian xem.
Nhìn qua, nó chỉ là một tấm bản đồ tỷ lệ một phần mười triệu, trông như một tấm bảng trong suốt.
Điểm cốt lõi của tấm bản đồ là nó ghi lại sự thay đổi của tình hình Lục địa theo thời gian thực. Vì việc nhập công thức vào một viên ma tinh thạch nhỏ hơn hạt gạo rất khó, nên người ta đã gia công tấm đế dưới bản đồ bằng một phiến ma tinh thạch mỏng như pha lê, rồi khắc công thức lên đó, mất tổng cộng hai năm để hoàn thành.
Khi các gián điệp của Heineken đóng ở các quốc gia gửi thông tin về, nó sẽ được thu thập. Chỉ những người mang dòng máu của Heineken mới có thể xem được những thông tin này.
Khi Thái tử di chuyển tay, một gián điệp đang làm lính gác ở Lindbergh đã gửi tin về rằng tư binh của Tể tướng đang từ từ di chuyển vào trong thành.
"Bây giờ mới hành động, Kitchener cũng chậm chạp quá rồi."
Hoàng tử đến Heineken mới được một tuần.
Các cuộc bạo động lẻ tẻ cũng đã nổ ra được một tuần.
Cuộc bạo động giả mà Thái tử tạo ra ban đầu để đưa hai anh em nhà Lindbergh ra ngoài đã sớm trở thành mồi lửa cho một cuộc bạo động thật sự.
Những nhóm nhỏ do những người trẻ tuổi làm trung tâm được thành lập ở khắp nơi, và khi tập hợp lại, họ cào vào tường thành của các quý tộc.
Quý tộc của Lindbergh ai cũng có tư binh, nhưng điều họ xem nhẹ là tư binh cũng là dân, và lính gác cũng là dân.
Những kẻ quý tộc dồn hết tài năng vào việc lười biếng chắc không thể ngờ có ngày mình lại phải sợ hãi chính con chó mình nuôi, nên dĩ nhiên là chỉ biết cuống cuồng đóng chặt cửa thành.
Hoàng đế vuốt cằm, hỏi Thái tử.
"Hoàng tử nghĩ sao?"
"Cậu ấy nói điều cậu ấy mong muốn là sự can thiệp chính trị của Heineken."
"Kể cả khi điều đó cho chúng ta cơ hội để thao túng Lindbergh một cách hợp pháp sao?"
"Vâng. Cậu ấy tin tưởng Heineken một cách kỳ lạ. Cậu ấy gọi hoàng tộc và quý tộc của Lindbergh là 'vũng nước tù đọng đã đến mức thối rữa'."
Nghe đến đoạn đó, sắc mặt của Công tước Hendrick và Hoàng đế Glen đều thay đổi.
"Đúng là lòng yêu nước vốn có cũng đến mức bị nhổ tận gốc rồi. Thế nên chúng ta mới đứng yên quan sát phải không."
Trước lời lẩm bẩm của Hoàng đế, Công tước Hendrick gật gù tỏ vẻ đồng tình.
"Ý cậu ấy là, dù sao đó cũng là một đất nước sắp sụp đổ."
Thái tử gật gù, nhớ lại lời hứa với Hoàng tử.
Lời hứa với Hoàng tử chỉ có hai điều.
Thứ nhất, nhận sự giúp đỡ của Hoàng tử để đóng ngọc tỷ lên văn kiện cho phép khai thác ma tinh thạch ở dãy núi Mochu và can thiệp chính trị.
Thứ hai, giảm thiểu sự hy sinh không cần thiết của thường dân, ngoại trừ hoàng tộc và quý tộc.
"Carl Lindbergh nói rằng cậu ấy sẽ để công chúa ở lại đây, còn bản thân sẽ vào Lindbergh để trộm ngọc tỷ. Cậu ấy dường như đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của ngọc tỷ. Có vẻ cậu ấy cũng biết lý do tại sao Kitchener dù coi thường hoàng tộc nhưng vẫn duy trì sự tồn tại của họ."
Tể tướng Kitchener muốn trở thành vua của Lindbergh.
Lý do ông ta không thể trở thành vua là vì vấn đề huyết thống, không thể phá vỡ luật bất thành văn đã tồn tại từ lâu.
Cũng phải thôi, vì ông ta là một Beta không có lấy một chút ma lực nào.
Hoàng tử dù không hiểu rõ mối tương quan đó, nhưng dường như đã đoán ra rằng việc Tể tướng Kitchener chờ đợi hoàng tộc trở nên hữu danh vô thực chắc chắn phải có lý do nào đó.
"Nhưng tại sao lại phải là tự mình đi trộm chứ ạ?"
Công tước ngạc nhiên nói.
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.