Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 15
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
"Người hầu, tiếp theo là đến chị gái sao?"
"Híc!"
Carl Lindbergh giật nảy mình như sắp nhảy dựng lên khỏi ghế.
Leia cau có hết mức, lườm Thái tử đang đứng trước cửa phòng.
"Ngài không thể tôn trọng sự riêng tư một chút sao."
"Thật không may, tất cả ở đây đều là đất của ta."
Thái tử cười khẩy, phớt lờ sự bất mãn của Leia.
"Và ta đã gõ cửa từ lúc nãy rồi. Dù cửa có mở, ta cũng chưa bước một bước nào vào phòng cả."
Thái tử nhìn Carl và nói thêm như một lời thanh minh với giọng hơi dỗi.
Carl lúc này mới vội vàng sửa lại tư thế, cúi đầu chào.
Dù bằng tuổi, nhưng đối phương rõ ràng là bề trên. Còn Leia thì vẫn ngồi yên.
"Điện hạ, sao ngài lại đến sớm vậy ạ."
"Phụ hoàng cho gọi nên ta vừa đến đó về. Ngài ấy đã giao toàn quyền cho ta trong việc này, nhưng dù sao kinh nghiệm còn non kém nên cần rất nhiều lời khuyên."
Thái tử sải bước đi vào.
Chân dài nên chỉ mất vài bước là đã đến bàn.
Anh định trải bản đồ lên bàn thì liếc thấy tờ ghi chú của Hoàng tử.
"Xem ra ở đây cũng vừa có một cuộc họp riêng nhỉ."
"Dạ, cũng không có gì quan trọng đâu ạ."
"Nội dung là gì vậy?"
"Thật sự không có gì quan trọng đâu ạ."
Đây là lần đầu tiên đối mặt với Thái tử sau khi chuyện quốc hôn được nhắc đến, Hoàng tử trở nên ngượng nghịu, vội vàng dọn dẹp giấy tờ và cười gượng.
Thái tử đáp lại bằng một nụ cười hiền lành quen thuộc và nói.
"Chúng ta sắp trở thành vị hôn phu của nhau rồi, sau này hãy hứa không có bí mật gì với nhau nhé. Ta có tính là phải biết mọi thứ về đối phương thì mới chịu được."
Thái tử tự nhiên ngồi xuống ghế cạnh Carl rồi nhẹ nhàng kéo cậu ngồi xuống.
Leia biết thái tử đã nhận ra thái độ khó xử của hoàng tử đối với mình.
"Công chúa cũng cần phải biết nên ta sẽ nói thẳng. Ta muốn kết hôn với Hoàng tử. Chắc hẳn công chúa cũng không lạ gì lý do.”
Thái tử từ từ giải phóng pheromone của mình.
"Nhưng ngài cũng phải cầu hôn cho đàng hoàng chứ."
Thấy anh ta dám khoe khoang mình là một Alpha vượt trội ngay trước mặt mình, Leia cũng giải phóng pheromone của cô.
Thái tử bật cười như thể thấy thật lố bịch rồi tăng lượng pheromone lên.
"Đây không phải là một cuộc hôn nhân đơn thuần, mà là một cuộc quốc hôn thắt chặt tình hữu nghị giữa hai nước. Heineken thích mọi thứ phải nhanh chóng và chính xác."
Thái tử vòng tay ra sau lưng Hoàng tử.
Dù không trực tiếp chạm vào da thịt nhưng Carl vẫn giật mình.
"Câu trả lời xin được giữ lại. Đứa trẻ nhà chúng tôi hơi chậm phát triển."
Leia từ phía đối diện vươn tay ra, nắm lấy tay em trai mình.
Trông họ như một cặp chị em vô cùng thân thiết và hòa thuận.
Thấy Carl hết nhìn bàn tay mình lại nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Leia rồi đỏ mặt như lúc nãy, Thái tử nhướng một bên mày.
Trông như một sự thất bại của Thái tử, người chưa được phép chạm vào da thịt.
Tuy nhiên, thay vì nghiêm mặt lại, Thái tử lại cười rạng rỡ hơn, thu hẹp khoảng cách với Carl Lindbergh xuống còn một gang tay và để đùi họ chạm vào nhau.
"Chắc là do ở Lindbergh đã không được quan tâm nhiều. Đừng lo. Từ bây giờ, Heineken chúng ta sẽ tự biết chăm sóc chu đáo."
Nói rồi, anh ta nhìn xuống Hoàng tử một cách đắm đuối.
Carl cố gắng tránh ánh mắt nhưng vì khuôn mặt của đối phương quá đẹp, cậu nhanh chóng bị hút hồn.
Leia nhếch môi trên.
Cô không thể chịu đựng được nữa vì cảm giác như anh ta đang công khai hỏi 'Các người đã làm gì mà để Hoàng tử ra nông nỗi này.'
"Này, điện hạ, Thái tử Adrian Heineken. Giải phóng pheromone mà chưa có sự đồng ý của đối phương là một hành vi cực kỳ bất lịch sự đấy."
Thái tử nhoài người về phía trước Leia và nói một lời xin lỗi qua loa:
"Thất lễ. Pheromone của tôi vốn rất mạnh."
Người duy nhất bối rối trước cuộc đối đầu bất ngờ này là Carl Lindbergh.
Thái tử đang lườm mái tóc của Carl mà lúc nãy chính Leia đã chạm vào.
Một ánh mắt thèm muốn đến chết đi được.
Leia thoáng nghĩ, liệu bây giờ có nên hủy hết mọi chuyện và đưa em trai bỏ trốn hay không.
***
"Tin vui là, hoàng gia Lindbergh có vẻ sẽ sớm yêu cầu Heineken gửi quân chi viện."
"Đúng như dự đoán."
Đó thực sự là một tin tức khiến người ta phải mở to mắt.
Mục tiêu chính là giả vờ hỗ trợ hoàng gia, rồi đánh úp tầng lớp nắm quyền và mở kho của họ.
Tôi khẽ giơ tay và trình bày ý kiến.
"Chuyện đã đến nước này, hay là để tôi dẫn đầu đội quân chi viện của Heineken."
Thay vì đi lén lút như một gián điệp, cứ đường đường chính chính đi vào rồi trộm ra ngoài sẽ tốt hơn.
"Ừm? Có ổn không? Có vẻ nguy hiểm đấy."
Thái tử hỏi hay là đợi sau khi mọi chuyện đã được dọn dẹp phần nào rồi hãy thâm nhập lại, nhưng tôi lắc đầu.
"Vị trí của ngọc tỷ thay đổi liên tục. Dù vậy thì nó cũng chỉ ở trong thành thôi. Nếu Kitchener nhận ra Heineken không đứng về phía hoàng gia Lindbergh, có khả năng ông ta sẽ mang ngọc tỷ đi ẩn náu. Nếu được, tôi muốn tìm và mang nó về khi nó vẫn còn ở trong thành."
Thái tử vẫn có vẻ không hài lòng, khoanh tay lại.
Chỉ một hành động không đáng kể cũng khiến tôi giật mình. Vì tôi thấy bắp tay sau rắn chắc của anh ta đang căng chặt dưới lớp áo sơ mi.
Woa, nếu bị cánh tay đó đè xuống, mình chắc chắn sẽ không thể chống cự được, tôi vừa nghĩ vừa nuốt nước bọt.
"Dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian. Kitchener chắc chắn sẽ bị bắt. Hay là chúng ta khắc một cái ngọc tỷ mới đi."
Trước lời đề nghị khắc ngọc tỷ mới của Thái tử, Leia lắc đầu.
"Tính hợp pháp của Heineken sẽ bị nghi ngờ. Vụ việc lần này phải diễn ra dưới hình thức Heineken nhận lời yêu cầu của Công chúa và Hoàng tử Lindbergh để giúp đỡ, rồi nhận lại cái giá tương xứng."
"Đúng vậy. Các nước láng giềng dù nhòm ngó như hổ rình mồi dãy núi Mochu nhưng vẫn đứng yên là vì Đế quốc vẫn đứng yên. Nếu Heineken bị coi là xâm lược vì tham lam ma tinh thạch, họ cũng sẽ nảy sinh lòng khác."
Nếu không cẩn thận, liên minh đã duy trì bấy lâu nay có thể sẽ bị phá vỡ.
Hàng chục quốc gia trên Lục địa được duy trì mà không có tranh chấp là nhờ sự cân bằng quyền lực giữa hai đế quốc, Heineken và Lindwire.
Tình hình vốn đã mong manh vì sự suy thoái của Lindbergh, nhưng Đế quốc Heineken đã giữ vững vai trò trung tâm.
Trong tình trạng này, nếu Heineken đột nhiên tấn công Lindbergh và chiếm luôn dãy núi Mochu, sự phản kháng của các nước láng giềng sẽ trở nên dữ dội và có thể gây ra những vấn đề khác.
"Đến cả Đế quốc mà cậu cũng lo lắng giúp, thật cảm động."
Thái tử khoanh tay và chìm vào suy nghĩ một lúc.
Việc biết được về ngọc tỷ thực sự là một cú ăn may.
Đó là sau khi tôi phát hiện ra những con dấu có chữ Hangeul được đóng trên các văn kiện chính thức của Lindbergh trong lúc lục lọi kho lưu trữ của Lindbergh để tìm manh mối về diễn biến của cuốn tiểu thuyết.
Các văn kiện từ Heineken gửi đến cũng được đóng con dấu y hệt, nhờ đó tôi biết được đó chính là ngọc tỷ.
Nghe nói nếu không có con dấu đó thì văn kiện sẽ không bao giờ được công nhận.
Trớ trêu thay, trên con dấu lại được khắc bằng chữ Hangeul dòng chữ: 'Bản sửa đổi cuối cùng đích thực, kẻ không mang dòng máu chính đáng mà chạm vào sẽ xuống địa ngục.'
Tôi đã tự hỏi không biết việc xuống địa ngục là thật hay chỉ là một lời dọa suông.
Nó được khắc bằng một phông chữ đẹp như kiểu thiết kế sản phẩm coi trọng bao bì hơn nội dung, nên nếu nhìn lướt qua thì cũng có vẻ hợp lý, nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, công thức ma pháp này cũng quá trực diện.
Nếu hiệu lực của công thức đó đúng như lời văn, thì việc Kitchener từ trước đến nay vẫn làm tể tướng sau lưng hoàng tộc cũng có thể hiểu được, và việc nghiêm cấm hoàng tộc ra khỏi thành cũng có thể hiểu được.
Nói một cách đơn giản, nếu ông ta, người không mang dòng máu của hoàng tộc Lindwire, mà chạm tay vào ngọc tỷ, thì sẽ có chuyện xảy ra.
Tôi đã nhìn thấy ngọc tỷ thật đúng hai lần.
Một lần nó được đặt trên chiếc bàn cạnh giường của nhà vua, người từng phải nằm liệt giường vì mụt nhọt ở mông, và lần cuối cùng tôi thấy nó là trong ngăn kéo phòng làm việc, nơi mà Kitchener ngồi còn nhiều hơn cả nhà vua.
"Hoàng gia Heineken cũng đang dùng một cái ngọc tỷ tương tự như 'Bản cuối cùng đích thực' phải không ạ?"
Tôi không biết phải gọi nó là gì khác nên đã đặt cho nó một cái biệt danh, nhưng Thái tử lại có vẻ mặt như thể vừa nghe phải điều không nên nghe.
"'Bản cuối cùng đích thực'?"
Nghe cũng thấy cái tên đó hơi kỳ phải không?
Ý là nếu không phải là văn kiện cuối cùng của cuối cùng, thật sự cuối cùng, thì đừng có đóng dấu vào.
Không rút lại được đâu.
"À, ý tôi là ngọc tỷ ạ."
"Chúng tôi cũng đang dùng một thứ tương tự, nhưng có chuyện gì sao?"
Thái tử im lặng một lúc rồi trả lời, và tôi đã buột miệng hỏi: "Nếu người không phải hoàng tộc mà chạm vào thì sẽ thế nào ạ?"
Thái tử trả lời: "Nghe nói sẽ bị nguyền rủa ba đời."
Thái tử nói thêm rằng vì chưa có người ngoài nào từng chạm vào nên ở Heineken cũng chưa xác nhận được thực tế có bị nguyền rủa hay không, rồi nói: "Lần sau tôi muốn thử một lần xem sao."
Không biết anh ta định dùng ai để thử nghiệm, nhưng tôi xin cầu nguyện cho người đó.
"Tuy nhiên, vì nó là một vật quá cũ, và cũng để đề phòng trường hợp ngai vàng bị lật đổ, chúng tôi đã đang chuẩn bị chế tác một cái ngọc tỷ mới."
Hoàng gia Heineken vững chắc khó có thể bị lật đổ dễ dàng, nhưng anh ta lạnh lùng nói rằng không phải lúc nào những người mang dòng máu của Heineken cũng sẽ ngồi trên ngai vàng.
"Vì dù nguyên thủ quốc gia có thay đổi, cuộc sống của người dân vẫn phải được duy trì."
Quả nhiên là nhân vật chính.
Từ vị Thái tử nói chuyện lật đổ hoàng gia một cách thản nhiên toát ra sự tự tin và cả một bầu không khí hoàng gia luôn đặt người dân lên hàng đầu.
Nghĩ đến Vương quốc Lindbergh, nơi luôn nói rằng hoàng gia chính là cột trụ và là tất cả của đất nước, tôi lại thấy phiền muộn.
Đâu cần thiết phải bị so sánh từng li từng tí như thế này chứ.
Ít nhất một điều gì đó, Lindbergh không thể tốt hơn được sao.
Tôi liếc nhìn Leia, thấy em ấy cũng đang cắn môi như thể có cùng tâm trạng với tôi.
Thái tử vắt chéo chân và vỗ tay một cái để thay đổi không khí.
"Trước hết, có cảm giác cuộc bạo động đang lan rộng quá nhanh, nếu trì hoãn thời gian, có lẽ cả hai bên sẽ phải đổ rất nhiều máu."
"Nghiêm trọng lắm sao ạ?"
"Gọi là chiến tranh thì quy mô còn nhỏ. Bây giờ chỉ đơn thuần là những cuộc giao tranh cục bộ thôi."
Thái tử chống một tay lên cằm và đánh dấu những nơi xảy ra bạo động trên bản đồ.
"Tổng cộng có mười hai nơi. Trong đó, lãnh chúa của ba nơi đã cố gắng đàn áp, còn lại chỉ đơn giản là đóng chặt cửa."
Ba nơi đã cố gắng đàn áp đều là những lãnh địa ở ngoại ô kinh đô.
"Tuy nhiên, vì tể tướng đang triệu tập tư binh của mình vào trong thành, nên nếu bạo động lan vào bên trong kinh đô, một cuộc trấn áp quy mô lớn sẽ diễn ra. Khi đó, những thường dân không có trang bị cũng không có kỹ thuật sẽ chỉ biết chịu trận."
Ngoại ô kinh đô thì đã đành, nhưng tại sao các quý tộc ở địa phương lại không có động thái đàn áp tích cực một cách bất ngờ như vậy chứ.
"Các quý tộc ở địa phương là những người nghĩ rằng chỉ cần sượt qua áo một thường dân thôi là cũng có thể bị lây bệnh mà chết đấy. Chừng nào chưa bị thiệt hại lớn, họ sẽ không bao giờ ra mặt đâu."
Leia nói, và Thái tử cười gượng.
"Ở Heineken, từ rất lâu về trước cũng đã tin vào những mê tín như vậy."
Thấy vẻ mặt phiền muộn của tôi, hai người họ không biết đã nghĩ gì mà định an ủi tôi, nhưng tôi lắc đầu.
"Đó không hẳn là mê tín đâu ạ."
"Ý à sao?"
"Việc những thường dân thiếu nước sạch và thực phẩm lành mạnh mang trong mình nhiều loại bệnh truyền nhiễm là sự thật."
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.