Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 16
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Ngạc nhiên trước lời nói bất ngờ, hai người họ trao đổi ánh mắt cho nhau.
"Tuy nhiên, việc phải cẩn thận vì sợ lây bệnh truyền nhiễm không phải là thái độ đúng đắn mà họ nên có lúc này. Vì họ cần phải tích cực ra mặt để giải quyết vấn đề. Đó chính là vấn đề căn bản mà các quý tộc của Lindbergh đang mắc phải."
Hơn nữa.
"Tôi không biết liệu có phải những thường dân có hệ miễn dịch yếu mới là người nên tránh các quý tộc hay không."
Đến thời điểm này mà ngoài việc trốn tránh ra không làm gì khác, những kẻ quý tộc đó thật sự quá thảm hại.
"Nói vậy cũng đúng. Ở Heineken, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để các quý tộc không lây lan những căn bệnh không cần thiết cho thường dân."
Thái tử nói một cách hào sảng.
Xem ra lựa chọn lôi kéo nhân vật chính vào cuộc của tôi sẽ không để lại hối tiếc.
Bây giờ chỉ còn lại một vấn đề duy nhất.
"Dù sao đi nữa, Hoàng tử Carl Lindbergh, trong khoảng mười ngày tới, cậu sẽ phải luyện tập cưỡi ngựa trước đã."
Chính là nó.
Việc tôi không biết cưỡi ngựa.
Phải làm chuyện lớn mà lại không muốn bám víu sau lưng một hiệp sĩ một cách khó coi.
Việc di chuyển bằng xe ngựa lại càng không thích.
"Dĩ nhiên, người dạy cậu cưỡi ngựa chính là ta."
Thái tử cười một cách vui vẻ.
Nên vui vì anh ta rảnh rỗi, hay nên thấy khó xử đây...
Leia lại xung phong nhận việc đó, thế là hai người họ lại bắt đầu một cuộc đối đầu ngầm.
Thái tử thì đã đành, còn Leia, từ khi đến đây dường như đang dần tìm lại được đúng tuổi của mình.
Việc bình thường hóa Lindbergh đã tiến thêm một bước.
***
"Ở đoạn này, thay vì nắm chặt dây cương, cậu phải hơi thả lỏng ra một chút."
"Vâng vâng."
Người ta nói học lái xe thì tuyệt đối đừng học từ gia đình hay bạn bè.
Vì cái quy tắc sắt đá đó mà Leia, người đã bị đẩy ra khỏi vị trí giáo viên dạy cưỡi ngựa, đã gần như ra lệnh: 'Đừng có làm mấy trò vô bổ, chỉ dạy cưỡi ngựa cho đàng hoàng vào.'
Nhờ khóa học cưỡi ngựa cấp tốc của Thái tử, chỉ trong hai ngày tôi đã có thể cưỡi ngựa và phi nước kiệu nhẹ nhàng, điều đó thật tốt.
Chỉ có điều, mỗi khi tốc độ tăng dần, tôi lại sợ hãi và liên tục giật dây cương, khiến con ngựa nổi cáu.
Con ngựa khịt mũi và chồm hai chân trước lên, nhưng nhờ có Thái tử phi như bay đến nên tôi đã không bị thương.
Thái tử thay tôi, người đang luống cuống, giật lấy dây cương và trấn an con ngựa.
Vì chiếc áo sơ mi được xắn lên gọn gàng, những đường gân trên cơ cẳng tay của anh ta nổi lên rõ rệt.
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng chuyển ánh mắt sang dây cương và vỗ về khuôn mặt con ngựa đang nổi giận vì tôi.
"Xin lỗi..."
Tôi thì thầm, Thái tử mỉm cười hài lòng.
Nhưng tôi lại phải tránh ánh mắt đi.
Những cơ bắp cuồn cuộn thấp thoáng qua lớp áo sơ mi mỏng, rồi cả cặp mông cao và cặp đùi đàn hồi nổi bật lên vì chiếc quần cưỡi ngựa, những thứ đó cứ liên tục làm tôi mất tập trung.
Triệu chứng bất thường này xuất hiện rõ rệt từ khi tôi bắt đầu học cưỡi ngựa.
Nếu lúc nghĩ anh ta là anh rể tương lai, cảm nhận của tôi chỉ dừng lại ở một chàng trai trẻ đẹp trai, thì bây giờ, tôi đã có thể tiến đến những tưởng tượng cụ thể hơn như nếu bàn tay đó nắm lấy cổ tay mình thì sao, nếu cặp đùi đó đè lên chân mình thì sao.
Việc anh ta lau mồ hôi rồi vuốt tóc ra sau cũng là một tội lỗi, và việc mỉm cười rồi đặt tay chồng lên tay mình cũng là một tội lỗi.
Jeon Jae Young khi xem các nữ nghệ sĩ xinh đẹp trên TV thường hay cảm thán: "Chị ơi, hãy chiếm lấy em đi."
Lúc đó tôi đã không hiểu được lời cảm thán của Jae Young...
Nhưng bây giờ, tôi phải thừa nhận rằng mình đang hoàn toàn ở trong trạng thái 'Anh ơi, hãy chiếm lấy em đi.'
Dĩ nhiên không chỉ vì khuôn mặt đẹp trai.
Như Leia đã nói, mùi pheromone đậm chất nam tính, hay địa vị Thái tử không thể với tới, những thứ đó đã cùng lúc kích thích cả lòng ngưỡng mộ của tôi với tư cách là một người đàn ông.
"Nhìn này. Phải thả lỏng lực như thế này."
Bàn tay Thái tử nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay tôi khiến tôi nín thở.
Dù là một hành động cẩn thận, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng lực nắm, khiến tôi không ngừng để ý.
Nghe nói anh ta thường xuyên cầm kiếm nên lòng bàn tay rất chai sạn.
Tôi cũng thấy ghen tị với một cơ thể không có một chút mềm nhũn nào, rắn chắc như một món đồ gốm được nung kỹ.
"Cậu có nghe ta nói không đấy?"
"Dạ, dạ vâng."
"Chúng ta hãy cùng nhau phi nước đại một lần xem sao. Chỉ cần quen với cảm giác là sau đó sẽ nhanh thôi."
Không, không, đừng qua đây.
"Tôi, tôi không sao đâu ạ. Tôi sẽ tự mình thử lại."
"Tự mình làm cái gì?"
"Không, ý tôi là ngựa cũng sẽ mệt nếu hai người cùng cưỡi."
Thái tử phì cười, ánh mắt chỉ vào con ngựa như muốn nói 'Nó á?'.
Ngựa của Heineken cũng to lớn vô cùng.
Dù hai người đàn ông trưởng thành ngồi lên vẫn còn thừa chỗ để chất đồ, nhưng cùng cưỡi thì có hơi...
Lồng ngực rắn chắc của Thái tử, người đã nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, chạm vào lưng tôi khiến tôi theo bản năng cúi người về phía trước.
Tuy nhiên, có vẻ Thái tử không định cho phép điều đó.
"Cậu định giảm thiểu sức cản của gió sao? Một nỗ lực tốt, nhưng không phải bây giờ."
Tay Thái tử đột ngột đưa ra phía trước và kéo ngực tôi về phía sau.
*Giật nảy.*
Phần cơ thể bị bàn tay chạm vào bất giác run lên.
Chuyện này cũng là do tôi là Omega hay gì đó sao.
Không cần phải nhạy cảm như vậy, nhưng thần kinh cứ căng lên như dây đàn khiến tôi sắp phát điên.
Tôi cắn môi, lần này lại di chuyển mông về phía trước.
Một giọng nói không giấu được sự bất mãn vang lên từ phía sau.
"Hầy, sao lại thế?"
A, đừng có thở dài.
Gáy tôi nổi hết cả da gà.
Cuối cùng, vì tôi cứ nắm chặt dây cương và cứng đờ người ra, Thái tử đành nói "Hôm nay đến đây thôi" rồi nhảy xuống ngựa trước.
Tôi cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Vì đã mải mê suy nghĩ vẩn vơ trước mặt người đã có lòng tốt dạy dỗ mình.
Khi nắm tay Thái tử để xuống ngựa, tôi nhỏ giọng lẩm bẩm "Xin lỗi."
"Không có gì phải xin lỗi cả, nhưng rốt cuộc là tại sao vậy? Cậu lo ta sẽ làm gì cậu ngay lập tức à?"
Thái tử đã nhìn thấu.
Tôi mang trong mình một nỗi sợ hãi thuộc về sinh lý.
Đó không phải là vấn đề xu hướng tính dục, trở thành gay hay không.
Ở kiếp trước, tôi cũng chưa từng có một mối tình sâu đậm và nghiêm túc hay một tình yêu cháy bỏng nào với phụ nữ, nên biết đâu tôi cũng có thể thích đàn ông.
Tuy nhiên, việc nghĩ 'hay là thử hẹn hò với một người đàn ông xem sao' và việc 'sinh con trong thân thể một người đàn ông' ngay lập tức là hai chuyện có sự khác biệt rất lớn.
Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sợ hãi và khó khăn.
Càng như vậy hơn vì tôi phải thay đổi hoàn toàn lối suy nghĩ của một người đàn ông bình thường đã sống 27 năm.
"Nếu là chuyện đó thì không cần phải lo lắng. Như Hoàng tử cũng đã nói dạo trước, mọi việc đều có trình tự của nó. Ta sẽ không ép buộc một người chưa sẵn sàng như cậu phải có con ngay đâu, nên hãy yên tâm đi."
Thái tử có vẻ đang dỗi, thật đáng ngạc nhiên.
Từ mùi hương thoang thoảng của Thái tử tỏa ra, tôi cảm nhận rõ ràng cảm giác 'ta đang dỗi lắm đây'.
Dù rằng nó không tác động vào đầu mà lại đánh thẳng vào đan điền, đó là điểm khác biệt với một mùi hương đơn thuần.
Đây là hiệu ứng của pheromone sao.
Leia đã nói.
Những người mang thể chất rất mạnh có thể truyền tải cảm xúc bằng pheromone.
Dù không phải là những thứ cụ thể như ma pháp hay thần giao cách cảm, nhưng họ có thể chia sẻ những cảm xúc như 'uy hiếp, phẫn nộ, buồn bã, dao động, vui vẻ'.
Pheromone của Thái tử đang truyền đến cho tôi 'một chút buồn bã và dao động'.
Và điều đó đã làm trái tim tôi xao động.
"Không phải là như vậy đâu ạ."
Tôi đã thành công trong việc bước nhanh để đuổi kịp Thái tử, người đang nắm dây cương hai bên và sải bước về phía trước.
"Không phải cái gì."
Thái tử không dừng lại mà tiếp tục bước.
Tôi vừa phải nói, vừa phải đuổi theo Thái tử, nên đã vừa thở hổn hển vừa dỗ dành anh ta.
"Không phải là do bên đó, à không, do điện hạ sẽ làm gì tôi đâu ạ."
Thái tử đi chậm lại, đưa dây cương cho người hầu ở cổng sân tập ngựa rồi quay phắt lại.
"Vậy thì là gì? Cậu nghĩ ta không biết cậu đã ngấm ngầm tránh mặt ta từ lần trước sao?"
Tích tụ rồi đây.
Vị Thái tử mỗi lần gặp đều cười cợt, lần đầu tiên sau một thời gian dài trông đúng với tuổi của mình.
"Việc tránh mặt này có hơi khác với việc ghét bỏ ạ. Thì là. Mới gặp nhau chưa được bao lâu mà đã nghĩ có thể sẽ trở thành vợ chồng nên thấy hơi ngượng nghịu..."
Và cũng khó xử vì bản thân tôi đang thay đổi theo một cách mà chính tôi cũng không biết.
"Không phải là có thể sẽ trở thành, mà là sẽ trở thành."
Vị Thái tử chỉnh lại bằng một giọng hờn dỗi trông có chút dễ thương, khiến sự căng thẳng của tôi hơi dịu đi.
"Dĩ nhiên đó là điều kiện trao đổi nên phải tuân theo rồi."
Nhưng sợ thì vẫn là sợ, tôi định thành thật nói ra thì Thái tử đã đi trước một bước.
"Nghe như cậu chắc chắn rằng nếu không có điều kiện trao đổi, giữa cậu và ta sẽ không có chuyện gì xảy ra cả."
Tôi dường như thấy được sự tủi thân vương trên đôi môi đang mím lại một cách hờn dỗi của anh ta.
Tôi siết chặt bàn tay đang định đưa ra phía trước, cố ngăn lại cảm giác muốn vỗ về lưng của một thanh niên cao to hơn mình cả một cái đầu.
Việc đẹp trai có thể trở thành vũ khí có lẽ là như thế này đây.
Hai mươi bảy năm.
Một người đàn ông xuất chúng lại muốn có tôi, người chỉ sống một cuộc đời tầm thường.
Vừa có chút tự hào, vừa thấy chuyện này thật kỳ lạ, vừa không biết có nên không, nhưng vấn đề là trong lòng cứ không ngừng nảy sinh mong muốn sẵn lòng đáp lại.
Phải rồi, đấng nam nhi Jeon Woo Young. Đã hứa thì phải giữ lời.
Mang thai một chút, sinh con một chút thì có sao đâu.
Người ta nói ai cũng sinh con rồi sống tốt cả mà.
Hở? Kết hôn thì, ừ thì cứ kết hôn thôi.
Tôi cũng lờ mờ đoán được sức nặng của vị trí bạn đời của Thái tử, nhưng cứ cố gắng và kiên trì thì kiểu gì cũng được.
Thực ra rời khỏi thành rồi cũng chẳng có việc gì đặc biệt để làm phải không?
Như lời Thái tử nói, bánh thì ở đây cũng nướng được mà.
Đứa trẻ sẽ giống Thái tử, hay giống mình nhỉ.
Nếu là con trai thì hãy giống Thái tử, còn con gái thì hãy giống Carl Lindbergh.
Không phải. Một cô bé mang ngoại hình của Thái tử chắc sẽ trở thành một tiểu thư rất ngầu. Giống như Leia.
Đứng trước vị Thái tử có ánh mắt không hề lay động, tôi rơi vào hoảng loạn và những tưởng tượng bắt đầu chạy như điên.
Dù là phụ nữ hay đàn ông, nhân phẩm tốt thì mới có sức hấp dẫn, thêm vào đó mà có cả ngoại hình nữa thì đúng là gấm thêu hoa.
Đối với tôi, Thái tử là một đối tượng quá sức, à không, là một đối tượng may mắn lắm mới có được.
Thấy tôi đứng ngẩn người, chìm trong những tưởng tượng bay bổng đến mức 'Nhắm mắt lại rồi quen nhau thử xem nào', Thái tử lại càng tỏa ra một khí thế đáng sợ hơn.
"Dù sao đi nữa, Alpha có thể gánh vác được cậu cũng chỉ có mình ta, và Omega có thể gánh vác được ta cũng chỉ có mình cậu thôi. Nếu đang có những suy nghĩ không cần thiết thì tốt nhất nên dẹp ngay đi."
Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng ken két qua kẽ răng của anh ta khi lướt qua tôi.
Omega và Alpha có thể gánh vác được nhau.
Có nghĩa là đối với nhau, họ là duy nhất.
Nhưng tại sao trong nguyên tác, Carl Lindbergh lại kết thúc cuộc đời với vai phản diện vạn năm chứ.
Một điều đã quên bỗng lóe lên trong đầu.
Dù Leia Lindbergh không phải là nữ chính, Thái tử vẫn có một bạn đời khác.
Một đối tượng của một tình yêu bền chặt không thể cắt đứt dù Carl Lindbergh có cản trở đến thế nào.
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.