Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực - Chương 17

Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 17

Tác giả: 고래꼬리

Dịch: Cherry22

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Có lẽ vì tưởng tượng quá nhiều, một bên ngực tôi nhói lên đau đớn.

Không cần phải như vậy.

Tôi quay phắt đầu lại và nắm lấy tay Thái tử, người đang định bước nhanh ra khỏi sân tập ngựa.

Thái tử mở to mắt như thể bị bất ngờ.


"Nếu có một Omega khác có thể gánh vác được điện hạ, thì thay vì quốc hôn, tôi có thể trả món nợ này bằng một thứ khác được không?"


Trước lời nói bột phát khi chưa kịp suy nghĩ của tôi, gân cổ Thái tử nổi lên.


"Cậu nói vậy mà nghe được à?"


Thái tử có vẻ đã thực sự nổi giận.

Cứ như thể anh ta đang trách móc tôi, rằng cậu là cái thá gì mà cứ đẩy tôi ra như vậy.

 

"Nghe cho rõ đây. Trong phạm vi ta biết, trên toàn Lục địa này, Omega trội chưa có bạn đời mà có thể gánh vác được ta chỉ có ba người."


Thái tử gầm gừ nói.


"Một là một đứa trẻ chưa phát tình nhưng được cho là tính trội, một là một bà lão sắp chết. Và người còn lại, chính là cậu."


Thái tử tiến lại gần một bước.


"Ta cũng có cách kết hôn với một Omega lặn khác ngoài họ, nhưng ta không muốn. Bởi vì."


Đôi môi của Thái tử, người đang nhả ra từng chữ một, run lên.


"Năm mười sáu tuổi, trong kỳ phát tình đầu tiên. Ta đã đẩy đối phương đến ngay trước ngưỡng cửa tử thần."


Câu hỏi 'Bằng cách nào ạ?' đã dâng lên đến cổ họng nhưng tôi không hỏi.

Thái tử lại tiến thêm một bước, giữa chúng tôi bây giờ chỉ còn lại một gang tay.


"Đừng hiểu lầm. Không có 'quan hệ' nào cả. Phụ hoàng đã đích thân trấn áp ta đang điên cuồng, và sau đó, Omega không còn được phép làm việc trong tòa thành chính nữa."


Đôi mắt anh, vốn lấp lánh như những viên bi thủy tinh được mài giũa mịn màng qua năm tháng, từ từ tối sầm lại, như thể tôi đang chìm vào trong đó.


"Nếu chẳng may kỳ phát tình ập đến, ta sẽ bị trói lại cả tuần. Ta sợ hãi. Sợ hãi chính bản thân mình, kẻ có thể sẽ giết ai đó chỉ vì một hành vi để duy trì nòi giống."


Pheromone từ người Thái tử phóng ra.

Vì đã chạm vào vảy ngược của anh ta, tôi đã nhận hết tất cả pheromone đó.

Thực ra đối với tôi, đó không phải là một việc quá khó khăn.

Cảm giác như ngâm mình trong một bồn tắm có mùi gỗ đàn hương và gỗ bách hòa quyện một cách kỳ diệu, thêm vào đó là một chút thảo mộc cay nồng.

Ngược lại, đó là một mùi hương mà tôi càng muốn ngửi, càng muốn chạm vào.

Có lẽ là vì tôi là đối tượng duy nhất như lời anh ta nói.

Dù không hiểu làm thế nào pheromone có thể đẩy người ta đến mức chết điếng, nhưng tôi lại nhớ đến Leia hay các hiệp sĩ khác đã nhíu mày mỗi khi có mùi hương tỏa ra từ Thái tử.

Tôi bất chợt nhìn xuống đất, thấy một đàn kiến đang đi thành hàng đã tán loạn chạy tứ tán.

 

"Dù ta đến gần thế này, cậu vẫn không sao cả."


Thái tử gầm gừ như thể đang đe dọa, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau khổ đến chết đi được.

Không nên thế này, thật sự rất đáng thương.

Đẹp trai, thân hình cũng đẹp như vậy, mà có vẻ anh ta đã quyết định sẽ sống cô độc đến già chết mà không có bạn đời ở cái tuổi thanh xuân phơi phới.

Tôi như bị mê hoặc, đưa tay ra.

Hơn một nửa là bản năng, và có pha một chút thương hại.

Tôi chạm vào gò má của Thái tử đang đau khổ.

Thái tử không né tránh hay cử động.

Dù tôi chạm vào má anh, gạt đi những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán anh, anh vẫn đứng yên như một pho tượng và nhìn tôi.


"Tôi xin lỗi vì đã nói những lời vô trách nhiệm."


Đó là lời thật lòng.

Không thể sẵn lòng đáp ứng kỳ vọng của anh ta, lại còn xem nhẹ sự thiếu thốn của anh ta, tôi cảm thấy mình thật giống một kẻ phản diện.

Làm sao đây.

Cứ tạm thời chiếm lấy vị trí bên cạnh anh ta, rồi khi nhân vật chính thực sự, à không, nhân vật chính Omega xuất hiện thì tránh đi là được sao?

Rồi nếu không có ai xuất hiện, thì cứ thế thuận theo tự nhiên, kết hôn, sinh con, rồi sống hòa thuận với nhau sao.

Tôi không biết đó có phải là việc mà tôi, người đang phải vật lộn để giải quyết những chuyện ngay trước mắt, có thể gánh vác được hay không.

Cái kết ngọt ngào có hậu mà Jae Young tha thiết mong muốn là câu chuyện của ai với ai vậy nhỉ.

Kết luận vẫn là không biết.

Đối với vị nhân vật chính tốt bụng đã quyết định sẵn lòng giúp đỡ tôi chỉ bằng một lá thư, lời tôi có thể nói chỉ có một.


"...Tôi sẽ cố gắng. Dù đó có là gì đi nữa."


Thái tử, người đang áp má vào lòng bàn tay tôi và đứng yên, từ từ nhắm mắt lại.

 

***


Vì Thái tử đã lâu không xuất hiện ở sân tập, các thành viên đội hiệp sĩ đều ưỡn thẳng lưng và tập trung vào việc huấn luyện.

Từ khi Hoàng tử của Lindbergh đến, ngài ấy hiếm khi lộ diện nên họ đã có chút lơi lỏng.

Thái tử, người bắt đầu đập nát những hình nộm bằng kiếm thật chứ không phải mộc kiếm, trông có vẻ bình thản nhưng trong lòng thì đang sôi sục.

Không cần hỏi cũng biết là vì Carl Lindbergh.

Nếu hỏi có thích, có yêu ngài ta không, thì câu trả lời là 'vẫn chưa'.

Nhưng có vẻ sẽ sớm thích thôi.

Khi ngài ta di chuyển ở gần, mọi dây thần kinh ngoại biên của ngài ấy đều hướng về phía đó.

Thái độ lễ phép và nỗ lực tích cực trong mọi việc cũng làm Adrian rung động.

—-

Việc ngài ta chăm sóc tốt cho những người xung quanh và ban phát những tình cảm vụn vặt tuy khiến ngài ấy có chút không hài lòng, nhưng nghĩ đến việc nếu ngài ta trở thành người của mình, mình cũng sẽ đối xử như vậy, tim ngài ấy lại hơi rộn ràng.

Mỗi khi phát hiện ra bản thân bị xoay vòng bởi những lời nói và hành động không thể đoán được là thông minh hay ngốc nghếch, có gì đó trong ngài ấy lại trào dâng.

Hơn cả những điều đó, ngài cảm thấy tuyệt vọng khi thấy rõ mồn một tâm tư 'dù chúng ta không phải là người mang thể chất thì trong tương lai của tôi cũng không có ngài' khi ngài ta nhìn mình với đôi má ửng hồng và đôi mắt xanh mơ màng.

Adrian, người đang dừng lại một chút, chạm vào gò má mà ngài ta đã chạm vào.

--

Mềm mại. Có mùi thơm dễ chịu.

Dù bằng tuổi, là một sinh vật nhỏ bé và yếu đuối, nhưng ngài đã bị cuốn vào một thôi thúc muốn dụi má vào bàn tay đó và nói hãy an ủi tôi đi.

Không. Ngay lập tức, anh muốn nhai nát những ngón tay đó.

Hoàng tử nói rằng kỳ phát tình vẫn chưa đến.

Nghĩ đến những người mang thể chất trội thường trải qua kỳ phát tình đầu tiên vào khoảng 15 tuổi, thì đó là muộn, thậm chí là rất muộn.

Việc không cảm nhận được ma lực có lẽ cũng là do đó, nhưng Adrian cảm thấy điểm đó vô cùng kỳ lạ và đáng nghi.

Ngài cũng đã nghĩ có lẽ Lindbergh đang lừa dối mình rằng đó là một Omega trong khi không phải là Omega trội, nhưng ngay lần gặp đầu tiên Adrian đã chắc chắn rằng người ấy là một Omega trội thực sự.

Vì pheromone đang tỏa ra từ Carl.

Như thể có thể bước vào chu kỳ phát tình ngay lập tức.

Nhìn việc họ để yên một vị hoàng tử như vậy cho đến nay, đám người Lindbergh chắc chắn đều bị lệch mũi hết rồi.

Hoặc là, không còn người mang thể chất nào ra hồn nữa.

Adrian giật mình tỉnh táo lại, nghiến chặt răng.

Không phải. Nếu Hoàng tử trải qua chu kỳ phát tình ở Lindbergh thì sẽ rất khủng khiếp.

Một tên Alpha trời ơi đất hỡi nào đó.

Nghe nói tính trội đôi khi cũng có thể quyến rũ cả Beta, nên có lẽ họ đã đẩy một Beta vào.

Dù sao đi nữa, chỉ tưởng tượng một bộ xương ngựa không rõ là ai chạm vào cơ thể người ấy thôi cũng đủ khiến đầu ngài nóng bừng lên.

Bây giờ Adrian đã hiểu được Hoàng đế Glen, người không thể chịu đựng được việc Hoàng hậu chỉ liếc mắt đi chỗ khác một chút.

Những Alpha, những kẻ có bản năng đi trước lý trí không giống như Beta, sẽ trở nên bồn chồn như thế này khi bạn đời Omega của mình xuất hiện.


***


Vù, vù, mỗi khi thanh kiếm chém vào không khí, những hình nộm lại sụp đổ một cách thảm hại, đội trưởng đội hiệp sĩ tặc lưỡi.


"Hôm nay tâm trạng của điện hạ có vẻ không tốt lắm."


Sức mạnh của Thái tử thì cả đội hiệp sĩ đều biết rõ, nên dù có cả một đội ngũ nghệ nhân chuyên chế tạo hình nộm riêng cho Thái tử, thì hôm nay có lẽ họ cũng sẽ phải thức trắng đêm làm việc.


"Miếng mồi ngon ở ngay trước mắt mà không thể động tay vào, cũng có thể hiểu được."


Belfry, người vừa đến sân tập đúng lúc, lẩm bẩm.

 

"Tiểu công tử nhà Hendrick! Mừng ngài đến."


Đội trưởng vui vẻ chào đón Belfry.


"Hôm nay anh cũng vất vả nhi..."

"Mau đưa điện hạ đi giúp tôi đi. Trước khi các hiệp sĩ của chúng tôi bị bẹp dí."


Đội trưởng đẩy lưng Belfry trước khi cậu kịp chào xong.


"Không, anh bảo tôi đi để bị chém làm đôi như cái hình nộm kia sao ạ?"


Belfry dồn sức vào lòng bàn chân, mặt tái mét khi nhìn thấy một hình người giả vừa bị chém làm hai.


"Công tử là Beta nên không biết chứ, bây giờ Thái tử điện hạ đang định giết hết các hiệp sĩ của chúng tôi đấy."


Đội trưởng dù cười nhưng không phải là đang cười.

Belfry liếc nhìn vị đội trưởng đang mồ hôi nhễ nhại trên trán rồi nhìn qua các hiệp sĩ đang đứng ở đằng xa.

Đúng như dự đoán. Vài người trong số các hiệp sĩ Alpha lặn đang chảy máu mũi và ngồi bệt xuống đất.

Đội trưởng lắc đầu quầy quậy.


"Thế nên tôi đã nói là khi Adrian điện hạ đến thì nên cố gắng dọn dẹp sân tập rồi còn gì."


Belfry tặc lưỡi.

Đội trưởng làm một vẻ mặt nửa khóc nửa cười kỳ lạ và nói: "Một nửa số hiệp sĩ trong đội đều ngưỡng mộ điện hạ nên không thể làm khác được," và Belfry nhíu mày như thể đã nghe phải điều không nên nghe.

Sức mạnh của Thái tử vừa mang lại cho mọi người sự sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có một sức hút.

Đặc biệt là những hiệp sĩ trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, họ mong chờ được xem Thái tử vung kiếm đến mức, mỗi khi Thái tử xuất hiện ở sân tập, một luồng khí màu hồng khác với tình yêu lại lan tỏa khắp nơi.

 

"Ngài ấy cãi nhau với Hoàng tử của Lindbergh sao ạ? Gần đây trông ngài ấy có vẻ là người có tâm trạng tồi tệ nhất."


Vị phó đội trưởng không biết đã đến gần từ lúc nào, vừa chùi vệt máu mũi, Belfry liền lùi sang bên một bước.

Vì dù đang thở hổn hển dưới áp lực của pheromone, anh ta vẫn không giấu được vẻ mặt ngưỡng mộ nhiệt thành.

Là một người đứng đầu thuộc phe văn phòng, không có duyên với thể dục thể thao như Belfry, đó là một cảnh tượng cậu không thể hiểu được.

Adrian điện hạ có ngầu đến mấy, tại sao lại phải cố chấp ở bên cạnh dù cơ thể mình đang bị tàn phá chứ.

 

"Vị hoàng tử đó có chuyện gì để mà cãi nhau với điện hạ chứ."


Hơn nữa hai vị còn chưa phải là đang trong một mối quan hệ, Belfry định nói thêm thì vị phó đội trưởng ngạc nhiên kêu lên "Gì ạ?".


"Chưa trong một mối quan hệ sao. Dạo này hoàng tử cứ tỏa pheromone khắp nơi khiến các hiệp sĩ không dám đến gần, vậy mà điện hạ, người thường xuyên ở bên cạnh nhất, lại không sao ạ?"


Lời của phó đội trưởng là sự thật.

Từ mái tóc như những sợi tơ vàng óng mượt như mật cho đến ngoại hình không một góc chết, lại còn tỏa ra mùi hương ngọt ngào, nên các quý tộc có tỷ lệ Alpha cao đều ngại đến gần tòa ngoại thành.

Nếu Carl chỉ là một thường dân, có lẽ đã gặp phải không ít khổ sở, nhưng người được định sẵn là bạn đời của Carl lại là Thái tử Adrian, nếu lỡ phạm sai lầm có lẽ sẽ bị diệt tộc ba đời.

Belfry thử nghĩ lại, Hoàng tử Carl Lindbergh có nổi tiếng đến vậy sao.

Thỉnh thoảng các hiệp sĩ ngẩn người, thỉnh thoảng các hầu gái xôn xao.

Không phải chỉ là một chàng trai xinh xắn thôi sao?

Thậm chí so với các Omega khác, ngài ta còn cao và có khung xương lớn hơn.

Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo