Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực - Chương 3

Bản dịch Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 3

Tác giả: 고래꼬리

Dịch: ttrang

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Bước tiếp theo là phải đi qua tấm rèm dày, thứ góp phần lớn khiến căn phòng tối om như nửa đêm dù đang là ban ngày.

Marco không muốn tôi bị dính bụi, nhưng một mình cậu ấy thì không thể xử lý nổi đống rèm vừa dài vừa nặng này.

“Hoàng tử ghét ánh sáng mặt trời vì nó làm tổn thương da của ngài.”

Marco vừa nói, vừa nhìn đăm đăm vào khoảng không với ánh mắt đầy tiếc nuối dành cho vị hoàng tử bị mất trí nhớ.

Tôi chẳng nghĩ mối quan hệ chủ-tớ của hai người họ lành mạnh gì cho lắm, nhưng cũng không hiểu sao cậu ấy lại mù quáng đến thế.

Sau khi tháo xong cả bốn tấm rèm cửa, tôi mệt đến mức phải ngồi bệt xuống sàn một lúc lâu.

Tôi lau mồ hôi trên trán, nhìn cánh tay tái nhợt nổi rõ gân xanh của mình mà khẽ tặc lưỡi.

Một cơ thể đến dùng thuốc cũng chẳng thấy có sức lực thì sao xứng là hoàng tử một nước chứ.

Khi tôi hỏi có phải do bệnh bẩm sinh không, Marco lại cười, nụ cười đầu tiên từ lúc tôi biết cậu ấy.

“Không phải bệnh gì đâu, chỉ là vì ngài ăn rất ít thôi. Có thời gian còn nhất quyết chỉ ăn chay, mỗi ngày một bữa.”

Thảo nào. Bảo sao tôi yếu đến thế và tóc tai thì xơ xác.

Tôi không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

“Gì cơ? Làm gì có chuyện như thế? Cơ thể con người cần đủ dưỡng chất và calo mới sống được mà!”

Marco nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác như một cậu bé trạc tuổi tôi.

“Tôi cũng không biết calo hay dưỡng chất là gì đâu, ngài chỉ nói là không thích cảm giác no bụng…”

Tôi chưa từng gặp ai điên đến thế. Không thích cảm giác no sao? Ngay cả mấy người mẫu ăn kiêng còn phải ăn đủ ba bữa một ngày đấy. Tôi tức đến mức không thốt nên lời.

“Nếu béo bụng thì khó có con. Mà có cơ bắp thì sẽ mất đi danh tiếng mất.”

Khóe môi tôi khẽ run lên.

Hoàng tử không chỉ đang ngược đãi Marco, mà còn hành hạ chính bản thân mình.

Tôi biết rằng béo phì, dù là nam hay nữ, đều có thể dẫn đến vô sinh. Nhưng trước khi nhân vật chính trong tiểu thuyết ra tay giết chết kẻ phản diện, tôi phải ngăn cho cơ thể này chết vì suy dinh dưỡng trước đã.

Khi em gái tôi, Jeon Jae-young, làm như muốn liếm hình minh họa, tôi đã nói rằng nó thật đáng thương khi mê mẩn một gã thậm chí còn không thể chui ra khỏi màn hình.

Nhưng bây giờ, tôi có thể sẽ rơi vào tình cảnh phải cầu xin anh ta tha mạng.

Sau khi đến đây, tôi thường xuyên mơ thấy những giấc mơ.

Cảnh Carl Lindbergh vật lộn dưới lưỡi gươm của Thái tử Adrian Heineken.

Tôi bật dậy, vươn vai, rồi nhìn vào hình phản chiếu của mình trong gương.

Một gương mặt điển hình của thần tượng phương Tây.

Hắn ta có mái tóc vàng, đôi mắt xanh, và một vẻ ngoài trông như thể từng đứng đầu bảng xếp hạng Billboard những năm 90, nhưng ấn tượng không mấy tốt đẹp vì thân hình gầy gò và những nếp nhăn trên trán khiến gương mặt lúc nào cũng có vẻ cau có.

Tôi giơ một tay lên khẽ vuốt cổ.

Chàng trai trong gương cũng vuốt cổ mình với ánh mắt đượm buồn.

Chỗ tôi chạm vào thấy tê tê, như có tĩnh điện chạy qua.

Giờ tôi là Carl Lindbergh, và Carl Lindbergh là tôi.

Jeon Woo-young, người anh trai luôn che chở cho em gái nhỏ kém mình nhiều tuổi, từ bỏ chuyện hẹn hò, không màng kết hôn, và sống như một kẻ phản diện, thực sự đã chết và biến mất.

“Hoàng tử? Ngài thấy đau đầu à? Có cần tôi gọi thầy thuốc không?”

“Không, tôi chỉ đang nghĩ một chút thôi.”

“Ngài đừng cố ép bản thân nhớ lại. Cứ để nó quay về một cách tự nhiên theo thời gian.”

Nỗi lo lắng của Marco, chất chứa đầy buồn bã, chỉ khiến tôi buồn cười đến mức muốn bật cười thành tiếng.

Tôi thậm chí chẳng cần phải nhớ lại ký ức của Carl Lindbergh.

Có một điều khác tôi bắt buộc phải nghĩ tới.

Khi nào, bằng cách nào, và vì sao Carl Lindbergh lại chết.

“Adrian Heineken là người như thế nào?”

“Tôi chỉ nghe đồn thôi, nhưng ngài ấy là một Alpha trội. Hoàng tử đã quên hết mọi chuyện, vậy mà vẫn nhớ rõ tên ngài ấy, chắc vì trước kia đã mê mẩn ngài ấy lắm.”

Alpha à? Ý là kiểu kẻ săn mồi đầu đàn ấy hả?

Cái danh xưng nghe ngứa tai ấy, dùng để chỉ nam chính trong truyện, chỉ khiến tôi buồn cười.

“Tôi có cơ hội gặp anh ta không?”

Nếu có thể, thì tốt nhất là sống một cuộc đời mới yên bình mà không phải chạm mặt hắn. Tôi hỏi với chút mong đợi, nhưng Marco lập tức đập tan hy vọng đó.

“Tôi nghe người ta nói Heineken và Lindbergh không thể tách rời. Họ còn bảo là sắp bàn chuyện quốc hôn rồi. Có lẽ đó sẽ là lý do khiến ngài gặp lại ngài ấy.”

“Quốc hôn á? Thái tử vẫn còn độc thân sao?”

Marco gật đầu.

Nữ chính vẫn chưa xuất hiện.

Lẽ ra khi đó tôi nên hỏi kỹ hơn mới phải.

“Hoàng tử, tôi mang bữa trưa đến cho ngài.”

Marco, người đang đẩy xe thức ăn, nheo mắt lại vì chói mắt trước mái tóc vàng rực của Carl, người đang nằm dài trên sàn và chăm chú nhìn thứ gì đó.

Mặc chiếc áo sơ mi cổ rộng và quần thụng lùng thùng, Carl nằm sấp trên một tờ giấy, dán mắt vào nó, rồi đột nhiên tạo dáng kỳ lạ.

Đó là một động tác chống khuỷu tay xuống đất và kiễng chân lên, và Carl đã đặt cho nó một cái tên giống như tên của người đầu bếp.

‘Ngài ấy vừa nói là F, Frank à?’

Marco đẩy xe thức ăn đến bàn rồi lặng lẽ dọn bữa.

Cậu không hiểu động tác đó có ý nghĩa gì, nhưng chắc cũng không hại gì đến sức khỏe, dạo này Carl đã bắt đầu chăm chỉ rèn luyện thể lực.

Marco, lúc đầu còn lo lắng và tìm cách can ngăn, giờ thì đã bỏ cuộc, chẳng buồn lên tiếng nữa.

Carl, người đang giữ tư thế kỳ quái với vẻ mặt như một tên phản diện rên rỉ, cuối cùng cũng đổ ập xuống sàn, thở hồng hộc sau khi mặt đỏ bừng như sắp nổ tung.

“Haa, haa. Cậu đến rồi à?”

“Vâng, nhưng hình như hôm nay lâu hơn hôm qua khoảng 10 giây đấy.”

“Thấy chưa? Tiến bộ rõ rệt luôn. Trẻ trung đúng là tốt thật.”

Marco phồng má nhìn hoàng tử mình quý mến, rồi bất chợt thấy tim nhộn nhạo, vội quay đầu đi, lầm bầm, “Giờ ngài ăn đi.”

Carl, người mỗi bữa đều ăn đầy đủ cả thịt lẫn rau, giờ đây đã trông đầy đặn hơn hẳn so với trước kia.

Nói là vẫn gầy nhưng giờ mập mạp thì hơi quá, có lẽ nên nói là trông khỏe mạnh hơn thì đúng hơn?

Dù sao thì, nhìn cũng có sức sống hơn nhiều.

“Tối nay ngài phải tham dự yến tiệc.”

Carl, đang xiên miếng chim cút với loại sốt ngọt đặc biệt, nhăn mặt lại.

‘Chắc ngài ấy không thích rồi.’

Trước đây, mỗi khi có yến tiệc, Carl dậy từ sáng sớm, chuẩn bị háo hức. Marco vẫn thấy lạ với hình ảnh hoàng tử thay đổi này, nhưng cũng chẳng thấy ghét.

“Đất nước thế này mà còn tổ chức yến tiệc cái gì chứ?”

“Lindbergh trước giờ vẫn vậy mà.”

“Đó mới là vấn đề, Marco. Nếu cậu coi nó là vấn đề thì nó là vấn đề, còn nếu cứ bỏ qua thì cũng đồng nghĩa với việc đang chờ mọi thứ sụp đổ đấy.”

Marco nghiêng đầu khó hiểu trước câu nói nghe như một câu thần chú, còn Carl thì đập tay vào ngực.

“Cậu thấy thế này có hợp lý không? Dân số mà hơn nửa là nông dân. Thuế thì cao đến nỗi như thể dọa người ta đừng có nghĩ đến chuyện sống đúng luật. Tỷ lệ tử vong thì ngang ngửa với tỷ lệ sinh. Vậy có còn gọi là sống không? Hả?”

Hoàng tử bắt đầu nói lớn, bỏ luôn cả việc ăn.

“Nhìn cái tỷ lệ tội phạm ở thủ đô và khu vực biên giới mà xem. Toàn trộm với móc túi. Đến mức ăn mày cũng móc túi lẫn nhau thì có buồn cười không? Tốt nhất là tụ họp lại, rồi đột nhập kho lương nhà mấy tên quý tộc béo phì ấy còn hơn.”

Marco, người từng là đứa trẻ móc túi khét tiếng trong khu phố trước khi vào cung, nghe mà sững người.

Cướp kho của quý tộc? Đó không phải là điều mà hoàng tử nên nói ra.

Carl từng không ngừng nhấn mạnh cái gọi là huyết thống cao quý cơ mà.

“Cái gì cơ? Nếu làm thế, bọn họ sẽ chết cả lũ mất. Ai mà liều mạng vì chuyện như thế chứ?”

Trước đây, Carl từng nhồi vào đầu cậu mỗi ngày rằng giới quý tộc ở Lindbergh, kể cả hoàng tộc, và thường dân là hai giống loài khác biệt.

Nhưng giờ thì không còn là Carl ngày xưa nữa rồi.

“Phải sửa lại từ gốc rễ. Ai cho phép cái quyền phán xét tùy tiện đó chứ. Đất nước ra nông nỗi này là lỗi của hoàng gia và giới quý tộc, vậy mà ai đang nắm quyền xét xử? À mà tôi là hoàng tử cơ mà, sao lại chẳng làm được gì hết thế này!”

Hoàng tử đập tay xuống bàn, rồi phì phò thổi thổi nắm tay như thể bị đau.

“Cậu biết điều gì khiến tôi giận hơn không? Tất cả đều là dữ liệu bên ngoài. Mỗi ngày có hàng chục người chết đói, nhưng Lindbergh thì sao? Ai nấy đều bận rộn ăn chơi hưởng lạc. Cậu có biết ai là tấm gương của cái đất nước chết tiệt này không? Chính là bọn công chức đáng lẽ phải làm gương, mà lại tham nhũng tận xương!”

Marco lặng lẽ đứng dậy, nhìn Carl đang vừa uống nước lạnh vừa nhai cơm như thể đang giao chiến với cả bữa ăn.

“Trong lúc hoàng tử ăn, tôi sẽ dắt Elizabeth đi dạo một lát.”

Vừa nghe đến từ “đi dạo”, hoàng tử lập tức bật dậy, nhìn con Elizabeth yêu quý bằng ánh mắt đầy ghen tị trong chốc lát, rồi gật đầu.

Bản dịch Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo