Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Chương 23
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
***
Ngày mà Lindbergh yêu cầu chi viện, thấm thoắt ngày thứ mười đã tới gần.
Tôi đập quả trứng, tách lòng trắng và lòng đỏ ra trong lúc cố gắng xoa dịu tâm trạng rối bời vì muôn vàn suy nghĩ quay cuồng.
"Hoàng tử thật là phi thường."
Bếp trưởng vỗ tay bôm bốp.
Đây không phải là việc đáng được vỗ tay nên tôi ngượng ngùng xua tay.
"Chừng này chỉ là cơ bản của làm bánh thôi ạ."
"Dù vậy, việc tách gọn gàng như thế này chỉ những người nấu ăn mỗi ngày mới làm được. Một vị hoàng tử chưa từng vào bếp mà sao lại có thể tách gọn gàng như vậy chứ. Ha ha ha."
Ông ấy khen tới tấp, nói rằng nếu tôi không phải là hoàng tử, ông ấy đã xin nhận tôi làm sư phụ ngay lập tức.
Từ lúc nãy, cứ mỗi lần tôi làm một việc là lại có cả một rổ lời khen theo sau.
Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy vui là vì vẻ mặt kia, chứa đầy sự chân thành như thể không phải là lời nói suông.
Có lẽ vì ông có tướng mặt lúc nào cũng tươi cười nên ngay cả cái bụng mỡ của ông cũng trông thật phúc hậu.
"Bơ thì nên đun chảy rồi cho vào, hay là cứ cho vào rồi tán nhuyễn ạ?"
"Một nửa thì đun chảy rồi cho vào, một nửa thì cứ để đó ạ. Lát nữa chúng ta sẽ tạo ra các lớp bơ chồng lên nhau."
Bếp trưởng vừa làm mẫu vừa nói rằng phải như vậy thì khi nướng lên bánh mới có thớ.
Ông chăm chú quan sát dáng vẻ tôi rây bột mì và khuấy đều rồi hỏi tôi đã học ở đâu.
Tôi không thể nói mò, nên đã nói dối là thỉnh là đã đi làm thêm ở một nhà máy sản xuất bánh thoảng có vào bếp làm đồ ăn nhẹ.
Vì là thân phận ăn cắp cơ thể của người khác nên phải liên tục nói dối, lòng tôi không vui nhưng cũng đành chịu.
Vẻ mặt của bếp trưởng chứa đầy sự ngạc nhiên.
Theo như ông biết, bếp trưởng của thành Lindbergh có tay nghề làm bánh thuộc hàng tệ nhất.
Đó là câu trả lời chính xác.
Những món khác đều ngon cả, nhưng lạ thay chỉ có bánh mì là không ngon.
Cũng không có những món tráng miệng ngọt ngào và mềm mại.
"Có lẽ là do việc cung cấp nguyên liệu khó khăn chăng. Để tạo ra kết cấu mềm mại và vị thơm bùi, ngọt ngào thì cần những nguyên liệu tốn nhiều công sức."
Tôi đồng ý một nửa với lời của bếp trưởng.
Nửa còn lại thì hơi sai.
Vương thành Lindbergh, nơi không tiếc tiền của để vơ vét những thứ cao cấp, không thể nào không có nguyên liệu, vấn đề nằm ở xuất thân của bếp trưởng.
Những kẻ quý tộc cho rằng đụng tay vào nước là sẽ chết, sẽ không chọn một công việc phiền phức như nấu ăn làm nghề nghiệp, nên tự nhiên phải dùng một bếp trưởng thường dân.
Dù là một đầu bếp tài năng đến đâu, việc làm ra một món ăn mà mình chưa từng được nếm thử chắc hẳn là một việc khó khăn.
Tôi chợt nhớ đến vị bếp trưởng đã đánh đập Marco, nghi ngờ cậu bé ăn trộm mỗi khi chuẩn bị bữa ăn vì thấy lượng thức ăn của tôi đột nhiên tăng lên.
Lúc đó tôi thấy việc đó rất kỳ lạ, nhưng bây giờ nghĩ lại, ông ta cũng chỉ là một nạn nhân.
Trong một nhà bếp mà dù thực phẩm trong kho có thối rữa cũng không chia cho thường dân một hạt gạo, chỉ cần mất một miếng thịt thôi cũng đã phải chịu đòn roi.
Nếu là tôi, có lẽ đã bỏ độc vào thức ăn từ lâu rồi.
Xét một góc độ nào đó, ông ta cũng là một nhân tài phi thường.
"Tôi nghe nói bây giờ ở Lindbergh giá bột mì và bơ rất đắt. Vì vậy, số người làm bánh ngọt hay bánh mì chỉ đếm trên đầu ngón tay."
Bếp trưởng có một vẻ mặt tiếc nuối.
"Để tinh chế một lượng lớn lúa mì cần phải có cơ sở vật chất, nhưng thường dân lại thiếu không gian và kỹ thuật để trang bị cơ sở đó."
"Trời..."
"Bơ cũng vậy ạ. Để làm bơ cần phải nuôi bò, nhưng người ta thường nuôi dê nhiều hơn vì tương đối ít tốn diện tích mà khả năng sinh sản lại tốt. Nhưng như ngài biết đấy, sữa dê lại không thích hợp để làm bơ hay kem."
Và hầu hết trước khi sản xuất ra những sản phẩm chế biến đó, họ đã ăn thịt hết cả rồi.
Vì đó gần như là nguồn cung cấp protein duy nhất.
Thấy tôi cười gượng, bếp trưởng do dự một lúc lâu rồi cẩn thận vỗ vai tôi.
"Hoàng tử thật là uyên bác. Thật đáng kinh ngạc. Có một vị hoàng tử nỗ lực như ngài, người dân Lindbergh chắc cũng sẽ sớm được yên ổn thôi."
Hành động vỗ vai đồm độp bằng lòng bàn tay dày cộp làm tôi nhớ đến người cha đã qua đời từ rất lâu về trước.
Dù khuôn mặt đã mơ hồ, nhưng trước khi đi làm vào lúc tờ mờ sáng, ông vẫn thường vỗ về tôi như thế này.
"Tôi cũng mong là vậy."
Nghe câu trả lời buồn bã của chính mình, bếp trưởng đưa phần bột của mình cho tôi và lấy phần bột tôi đang trộn.
"Những lúc suy nghĩ nhiều, cứ nhào bột là tốt nhất."
Tôi vừa ấn tay vào khối bột đã nở phồng, vừa thầm nhớ đến đôi găng tay cao su, thì bếp trưởng lại giục tôi nhào mạnh tay hơn nữa.
"Có Hoàng tử ở Heineken thế này, tôi cứ ngỡ như Lindbergh đã tìm lại được tự do hoàn toàn rồi. Khi tôi kể với mẹ rằng Hoàng tử đang ở đây, bà đã vui lắm đấy ạ."
"Thật sao?"
Tôi nghiêng đầu nhìn vị bếp trưởng đang cười mãn nguyện.
"Ngài không biết sao ạ? Bố mẹ tôi là người Lindbergh."
"Ơ? Thật vậy ạ?"
Ông kể rằng khi bố mẹ ông vượt biên, ông vẫn còn đang ở trong bụng mẹ.
"Nói là vậy chứ tôi sinh ra và lớn lên ở Heineken nên chẳng biết gì về Lindbergh cả, nhưng vẫn rất quan tâm."
Tôi bắt chước vị bếp trưởng, người đang đấm bột bôm bốp rồi lại lấy khăn bọc lại để ủ tiếp.
"Cho hỏi, bố mẹ ông có nhớ Lindbergh không? Dù sao đó cũng là quê hương, dẫu cho có ra nông nỗi đó."
"Có chứ ạ. Ngày nào cũng nhớ. Đối với tôi, Heineken là quê hương nhưng đối với bố mẹ tôi thì không. Dù vậy, các cụ nói bây giờ không muốn quay về."
Bếp trưởng lấy một chiếc ghế nhỏ từ trong góc ra và mời tôi ngồi.
"Mẹ tôi từng nói, Lindbergh là một mảnh đất đầy nghịch lý: kẻ càng khao khát sống thì lại càng dễ chết, còn người muốn chết thì ngược lại, cứ sống lay lắt qua ngày. Cứ phó mặc cho thời gian, không bận lòng đến bất cứ điều gì, thì rồi cũng sống được."
Ông nói rằng dù bản thân không trải qua nhưng bố mẹ ông đã rất vất vả, và những ký ức đó kinh hoàng đến mức như thể mới xảy ra ngày hôm qua.
"Nhưng sống mà chỉ muốn chết thì còn ý nghĩa gì đâu? Cuối cùng các cụ đã liều mạng vượt biên."
Dù thấy có lỗi với vị bếp trưởng không giấu được vẻ mặt phiền muộn, nhưng tôi vẫn muốn hỏi thêm.
Tôi muốn nghe những câu chuyện trần trụi, không có trong sách sử của Lindbergh.
"Lindbergh đã trở nên như vậy từ khi nào ạ?"
Vừa uống cạn ly nước lạnh, bếp trưởng vừa đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó rồi đưa ra câu trả lời.
"Thời kỳ suy yếu nhanh nhất, chính là lúc các pháp sư lũ lượt rời đi như nước chảy khỏi một cái bình thủng. Nghe nói đó là thế hệ của bà tôi. Người ta thường nói Alpha và Omega đều có ma lực. Nghe đồn vị vua thời đó đã làm một việc rất tàn nhẫn để duy trì số lượng của họ."
Tôi kéo ghế lại gần và hỏi đó là việc gì.
"Vốn dĩ Alpha và Omega một khi đã khắc ấn thì cả đời sẽ chỉ phản ứng với pheromone của nhau thôi. Như vậy thì tỷ lệ sinh sản của người mang thể chất sẽ giảm đi phải không ạ? Và nếu Beta và người mang cùng thể chất gặp nhau thì tỷ lệ sinh sản lại càng giảm nữa."
Có lẽ vì ánh mắt khẩn thiết của tôi, bếp trưởng vừa do dự vừa cố gắng giải thích.
"Vậy họ đã làm gì? Không thể ép buộc tăng tỷ lệ sinh sản được chứ?"
Bếp trưởng liếc nhìn xung quanh rồi nhờ tôi nghe xong thì hãy quên đi vì đây là một câu chuyện khá khó nghe.
"Chuyện là... họ đã mài đi nanh của Alpha, và đeo vòng lên cổ Omega."
Tại sao lại đeo vòng cổ?
"Ý là giam cầm sao ạ?"
Bếp trưởng gật đầu.
"Chiếc vòng đó mang hai tầng ý nghĩa: vừa là để ngăn Alpha khắc ấn lên gáy Omega, vừa là một công cụ để giam cầm."
"Lẽ nào, lại có chuyện như vậy."
Tôi xoa bóp cái gáy đang mỏi nhừ của mình.
"Lindbergh vốn cũng theo chế độ một vợ một chồng phải không ạ? Nhưng họ đã phá lệ, chỉ cho phép Alpha có quyền sở hữu nhiều Omega."
Thật kinh khủng.
Ngay cả gia súc cũng không thể đối xử như vậy được.
Tôi nhíu mày, có gì đó nóng hổi trào dâng trong lòng.
Nghĩ lại, quý tộc của Lindbergh coi việc có ba, bốn người thiếp là chuyện bình thường.
Đến mức việc vị vua hiện tại của Lindbergh chỉ có một mình Hoàng hậu trông lại có vẻ kỳ lạ.
"Hoàng tử nghe chắc sẽ càng thấy khó chịu hơn. Nghe nói có cả Alpha sở hữu hơn hai mươi Omega. Cứ sinh ra con cái mang thể chất là sẽ được thưởng tiền, nên thời đó đã diễn ra cái gọi là cuộc săn lùng Omega."
Lũ khốn nạn này!
"Chúng tôi vẫn thường nói với nhau rằng, ngày xưa trong giới thường dân cũng có khá nhiều người mang thể chất, nhưng bây giờ lại thiếu hụt nhiều như vậy có lẽ là vì lý do đó."
Sao không nỗ lực vào những việc khác đi.
Hết việc để làm rồi hay sao mà lại đem con người ra mua bán, tước đoạt tự do của họ như vậy.
Cơ thể tôi run lên vì tức giận.
Thấy vị bếp trưởng đang ngấm ngầm để ý sắc mặt tôi, tôi cố gắng kìm nén vì sợ nếu mình nổi giận ông ấy sẽ im bặt.
"Chỉ nghe thôi đã thấy buồn nôn rồi."
"Hầy," bếp trưởng thở dài.
Ông nói rằng vào thời kỳ đó, hầu hết những người mang thể chất, đặc biệt là các Omega, đã rời khỏi Lindbergh và định cư ở các nước khác.
"Và vì sợ bị các Alpha lặn của Lindbergh bắt giữ, họ đã kết đôi với nhau như nấm mọc sau mưa."
Ra là vậy, nên Omega chưa có bạn đời mới hiếm như vậy sao.
Vậy nếu qua bên kia Lục địa thì sao.
Bạn đời của Adrian có lẽ đang ở đó.
"Thì, như Hoàng tử cũng biết đấy, câu nói càng gần với tính trội thì càng khao khát một người bạn đời duy nhất có vẻ là sự thật. Những Alpha đã phản đối luật pháp thời đó và lưu vong gần như đều là tính trội."
Ông nhấn mạnh rằng về mặt đó, Adrian điện hạ và Hoàng tử sẽ là một cặp đôi rất tốt.
"Ngài ấy đã phải chịu khổ vì năng lực quá vượt trội. Việc bạo động nổ ra ở Lindbergh đúng lúc và Hoàng tử đến đây chắc chắn là định mệnh."
Ở đây cũng có một fan cuồng của Adrian.
Nói rồi, ông lẩm bẩm rằng mình đã nói những lời không đâu và đứng dậy.
"Bếp trưởng thật là biết nhiều chuyện."
"Đâu có ạ. Bất cứ ai học lịch sử cũng đều biết những kiến thức thông thường này thôi."
Bếp trưởng khiêm tốn nói.
Mới lúc nãy tôi còn đang háo hức nghĩ đến ổ bánh mì vỏ giòn ruột mềm, vậy mà giờ đây mọi khẩu vị đều bay biến sạch.
Kế hoạch bảo tồn người mang thể chất của Lindbergh rõ ràng đã thất bại.
Và, Heineken cũng đang đối mặt với việc số lượng người mang thể chất giảm dần.
Tại sao chứ?
***
"Leia à!"
Người mà tôi có thể hỏi câu này, ở đây, à không, trên cả thế giới này, chỉ có một người duy nhất.
Khi tôi ôm ổ bánh mì mới nướng chạy dọc hành lang, những người hầu đã xì xào sau lưng, nhưng mấy chuyện vặt vãnh đó không quan trọng.
Tôi đẩy cửa xông vào, Leia đang lau kiếm bèn ngoáy tai.
"Điếc tai quá đi mất."
Cái dáng vẻ ngồi bên cửa sổ, một chân gác lên bệ, mân mê thanh kiếm như mân mê một viên ngọc quý, trông ngầu đến đáng sợ.
Chắc chắn rồi, một vẻ ngầu ở một đẳng cấp khác hẳn so với lúc mặc váy và đứng yên như một con ma-nơ-canh.
Tôi đã hiểu tại sao các hầu gái lại la hét phấn khích mỗi khi Leia xuất hiện.
"Thì, trước đây chị có nói là Omega đang thiếu hụt, tại sao lại vậy? Thái tử nói rằng anh ta đã suýt giết chết một Omega."
Trước câu hỏi đột ngột, Leia có chút khựng lại, rồi với vẻ mặt 'A, nhóc này bị mất trí nhớ', cô đút thanh kiếm vào vỏ.
"Vấn đề là ngay từ đầu, cùng là người mang thể chất nhưng đẳng cấp đã khác nhau rồi. Không phải là lặn hoàn toàn không thể gặp trội, nhưng nếu Omega trội gặp Alpha lặn thì chu kỳ phát tình sẽ khó kiểm soát, còn nếu Alpha trội gặp Omega lặn thì lại phải điều chỉnh pheromone."
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.