Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực - Chương 4

Bản dịch Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 4

Tác giả: 고래꼬리

Dịch: ttrang

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Carl kiên trì đến thăm Công chúa Leia và cuối cùng cũng được tha thứ cho những lỗi lầm trước đây.

Hoàng tử nói〈Em ấy là em gái thân yêu của ta. Ta cũng phải cố gắng hết sức để đối xử tốt với em gái mình. Phải không?〉

Cậu không hiểu ý nghĩa câu nói đó, nhưng nếu hoàng tử đã nói vậy, thì chắc chắn là đúng rồi.

Dù sao đi nữa, hoàng tử, người dạo này đã bắt đầu nghĩ cho dân thường, vẫn kiên quyết chọn trang phục giản dị cho yến tiệc tối nay.

Thật đáng tiếc khi một trong những niềm vui được mặc đẹp cho hoàng tử cũng bị mất đi. Marco thở dài sâu, nhưng khóe môi cậu lại khẽ mỉm cười.

Đây là yến tiệc tôi bắt buộc phải tham dự, chết tiệt thật.

Nhìn Tể tướng Kitchener đứng giữa đám quý tộc như thể chính ông ta mới là vị vua, khiến tôi phát ngấy.

Con trai trưởng của Tể tướng sắp kết hôn, vậy mà chẳng hiểu sao buổi tiếp tân lại được tổ chức ngay tại cung điện hoàng gia, thay vì tại nhà riêng của ông ta.

Giữa những quý tộc mập mạp, bóng dầu, Tể tướng với lưng thẳng tắp và thân hình cân đối so với tuổi tác, trông như con sếu quý tộc giữa đám quạ đen.

Ông ta còn có vẻ quyền uy hơn cả một vị vua ngồi trên ngai vàng.

Chưa kể, hoàng hậu và Tể tướng còn được chúc mừng chung. Tôi cá chắc một móng tay út rằng họ đang có mối quan hệ nào đó.

Không khỏi cau mày. Dường như Tể tướng đã tỏ ra khó chịu ngay từ đầu.

Cách ông ta nói chuyện đầy áp đặt, ánh mắt nhìn tôi với vẻ khinh bỉ không thể giấu dù cố tỏ ra lạnh lùng khiến tôi ghét cay ghét đắng.

Kể từ khi trở thành Carl Lindbergh, đã mấy tháng trôi qua kể từ khi tôi tự nhốt mình trong phòng, cố tìm cách né tránh cái chết và sống tự do, vì không muốn ai phát hiện ra rằng tôi không mất trí nhớ mà chỉ đơn giản là đã đổi thay.

Lúc duy nhất tôi rời phòng là để gặp em gái, Leia Lindbergh.

Dù vậy, không thể tránh khỏi những sự kiện lớn phải tham dự, những yến tiệc mà đến cả quý tộc địa phương cũng có mặt, chưa kể còn là lệnh triệu từ chính nhà vua.

Đây thật sự là một nhà tù vô hình. Nếu không nhanh chóng tìm cách giải thoát, sớm muộn gì tôi cũng phát điên.

Kéo căng cổ áo chật chội, tôi né tránh đám quý tộc trẻ tuổi rồi bám sát bên Leia.

Người ta thì bàn tán về vẻ ngoài của hai người trông có phần tốt hơn trước, nhưng đó chỉ là lời khách sáo.

“Họ chỉ giả vờ thân thiện bên ngoài thôi.”

Leia che miệng bằng chiếc quạt, thì thầm nhẹ nhàng.

“Em cũng chỉ đến để trốn thôi. Ở đó ngột ngạt lắm.”

“Ừ, mùi ấy không phải mùi thường. Mùi của sự lười biếng và tham lam.”

Leia gật đầu như hiểu rõ điều đó đến trăm lần, rồi khẽ cười mỉm, nhưng ánh mắt cô thì không hề cười, đến mức những quý tộc xung quanh cũng không nhận ra đó là một nụ cười.

Tôi không nhịn được mà mỉm cười, rồi khẽ tiến lại gần cô hơn chút.

Hai người nép sát vào bức tường gần sân thượng để hít thở làn gió tự nhiên từ bên ngoài. Leia, người đeo một chiếc vòng cổ sapphire đơn giản đúng màu mắt Carl, thực sự là một nữ thần. 

Ngay cả với chiếc váy nặng nề, lòe loẹt và những diềm xếp nếp dính vào nhau, nó vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của cô. 

Tôi tin rằng cô là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này.

Lần đầu tiên gặp thái độ khó tính của cha mẹ luôn bảo vệ Hoàng tử và Công chúa với vẻ mặt điềm tĩnh nhưng u ám, tôi dường như đã biết Carl Lindbergh đã biến thành một nhân vật phản diện như thế nào. 

Hoàng tử, người lớn lên trong vòng vây của mọi đặc quyền, đã tra tấn Công chúa dưới hình thức lạm dụng. 

Cha mẹ, những người chỉ quan tâm đến Hoàng tử, đã bỏ mặc điều đó, và điều đó chắc hẳn đã tiếp tục gây tổn thương tâm lý cho Công chúa. 

Nếu tôi không trở thành Carl Lindbergh, hắn ta có lẽ đã làm những điều kinh khủng hơn. Carl Lindbergh có thể vẫn là một nhân vật phản diện cho đến cuối cùng vì hắn là anh trai của cô. 

Dù nữ chính có ghét tên này đến đâu, việc trừng phạt hắn riêng tư hẳn là rất khó khăn.

Dù cô có phải là nữ chính hay không, tôi vẫn phải xin lỗi cô ấy vì đã là Carl Lindbergh. 

Tội lỗi đã tước đi sở thích cưỡi ngựa duy nhất của cô vì quá tham lam, và tội lỗi bất hiếu khi nói chuyện như thể cô chỉ là một người bạn cũ. 

Ngay cả khi đó không phải là điều tôi đã làm, tôi cũng không thể phớt lờ nó.

Lần đầu tiên, cả cô và người hầu nữ đều không nhìn tôi một cách nghi ngờ khi ‘Carl” đến thăm và xin lỗi. Nhưng khi tôi giải thích thêm rằng ký ức của ‘Carl’ lúc nhớ lúc quên sau cú ngã, cô đã cười nhẹ.

Kể từ đó, họ nói chuyện thường xuyên hơn và trở nên thân thiết hơn.

Dĩ nhiên, tôi không thể công khai rằng bản thân đã thay đổi, nên chỉ gặp gỡ trong bí mật, nhưng cô ấy bằng tuổi em gái tôi Jae-young, và tôi thấy bóng dáng em gái trong Leia, nên sớm có cảm tình.

Cô ấy tinh tế, khéo léo. Nhất là khi không hề chỉ trích lỗi lầm trong quá khứ của Carl Lindbergh, có lẽ vì thương hại tôi, một kẻ mất trí nhớ.

Một nam chính chính trực, gặp nữ chính xinh đẹp rồi dần dần yêu nhau, trừng trị tên Carl phản diện, đó là câu chuyện mà Jeon Jae-young, một fan cuồng manga chính hiệu, hẳn sẽ thích.

Cuối cùng, sau khi Carl Lindbergh, kẻ ác, chết đi, em ấy đã chờ đợi ngày hai nhân vật chính được hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc, em ấy đã nhắm mắt trước khi đọc được đoạn kết.

〈Ngay đoạn này mà tạm ngưng à! Cho tôi xem thêm mấy cảnh hạnh phúc đi mà!〉

Những lời cuối cùng của em gái, gần như hét lên, vẫn vang vọng mãi trong đầu tôi.

“Anh nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy?” 

“Hôm nay em gái anh đẹp như một đóa hoa.”
“Cách khen của anh lỗi thời rồi đấy. Em không phải hoa, em muốn làm thanh kiếm cơ.”

Dẫu vậy, nụ cười thoáng qua trên môi Leia lại trùng khớp với nụ cười của Jae-young.

Đã từng xa nhau rất lâu, đến lúc gặp lại thì tôi lại quá bận rộn để làm một người anh trai tử tế, nhưng người em từng là cả thế giới của tôi, người luôn cười rạng rỡ trước những câu nói đùa ngớ ngẩn của anh mình, anh sẽ thực hiện ước nguyện đó thay em.

Khoảnh khắc ấy một mục tiêu mới đã nảy sinh trong cuộc đời tăm tối và cằn cỗi của tôi.

Có lẽ tôi rơi vào cuốn tiểu thuyết này chính là vì ước nguyện của em gái, một tâm hồn đã mệt mỏi vì năm tháng dài đằng đẵng.

Hoặc cũng có thể là để hoàn thành tâm nguyện của Jae-young.

Một người anh hùng hoàn hảo, có một nữ chính tuyệt vời ở bên. Hoan hô xong thì rút lui.
Có lẽ đó là vai trò mà thế giới này muốn tôi đảm nhận.

Lúc đó, hương sả dịu nhẹ tỏa ra từ người Lea tràn ngập khứu giác tôi, át đi mùi tiền và khói thuốc quanh đây.

Một hương thơm an yên, xoa dịu tâm trí đang bất an.

Cuối cùng, tôi đã chắc chắn một điều.

Chắc chắn điều gì ư?

Dù Leia Lindbergh không phải là nữ chính, thì Adrian Heineken, nam chính, chắc chắn sẽ yêu em gái tôi.

Sau khi trở nên thân thiết với Leia Lindbergh, tôi bắt đầu lên kế hoạch từng bước một.

Kế hoạch gì à? Kế hoạch đó mang tên “Trốn thoát khỏi cõi hậu sinh”, không, là “Thoát khỏi tiểu thuyết số một”.

Thay vì cố thay đổi tương lai nơi nam chính sẽ giết tôi, tôi muốn vứt bỏ cái họ Lindbergh chết tiệt này trước đã.

Điều đầu tiên đập vào mắt tôi không phải là vẻ ngoài tráng lệ, hào nhoáng của hoàng cung hay những bữa tiệc thịnh soạn được dọn mỗi ngày, mà là bộ dạng nhếch nhác, gương mặt u tối và đôi má hóp lại của đám người hầu.

Trời càng lạnh, khói bốc lên từ nhiều nơi, những người lính gác đang phải chịu đựng bốn mùa khắc nghiệt mà không có giáp trụ ra hồn, chỉ mặc áo da phủ tấm đồng.

Mỗi lần cửa lớn mở ra, bọn quý tộc, trông như lũ heo, lại bước xuống từ những cỗ xe ngựa được chạm trổ cầu kỳ.

Dù không nhìn thấy rõ nét mặt họ ẩn sau lưng đám quý tộc, tôi vẫn đoán được họ đang nghĩ gì.

Trong cuộc đời này, trái tim họ đầy rẫy căm phẫn, thứ không thể nói ra, cứ như tàn tro âm ỉ cháy mãi cho đến khi tắt lịm trong im lặng.

Sự thật ấy mỗi ngày đều gặm nhấm lấy tôi.

Một điều đáng ngạc nhiên là hoàng tộc bị cấm rời khỏi hoàng cung theo luật quốc gia.

Một khi rời khỏi cung điện, chỉ có hai kết cục, hoặc là chết, hoặc là kết hôn.

Tôi đã phát ngấy với tất cả những thứ đó.

Cũng từng nghĩ đến chuyện liều lĩnh bỏ trốn, nhưng mình không đủ tự tin để tránh được ánh mắt của vô số người hầu kẻ hạ. Hơn nữa, lương tâm cũng chẳng cho phép tôi làm thế.

Nếu tôi bỏ đi, còn lại Leia thì sao?

Lũ quý tộc già đang nhắm vào Công chúa Leia chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà vùng lên.

Giữa lúc cuộc đàm phán hôn nhân với Đế quốc đang diễn ra, bọn quý tộc bằng mọi giá không muốn công chúa trở thành Hoàng hậu của Heineken.

Thế giới này đúng là đầy rẫy những kẻ điên.

Tôi đã từng muốn thay đổi đất nước tồi tàn chẳng khác gì ăn mày này.

Nhưng tôi không có thế lực chính trị, cũng chẳng có kiến thức gì cả. Người duy nhất có thể tin tưởng là Marco, mà cậu ấy vẫn còn quá trẻ, nên chuyện thành công gần như là không thể.

Một mớ hỗn độn đúng nghĩa.

Cuối cùng, sau khi vò nát từng tế bào não…

Để thu hút được nam chính, có lẽ tôi chỉ cần một thìa gan dạ và hai thìa liều lĩnh.

“H, Họ tới rồi!”

Marco lao vào phòng, hoảng hốt hét toáng lên.

“Thật sao?”

Trái ngược với tôi,vừa nghe xong đã bật dậy khỏi ghế, Leia vẫn bình thản di chuyển quân cờ.

“Đòn tấn công kép.”

Con mã trắng của em ấy đã chặn ngay trước mặt vua đen.

“Đúng là trí nhớ của em vẫn còn lộn xộn. Mọi thứ khác thì không nhớ rõ, nhưng em nghĩ mình từng học chơi cờ rất chăm chỉ, vì ai cũng nói nó là đỉnh cao của sự tao nhã.”

Một ngón tay thon dài khéo léo gắp ba quân cờ cùng lúc rồi nhấc chúng ra khỏi bàn.

Vào đúng thời điểm mà nam chính cưỡi bạch mã đến giải cứu cô, vậy mà cô lại quá đỗi điềm tĩnh.

“Em à? Giờ chuyện đó còn quan trọng sao? Adrian Heineken đã tới rồi đấy!”

Tình yêu vĩnh cửu của em. Và là anh rể tương lai của anh.

Dù em không cần phải tỏ ra tất bật như anh, thì cũng đừng trưng ra cái vẻ mặt chán chường đó chứ.

Tuy vậy, Leia vẫn lặng lẽ giao lại bàn cờ cho cô hầu nữ rồi lấy một điếu thuốc ra từ chiếc túi lụa.

Không cần lửa. Khi cô ấy búng tay một cái, đầu điếu thuốc tự động đỏ lên.

Đó là cảnh tượng mà tôi mãi vẫn không quen được.

Không phải vì ma thuật cô ấy dùng, mà là vì gương mặt của cô, nửa khép mắt, ngậm điếu thuốc giữa hai ngón tay.

Hình ảnh đó quá hợp với em ấy đến mức tôi chẳng còn lời nào để cằn nhằn.

Lần đầu tiên thấy cô ấy hút thuốc, tôi từng định cằn nhằn một trận ra trò.

Nhưng cô ấy bảo khói thuốc không mùi đó giống như một liều thuốc giảm đau với cô.

Kể từ đó, tôi không nói thêm gì nữa—bởi vì khuôn mặt của cô gái nhỏ hơn mình chỉ một tuổi ấy tràn ngập vẻ bất an.

Phải rồi, tôi hiểu lắm, vì kiếp trước tôi cũng là người nghiện thuốc. Cuộc sống phải mệt mỏi đến nhường nào thì mới tìm đến khói thuốc như một cách để thở.

Dù vậy, khi đang định lên tiếng, tôi  bỗng thấy những con ngựa tung vó trên tường, hiện ra sau khung cửa sổ phía sau lưng cô ấy.

Bản dịch Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo