Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 5
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: ttrang
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Một cảnh tượng kỳ ảo đến khó tin.
Các hiệp sĩ trong bộ giáp bạc vẫn giữ được dáng ngồi vững chãi dù ngựa đang lao dốc từ trên cao.
Cảnh tượng những hiệp sĩ cưỡi bạch mã có cánh phi nước đại trên tường thành đã khiến phía dưới rộn ràng náo loạn.
Cổng thành được mở ra rồi đóng lại.
Vào như thế thì còn giữ lễ nghi gì nữa chứ
Khi Marco há hốc mồm kinh ngạc trước cảnh tượng chưa từng thấy trong đời, Leia bật cười giữa tiếng gió rít gào chói tai.
Cùng lúc đó, một làn khói mỏng cuộn lên từ miệng cô.
“Dù anh không nói với em, thì mùi hương đó đã vang vọng từ xa rồi.”
Mùi hương? Cái đó cũng là ma pháp sao?
Tôi thử hít hít, nhưng ngoài mùi cỏ ướt thì chẳng cảm nhận được gì khác.
Đang đứng đờ người ra, nheo mắt nhìn về phía thái tử, tôi nghe tiếng Leia dụi tắt điếu thuốc rồi dặn cô hầu nữ:
“Đóng cửa sổ lại.”
“Marco, đi khóa cửa đi.”
Quả nhiên, bên ngoài đại sảnh bắt đầu trở nên ồn ào.
Tòa lâu đài vốn im lìm như chết, bỗng chốc trở nên sống động, có lẽ vì đám người hầu thường ngày lặng lẽ như chuột nay lại vội vã chạy tán loạn, còn các quý tộc thì vẫn đang rệu rã sau bữa tiệc suốt đêm qua.
Marco nhanh chóng chạy đến khóa cửa, còn cô hầu nữ thì lôi chiếc bàn nhỏ sang chắn ngay trước cửa ra vào.
Nhân vật chính vẫn luôn khác biệt, dù trong hoàn cảnh nào. Ý tôi là, thời điểm xuất hiện cứ như thể được sắp đặt sẵn vậy.
Trong một đất nước nơi hổ còn khó kiểm soát, thì Tể tướng, kẻ tham vọng muốn ngồi lên ngai vàng nay đã biến mất.
Giờ đây, dù có nghe tin cũng không thể quay về lâu đài trong vài phút được nữa.
Bang, bang! Có ai đó gõ cửa một cách đầy vội vã và khẩn thiết.
“Hoàng tử, Hoàng tử có ở trong đó không?”
Một giọng nói đầy căng thẳng vang lên, nhưng không một ai trong phòng lên tiếng đáp lại.
“Chúng ta cứ im lặng như thế này thật sao?” – tôi thì thầm.
“Thái tử đã biết chúng ta đang ở đâu. Ngài ấy nhận ra mùi hương của em, cũng như em nhận ra mùi của ngài ấy.”
“Mùi hương?”
Tôi đang định hỏi xem đó có phải là phép ẩn dụ hay hình ảnh gì không thì cánh cửa sổ vừa đóng liền bật tung. Không, hai người đàn ông gần như phá vỡ cả bệ cửa sổ mà xông vào phòng.
Tôi cứ ngỡ những con ngựa này sẽ bay mãi trên trời, nhưng không, chúng vừa chạy trên mặt đất, vừa lướt trong không trung một cách kỳ diệu.
Quanh dây cương lấp lánh những viên ngọc đủ màu, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng biết đó là ma thạch.
Mỗi khi ngựa lao vút lên, tiếng gió rít như xé tai khiến tôi phải nuốt khan nước bọt vì căng thẳng.
Leia, trong bộ trang phục cưỡi ngựa gọn gàng, phi ngựa song song cùng Thái tử. Theo sau là cô hầu nữ, rồi đến Marco ôm chặt Elizabeth, và cuối cùng là Belfry cùng các kỵ sĩ khác.
“Cứ để hết muộn phiền lại Lindbergh đi!”
“Gì cơ?”
“Giờ cậu đang lo đúng không? Lo rằng Lindbergh sẽ lấy cớ này mà gây chuyện?”
Dù gió rít bên tai, nhưng giọng nói của Thái tử vẫn truyền đến rõ ràng, không lẫn vào đâu được.
“Ơ, Sao ngài biết?”
Thái tử chỉ nhún vai, như thể chuyện đó hiển nhiên lắm.
“Đó là điều người như ta luôn suy xét khi hành động. Hoàng tử và công chúa chỉ muốn tránh để Lindbergh gây náo loạn, nên mới chọn dựa vào Heineken. Ta đã lo hết mọi thứ cần thiết, nên đừng lo lắng quá.”
“Vâng?”
Lo hết? Ý ngài là sao?
“Hay là cậu còn có ý định nào khác?”
Giọng Thái tử trầm thấp vừa phải, nghe vừa êm tai vừa có chút trêu chọc.
Tôi biết mình chẳng có lý do gì để viết thư cầu cứu nếu không thật sự cần thiết, nhưng cũng không muốn tỏ ra đáng ngờ hay hỗn hào.
“Không! Không có ý gì khác cả! Thật sự là tôi đã gửi thư để cầu cứu!”
Vừa dứt lời, con ngựa đột ngột nghiêng xuống, khiến tôi tưởng đâu sắp bị hất văng ra ngoài. Tôi vội vàng ôm chặt eo Thái tử, lắc đầu lia lịa.
"Vậy thì tốt rồi."
Đoàn ngựa đã bay lượn và phi nước đại suốt một quãng dài, cuối cùng dừng lại trong khu rừng cách Hoàng đô Lindbergh một khoảng khá xa.
Những con tuấn mã đứng yên, chân đã chạm đất, khe khẽ hí lên như thở phào nhẹ nhõm.
"Từ đây, chúng ta sẽ sử dụng trận pháp dịch chuyển để đến Heineken."
"Trận pháp, thì ra đây là trận pháp."
Trong một khoảng đất trống được bao quanh bởi những tảng đá khắc đầy ma trận phức tạp, có sáu binh sĩ của Lindbergh đang đứng gác, nét mặt căng thẳng.
“Dù theo hiệp ước thì không được tùy tiện khởi động, nhưng hệ thống phòng vệ của Lindbergh quá lỏng lẻo… nên vẫn tồn tại những lỗ hổng, khiến các nước khác có thể dễ dàng xâm nhập.”
Thái tử vừa nói vừa liếc nhìn tình trạng của những binh sĩ đang canh gác, gầy đến mức thanh kiếm trông như nặng gấp đôi người.
Tôi cũng hoàn toàn đồng ý.
So với kỵ sĩ của Heineken, những người dù mang áo giáp nặng trịch vẫn vững chãi như núi, binh sĩ của Lindbergh chẳng khác nào một đám lính đói, lảo đảo trong bộ quân phục nhăn nhúm.
Thái tử bất ngờ cúi xuống, môi áp sát tai tôi thì thầm.
“Trong đám quý tộc Lindbergh, nhất định có kẻ chuột bọ đang biển thủ ngân sách phòng vệ.”
Tôi gật đầu đồng tình một cách sâu sắc.
Hơi thở ấm nóng phả nhẹ vào tai khiến tôi rùng mình, và theo phản xạ, tôi khẽ xoa dái tai, thở dài một tiếng. Thái tử khẽ bật cười khi thấy phản ứng ấy.
Belfry ra hiệu cho các hiệp sĩ.
Các hiệp sĩ xuống ngựa, trao dây cương cho người canh gác rồi nhanh chóng tiến vào bên trong khu trại.
Tôi đi sát bên Thái tử, vừa bước vừa chăm chú quan sát phiến đá khắc đầy ma trận tinh vi.
Có một điều tôi thực sự rất muốn xác nhận.
Một cánh cổng có thể đưa ta đến bất cứ đâu! Chỉ những người có đủ ma lực để kích hoạt cả mười hai ma trận khắc sâu trên đá mới có thể mở được cánh cửa này.
“Cái này là gì vậy?”
Tôi bật cười mà chẳng kịp suy nghĩ.
Không phải đùa đâu, cái quái gì thế này?
Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy loại ma trận này.
Lần trước, vì không thể tin vào mắt mình nên tôi đã vờ như không thấy. Nhưng đúng như dự đoán, tôi không hề nhìn nhầm.
Ma pháp trận của thế giới này được cấu thành từ chữ “Hangul”.
Đây là tiểu thuyết do người Hàn Quốc viết à? Nếu đúng thì cũng cảm ơn thật, nhưng tại sao tên cánh cổng lại như thế chứ?
“Cậu đọc được ma trận à?”
Thái tử hỏi bằng một giọng điệu lơ đãng.
Nhưng thật bất ngờ, ngay khoảnh khắc ấy, tôi lại đọc được sự nghi ngờ phía sau gương mặt không biểu cảm của anh ta.
Dù từ nhỏ đã mang khí chất của một quân vương, Thái tử vốn dĩ là người không dễ để người khác đoán được đang nghĩ gì, trừ những lúc anh cười.
Tôi có cảm giác như anh ta đang thì thầm rằng: "Ta đang nghi ngờ cậu đấy. Nếu không trả lời cẩn thận thì chỉ có đường rắc rối."
“Ừm, không đâu?”
Tạm thời, cứ giả vờ ngây ngô cái đã.
Ngôn ngữ được dùng ở thế giới này và chữ Hàn vốn hoàn toàn khác biệt. Tôi còn chẳng biết sử dụng phép thuật, mà lại đọc được ma trận thì chẳng phải sẽ rất kỳ quặc sao?
“Như ta nghĩ.”
Giọng điệu lạnh nhạt pha chút hờ hững của anh ta khiến tôi hơi nóng mặt, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười ngốc nghếch.
Thái tử nheo mắt, khóe miệng cũng nhếch lên như đang cười.
“Vốn dĩ, thiên tài và kẻ điên chỉ khác nhau ở mặt trước và mặt sau của bàn tay. Ta tự hỏi, có phải điện hạ đã giả điên để che giấu tài năng thiên bẩm của mình không.”
Xem ra trong mắt anh ta, Carl Lindbergh chính là một “kẻ điên.”
Ấy vậy mà, vẫn chịu đến đây cứu. Cảm ơn thật đấy.
“Nếu tôi nói như vậy, ngài có tin không?”
Tôi hỏi trong sự lo lắng không giấu nổi, Thái tử vẫn giữ gương mặt lạnh tanh, không để lọt một tia cảm xúc nào.
“Không. Nói chính xác thì, hoàng tử không phải là kẻ điên, mà là kẻ ngốc.”
Rõ ràng cái danh tiếng tệ hại của Carl Lindbergh đã vang xa đến tận Heineken rồi.
Tất cả là tại tuổi dậy thì hỗn loạn gây nên.
Carl Lindbergh trở nên quái gở cũng là do thiếu sự dạy dỗ từ cha mẹ. Thật may là bây giờ tôi đã hồi tâm chuyển ý.
Nhưng tình hình bây giờ không cho phép tôi giải thích dài dòng.
Từ phía sau, Belfry lạnh lùng lên tiếng, “Kích hoạt pháp trận đi, nhanh lên.”
Chàng trai lịch thiệp và lễ độ lúc ở lâu đài Lindbergh giờ đây trở nên lạnh nhạt lạ thường.
Có lẽ lúc đó, cậu ta chỉ giữ lễ vì không muốn khiến chủ nhân mình bối rối trước mặt người của Lindbergh.
Dù Belfry có giục, Thái tử vẫn đứng yên như không.
“Tôi đang định làm rồi. Cần gì phải hối như thế.”
“Chúng ta đã rời khỏi lâu đài được hai tiếng rồi. Kitchener chắc đang phóng nước rút tìm đến đây, đánh tôi đến mức mông nát bấy.”
Belfry vừa nói vừa búng tay ra hiệu cho các hiệp sĩ.
Đội hiệp sĩ lập tức xếp thành hàng, tạo thành bức tường chắn bao quanh Thái tử, Lea và Belfry.
Có vẻ họ không muốn để đám binh sĩ Lindbergh bên ngoài nghe lén.
Belfry hạ giọng.
“Sau ba giờ, đám ‘bạo loạn’ sẽ rút lui. Nếu bị bắt trước lúc đó, sẽ chẳng còn cháo cũng chẳng còn cơm.”
“Chờ đã, chẳng lẽ các người thật sự gây ra bạo loạn?”
Tôi hỏi, không giấu được sự hoang mang.
Người dân Lindbergh vốn không muốn bạo động. Họ chỉ biết gồng mình sống qua ngày, thậm chí đến cái xẻng cũng không buồn nhấc nổi.
Bất kể tôi có gặp được nhân vật chính của tiểu thuyết hay không, tôi vẫn không muốn bất kỳ thường dân nào ở Lindbergh phải đổ máu.
Vì điều đó, tôi mới liều lĩnh gửi thư cầu cứu.
Chẳng lẽ, họ thật sự đã giật dây gây loạn?
“Không phải bạo loạn thật.”
Belfry lấy từ trong túi ra một chiếc kính một mắt và đeo lên.
Chẳng biết sao, người mà tôi từng tưởng là nhân vật chính hóa ra lại là mẫu nhân vật trí tuệ kinh điển.
Mái tóc đen xõa dài, cặp kính gắn dây bạc, nhìn vào mà trong lòng tôi như có hắc long đang cựa quậy.
À không phải thế, là bao tử tôi đang nhộn nhạo vì lo lắng.
“Không phải bạo loạn thật thì sao? Tôi đã viết rõ trong thư là muốn giảm thiểu tổn thất với dân thường mà?”
Tôi hoảng quá, đến mức không tìm được lời nào để nói.
Belfry khẽ thở dài.
“Bên ta toàn là lính tinh nhuệ. Họ chỉ cầm lưỡi liềm gõ vào tường, gây chút hỗn loạn, rồi đánh úp mấy cỗ xe ngựa chạy ngang. Không ai bị thương cả, chỉ gây chút thiệt hại tài sản thôi. Trừ phương Bắc ra, ta đồng loạt hành động ở ba hướng Đông, Tây, Nam.”
Phương Bắc thì để trống, giữ làm đường rút lui cho chúng tôi.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì sự tính toán quá chu đáo của họ.
“Chuẩn bị từ khi nào vậy?”
Không phải điều động quân đội, Leia cũng trông như sắp gục, và tôi thì lùi lại một bước, rùng mình trước sự tự tin đến lạnh lưng của Belfry khi tiết lộ bí mật quân sự như thể kể chuyện phiếm.
“Không cần sợ như vậy. Sau này sẽ còn làm chuyện lớn hơn. Mới thế mà đã sợ rồi thì sao làm nổi? Chính hoàng tử là người viết thư cho ta mà, phải không?”
Thái tử buông lời, khiến tôi nghẹn họng.
Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện tương lai, nhưng hiện tại vẫn đang đi trong màn sương mờ mịt.
Tôi xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu cho đỡ ngượng.
Cảm giác lệ thuộc hoàn toàn vào nhân vật chính khiến tôi không thoải mái chút nào.
Như hiểu được lòng tôi chùng lại, Belfry dịu giọng hơn một chút.
“Chỉ cần hoàng tử đứng ra như thế này thôi, Lindbergh sẽ có một bước ngoặt lớn. Giờ thì đi thôi.”
Belfry, với gương mặt có phần âm u, còn chỉ vào Thái tử để thúc giục cậu mau mở cánh cổng ma pháp.
Vậy mà Thái tử vẫn ung dung, thản nhiên như không.
Tôi biết rõ, anh ta đang cố tình kéo dài thời gian để xem tôi sẽ phản ứng thế nào.
“Nếu chúng ta bị bắt lại bây giờ, rất có thể sẽ xảy ra một cuộc chiến. Lúc đó cậu tính sao?”
Không. Nhất định không được có chiến tranh.
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.