Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 6
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: ttrang
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Ánh mắt chân thành của tôi hoàn toàn bị phớt lờ.
“Cậu có biết là Tể tướng vốn dĩ là một kẻ điên không?”
Anh ta chỉ thẳng vào tôi, nói rằng lão sẽ tìm mọi cách để giam lỏng hoàng tử vì không nuốt trọn được cả quốc gia.
“Và ở trên cái gã điên đang phát rồ đó là tôi, thiếu gia Hendrick.”
Trước một kẻ ngang ngược như Thái tử, Belfry lại như một chú mèo con lông xù.
Khi Thái tử vẫn chần chừ không chịu hành động, Belfry, có vẻ như đã mất hết kiên nhẫn, gắt lên “Tôi còn phải giải quyết cả đống giấy tờ ngài đã trì hoãn đấy!”
Thái tử hờ hững đáp, “Là cậu theo ta vì thấy vui thôi, đừng đổ thừa.”
Cách hai người họ cãi qua cãi lại chẳng khác gì bạn bè chí cốt cả chục năm.
Một cảnh tượng khiến tôi bất giác thấy nhói lòng.
Dù bạn bè thuở nhỏ của tôi giờ đều bận bịu lo toan cuộc sống và dần xa cách, thỉnh thoảng tôi vẫn không khỏi thấy nhớ.
Các kỵ sĩ Heineken thì đứng nghiêm như tượng, không buồn quay đầu, mắt dán chặt vào binh lính Lindbergh. Còn Leia thì chỉ im lặng đứng yên, gương mặt trông vừa mỏi mệt vừa chán nản.
“Được rồi, được rồi. Ta làm ngay đây.”
Cuối cùng, tôi giơ tay can cả hai lại như thể đang làm trọng tài.
Tôi không chắc mình sẽ làm được, nhưng trong lòng thì thấp thỏm không yên.
Nếu tôi phải trông cậy vào ai đó, thì người đó chỉ có thể là Thái tử. Tôi phải biết trân trọng cơ hội này và tận dụng cho tốt.
Cuối cùng thì cả Thái tử và Belfry cũng chịu đình chiến.
Mặc dù người chủ động làm hòa là Belfry, còn Thái tử thì dường như chẳng mảy may để tâm.
Tôi thực sự muốn nhanh chóng đặt chân đến Heineken.
Tôi cần biết đó có phải là nơi đáng tin cậy để em tôi kết hôn không, và tôi cần bàn bạc với Thái tử về tương lai của Lindbergh.
Còn tôi thì vẫn đang loay hoay nghĩ xem sau khi không còn là hoàng tử nữa, mình phải làm gì để sống qua ngày.
“Thấy chưa, hoàng tử cũng muốn đi nhanh còn gì.”
“Tôi biết mà.”
Với vẻ mặt bất lực, Thái tử đặt tay lên tảng đá nằm ở đỉnh và góc đỉnh của pháp trận.
“Mọi người, vào trong đi.”
Các kỵ sĩ, thị nữ của Leia, Marco và Elizabeth. Rồi cả Thái tử, Belfry, Leai và tôi. Chừng hơn chục người tụ lại bên trong vòng tròn phép.
“Pháp trận này cũng do Heineken tạo ra sao?”
Tôi hỏi vì nghĩ đi nghĩ lại, Lindbergh chắc chắn không có trình độ kỹ thuật để dựng nên một vòng truyền tống lớn đến vậy.
“Không. Là từ rất lâu rồi, khi Lindbergh còn có thể sánh vai cùng Đế quốc. Đây là công trình chung được xây để kỷ niệm hòa ước giữa hai nước.”
Belfry nói thêm rằng khi đó không hề có binh lính canh giữ nơi này.
“Nếu không dùng ma pháp thì nó sẽ thoái hóa thôi. Lindbergh muốn tạo lại pháp trận như thế này thì chắc phải mất thêm mười năm nữa.”
Belfry bật cười khe khẽ rồi liếc nhìn Leia.
“Cũng đâu phải sai hẳn, đừng có nhìn tôi kiểu đó.”
Leia đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ, và Belfry chỉ ừ một tiếng rồi ngậm miệng lại.
Một cơn gió thổi qua, và hương thơm lạ lùng mà tôi đã ngửi thấy khi lần đầu gặp Thái tử lại một lần nữa lan ra khắp không gian. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch theo từng nhịp hương lay động.
Dù đây là một thế giới giả tưởng, nhưng môi trường lại chẳng mấy thích hợp để chứng kiến phép thuật, nên đây gần như là lần đầu tiên tôi được thấy ma pháp thực sự trừ lần Leia châm xì gà.
Marco từng bảo rằng ánh sáng trong đêm, hay cả việc điều hòa không khí, sưởi ấm… tất cả đều nhờ phép thuật, nhưng tôi chẳng thấy ấn tượng gì mấy, có lẽ vì đã quen sống trong một nền văn minh tiện nghi hơn rất nhiều.
Chắc vì vậy mà mỗi lần mùi hương ấy dậy lên, lông tơ khắp người tôi dựng đứng, và sau gáy cũng bỗng ớn lạnh.
Tôi bắt đầu tập trung nhìn chằm chằm vào miệng Thái tử.
Không biết anh ta sắp niệm gì Abracadabra hay là Vừng ơi, mở ra?
Tên của các nhân vật chính, tên của pháp trận, hay cách xây dựng câu chuyện có thể đều ổn, nhưng tác giả với gu thẩm mỹ kém chắc hẳn đã đặt ra mấy câu thần chú một cách cẩu thả.
Tôi thật sự không biết phải quản lý biểu cảm thế nào nếu Thái tử, với gương mặt điển trai ấy, lại hét lên một câu kiểu “Vừng ơi, mở ra!” chẳng hạn.
Ai cũng nghiêm túc ngoại trừ tôi, nhưng tôi thì sợ mình sẽ bật cười rồi làm hỏng việc trước khi mọi thứ bắt đầu.
“Di chuyển.”
Psskkk. Một âm thanh xẹt qua như gió lướt.
Ngay khoảnh khắc câu thần chú đơn giản và rõ ràng được thốt ra, sự căng thẳng trong tôi bỗng tan biến. Đồng thời, tâm trí cũng trở nên mơ hồ.
Vào thì dễ như không, nhưng ra thì lại chẳng thể tùy ý.
Đó chính là Lâu đài Lindbergh và căn phòng của Hoàng tử Carl Lindbergh với tôi là như vậy.
Đó là một nhà tù lộng lẫy. Càng nghĩ đến việc nhà tù ấy được xây nên bằng cách nghiền nát một con người còn sống, tôi lại càng thấy rợn người.
Dù là một phép ví von đáng sợ, nhưng đó là sự thật.
Toàn bộ hoàng cung Lindbergh được xây nên từ máu và mồ hôi của dân chúng.
Tôi đã sống trong đó suốt nửa năm tai thì mở, miệng thì ngậm, dáng vẻ thì giấu nhẹm, cứ thế tồn tại.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn tự do, nhưng khi những cánh đồng mênh mông và những ngôi làng nhỏ chen chúc nhau hiện ra trước mắt, tôi có cảm giác mình có thể sống thêm rất, rất lâu nữa.
“Chào mừng đến Heineken.”
Thái tử vừa bước xuống ngựa để khởi động pháp trận, giờ lại cưỡi lên lần nữa.
Không biết đó là lúa mạch hay lúa mì, chỉ biết khi gió thổi qua, những cánh đồng xanh rì kia cùng nhau rạp mình xuống, còn những ống khói nhỏ nhỏ phả ra làn khói trắng như đang nấu cơm mọi thứ thật kỳ diệu.
Tôi mải mê ngắm nhìn khung cảnh ấy đến mức không nhận ra tay Thái tử đã vươn ra nắm lấy tay mình từ lúc nào.
“Carl Lindbergh.”
Mãi đến khi Thái tử gọi tên tôi lần thứ hai, tôi mới sực tỉnh.
“A, tôi xin lỗi.”
Tôi đặt tay lên bàn tay chai sần của anh ta, để rồi bị kéo lên ngựa bằng một lực kéo dứt khoát.
Đoàn ngựa lại tiếp tục bay lên.
Nhưng lần này, chúng bay thấp hơn và chậm hơn một chút so với lúc rời khỏi Lindbergh.
Lũ trẻ đang chơi đùa kêu lên thích thú rồi chạy theo. Người đang phơi đồ trong sân vẫy tay, còn những người nông dân đang làm việc ngoài ruộng cũng thẳng lưng dậy mỉm cười.
Má của lũ trẻ căng phồng, khuôn mặt của người dân rạng rỡ.
Thái tử thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống vẫy tay đáp lại.
Leia, đang bay ngay cạnh tôi, cũng đang nhìn thấy những điều tôi thấy.
Biểu cảm của cô ấy phức tạp đến khó tả.
Tôi lại nhớ đến những người hầu trong lâu đài Lindbergh, những người run rẩy ngã quỵ dưới đất mỗi khi vô tình chạm mặt chúng tôi.
Dù không gặp họ nhiều lần, chỉ cần một vài chi tiết nhỏ tôi nhìn thấy cũng đủ để hình dung cuộc sống của họ khốn khổ đến thế nào.
Tấm lòng nặng nề giữa một người ngoài cuộc và một thành viên hoàng tộc Lindbergh thực thụ, hiển nhiên là sẽ khác nhau.
“Xem vui lắm à?”
Lưng của Thái tử, nơi tôi đang bám lấy, khẽ rung lên theo từng nhịp giọng nói của anh ta.
Kỳ lạ là, mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, tôi có cảm giác như mình có thể hiểu được cảm xúc trong lòng người đàn ông này, chỉ bằng cách lắng nghe cao độ giọng nói và cử chỉ của anh ta.
“Ừm, cũng không tệ. Phong cảnh đẹp. Mọi người trông cũng có vẻ hạnh phúc.”
Tôi trả lời bằng một câu cảm thán đầy thành thật, đáp lại câu hỏi vô tư ấy bằng một thứ cảm xúc mộc mạc, thuần khiết. Lưng Thái tử vì thế mà khẽ rung lên, như đang cười một cách thoải mái.
“Không biết cậu có biết không, nhưng nơi đây từng là một trong những vùng đất cằn cỗi nhất lục địa. Tổ tiên ta đã phải rất vất vả. Vì vậy, nơi này với chúng ta rất có ý nghĩa. Bây giờ là lúc để bảo vệ nó.”
Có lẽ vì đã trở về địa bàn của mình, Thái tử trông thoải mái hơn hẳn lúc trước.
Phải rồi, gây dựng đã khó, bảo vệ còn khó hơn.
Tôi hiểu điều đó rõ lắm, vì ngoài ăn, ngủ và tắm rửa ra, tôi toàn vùi đầu vào bản đồ và sách sử.
Lindbergh từng là một đất nước rất đáng nể.
Thời hoàng kim, quốc gia này từng phồn vinh sánh ngang cả đế quốc, hòa bình và thịnh vượng.
Nhưng rồi càng về sau, thế hệ kế tục càng suy tàn, khiến lòng tự hào và hòa bình giờ đây chỉ còn là huyền thoại đối với dân Lindbergh.
Ai mà chẳng từng sống cùng con cóc vàng kia.
Nếu Carl Lindbergh có được cha mẹ tốt, hắn ta đã không chết một cách oan uổng. Và tôi—tôi cũng sẽ chẳng phải đến đây, mà có lẽ đã gặp Jeon Jae-young, người đi trước tôi một bước, trên bậc thang dẫn lên thiên đường rồi.
Do gió lạnh hay do lòng tôi trống rỗng? Nước mắt cứ thế dâng lên.
Không muốn để nước mũi dính vào áo Thái tử, tôi rướn người ra sau, hít mũi sụt sịt.
“Hôm nay cậu lạ lắm đó, hoàng tử.”
Thái tử đột ngột quay đầu lại, và tôi đã không kịp ngăn giọt nước mắt trào ra.
Đôi mắt ấy, mang sắc xanh của những cánh đồng, khẽ mở lớn.
Thái tử thoáng bối rối, nhưng dường như anh ta đang cố giữ vẻ bình tĩnh.
Tôi cũng vậy.
“Gì, gì cơ?”
Tôi vội đưa tay lên nhéo nhẹ khóe mắt, cố gượng cười cho qua. Nhưng ánh mắt Thái tử nhìn tôi như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó rất kỳ lạ.
“Hoặc là ta điên, hoặc là cậu điên. Hoặc là cậu thật sự tỉnh táo lại, đúng như trong thư đã viết. Ta chẳng biết thế nào nữa…”
Phần cuối câu nghe như anh ta đang lẩm bẩm với chính mình.
Còn tôi? Tôi biết mình đáng nghi lắm. Nhưng không thể bỏ qua được sao, mấy chuyện lặt vặt thế này?
…Tôi đành nuốt ngược nỗi chua xót trong lòng, chẳng biết phải đáp lại thế nào.
Chúng tôi băng qua một ngôi làng hẻo lánh và vượt qua bức tường thành. Tiếng kèn buông xuống phía sau, và trước mắt tôi là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Những ngôi nhà xinh xắn với mái ngói đỏ và tường trắng san sát nhau.
Mê cung những con hẻm chằng chịt chuyển động đầy màu sắc.
Người dân tạm gác công việc, vẫy khăn tay chào đón đoàn của Thái tử.
Không giống Lindbergh, nơi phân biệt nam nữ nghiêm ngặt như thể có luật, ở đây không rõ ràng như vậy. Phụ nữ mặc quần không ít, khiến tôi có cảm giác như đang bước vào một làng quê châu Âu hiện đại.
Trên những quán cà phê ngoài trời rợp mái vải rực rỡ, bàn ghế cong cong duyên dáng, người ta tụm năm tụm ba dùng bữa tối.
Nơi đây, mùi hạnh phúc và tự do tràn ngập khắp nơi.
“Đó là hoàng cung.”
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.