Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 7
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: ttrang
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Ở trung tâm thành phố, một con đường lát đá rộng và dài dẫn thẳng đến tòa lâu đài với sáu ngọn tháp vươn cao ở cuối đường.
Phần chính của tòa thành bị che khuất bởi bức tường khổng lồ, chỉ có thể nhìn thấy một phần ba, nhưng quy mô và vẻ uy nghi của nó thì không cần bàn cãi.
“Làm đường thế này có ổn không vậy?”
Con đường dẫn thẳng đến hoàng cung, nằm giữa hai tháp canh bảo vệ thành phố, trông rất đẹp nhưng có vẻ không an toàn.
Belfry, người đang cưỡi ngựa sát bên và thấy tôi há hốc miệng nhìn, liền tự hào trả lời:
“Nếu ai đó định đột nhập vào hoàng cung của Heineken qua lối này, trước hết phải chuẩn bị tinh thần bị nghiền nát dưới hàng chục khẩu pháo, sau đó là nhảy vào con sông đầy thứ nguy hiểm.”
Cho dù có sống sót và vào được thành, thì việc thoát ra khỏi nơi vốn là một pháo đài này còn khó hơn, nên nếu muốn thử thì cứ việc.
Belfry vẫn tiếp tục giải thích một cách hào hứng.
Khi thấy Belfry đang say sưa nói về độ dày của tường thành, bắt đầu từ công thức trộn tro núi lửa với vôi để tăng độ cứng, Thái tử bèn mắng: “Nếu Lindbergh dám tấn công Heineken, thì kẻ đầu tiên phải liều mạng chính là cậu đấy, trung thần.”
Những con ngựa đứng xếp hàng ngay ngắn trên nền đường lát đá.
Tiếng vó ngựa cọ nhẹ xuống mặt đất vang lên êm tai, dễ chịu.
Người dân nhìn về phía này với ánh mắt pha lẫn tò mò và kính nể, nhưng không ai vì thế mà bỏ dở việc mình đang làm hay chạy đến gây náo loạn.
Họ rất hiểu rõ thế nào là trật tự và chừng mực.
Ai đó hô vang tên Thái tử, và anh đáp lại.
Lũ trẻ thậm chí còn tung hoa lên trời. Chỉ cần nhìn là có thể thấy họ yêu đất nước và vị lãnh đạo của mình đến nhường nào.
Nếu hoàng tộc Lindbergh mà thử làm như vậy, trước hết là bánh xe ngựa sẽ gãy vì những con đường chưa lát, và khi xe dừng lại, dân chúng sẽ lập tức nhận ra và cắt dây, dắt ngựa chạy mất.
Dĩ nhiên là những kẻ đó sẽ bị lính canh truy đuổi bắt lại và mất mạng.
Cơn đói triền miên khiến người ta dễ dàng bỏ qua ranh giới của đạo đức.
Tôi cứ thở dài liên tục, đến mức má chạm nhẹ vào lưng Thái tử.
“Ta hiểu sao cậu lại làm mặt như vậy” anh ta nói, “nhưng trước hết hãy tặng người dân Heineken một nụ cười đi. Ai nấy đều đang mong chờ.”
Đúng như Thái tử nói, mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn lên.
Không biết trong ánh mắt long lanh của lũ trẻ, tôi trông như thế nào?
Tôi mỉm cười gượng gạo và giơ một tay lên vẫy, và lũ trẻ liền phá lên cười, rồi núp sau lưng người lớn.
Dễ thương thật.
Trái tim tôi, vốn nặng nề suốt thời gian qua, bỗng nhẹ hẳn đi.
Khi má chạm vào lưng Thái tử, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lòng tôi.
Chỉ đến lúc đó, tôi mới có thời gian thả lỏng và từ từ quan sát xung quanh.
Giữa đám đông, có vài khung cảnh đập vào mắt tôi.
Hai người hôn nhau, rồi nắm tay nhau đầy trìu mến dưới gầm bàn.
Một cặp đôi bế theo đứa trẻ, vẫy bàn tay bé xíu của em bé về phía này.
Những người ôm chầm lấy nhau và ăn mừng ngay trên đường phố như thể có chuyện vui gì đó vừa xảy ra.
Tất cả họ đều là những người cùng giới tính.
Thú thật là tôi rất ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.
Bởi vì vốn dĩ, nếu một quốc gia muốn phát triển, thì điều đầu tiên cần làm là vứt bỏ định kiến.
Tôi từng có một đồng nghiệp cũ phàn nàn rằng, giữ đầu óc cứng nhắc thì theo đuổi phát triển gì nổi.
Lúc đó tôi khá đồng tình.
Đúng vậy, tự do thật sự bắt đầu từ việc vứt bỏ định kiến.
Tôi nghĩ Lindbergh cổ hủ thật.
Ừ thì, tất nhiên rồi.
Tình yêu vốn không có biên giới, không phân biệt tuổi tác, cũng chẳng ràng buộc giới tính.
“Quả là một đất nước trong mơ theo nhiều nghĩa,” như thể nghe thấy tôi nói gì đó, Thái tử liếc nhẹ ra sau và mỉm cười.
Anh ta mỉm cười, rồi lại hướng ánh mắt về phía trước, từ đó cho đến khi chúng tôi đến nơi, không ngoái đầu lại thêm lần nào nữa.
Càng đến gần hoàng thành, mùi hương trên người Thái tử lại càng đậm hơn. Tấm lưng ấm như thể đang sốt nhẹ.
Chẳng lẽ chạy suốt từ sáng nên kiệt sức rồi?
Tôi quay đầu lại theo phản xạ, bắt gặp Marco đã tái mặt, còn Elizabeth thì đang há miệng, thở hổn hển.
Có lẽ là vì chuyến đi này quá mệt mỏi và căng thẳng.
Tôi đến đây trên danh nghĩa là con tin gắn liền với thịnh suy của quốc gia, nên không mong được tiếp đón long trọng gì. Nhưng tôi thật sự mong Leia và Marco có thể tìm được một nơi để nghỉ ngơi.
“……và thế là, Hoàng đế Bệ hạ đã cho xây một hầm rượu riêng ở phía đông, mang vào hàng chục viên ma thạch. Ngoài việc kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm, còn có thể kích hoạt ma pháp bảo hộ, nên trong tình huống khẩn cấp có thể dùng làm hầm trú ẩn.”
Belfry Hendrick, cậu vẫn chưa nói xong à?
Mạch máu bên thái dương Thái tử đã nổi hằn lên. Rõ ràng là anh đang nghiến răng.
Bài giảng của Belfry với chủ đề “Kiến trúc và sự phát triển của Hoàng thành Heineken” cứ thế tiếp tục cho đến khi chiếc cầu treo được hạ xuống.
Nhờ vậy, tôi có cảm giác mình đã học thuộc cấu trúc của hoàng thành Heineken một cách rất nhanh chóng.
Ngạc nhiên thay, người khiến Belfry câm lặng trước cả Thái tử lại chính là Công chúa Leia.
“Ngài Hendrick, hầu nữ của ta không thể nói chuyện. Nhìn môi ngài cứ mấp máy không ngừng làm ta ghen đến rụng cả xương.”
Ánh mắt cô dịu dàng vuốt lưng hầu nữ, trông thật sự buồn bã, đến mức cả Belfry cũng giật mình và lập tức im bặt.
Gương mặt và tính cách của Belfry dường như chẳng ăn khớp gì với nhau.
Đôi mắt tinh tế và xinh đẹp, sống mũi nhỏ thanh tú cho cậu một ấn tượng khá kín đáo, nhưng tôi không ngờ miệng cậu lại hoạt động không ngừng như thế.
Ngay khi vừa đi qua cổng thành, tôi nghe thấy tiếng hô lớn của các binh sĩ xếp hàng ngay ngắn.
Cảnh tượng những thanh kiếm hai lưỡi được giương cao lên trời rồi đồng loạt hạ xuống khi Thái tử đi qua khiến tôi nhớ đến quãng đời trước từng làm lính danh dự trong quân đội.
Khi ấy tôi cũng oai phong lắm, dù trong lòng lúc nào cũng héo úa vì đã để em gái ở nhà một mình rồi đột ngột nhập ngũ.
Hàng nghìn suy nghĩ bủa vây trong đầu. Thôi được rồi, dừng lại đi bây giờ tôi là Carl Lindbergh.
Các hiệp sĩ hộ tống đoàn người đến tận cổng chính rồi rút lui trong trật tự hoàn hảo.
Belfry, người đang bị chậm trễ vì đống giấy tờ, chỉ kịp nói vài lời với người hầu rồi cũng vội biến mất.
“Cứ tưởng cổ ta sắp rụng rồi, thưa Thái tử.”
Một người đàn ông lớn tuổi chậm rãi bước ra. Đó là một quý ông đĩnh đạc với nếp nhăn quanh mắt và mái tóc chải ngược bóng mượt như đúng kiểu quý ông tóc bạc cổ điển.
Bộ đồ ông ta mặc dù có tiếng sột soạt nhưng lại không hề nhăn nhúm, còn khoác thêm một chiếc áo choàng nhẹ.
“Ta chạy suốt không ngừng nghỉ, thật lòng chỉ nghĩ đến ông. Bá tước Bourbon.”
…Bourbon?
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, còn Bá tước Bourbon thì cúi đầu nói: “Người nổi tiếng đây rồi.”
Suốt nửa năm tôi đã chứng kiến đủ cảnh các ông già ngồi khoe thiếp hầu với nhau, nhưng vì đã lâu không thấy một người lớn cư xử ra dáng người lớn, tôi nhất thời quên mất thân phận mà cúi đầu chào theo phản xạ.
Mãi đến khi ngẩng đầu lên, tôi mới nhận ra mình lỡ rồi nhưng nước đã đổ thì cứ để vậy thôi, đành cười trừ.
Cả Thái tử lẫn Leia đều không giấu được vẻ ngạc nhiên, còn Bá tước Bourbon thì bật cười sang sảng: “Ngài khác xa so với lời đồn đấy.”
Carl, Heineken, Hendrick, giờ lại thêm Bourbon?
Tôi thật sự rất tò mò không biết sẽ còn bao nhiêu cái tên… “rượu” nữa sẽ xuất hiện đây.
“Các vị đã đi đường dài, hẳn là rất mệt rồi. Vì ngoại thành đã được chuẩn bị xong, hay là nghỉ ngơi trước một lát?”
Bá tước Bourbon mỉm cười hiền hậu, đưa ra lời đề nghị được nghỉ ngơi.
Nghe tin mừng vậy, tôi lập tức cúi đầu lần nữa để cảm ơn.
—--------------------------------—
Tiếng cười của Bá tước Bourbon càng lúc càng lớn, khiến gương mặt của Leia nhăn nhó còn Marco thì nhắm nghiền mắt lại.
Má của Carl Lindbergh đỏ bừng khi cúi đầu bối rối.
Adrian Heineken thật sự không thể hiểu nổi người trước mặt mình là ai.
Sau khi Bá tước Bourbon để lại công việc đưa Công chúa Leia và hầu cận của Carl đi cho người hầu, Adrian quay sang phía Carl và đưa tay ra.
“Cậu có thể trò chuyện với ta một lát chứ?”
Carl gật đầu. Đôi má của cậu vẫn còn ửng hồng.
Đôi má hồng đào kia trông thật đáng yêu khiến Adrian suýt nữa đã cúi xuống hôn lên đó.
Để chống lại cơn cám dỗ kỳ lạ ấy, Adrian sải bước đi trước.
Carl Lindbergh vừa đi vừa liên tục ngoái đầu nhìn xung quanh, cố theo kịp.
Trông cậu như một chú vịt con vừa mới nở khỏi trứng.
Vịt con thì dễ thương nhưng không thể nói là xinh đẹp.
Vậy chẳng lẽ cậu là một chú mèo con mềm mại còn vương mùi sữa?
Trước cảm giác ngứa ngáy bất ngờ dâng lên trong ngực, Thái tử bất giác đặt tay lên ngực rồi buông xuống.
Carl cứ đưa mắt nhìn quanh, không ngừng thốt ra những tiếng cảm thán kỳ quặc: “Ồ, ô, ooooh…”
Nhìn thấy cảnh ấy, các cung nữ đi ngang cũng mỉm cười vui vẻ.
“Wow, Heineken thật là náo nhiệt quá.”
Adrian liếc nhìn cậu, và Carl với vẻ lúng túng không giấu được bối rối lên tiếng.
Chỉ thế thôi sao? Cả một thành phố náo nhiệt, sống động đến vậy mà cậu chỉ thốt được một chữ “náo nhiệt”?
Adrian lại muốn bật cười.
Dù chẳng có gì đáng buồn cười, vị hoàng tử này cứ khiến hắn muốn cười mãi không thôi.
“Trung tâm thành phố còn náo nhiệt hơn nữa. Cậu cũng có thể ra ngoài khám phá vào những lúc thích hợp, nên cứ nói nếu cần nhé.”
“Thật sao?”
Khuôn mặt của Carl Lindbergh bừng sáng khi nghe được rằng cậu có thể ra ngoài. Bộ dáng ảm đạm và căng thẳng của Lindbergh dường như biến mất hoàn toàn.
Bị ánh nhìn của Thái tử làm bối rối, cậu gãi đầu và nói thêm
“À, à. Bầu không khí ở Lindbergh hơi hỗn loạn một chút. Nên không vui lắm.”
Không vui à? Cậu chọn hắn chỉ vì không vui sao?
Chắc chắn, cậu mới là người tận hưởng cuộc sống trong lâu đài nhất.
Adrian không thể nối liền khoảng cách tinh tế giữa Carl Lindbergh mà hắn “biết” và Carl Lindbergh đang đứng trước mặt mình.
Hắn muốn tìm hiểu, nhưng dần dần lại thấy không rõ ràng nữa.
Không hiểu được tâm tư của Thái tử, Carl tiếp tục chuyện phiếm
“Tất cả những người ra vào đều là người già, nên tôi chẳng có cơ hội kết bạn cùng tuổi, hơn nữa người hầu còn bị cấm tiếp xúc với hoàng tộc.”
“Ừm?”
Cố gắng kết bạn với người hầu à?
“Tất nhiên cũng không sao vì tôi có Marco, và ừm, cả Elizabeth nữa. Tôi còn có em gái nên cũng chịu được.”
Thời tiết ở đây dễ chịu và có nhiều người trẻ. Cậu nhìn những người hầu trẻ tuổi nói chuyện với vẻ ngưỡng mộ.
Carl Lindbergh lẩm bẩm, khoanh tay với nét mặt cau có.
“À, thế thôi.”
Lông mi rung rung khi cậu cố tỏ ra bình thản.
Thái tử cười, đóng vai người tốt bụng.
“Nếu cậu muốn kết bạn, thì trùng hợp thay, chúng ta bằng tuổi nhau. Có thể từ từ tìm hiểu cũng không muộn.”
Đôi vai gầy guộc của Hoàng tử Carl trông có vẻ cô đơn đến lạ, nên Adrian buột miệng nói ra điều đó.
“Sao? K, không. Làm sao tôi dám kết bạn với điện hạ được chứ? Ha ha ha…”
Cái phản ứng vội vã vừa xua tay vừa từ chối đó là gì vậy?
Bị từ chối khiến vị Thái tử thoáng cau mày, đưa ánh mắt hoài nghi nhìn người đang hành xử chẳng khác gì thường dân kia.
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.