Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực - Chương 8

Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 8

Tác giả: 고래꼬리

Dịch: ttrang

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Từ khi nào gương mặt của vị hoàng tử ấy lại rạng rỡ đến thế? Trong những bức họa mà mật thám gửi tới, trông cậu lúc nào cũng gầy guộc, hốc hác.


Mái tóc xù không thể chải mượt dù đã được bôi dầu, đôi mắt luôn nhíu lại, tất cả đều không hợp gu của Adrian.


Vậy mà năm mười tuổi, chàng hoàng tử ấy từng là một cậu bé tròn trĩnh, đáng yêu đến nao lòng.


Cứ hai tháng một lần, Hoàng đế và Hoàng hậu lại lui về tẩm cung, đóng cửa cả một tuần trời. Họ vẫn tự hào về thời kỳ hoàng kim ấy, một trong những cặp đôi vương thất nổi bật nhất trong lịch sử.


Được sinh ra và lớn lên trong tình yêu nồng cháy như vậy, Thái tử cũng khao khát tìm được một Omega yêu mình tha thiết chẳng kém.


Thế nhưng thế nào là thống trị? Là đam mê? Trong lúc việc tìm kiếm bạn đời tương xứng còn gian nan, thì tin tức chấn động đã đến Hoàng tử Carl Lindbergh chính là một Omega trội trong số những Omega trội.


Mỗi ngày, Thái tử đều nhìn ngắm những bức chân dung xinh đẹp mà Lindbergh gửi sang, và đến sinh nhật lần thứ mười, hắn ta quyết định đích thân đến gặp cậu.


Và điều hắn ta thấy, là một con búp bê được trang điểm lộng lẫy. Một con búp bê mang gương mặt lạnh lẽo như nữ hoàng băng giá, phảng phất vẻ ngạo nghễ.


Ngay cả khi Thái tử đế quốc đích thân đến, cũng không một ai ra đón. Đoàn sứ giả lúng túng đến đỏ mặt, và chính giữa khung cảnh đó, Hoàng tử Carl chỉ lười biếng nhấc tay chào một cái.


Khi Carl kiêu căng chìa tay, muốn Adrian cúi xuống hôn, Adrian đã nhìn thẳng vào mắt cậu ta và nói “Ta không thể làm được. Vì thấy ghê tởm.”


Carl lập tức giáng cho Adrian một cái tát như trời giáng.


Adrian không nói dối. Khi ấy, Omega vẫn còn nhỏ, chưa phát ra pheromone.


Thế nhưng khi ấy, từ người Carl nhỏ tuổi đã tỏa ra một mùi hương nồng gắt của hoa hồng héo úa, như thể xuyên thẳng qua khoang mũi khiến người khác khó chịu.


Khi bị Carl tát, chẳng ai dám can thiệp. Kitchener, lúc đó còn là Tể tướng, lại còn nghiêm khắc trách mắng Hoàng tử trẻ vì không có lễ độ.


Các kỵ sĩ của Heineken giận tím mặt, nhưng rút kiếm ở đất nước người khi chưa có lệnh của Thái tử thì chẳng khác nào tuyên chiến. Cuối cùng, họ chỉ có thể kìm nén, nuốt giận mà rút lui.


Nhiều năm trôi qua, những hành vi ngạo mạn và tàn nhẫn của hoàng tử Lindbergh đã đến mức không thể làm ngơ. Vì thế, Thái tử đã thề khi Carl đến Heineken, hắn sẽ bắt cậu và kết liễu.


Thế nhưng…


Người đang đứng trước mặt hắn bây giờ, lại chính là hình bóng lý tưởng mà Adrian từng vẽ ra trong tâm trí.


Đôi mắt kia, vốn từng đầy độc khí, giờ đây lại trong vắt như eo biển Eugenie, khu nghỉ dưỡng nổi tiếng bậc nhất của Heineken.


Mỗi lần đôi môi ấy cong lên thành một nụ cười, chính Adrian cũng bất giác mỉm cười theo.


Ánh mắt hắn lướt dọc từ chiếc cằm mảnh mai xuống bờ vai tròn trịa của cậu, nơi đường cong nơi cổ áo rũ xuống đầy ngay ngắn. Hắn nuốt khan.


Một mùi hương nhàn nhạt thoảng qua hương hoa violet.


Thái tử chưa từng quên mình là một Alpha , nhưng hắn hiếm khi thực sự cảm nhận rõ điều đó.


Thế mà khoảnh khắc Omega kia, trong sáng và dịu dàng như một đứa trẻ, tiến lại gần, bản năng Alpha trong hắn bỗng bừng tỉnh mãnh liệt.


Dòng pheromone bị hắn kìm nén lâu nay như phát cuồng, gào thét đòi được hòa quyện với người trước mặt.


Carl Lindbergh, hoàn toàn không hay biết gì về khao khát đang cuộn trào trong lòng Thái tử, lại chỉ mỉm cười với đám thị nữ trẻ vừa tụ lại. Nụ cười của cậu dịu dàng, tựa như một người cha đang dõi theo con gái mình lớn lên.


Thái tử đưa tay nắm lấy cánh tay Carl và hộ tống cậu đi, như một hành động hết sức tự nhiên.


Carl vẫn mải nhìn theo đám hầu nữ, không hề nhận ra rằng tay mình đang bị giữ lại.


Không hiểu sao, một cơn giận âm ỉ dâng lên trong lòng Adrian. Hắn liền dẫn Carl đến ngồi xuống dãy ghế ngoài hiên gần đó.


“Dù sao đi nữa, hãy nói thật với ta. Cậu muốn gì?”


Ngay khi vừa ngồi xuống, đám hầu hạ đã nhanh chóng phối hợp. Kẻ kê gối dựa sau lưng hai người, kẻ dọn trà và trái cây đặt lên bàn.


Carl im lặng một lúc, tay mân mê tách trà còn ấm trong lòng bàn tay, rồi cất giọng đáp.


“Trước hết, cảm ơn ngài đã đưa chúng tôi đến Heineken, dù tôi không thể giải thích hết mọi chuyện trong thư vì sợ bị phát hiện.”


Adrian đã từng cố hiểu trái tim đen tối của Carl Lindbergh, nhưng lúc này, hắn hoàn toàn thất bại. Nhất là khi người đầu tiên nói lời cảm ơn lại chính là cậu.


“Chuyện cảm ơn đó, để sau đi. Ta muốn nói về chuyện giữa chúng ta.”

“Haha, vậy sao?”


Carl cười gượng, hàng lông mày khẽ cụp xuống.


Adrian nghiêng đầu. Gương mặt đó, chỉ cần cụp lông mày xuống thôi mà sao ấn tượng lại thay đổi nhiều đến vậy?


Ngay cả khuôn mặt của Carl Lindbergh năm mười tuổi, người khiến hắn nghiến răng ken két trong nhiều năm ròng, đêm nào cũng hiện về trong giấc mơ cũng bắt đầu phai mờ trong trí nhớ.


Trông họ đúng là giống nhau, vậy mà cũng có gì đó không giống.


‘Nhưng ta không thể nói rõ rốt cuộc cậu ấy đã thay đổi ở điểm nào.’


Đôi môi mím chặt, rồi khẽ động như đang cố chọn từ Carl ngày xưa chưa từng làm vậy. Carl ngày xưa luôn nói thẳng, quá thẳng đến mức thành thô lỗ.


Adrian kiên nhẫn chờ đợi, đôi mắt gần như dán chặt vào đôi môi đỏ ấy đang mấp máy, nhả từng lời như mê hoặc.


“Ở Lindbergh, dân chúng không thể sống nổi nữa vì sự đàn áp của giới quý tộc ngày một tệ, đúng không?”


Hắn nắm rõ tình hình khá tốt.


Lindbergh chẳng khác nào một vết thương mưng mủ. Chỉ cần hở ra một lỗ kim thôi, sự căm phẫn của dân thường sẽ lập tức trào ra.


Quả thực, cuộc bạo động giả cũng là vì để dẫn dắt tình hình đến nước đó.


Tạm thời chưa thể nói thật với Carl, nhưng sẽ không có cuộc cách mạng nào diễn ra êm ả như cậu hy vọng.


Thái tử gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, như ra hiệu tiếp tục.


“Kho bạc chỉ dùng để phục vụ hoàng thất và giới quý tộc, không có gì là dành cho dân cả. Nói thật thì tôi đã từng ‘phát điên’. Nhưng giờ tôi tỉnh rồi. Chỉ là, tôi không thể tìm được lối thoát khỏi tình thế này.”


Cậu bảo rằng cậu phát điên sao?


Adrian mở to mắt trước từ ngữ bất ngờ. Carl lại cười gượng, trông có phần xấu hổ.


“Tôi biết. Biết rõ tất cả những gì mình từng làm. Tôi hổ thẹn, và muốn quay đầu.”


Ánh mắt cậu lúc đó lấp lánh hối hận không phải diễn, không giả tạo.


“Hơn nữa, việc hôn nhân của em gái tôi lại bị quyết định quá đột ngột, tôi không còn thời gian để thu xếp những chuyện khác nữa.”


Carl nhìn sang Adrian, dường như chờ phản ứng.


“Chuyện công chúa Leia kết hôn sao? Nghe cũng gần giống một tin mừng?” 


Adrian nói nửa đùa nửa thật, mắt vẫn dán chặt vào những ngón tay Carl đang khẽ run.


“……Không, đó đâu phải một cuộc hôn nhân bình thường. Đối phương là một quý tộc biên thùy mới vừa được phong tước Tử tước, năm mươi tuổi và xấu xí vô cùng.”


Giọng cậu cao hơn một chút khi nói đến đây.


Hoàn toàn hiểu được rằng Tể tướng Kitchener rõ ràng muốn bịt mọi con đường giúp cô nổi bật với tư cách là một Alpha. 


Ở Lindbergh, vẫn còn nhiều dân thường thậm chí không hề biết đến khái niệm thuộc tính. Một khi bị đẩy ra vùng ngoại biên, dù có là Alpha xuất sắc đến đâu cũng khó bước chân vào chính trị.


Có vẻ như Carl không biết hết được mọi chi tiết, chỉ đơn giản là không muốn thấy người em xinh đẹp của mình bị đem bán đi như món hàng.


Carl siết chặt tay, đôi mắt long lanh như sắp khóc.


“Dù người đó là ai, bao nhiêu tuổi, trông thế nào, nếu thật sự là người em tôi yêu, thì tôi chẳng có tư cách gì cản. Nhưng trong cuộc hôn nhân này, không có lấy một phần nào là ý muốn của em ấy!”


Trước phản ứng gay gắt của vị hoàng tử, Adrian chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở ra.

 

Công chúa trưởng thành nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Nàng đã trải qua kỳ phát tình trước cả Adrian và đã một mình xuất sắc chịu đựng nó. Chắc là vào khoảng năm nàng mười lăm, mười sáu tuổi.

 

Kỳ phát tình đầu tiên của một Alpha. Nếu may mắn, họ sẽ trải qua nó cùng với Omega định mệnh của mình, nhưng thông thường, họ phải trải qua kỳ phát tình trong tình trạng không có bạn đời.

 

Nỗi đau đó vượt xa những gì một Beta có thể tưởng tượng, nên giới cầm quyền thường ép một Omega hoặc Beta làm bạn tình của Alpha trong thời gian đó.

 

Tuy nhiên, vấn đề là Beta thường phải chịu gánh nặng thể chất nặng nề và có thể bị thương tật vĩnh viễn, còn với Omega thì lại dẫn đến một cuộc hôn nhân không tình yêu.

 

Tại Heineken, họ đã đầu tư một khoảng thời gian khá dài để giải quyết vấn đề này, và cuối cùng đã nghiên cứu ra một thuật thức có tác dụng như pheromone nhân tạo và thuốc an thần.

 

Lindbergh vốn đang nhập khẩu phần lớn ma tinh thạch từ Heineken, nhưng công chúa chỉ mới mua ma tinh thạch được tích hợp thuật thức đó đúng hai lần.

 

Ma tinh thạch sẽ giảm nửa hiệu quả sau một khoảng thời gian nhất định, việc nàng chỉ sử dụng hai viên cho đến nay có nghĩa là nàng đã tự mình kiểm soát hầu hết các kỳ phát tình.

 

Nếu một công chúa như vậy mà trở nên mạnh mẽ hơn thì sao.

  

Đôi mắt của Adrian, vốn đang ẩn sau mí mắt, bùng lên ý chí chiến đấu theo bản năng. Anh có cảm giác rằng một đối thủ đáng gờm sắp xuất hiện.

 

Carl Lindbergh vẫn đang nổi giận.


"Một người hai mươi mốt tuổi với một người năm mươi tuổi. Trạc tuổi cha tôi đấy. Ngài thấy có hợp lý không?"

 

Bàn tay đang đập mạnh xuống bàn với ánh mắt tóe lửa của cậu trông khá là rắn rỏi. Tin tức về việc vị hoàng tử đã nằm lăn ra sàn để ngăn cản cuộc bàn luận hôn sự của công chúa, anh đã sớm được nghe.

 

Vị thái tử cố nén nụ cười và lạnh lùng nói.


"Vậy, vào vấn đề chính đi?" 

"À, vâng, vấn đề chính là, tôi sẽ giao toàn bộ quyền khai thác ma tinh thạch của dãy núi Mochu, đổi lại xin ngài hãy chung sức cứu giúp người dân Lindbergh."

 

Vị hoàng tử nói một hơi rồi lo lắng nhìn đôi môi đang từ từ hé mở của Adrian.


"Một hoàng tử thì lấy tư cách gì để giao quyền khai thác ma tinh thạch chứ? Khi mà nhà vua vẫn còn sống sờ sờ ra đó. Chắc không phải cậu bảo ta đi lấy đầu cha cậu đấy chứ?"


Khi thái tử hỏi, Carl Lindbergh liền giải thích kế hoạch một cách trôi chảy như thể đã học thuộc lòng.


"Tôi sẽ mang ngọc tỷ đến."

"Ngọc tỷ?"

 

Carl gật đầu một cách quả quyết.


"Chỉ cần một tờ giấy được đóng dấu ngọc tỷ, nó sẽ trở thành một văn kiện chính thức mà không ai có thể phớt lờ. Vì đó là một ngọc tỷ có chứa ma pháp."

 

Rất ít người biết được sức mạnh ẩn chứa trong ngọc tỷ, làm thế nào mà một vị hoàng tử điên loạn suốt hai mươi năm lại có thể biết được điều này?


"Sinh mệnh chính trị của phụ hoàng tôi đã kết thúc rồi."

"Tại sao?"

 

Adrian biết rõ hơn ai hết rằng vua của Lindbergh đã nghiện một loại tẩu thuốc kỳ lạ mà tể tướng mang đến, nhưng anh vẫn cố tình bắt bẻ.


"Phụ hoàng tôi đã mất cả sức khỏe và lòng tin vì thuốc. Chỉ cần câu giờ một chút để đánh lạc hướng Kitchener, tôi sẽ đi lấy ngọc tỷ về."

 

Carl Lindbergh, người lớn lên trong vòng tay của vua và hoàng hậu, vẫn thản nhiên khi tiết lộ điểm yếu của cha mình.


"Cậu có biết cách sử dụng ngọc tỷ không đấy?"

"...Nếu ngài có lòng tốt chỉ cho tôi thêm cả điều đó, tôi sẽ tận dụng nó thật tốt."

 

Giọng điệu và ánh mắt cậu vô cùng kiên quyết, nhưng những giọt mồ hôi lấm tấm trên sống mũi cho thấy cậu đang căng thẳng đến nhường nào.


"Ta sẽ suy nghĩ một chút."

Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo