Tháng Ba - Chương 137

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#137

"À, có lẽ tôi sẽ sống gần bệnh viện."

"Gần bệnh viện? Ở đây á?"

"Vâng, ừm... Đại tá Oh Seonran đã giúp tôi... À, vẫn chưa chắc chắn lắm...."

Giọng của Sehwa nhỏ dần và run rẩy ở cuối câu. Cậu cũng không gắp thức ăn một cách suôn sẻ và bắt đầu lắp bắp lại. Có vẻ như đó là một chủ đề đã kích động sự bất an của cậu.

"Ừm."

Ki Taejung gật đầu và tạo ra một âm thanh ngắn trong cổ họng. Thực sự không có gì khác anh có thể làm. Đó là bởi vì anh đã nghiền ngẫm chủ đề này đến phát ngán khi anh và Sehwa lệch pha rất nhiều. Anh đã giả vờ không biết bao nhiêu lần rằng cậu không muốn sống chung với anh và muốn dừng lại... Về phía Sehwa, câu hỏi về việc cậu sẽ sống ở đâu có lẽ là điều khó xử.

Mong muốn đưa cậu về biệt thự vẫn còn nguyên vẹn. Một cảnh tượng bình yên của cậu đùa giỡn với đứa trẻ? Cậu mỉm cười rạng rỡ với anh và nói rằng anh đã đến thăm cậu à? Anh thậm chí còn không mong đợi những điều như vậy. Anh chỉ muốn Sehwa ở đó. Nếu cậu thấy khó và ghét nhìn anh... thì anh chỉ cần ghé qua thỉnh thoảng cũng được. Dù sao thì anh cũng có nhiều việc phải làm bên ngoài.

Sau khi cuối cùng được phép ra ngoài và cho mọi người thấy mặt anh, sống chung á.... Ki Taejung biết rằng đó là một mong muốn quá đáng. Ngay cả khi Sehwa đồng ý, Đại tá Oh Seonran có thể phản đối. Không, rõ ràng là ông ta sẽ phản đối.

Không nài nỉ cậu sống chung. Không nói ra tất cả những gì anh muốn nói và không khiến Sehwa bối rối bằng cách tự khen mình rằng anh đã tốt hơn nhiều so với trước đây.... Đó là những điều duy nhất mà Ki Taejung có thể nghĩ đến ngay lập tức để quan tâm đến Sehwa.

Anh chưa được tha thứ và anh không được quên rằng anh đang trong quá trình xin lỗi. Anh nghĩ về nó trong đầu mình, nhưng sự lo lắng vẫn cứ trào dâng.

Đặc biệt, những điều mà anh đã làm tổn thương Sehwa, chẳng hạn như vấn đề nhà ở như bây giờ, nếu chúng nổi lên trên bề mặt, anh muốn sửa chữa chúng ngay lập tức.

Anh muốn nhanh chóng che đậy nó bằng những ký ức tốt đẹp. Anh không muốn cậu nhớ về một thời điểm nào đó với anh nữa và có một biểu hiện cô đơn như vậy.... Anh biết rằng ngay cả khi da non mọc lại, vết sẹo sẽ không biến mất. Anh phải kiên nhẫn chờ đợi, anh nghĩ, nhưng mỗi khi anh đối mặt với khuôn mặt tê tái của Sehwa, anh chỉ muốn thoa tất cả những thứ anh có lên trái tim tan nát của cậu.

"Vậy em sẽ làm gì khi xuất viện?"

"......"

"Em đã có rất nhiều điều muốn làm mà."

Có vẻ như Sehwa cảm thấy ngượng ngùng, vì vậy anh đã cố gắng chuyển chủ đề. Tuy nhiên, có vẻ như đây cũng không phải là một chủ đề trò chuyện hay. Sehwa trả lời một cách mơ hồ, nói rằng, "Tôi không biết," .cậu còn ảm đạm hơn lúc trước.

"Em đã không nói rằng em muốn đi học à? Em không định học à?"

"Về điều đó...."

Dù đã qua năm mới, cậu chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng Sehwa lắc đầu với đôi mắt cô đơn như thể cậu đã trải qua tất cả những khó khăn của thế giới.

"Có những việc tôi phải làm ngay bây giờ.... Có lẽ không thể nếu không có tôi."

Ý em là gì? Ki Taejung nheo mắt trước những lời nói mơ hồ, và chỉ một lúc sau anh mới nhận ra rằng chủ ngữ bị lược bỏ là đứa trẻ.

"tôi có vẻ bận rộn đến mức tôi sẽ không nghĩ gì khác...."

"......"

"Tôi cũng không biết rõ về trường học nữa, tôi đã mơ ước về nó vì tôi chưa từng đến đó trước đây... Bây giờ tôi nghĩ về nó, tôi không biết liệu tôi có thể làm tốt khi tôi thực sự đến đó không...."

"Tại sao em lại nói điều đó mà không thử?"

Khi anh trả lời một cách gắt gỏng, Sehwa cười khúc khích. Cậu cười với một âm thanh trống rỗng và ăn trứng hấp mềm mại. Có vẻ như bụng cậu no khi một thứ gì đó ấm áp đi vào cổ họng cậu, và cậu cuối cùng cũng thư giãn những vai cứng đờ.

"Tôi nên làm gì đây.... Tôi không biết."

"......"

"chuẩn tướng... không, Thiếu tướng cũng không như vậy à?"

"...Gì cơ?"

"Tôi nghĩ rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì khi mọi chuyện kết thúc...."

Đối với tôi, đó là trở thành cư dân của khu vực bên trong, và đối với Thiếu tướng, đó là hoàn thành thành công phiên tòa, phải không? Lẩm bẩm, Sehwa hơi nghiêng đầu.

Ki Taejung ích kỷ đã giả vờ không biết cảm xúc, nỗi buồn bao trùm trên hàng mi dài của Sehwa. Nếu anh đào sâu vào trái tim đó, có vẻ như sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc anh rời đi là tốt nhất. Thay vào đó, anh đặt những món ăn phụ tốt cho sức khỏe lên thìa của Sehwa và lẩm bẩm những lo lắng của mình rằng cậu nên ăn nhiều hơn.

"Nhưng sau khi mọi chuyện thực sự kết thúc, tôi chỉ... chỉ thở thôi. Có phải vì mọi chuyện diễn ra hoàn toàn khác không? Bởi vì có quá nhiều thứ khác với những gì tôi mong đợi lúc đầu...."

Đúng vậy. Cả anh và Sehwa đều không làm theo kế hoạch. Kế hoạch gì chứ, không có một điều gì diễn ra theo ý muốn của họ cả.

Sau đó, Sehwa nuốt nước bọt nhiều lần. Điều mà cậu đã cố gắng nuốt xuống không phải là nước bọt mà là thứ gì đó liên tục trào lên từ bên trong cậu.

"... Thiếu tướng."

"Ừ."

"Có kỳ lạ không? Chúng ta đang như thế này."

"......"

"Sau khi khóc lóc và la hét rằng tôi ghét nó và muốn anh buông tha cho tôi... Chúng ta đang lúng túng, dễ dàng như thế này...."

đầu mũi cậu đỏ ửng, tiếp tục nói một cách khó khăn.

"Dễ dàng chấp nhận Thiếu tướng...."

"......"

"Ngồi đối diện nhau và ăn tối... Chúng ta đang nói về những gì chúng ta sẽ làm trong tương lai, và chúng ta đang như thế này, đôi khi.... chỉ đôi khi...."

"......"

"Tôi nghĩ rằng có một vấn đề thực sự với tôi. Điều đó thật vô nghĩa. Không phải ai khác... mà là Thiếu tướng, tôi...."

Nếu tôi không điên thì sao tôi có thể. Nếu không có gì sai ở đâu đó, thì sao tôi có thể.

Đó không phải là lời trách móc mà cậu muốn anh nghe. Bằng một giọng nói vẫn còn trẻ con và mong manh, Sehwa lại đang tự trách mình.

Không có một phép ẩn dụ tuyệt vời nào, và cũng không có một lời giải thích trôi chảy nào kèm theo. Tuy nhiên, Ki Taejung có thể đọc hoàn hảo nỗi buồn mà Sehwa đang giữ trong lòng từ tiếng thở dài vụng về đó.

Cậu đang trân trọng anh. Nó không phải là một hình thức bình thường và xinh đẹp, nhưng cậu chắc chắn yêu anh. Làm thế nào để giải thích rằng cậu quen với sự tuyệt vọng và u ám hơn là niềm vui và hạnh phúc của đối phương? Làm thế nào mà cậu vẫn không thể buông bỏ trái tim này, dù cậu biết rằng anh là người đã đưa cậu đến tình trạng này, liệu cậu có được phép gói ghém nó trong thứ gọi là tình yêu không?

Ki Taejung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người anh yêu, người mà anh cảm thấy như sẽ sớm biến mất. Sehwa thường xuyên nhỏ những giọt nước mắt như hạt ngọc trước mặt anh, đã quên mất cách khóc từ lúc nào và chỉ ngập trong nước như vậy.

"Vậy chúng ta sẽ làm thế này nhé."

"......"

"Hãy đặt cược và đánh cược 3 điểm, giữa tôi và em."

Trước lời đề nghị bất ngờ, Sehwa mở to mắt nhìn Ki Taejung.

"Hãy tìm ra ba lý do tại sao em ngồi đối diện tôi và ăn tối cùng tôi. Tại sao em vẫn để ý đến thằng khốn đó, hãy nghĩ về những lý do."

"......"

"Sẽ còn tốt hơn nếu em cũng nghĩ về những lý do tại sao em muốn tha thứ cho tôi."

Khi anh nói thêm một cách trơ trẽn, Sehwa cười khúc khích, khó tin.

"Hãy tính 1 điểm cho mỗi cái, và nếu em lấp đầy cả 3 điểm, tôi sẽ thực hiện một điều ước. Bất cứ điều gì."

"...Anh muốn tôi tin điều đó à."

"Thật đấy. tôi đã thực hiện nó lần trước rồi mà."

Ki Taejung xé sườn non mềm mại ra theo thớ thịt và đặt nó lên cơm của Sehwa.

"Nếu có vẻ như sẽ không có câu trả lời nào sau một thời gian dài, thì hãy nói rằng nó đã kết thúc và thực sự dừng lại."

"......"

"Hãy nói rằng, 'Tôi nghĩ rằng mình đã giải quyết xong trái tim mình, và cho dù tôi có nghĩ về nó như thế nào đi nữa, thì ván cược này đã kết thúc', rồi bỏ rơi tôi."

Có lẽ Sehwa đã nhớ lại một cuộc trò chuyện nào đó từ quá khứ từ những lời cậu nói để từ bỏ anh, cậu hơi nhíu mày. Cậu có vẻ hơi xấu hổ.

"...Vậy còn chuẩn, à Thiếu tướng thì sao?"

"tôi? tôi phải tiếp tục chờ đợi thôi. Cho đến khi em tha thứ cho tôi."

"Đó có phải là một cuộc cá cược không...."

"Chà, em đã bao giờ có một cuộc cá cược có ý nghĩa với tôi chưa?"

Khi anh phản bác một cách vui tươi, đường viền môi của Sehwa trở nên thon gọn hơn. Có vẻ như cậu đang bối rối trước thái độ thản nhiên của Ki Taejung, cậu giật giật khóe miệng trong một lúc, và sau đó cậu lại cầm đồ dùng ăn uống lên, như thể cậu muốn nói rằng cậu sẽ không nói gì thêm.

"Vậy nên hãy thoải mái đi."

"......"

"Nếu em muốn tức giận thì cứ tức giận đi, nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi, và nếu em muốn hỏi thì cứ hỏi đi."

Ki Taejung nhìn chằm chằm vào cổ tay gầy guộc của Sehwa, lộ ra từ ống tay áo đang trượt xuống. Anh rất vui vì nó có vẻ như không dễ gãy nếu anh chạm vào nó nữa, anh chợt nghĩ như vậy... Và anh vô tình thốt ra một lời.

"Không ai từng dạy tôi phải làm gì khi cuộc chiến kết thúc."

Sehwa, người chỉ nhai cơm trong khi đảo mắt nhìn quanh trước lời nói đột ngột, nhận ra muộn rằng Ki Taejung đang trả lời câu hỏi của cậu trước đó.

"tôi đã có một cuộc trò chuyện tương tự với em trước đây, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn về phía cuối, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về những gì xảy ra sau đó. Có quá nhiều việc phải làm ngay lập tức, và chúng rất nặng nề."

"......"

"Nhưng những gì tôi nghĩ bây giờ là, chà.... Nếu chúng ta đã đến cuối cùng, thì chúng ta có thể chỉ cần đóng cuốn sách đó lại, phải không? Thay vì cố gắng nhồi nhét nó vào, và thêm cái gì đó vào câu chuyện đã kết thúc, không có chỗ nào cho nó..."

"......"

"Nếu trang cuối cùng đến, thì chỉ cần đóng nó lại và mở một cuốn sách mới, phải không?"

"......"

"Tôi đang cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng tôi vẫn sẽ là tôi, vì vậy em có thể tiếp tục trách móc tôi hết mình. Có lẽ em sẽ bực mình vì người ta không thay đổi.... Và sau đó, nếu em tò mò về một thế giới khác, nếu em muốn mở một cuốn sách khác, thì hãy mở nó vào lúc đó. Sẽ có một câu chuyện mới được viết ở đó... Vậy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, phải không? Nếu không có gì, thì chúng ta có thể tiếp tục lấp đầy nó."

Ánh mắt của Sehwa lung lay. Cậu muốn đổ mọi trách nhiệm cho tên côn đồ trước mặt, và cậu cũng mệt mỏi với bản thân mình vì cảm thấy như vậy, và cậu cũng buồn vì cậu không biết khi nào vòng luẩn quẩn mệt mỏi này sẽ kết thúc. Cho dù trái tim anh có đau đớn đến đâu, đó là nỗi đau và sự u ám của Sehwa mà Ki Taejung cũng phải làm quen.

"Và em không hề dễ dàng. Em đang cố gắng tiến về phía trước ngay cả sau khi trải qua tất cả những rắc rối đó, vậy tại sao tôi lại cứ nói rằng một người đang làm một việc khó khăn là dễ dàng."

Ki Taejung đẩy tất cả các món ăn ngon và có giá trị trong số các món ăn phụ đã được dọn sẵn về phía Sehwa. Sau đó, anh nói một cách thờ ơ.

"Nếu có chuyện gì khiến em tức giận, thì cứ chửi tôi đi. Đừng ghét những người mình yêu một cách vô ích."

"......"

"Tại sao em lại cứ làm việc vô ích khi em không làm gì sai?"

Sehwa im lặng một lúc. Cậu cắn chặt môi dưới đến mức người khác cảm thấy đau đớn và chỉ nhìn chằm chằm vào mép bàn. Chỉ có âm thanh Ki Taejung bận rộn di chuyển đôi đũa của mình để tháo rời các món ăn phụ để Sehwa ăn vang vọng trong nhà bếp của phòng bảo vệ.

Sự im lặng bị phá vỡ rất lâu sau đó, khi món trứng hấp đã nguội và lạnh như pudding.

"...Tại vì Thiếu tướng."

Giọng nói đang cố gắng tỏ ra không quan tâm đầy sức lực. Sehwa đang cố gắng tỏ ra táo bạo như một con chim nhỏ. Một con vật non nớt đáng thương đang loạng choạng cố gắng bay bằng đôi cánh gãy và mắt cá chân không lành lặn. Đó là Lee Sehwa tốt bụng và đáng yêu, người mà anh không thể thất bại.

"Được rồi, tại tôi."

Ki Taejung gật đầu một cách vui vẻ.

"Vậy nên đừng nghĩ những điều tồi tệ và hãy cười đi."

Đừng khóc, Sehwa lẩm bẩm bằng một giọng gắt gỏng trước lời nói thêm vào.

Cái đầu cúi xuống tròn trịa như một hạt dẻ. Ki Taejung kìm nén mong muốn vuốt ve cậu và âm thầm cổ vũ sự can đảm của Sehwa theo cách riêng của mình. Cậu đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ và đã cố gắng bao nhiêu để một người đã từng bị câm có thể nói và có một cuộc trò chuyện bình thường với anh, chứ không phải ai khác.

Ki Taejung kìm nén những suy nghĩ trong đầu anh đang cố gắng nảy sinh theo một hướng mơ hồ. Anh vẫn chưa được phép có bất kỳ cảm xúc nào với Sehwa, và anh không thể tự mình che chở những thứ như sự thương hại hoặc lòng trắc ẩn. Việc lặng lẽ lắng nghe những lời cằn nhằn của Sehwa mỗi khi cậu đau khổ như thế này là điều anh sẽ phải làm trong tương lai.

Những dòng chữ nào sẽ được viết trong cuốn sách mới mà Sehwa sẽ mở ra? Liệu ngày nào đó câu chuyện của anh có được viết trong đó không? Anh không thể đảm bảo bất cứ điều gì, nhưng anh không quan tâm. Tất cả những gì quan trọng là Sehwa đang bắt đầu bước đi từng chút một, và cậu đang nghĩ về cuộc sống chứ không phải cái chết. Như anh đã thú nhận với Sehwa vào một ngày nào đó, cậu là ngoại lệ của Ki Taejung, và là điểm yếu duy nhất mà anh không thể đánh bại bằng bất kỳ phương tiện nào.


"tôi không còn để ý đến mọi người nữa và chỉ ra vào thôi."

Khi Ki Taejung vừa bước ra khỏi phòng bảo vệ để trở về Trụ sở Không quân, anh tình cờ gặp Đại tá Oh Seonran đã đến thăm Sehwa trong hành lang. Ông ta tặc lưỡi khó chịu, nhưng đó là tất cả. Có một lúc ông ta đã cằn nhằn rằng Sehwa đã cho phép anh vào, vậy ông ta có thể nói gì được, nhưng đó chỉ là một lần duy nhất.

"Thưa Đại tá."

Đại tá Oh Seonran, người đang cố gắng vượt qua anh mà không đáp lại lời chào của Ki Taejung, dừng lại với một biểu cảm thờ ơ.

"Tôi có một câu hỏi muốn hỏi. Tại sao ông gọi tôi vào thời điểm đó?"

"Thời điểm đó?"

"Khi ông đưa đứa trẻ ra khỏi lồng ấp... Khi ông tăng cường nhân viên an ninh."

Anh có thể hiểu rằng ông đã liên lạc với anh, nhưng điều vẫn còn là một bí ẩn là tại sao không có sự kiềm chế đặc biệt nào ngay cả khi các sĩ quan phụ tá của anh đã nói về những lời nói dối vô nghĩa.

Đại tá Oh Seonran chắc chắn đã nói rằng bản thân ông cũng không mong đợi Trung tá Kim sẽ làm điều điên rồ này khi ông đang cố gắng dọn dẹp mớ hỗn độn. Vậy thì ông ta cho phép anh đến thăm để sử dụng anh như một tấm chắn? Vậy thì tại sao? Anh là một người kinh khủng đối với Sehwa đến mức anh đã vung tay với cậu.

"...Trước đây, ta đã hứa  với người đã sinh ra Sehwa."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo