Tháng Ba - Chương 139

Web có chế độ chỉnh size chữ và dãn cách dòng. mọi người tự chỉnh ...Lịch update : thứ 6

#139

Ki Taejung đứng dậy với vẻ mặt nghiêm trọng như một chỉ huy quân đội sắp tấn công bất ngờ. Anh cố gắng di chuyển về phía phòng ngủ một cách êm ái nhất có thể, nhưng đáng ngạc nhiên là tiếng động lách cách ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Anh có thể nghe thấy tiếng tấm trải giường xào xạc như thể chân bé đang lăn lộn, và anh cũng có thể nghe thấy âm thanh da thịt dính vào nhau rồi tách ra khi bé mím môi.

Trong khi ở bên cạnh Sehwa, Ki Taejung cũng đã trở nên khá quen thuộc với kiểu sinh hoạt của đứa trẻ. Nhờ việc anh đã đọc rất nhiều sách nuôi dạy con cái để cố gắng thay đổi trái tim của Sehwa trước khi họ sống xa nhau, anh biết khá rõ về kiến thức cơ bản.

Chắc chắn rằng đó là một số tháng mà bé không thể truyền đạt ý muốn của mình bằng lời nói ngoài việc khóc um lên khi bé cảm thấy khó chịu và ngột ngạt. bé thậm chí sẽ gặp khó khăn khi duỗi tay và chân theo ý muốn, chứ đừng nói đến việc bập bẹ. Nhưng tại sao.... Tại sao bé lại đột nhiên thức dậy, và đặc biệt là ngay sau khi người giữ trẻ đi?

Khi anh thận trọng bước vào phòng ngủ, mùi thơm của bộ đồ giường mềm mại như thể đã được đun nóng kỹ dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra. Mùi hương từ những vật dụng mà em bé sử dụng và mùi hương cơ thể của Sehwa hòa quyện vào nhau, ngọt ngào đến mức choáng váng. Ki Taejung sững sờ ở cửa, chỉ liên tục rửa mặt khô, rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa trẻ, nếu anh bỏ mặc nó và có điều gì đó không ổn.... Lần này, mọi chuyện sẽ kết thúc. Vì vậy, hãy xem xét cẩn thận. Chỉ cần nhìn thôi.

Anh đã không hề lo lắng khi trực tiếp chạm vào và xử lý những vũ khí đáng sợ trong một tuần, nhưng bây giờ mồ hôi đang bắt đầu đọng lại trong lòng bàn tay anh.

Khi anh đến gần vài bước, chuyển động trở nên rõ ràng hơn. May mắn thay, em bé không khóc mà đang chơi một mình.

Bé đang mặc một bộ đồ vũ trụ có cả tay và chân, nhờ đó bé trông giống như một con sao biển. Bé cũng giống như một con cá đuối.... Có phải đó là một bộ quần áo ôm sát cơ thể giống như một tấm tã lót không? Dù sao thì cái thân nhỏ nhắn đang ngọ nguậy trong bộ quần áo màu vàng nhạt, như thể ai đó đã đổ đầy sữa vào một con gà con.... Thật dễ thương.

Ki Taejung ném ánh mắt của mình xung quanh giường, hít một hơi thật sâu một lần nữa rồi mới có thể nhìn kỹ khuôn mặt của đứa trẻ.

Điều đầu tiên anh nhìn thấy là đôi má mũm mĩm. Đôi môi hồng hé mở, đôi tai và mũi cũng nhỏ nhắn như vậy, và.... đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm lên anh.

Quên cả thở, Ki Taejung nhìn chằm chằm vào đứa trẻ. Đây là lần đầu tiên anh đối mặt với bé ở khoảng cách gần như vậy.

"...Giống y hệt nhau."

Ngay cả với giọng nói khàn khàn trầm thấp đến mức ngay cả anh cũng phải giật mình, em bé không hề giật mình mà ngoan ngoãn chớp mắt. Nhưng ngay cả như vậy, bé mím môi với một nụ cười toe toét trên khuôn mặt. Có thể chỉ là ảo tưởng của riêng anh, không, chắc chắn là ảo tưởng của anh.... Có vẻ như đứa trẻ đang lầm bầm đáp lại tiếng lầm bầm của anh.

"Trông giống Sehwa y hệt."

Anh quyết định hủy bỏ những ấn tượng vô vị rằng bé trông giống một con sao biển hoặc một con cá đuối. Bé không giống bất kỳ thứ gì trong số đó. Con của Sehwa.... Ừm, cái gì tốt đây? Biểu hiện nào là thích hợp? Cái lưỡi của anh đã vuốt ve rất tốt trước mặt Sehwa đã dừng lại một cách hoàn hảo như thể nó đã bị đông cứng. Anh nên mô tả hình ảnh đáng yêu đến lố bịch này như thế nào?

Để điều chỉnh nhiệt độ, em bé cũng đang đội một chiếc mũ trên cái đầu nhỏ bé của mình, và thậm chí còn có cả tai trên đó nữa. Cho dù đó là chó con hay gấu, hai chiếc tai tròn nhỏ bằng móng tay được gắn một cách oai vệ, đến mức anh bật cười vì nó quá xinh đẹp đến mức vô lý.

Sinh vật nhỏ bé có khuôn mặt giống hệt Sehwa chỉ nhìn chằm chằm vào anh. Có vẻ như khóe miệng bé hơi nhếch lên, như thể bé đang cười ngay cả khi bé đang thờ ơ, có lẽ là do bẩm sinh. Bé không biết điều gì, nhưng bé chỉ ngây thơ như thể bé thậm chí không thể tưởng tượng rằng người trước mặt bé có thể làm hại bé.

A. Khoảnh khắc anh chạm mặt với đôi mắt mịn màng, Ki Taejung không thể nói một lời nào. Anh cảm thấy như lòng mình đang sụp đổ. Haerim, Lee Haerim. Chỉ có cái tên đứa trẻ mà anh vẫn chưa được phép, không, thậm chí không thể liên quan đến, lảng vảng trên đầu lưỡi anh. Tên bé con đã trào lên từ bên trong anh mà không có cơ hội chịu đựng. Lee Haerim, anh không thể mô tả đứa trẻ này bằng bất kỳ lời lẽ xinh đẹp nào khác ngoài từ đó.

Đồng thời, ký ức tàn nhẫn về một ngày nọ lướt qua bên trong mí mắt anh. Giọng nói chế nhạo của anh đang tấn công hung dữ vào tai anh. Anh đã nói những lời cay nghiệt nào với Sehwa, cậui đã tan nát thế nào? Anh đã trút những lời nguyền rủa nào vào đứa bé ngoan đã không khóc ngay cả khi bé thức dậy từ giấc ngủ theo lời của người giữ trẻ, và đã không mè nheo ngay cả khi nhìn thấy người lạ?

Với tiền đề đó, liệu có thể được không nếu anh ngưỡng mộ rằng bé trông giống Sehwa và ngạc nhiên rằng bé dễ thương?

Con của Sehwa có một khả năng to lớn. Có một điều gì đó không thể giải thích được, khiến ngay cả Ki Taejung, người vẫn đối xử với những người khác một cách tồi tệ, cũng muốn quỳ xuống một cách tự nhiên và suy ngẫm về những ngày anh đã sống.

"...ta có vui như vậy không nếu con không giống Sehwa?"

Ki Taejung cúi người hoàn toàn và nhìn vào đứa bé ngay trước mặt bé, và lẩm bẩm một cách nhỏ nhẹ.

Nếu bé giống anh hơn là Sehwa. Không, nếu bé không giống ai trong số họ và có một khuôn mặt xấu xí.... Anh vẫn sẽ ngưỡng mộ em như thế này và cảm thấy có lỗi chứ?

Trước khi anh có thể kết thúc việc suy nghĩ về điều đó, những câu trả lời ồn ào vang lên trong đầu anh. đm, hãy nói những điều có ý nghĩa đi. Tất nhiên là anh đã làm vậy rồi. Anh đã rất xin lỗi và vui mừng đến mức anh đã khóc.

Anh đẩy câu hỏi ngu ngốc đã được khai thác từ sự hối hận nghẹt thở liên tục trào dâng từ bên trong anh. Đúng vậy. Bé sẽ xinh đẹp dù ở hình dạng nào đi nữa. Bởi vì bé là con của Sehwa và không ai khác. Giờ anh không có bất kỳ quyền nào, nhưng... Bé là con của Sehwa và anh, vậy làm sao bé có thể không xinh đẹp?

Đứa trẻ không biết gì cả nhăn mũi và duỗi thẳng tay như thể đang vươn vai. Kết quả là con búp bê thỏ trang trí đầu giường đã bị đẩy lùi nhẹ, và sức mạnh tàn ác yếu ớt không thể để lại bất kỳ dấu vết nào ngay cả trên cục bông đó chỉ khiến Ki Taejung hoang mang.

Chắc chắn rằng họ đã nói rằng tình trạng phát triển của bé là bình thường. Có phải là bình thường khi bé không có nhiều sức lực như vậy? Đứa trẻ thực tế khác quá nhiều so với những gì anh đã học từ những cuốn sách và hình ba chiều, đến nỗi anh không đùa, nhưng anh đã không thể giữ bình tĩnh vì anh lo lắng rằng bé sẽ bị gãy ở đâu đó bất cứ lúc nào.

"Huing...."

Có lẽ có điều gì đó không thoải mái, đứa trẻ đã ngọ nguậy một mình trong một thời gian dài đã bĩu môi. Cái miệng nhỏ bé như hạt ngô khép chặt lại thành hình tam giác, và những nếp nhăn nhỏ nhắn như vậy xuất hiện trên cái cằm nhỏ nhắn. Lông mày bé cong xuống và đôi mắt to của bé ngấn nước.

A, sẽ là một vấn đề lớn nếu bé khóc. Không có ai ở đây ngay bây giờ. Ngay cả khi anh đang nghĩ về điều đó, Ki Taejung đã vô tình bật cười lớn. Cái thứ nhỏ bé này trông giống bố của nó ngay cả khi bé đang khóc.

"Tại sao vậy, có gì không thoải mái à."

Khi anh gõ nhẹ vào đôi má trắng nõn và ấm áp như bánh mì mới nướng, giọng nói rên rỉ trở nên to hơn một chút. Khi anh liếc nhìn xuống, nó không hề nóng. Có vẻ như không phải là lúc để thay tã... Bé chỉ muốn hơi ấm của con người thôi sao?

Ki Taejung do dự một lúc rồi thận trọng đưa tay vào giường. Khi anh cố gắng bế bé lên để ôm bé, anh nhận ra rằng nhiều đồ trang trí khác nhau trên chiếc áo khoác đồng phục của anh có thể làm tổn thương làn da mỏng manh của đứa trẻ, và anh vội vàng cởi quần áo ra trước.

Sau đó, như thể anh đang lặn, anh dừng thở và cẩn thận đón đứa trẻ lên. cảm thấy như anh đang vớt một thứ gì đó giống như hải sản mỏng manh từ trong nước. Bé quá nhẹ đến nỗi anh thậm chí còn không cảm thấy như anh đang ôm ai đó.

Ban đầu, anh sử dụng cả hai cánh tay để ôm bé, nhưng lại không thoải mái, có lẽ là vì tay anh to hoặc đứa trẻ nhỏ. Sẽ thoải mái hơn nếu anh chỉ bế bé bằng một tay.

Đứa trẻ đã ngừng khóc và nhìn lên Ki Taejung với đôi mắt đã hoàn toàn biến mất sự khóc lóc, sau khi đã cố gắng hết sức để khóc một lúc. Có lẽ đó là lý do tại sao bé đã cố gắng khóc, nhưng đôi mắt bé lấp lánh một cách đáng kinh ngạc.

Khi anh ở với Sehwa, anh đã cố tình không nói về đứa trẻ. Chưa kể đến việc hỏi cậu cho anh xem, anh thậm chí còn không hỏi về những vấn đề liên quan. Anh đã tranh cãi và tranh cãi với Đại tá Oh Seonran để anh chịu mọi chi phí liên quan đến đứa trẻ trong phòng bảo vệ, nhưng Sehwa thậm chí còn không biết về điều này.

Không chỉ anh là người im lặng về chủ đề này. Sehwa cũng không đưa anh vào phòng ngủ. Cậu bỏ mặc anh trong phòng khách một lúc và kiểm tra đứa trẻ bên trong, nhưng hoàn toàn không có lời mời nào để anh vào xem.

Sehwa không muốn phá vỡ sự bình yên hiện tại. Sẽ vẫn còn khó khăn để chia sẻ những cảm xúc chân thành của họ, và ngay cả khi họ mở lòng, nó cuối cùng sẽ chuyển thành một lời chỉ trích nhắm vào anh. Không còn cách nào khác, và đó là điều hiển nhiên. Bởi vì Sehwa không làm gì sai.

Nếu câu chuyện diễn ra như vậy, Sehwa sẽ lại khóc, và cậu sẽ phát ngán với hình ảnh của chính mình. Anh có ý định chấp nhận nó bao nhiêu lần đi nữa nếu Sehwa lặp lại những lời tương tự, nhưng không có cách nào để giải quyết nó vì chính đương sự không thể chịu đựng được nó. Anh đang học hỏi bằng cách nhìn Sehwa gần đây, rằng việc thúc giục một người có nhiều vết sẹo để giải tỏa cảm xúc của họ một cách sảng khoái có thể trở thành một hình thức bạo lực khác.

Vì vậy, hai người họ ngày nay đang cố gắng hết sức để xé bỏ những câu chuyện sẽ khó khăn và không thoải mái cho nhau.

"Hôm nay là lần cuối cùng. ta sẽ không thể ôm con nữa đâu."

Anh thì thầm nhỏ nhẹ rằng anh đang ôm bé một cách bí mật ngay cả bây giờ. Như thể để trả lời, đứa trẻ mím môi như vừa nãy. Hình ảnh đôi má bé hơi ép vào ngực anh, khiến anh quên cả tình huống hiện tại và muốn gọi Sehwa ngay lập tức và thúc giục cậu cho anh xem khuôn mặt này.

"Tại sao con lại thức dậy vậy, trong khi con đang ngủ ngon."

Em bé chỉ chớp mắt với vẻ mặt tươi cười. Mặc dù anh biết rằng đó không phải là một phản ứng cho thấy sự nhận biết và giao tiếp đã hòa quyện, Ki Taejung vẫn tiếp tục nói chuyện vặt vãnh với đứa trẻ.

"Họ nói rằng không tốt khi chạm vào tay người khác...."

anh đã ném sổ tay của mình một cách bừa bãi khi bé chỉ là một ảnh ba chiều trong sổ tay mang thai, và bé đã khóc. Bé chỉ cười toe toét sau khi anh dùng ngón tay chọc nhẹ vào mặt bé một cách vụng về. Ngay cả một chủ đề dữ liệu ảo.

Không phải là anh nên bỏ qua nó vì nó là một ảnh ba chiều được trang trí đẹp mắt. Nhìn bé khóc không có lý do gì cả và sau đó cười toe toét ngay khi anh bế bé, có vẻ như có một mối liên hệ nào đó.

anh cảm thấy như đứa trẻ sẽ buồn chán nếu anh im lặng, nhưng thật kỳ lạ khi cứ nói chuyện một mình.... Anh đang ngập ngừng quanh phòng ngủ một cách hơi vụng về vì anh không còn gì để nói với đứa trẻ, và đúng lúc đó, đồng hồ của anh kêu.

Khi anh vẫy cổ tay ngắn để kích hoạt cửa sổ, đường di chuyển của người giữ trẻ đã đến để lấy đồ đạc bồng bềnh hiện lên. Có những dấu hiệu chi tiết cho thấy ai đang ở bên cạnh hắn và tình hình liên lạc vô tuyến trong vùng lân cận. Tin nhắn của Trung úy Park rằng anh đã báo cáo cho Đại tá Oh Seonran và cuộc điều tra lý lịch của những người giữ trẻ đang được tiến hành cũng đến ngay lập tức.

Ki Taejung nhìn vào bản đồ, di chuyển về phía giường của đứa trẻ. Anh phải đặt sinh vật nhỏ bé này trở lại trước khi người giữ trẻ đến.... Cảm giác bé dính chặt vào tay anh như bột bánh chỉ khiến anh cảm thấy tiếc nuối.

Nhưng anh không thể yêu cầu cậu cho anh xem đứa trẻ nữa....

Không chỉ là anh xin lỗi vì những lời tồi tệ mà anh đã trút lên Sehwa ở cảng, nhưng anh không muốn thái độ của mình trông giống như nó là do đứa trẻ. Anh muốn Sehwa cảm thấy rằng anh xin lỗi cậu bất kể bất kỳ yếu tố bên ngoài nào và anh thực sự muốn được tha thứ.

Anh muốn cậu biết rằng anh yêu cậu hơn những gì Sehwa tưởng tượng và anh trơ trẽn muốn tình yêu của cậu trở lại, nhưng anh không muốn cậu hiểu lầm rằng anh đang bám lấy cậu vì anh muốn trở thành một gia đình với cậu. Đó không phải là vì anh muốn cậu chấp nhận anh vì cậu có một đứa trẻ.

Anh là một người tham lam hơn những gì Sehwa tưởng tượng.

"Thiếu tướng?"

Anh đang nhìn chằm chằm vào dấu chân có tổ chức trong ảnh ba chiều, không thể buông Sehwa bản sao thu nhỏ từ vòng tay mình, và cánh cửa trước đột ngột mở ra và giọng của Sehwa vang lên.

"Có giày ở đây.... Thiếu, không, Thiếu tướng?"

Giọng của Sehwa bối rối vang lên trong nhà bếp và phòng khách, như thể cậu không thể tưởng tượng được rằng anh sẽ ở trong phòng ngủ. Ki Taejung nghiến chặt bên trong má và vội vã nhưng thận trọng đặt đứa trẻ xuống. Anh khoác chiếc áo khoác đồng phục mà anh đã treo trên thành giường của em bé lên, và đang nhanh chóng cài cúc thì đôi mắt của đứa trẻ nằm bên dưới đang ngấn lệ một cách đáng ngại.

"Anh đang làm gì ở đâ...."

"Uaaaaaaa!"

Ngay sau khi Sehwa tìm thấy anh, bước vào phòng ngủ với vẻ khó hiểu, đứa trẻ bị bỏ rơi trên giường mà không biết chuyện gì đang xảy ra, thực sự bật khóc lớn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo