Tháng Ba - Chương 140

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA. 
---------
#140

"Haerim à."

Sehwa bước nhanh đến và nhìn vào đứa trẻ.

"Tại sao con khóc vậy, em bé ngoan của chúng ta?"

Sehwa vươn tay xuống kiểm tra tình trạng tã của con, và khi xác nhận rằng không có gì bất thường, cậu bế con lên ngay lập tức. Từ cách cậu đỡ cổ và mông của con, người ta có thể thấy sự khéo léo vượt xa anh.

"Haerimie của chúng ta."

Cách cậu gọi "Haerimie," kéo dài âm cuối, nghe như một bài hát. Đó là một cách nói và giọng nói mà anh chưa từng nghe trước đây. Cậu nói chuyện như thế này khi chỉ có cậu với con. Cậu thực sự giống như một người cha. Cảm giác cũng có vẻ khác với khi cậu thì thầm vào bụng mình.... Ki Taejung âm thầm ngưỡng mộ, anh  nhận ra rằng đây không phải là lúc để làm điều đó.

"Người giữ trẻ đã đi lấy bình sữa rồi."

Anh nhanh chóng lắc đồng hồ để mở cửa sổ 3 chiều.

"Cậu ấy nói rằng bộ đàm bị hỏng nên cậu ấy phải tự đi."

"À... Đúng vậy. Cậu ấy nói rằng người phụ trách không thể tự ý tiếp cận phòng bảo vệ trừ khi họ được thông báo trước về những gì họ sẽ nhận."

"Ừ, vậy nên cậu ấy đã đi."

Giọng nói giải thích của anh bình tĩnh, nhưng thực tế Ki Taejung rất bối rối. Thời điểm này quá tệ. Có vẻ như cậu sẽ hiểu lầm rằng anh đã tiếp cận đứa trẻ ngay sau khi người trông trẻ rời đi. Anh đang luống cuống, và đứa trẻ đang khóc to. Bất cứ ai nhìn vào nó cũng sẽ nghĩ rằng anh là người đã làm cho con khóc.

"Em có thể yên tâm. Có một vài lính canh đi theo cậu ta, và không có gì lạ với tình trạng liên lạc."

Anh chỉ vào bản đồ đang lơ lửng và chuẩn bị khẳng định sự vô tội của mình, nhưng Sehwa có vẻ không quan tâm lắm đến sự vắng mặt của người giữ trẻ. Cậu thậm chí còn không hỏi tại sao anh lại xông vào phòng ngủ. Tất cả những gì cậu làm là trả lời một cách thoải mái, "Tôi hiểu." Thay vào đó,

"Cảm ơn anh."

Cậu thậm chí còn cảm ơn Ki Taejung vì đã trông chừng con.

"Anh ngạc nhiên khi con đột nhiên khóc, phải không...."

Ki Taejung chậm rãi chớp mắt. Anh đã chuẩn bị tinh thần rằng cậu sẽ vạch ra một ranh giới và bảo anh đừng đến nữa, nhưng Sehwa đã không trách móc anh. Cậu thậm chí còn quay sang cho anh xem hình ảnh đứa trẻ đang khóc thút thít bám chặt vào vai cậu.

"Haerim vốn không hay khóc đâu.... Con ăn ngon và ngủ ngon."

Hôm nay có vẻ như con hơi khó chịu, Sehwa nói một cách thờ ơ.

"Con khóc đến mức này sao?"

"Ôi, đây có phải là khóc quá nhiều đâu."

"...Vậy à?"

Những giọt nước mắt như hạt ngọc rơi xuống má đứa trẻ như thể người ta đã bóc một chiếc bánh dày và dán nó lên. Con trông rất buồn bã và thất vọng, nhưng đây không phải là gì cả sao? Vậy con sẽ khóc đến mức nào nếu con thực sự đau đớn và gặp khó khăn?

"Ừm... Thiếu tướng."

"Ừ."

"Anh có muốn ôm con thử không?"

Ki Taejung theo thói quen trả lời, "Ừm," chỉ muộn màng mới nhận ra ý nghĩa của những gì Sehwa đã nói và phản ứng chậm chạp như một con robot bị hỏng, "...Ừ?"

"Anh không phải định cởi áo khoác để ôm Haerim à?"

Ki Taejung chỉ lúc đó mới nhớ lại bộ trang phục lộn xộn của mình. Cậu có thể đã nhầm rằng anh đang cởi quần áo. Nhìn thoáng qua, anh đã cài nhầm cúc áo từ giữa và cầu vai và tua của huy chương đang vướng víu một cách nguy hiểm.

"...Ừm, nhưng con vẫn đang khóc."

Anh không muốn từ chối. Trong khi anh đang lúng túng cởi áo khoác vì không thể bỏ lỡ lòng tốt của Sehwa, Ki Taejung hơi lo lắng. Nếu anh ôm con lại và con khóc to hơn, nếu con thực sự khóc to lần này... thì sẽ là một vấn đề lớn.

"Đương nhiên trẻ con phải khóc rồi."

Sehwa vỗ nhẹ vào mông của đứa trẻ đang nấc cụt, rồi đẩy cái thân non nớt, ấm áp vào vòng tay của Ki Taejung.

"À, đợi đã...!"

"Anh sẽ ôm con như thế đó à?"

Khi anh điều chỉnh tư thế của mình giống như cách anh vừa ôm đứa trẻ vào lòng bằng một tay, Sehwa ngạc nhiên.

"Tôi không thể ôm con lâu như vậy với tư thế đó vì tay tôi sẽ đau."

"...Vậy à? Nhưng con nhẹ mà."

Đứa trẻ tạm thời ngừng khóc, có vẻ như con đang bối rối vì tầm nhìn của mình đã cao hơn. Mặc dù anh biết rằng không thể suy nghĩ cụ thể đến mức đó, Ki Taejung đã gán mọi ý nghĩa cho hành động của đứa trẻ từ trước đó.

"À, tại sao con lại cố gắng ăn cái này?"

Khi điều chỉnh tư thế của mình, sợi dây ruy băng trên mũ của đứa trẻ chạm vào miệng con, và mặc dù con chưa mọc răng, con đã cắn chặt vào sợi dây và cố gắng mút nó. Anh ngạc nhiên và gỡ thứ mà con đang ngậm ra, và con cảm thấy tiếc vì thế con liên tục mấp máy miệng, nhưng có vẻ như con đang vui, đứa trẻ liên tục cười toe toét.

Đây có phải là lý do tại sao người ta so sánh trẻ sơ sinh với chó  con không? Con cố gắng ăn mọi thứ chạm vào miệng. Chúng cũng nhận ra bàn tay của người.... Tuy nhiên, tại sao con lại cắn một miếng vải? Con sẽ làm gì nếu có chuyện gì xảy ra? Ki Taejung có thể kể ra hàng chục trường hợp sợi dây mỏng manh đó có thể bóp nghẹt một người.

"Anh không... ghét con à?"

Trong khi anh đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng kinh ngạc của đứa trẻ, Sehwa lẩm bẩm nhỏ nhẹ như thể cậu ngạc nhiên.

"Ai, con à?"

"Vâng."

"tôi à?"

"Vâng."

Sehwa do dự một lúc lâu, nghịch dại với dải ruy băng đã được thắt đẹp, rồi nâng đầu lên như thể đã quyết tâm.

"Có một câu chuyện mà anh đã kể trước đây... À, không phải những gì anh đã nói ở bến cảng."

Ki Taejung ho sặc sụa như một người bị nghẹn. Anh không ngờ rằng cậu lại nhắc đến những gì đã xảy ra trong khu 2 một cách bình thường như vậy.

"Anh đã từng nói rằng sẽ không tốt nếu những người như chúng ta có con, và tương lai sẽ rõ ràng."

"...Về điều đó,"

"Anh đã không hỏi Haerim về bất cứ điều gì.... Tôi nghĩ rằng nếu anh quan tâm, anh đã đi tìm Haerim từ lâu rồi, nhưng vì tính cách của Thiếu tướng, tôi nghĩ rằng anh có lẽ ghét trẻ con, vì anh không yêu cầu bất cứ điều gì. Tất nhiên, ban đầu tôi không có ý định cho anh xem con...."

"Không phải vậy."

Em đang nói những điều vô nghĩa gì vậy.

Khi anh phủ nhận một cách vội vã, cơ thể anh hơi rung chuyển, và đứa trẻ nghĩ rằng anh đang chơi với nó,bắt đầu đá chân một cách hào hứng. Vì chân tay của con bị quấn chặt nên phạm vi chuyển động của con không lớn, vì vậy anh không biết liệu có nên gọi đó là đá hay không.... Đó thực sự là một hành động nhỏ nhặt và vô nghĩa.

"tôi đã nói rồi mà. Ngoại lệ duy nhất của tôi là em."

"......"

"Vậy nên tôi sẽ ghét đứa con em sinh ra làm gì chứ. Chỉ là tôi...."

Trong khi chuẩn bị kể ra những gì trong lòng mình, Ki Taejung mỉm cười nhẹ nhàng khi anh nghĩ rằng tình hình hơi khác so với trước đây. Hóa ra không phải cậu giấu đứa trẻ vì có một lý do nghiêm trọng. Đó chỉ là một sự hiểu lầm do hai người không nói chuyện với nhau. Để không muốn mối quan hệ của họ trở nên tồi tệ hơn nữa, và để không muốn cào cấu đối phương một cách đau đớn, mỗi người đã chấp nhận số phận của mình một cách vừa phải.

"Tôi đã làm vậy vì tôi nghĩ em sẽ ghét tôi. Đương nhiên là em phải ghét tôi rồi, sau khi tôi nói những điều đó với đứa bé trong bụng em mà."

"......"

"Và như em đã nói, tính cách của tôi rất kinh khủng. Tôi đang đợi em chấp nhận tôi, bất kể con có ra sao."

"Ý anh là... gì ạ?"

"Em tốt bụng mà."

Sehwa nhíu mày một cách nhẹ nhàng, kéo cằm ra sau trước những lời vô nghĩa của anh. Cậu trông giống hệt đứa trẻ đang nhăn nhó rất nhiều vì vừa khóc nức nở. Cuối cùng thì Ki Taejung bật cười. Anh đã cố gắng kìm nén sự rò rỉ sự thỏa mãn của mình từ trước đó, nhưng anh không thể chịu đựng được nữa. Không, anh không muốn chịu đựng nữa.

"Nếu tôi cứ quanh quẩn bên cạnh em như thế này, và nếu tôi thích ngắm nhìn con, thì có vẻ như em không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận tôi."

"......"

"Nhưng tôi không muốn ở bên em một cách bất đắc dĩ, và tình cờ như vậy. Đúng là tôi thích con. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ bám lấy em bằng cách viện cớ rằng tôi nhớ gia đình."

Vì anh không tốt bụng như em.

Chỉ những kẻ có cơ hội mới có thể cải tạo lại bản thân. Anh vẫn còn tham lam đến mức anh nghĩ rằng anh sẽ không thể.

"Em không cần cho tôi xem con đâu. Bất kể điều đó, hãy chấp nhận tôi trở lại khi em thực sự ổn, một cách chân thành."

Sehwa nhướn mày trước những lời nói của anh rằng anh chỉ nghĩ về cậu mà không cho phép bất kỳ biến số nào. Cậu muốn nói gì đó với Ki Taejung đầy ích kỷ, nhưng cậu do dự rất lâu, mấp máy môi như thể không có gì nảy ra trong đầu cậu.

Ki Taejung nhìn vào sự sống động trở lại trên khuôn mặt trắng bệch của cậu như thể cậu đã bước ra từ một đống đổ nát. Có phải người ta gọi việc một đứa trẻ sơ sinh quằn quại là hành động sơ sinh không? Anh không biết tại sao Lee Sehwa vẫn đang làm những hành động sơ sinh mặc dù cậu đã hai mươi hai tuổi. Trái tim anh tê dại khi cậu mím môi và nhướn mày, vô tội và trẻ con như đứa trẻ.

"Thật sự Thiếu tướng.... Anh có lẽ rất tham lam."

"Đó là lý do tại sao tôi leo lên đến vị trí này."

Anh đang đáp lại một cách thờ ơ, nhưng thực tế anh rất lo lắng.

"Tôi cũng đang cố gắng theo cách riêng của mình. Tôi cũng muốn cho em thấy một khía cạnh khác của tôi, và trong khi làm điều đó, tôi không cố gắng thay đổi quá nhiều để em có thể ghét tôi thoải mái."

"...Nói dối."

"Thật đấy."

Đứa trẻ trong vòng tay anh tạo ra một âm thanh, "Chaap," như thể con đang thêm một câu hát đệm. Anh không biết tại sao, nhưng đứa trẻ đang hào hứng lẩm bẩm điều gì đó một cách siêng năng bằng cái miệng giống như mỏ chim của mình.

"Tiện thể, tại sao em đi khám vậy?"

"À, tôi đã nói rằng cơ thể tôi đang thay đổi mà. Nhưng có vẻ như tôi vẫn có thể có con. Mặc dù không chắc chắn."

"...À."

Sehwa liếc nhìn bụng mình, nói rằng không có vấn đề gì xảy ra vì lý do đó.

Ki Taejung nắm tay của mình vài lần bằng tay không ôm đứa trẻ, rồi thận trọng đưa tay về phía Sehwa. Anh cong ngón trỏ lại như một chiếc vòng và chạm nhẹ vào vùng bụng của cậu, và Sehwa giật mình.

...Đó là tất cả. Cậu không hất tay của Ki Taejung ra vì ghê tởm, và cậu cũng không tát mạnh vào mu bàn tay anh. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng xoa bụng mình một cách cẩn thận, bảo tồn cả hơi thở như một con thú non rơi vào một nơi xa lạ.

"...Em đã đau, rất nhiều phải không."

"......"

"tôi xin lỗi."

Trong khi Sehwa do dự vì không tìm được câu trả lời thích hợp, đứa trẻ bắt đầu khuấy động đôi chân một cách phấn khích như thể con sẽ thay mặt cậu trả lời. Bầu không khí suýt chút nữa đã chìm xuống bởi một cú đá chân nhỏ bé đã ngay lập tức hồi sinh.

"...Tôi hy vọng con sẽ lớn nhanh như một cái cây."

Sehwa cười một cách lạ lùng như thể cậu đang bối rối hoặc xấu hổ, rồi lấy khăn và lau nhẹ khóe miệng của đứa trẻ. Trên bàn tay trắng đã từng quấn băng gạc để phân biệt ma túy, người ta có thể thấy một chiếc khăn gạc mềm mại tỏa ra mùi sữa bột.

Đôi mắt của Sehwa bị cuốn đi bởi nhiều sự hỗn loạn khác nhau, đã trở nên sâu sắc hơn trước đây, và đôi khi chúng trở nên tối tăm, nhưng cuối cùng chúng vẫn lấp lánh. Giống như tia sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước ngay cả trong đêm tối, chúng liên tục cố gắng và lấp lánh.

Một lần nữa, Ki Taejung đã có thể thở nhờ Sehwa, người đã tiếp cận anh trước. Anh đã trở thành một con người. Lee Sehwa luôn là người chìa tay ra vào những thời khắc quyết định. Cậu đã cho phép anh ở bên cạnh cậu, và nhờ lòng can đảm của Sehwa mà anh đã do dự hỏi liệu anh có muốn ôm đứa trẻ không, dù cậu đoán rằng anh có thể ghét nó.

"Tôi hy vọng con sẽ trở thành một cái cây lớn và khỏe mạnh đến mức con có thể lấp đầy cả khu rừng. Nó cũng hợp với cái tên Mầm non của con...."

Sehwa che chiếc khăn ẩm ướt phía sau lưng và hắng giọng.

"Và lúc đó tôi thích biển quá... Tôi cảm thấy như bất cứ điều gì cũng có thể được giải quyết nếu tôi ra biển...."

"......"

"Đó là lý do tại sao tôi đặt tên con là Haerim. Tôi đã nhìn vào cuốn sách mà Đại tá Oh Seonran đã cho tôi và tìm những chữ phù hợp với ý nghĩa...."

Vì vậy, Sehwa hít một hơi thật sâu.

"Hãy gọi con là Haerim."

"......"

"Đừng gọi con là 'đứa trẻ' hoặc ' bé'.... Vì con đã có tên là Haerim rồi mà...."

Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ chậm rãi quét qua vai, đỉnh đầu và vai đối diện của Sehwa. Thời tiết đẹp đến mức người ta có thể thấy đường đi của những đám mây đang lơ lửng trên sàn đá cẩm thạch.

Ki Taejung đã bị mê hoặc bởi khung cảnh bình yên một cách kỳ lạ, và anh nhớ lại Sehwa đã thì thầm nhẹ nhàng với đứa trẻ trên giường vào một ngày nào đó.

Giọng nói nói rằng cậu muốn nhìn thấy cá heo. Ánh sáng màu be xòe ra hình quạt. Đêm đó, anh bị cuốn hút bởi cảm xúc không thể diễn tả, không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Sehwa lộ ra từ một khe hở hẹp.

Có lẽ đó là lúc nó bắt đầu. Việc anh bắt đầu mơ ước một mình ngay cả khi cố gắng ép Sehwa ở bên cạnh mình. Anh không biết làm thế nào để chen mình vào ảo ảnh ấm áp đó bằng mọi cách, và anh đã đi một con đường rất dài vì anh không biết phải nói lời xin lỗi.

"...Sehwa à."

"Tại sao anh lại gọi tôi?"

Sehwa thúc giục bằng một giọng đầy tiếng cười. Vì anh đang ôm con, hãy gọi tên con trong khi nhìn vào mặt Haerim.

Ki Taejung liên tục nuốt xuống những thứ cứ trào lên trong cổ họng, và mất 1 lúc anh mới mở miệng.

"...Lee Haerim."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo