Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện 2 - Chương 3
Không biết Thiếu tướng là người kiểu gì mà lại thô tục đến thế nhỉ?
Tôi đã bảo bao nhiêu lần là tôi xấu hổ, không thích tư thế đó, với lại đừng nói mấy lời như vậy nữa mà!
Tức quá, hôm nay tôi không muốn viết nhật ký.
Chẳng có gì đáng biết ơn cả!
Hôm nay tức quá nên tôi định ngủ ở phòng Haerim, nhưng Thiếu tướng bảo muốn nói chuyện một lát nên chúng tôi gặp nhau ở phòng khách.
Thế mà Thiếu tướng lại bảo tôi khóc lóc nói "sướng quá", rồi còn bảo "làm nữa đi" nữa, nên anh ấy cứ tưởng cứ làm tư thế đó… cứ thế… là được phép. Tôi hơi bất ngờ.
Tôi thực sự không nhớ gì cả…
Tôi đã nói "sướng quá", "làm nữa đi" ư…? Thậm chí còn khóc nữa sao?
Tôi cứ ngờ ngợ, không nói được lời nào, thì Thiếu tướng bảo để đề phòng trường hợp như thế này, chúng ta hãy đặt ra một cái "safe word" (từ an toàn) đi.
Tôi định hỏi đó là gì ...tự nhiên thấy mất mặt nên đành gật đầu đồng ý.
À, và Thiếu tướng còn nói dù có giận dỗi (nhưng tôi đang tức chứ không phải giận dỗi nhé?) thì vợ chồng không nên ngủ riêng phòng.
Bắt buộc phải ngủ chung giường.
Tôi tức muốn điên, định trả lời "Chúng ta chưa phải vợ chồng mà?", nhưng thấy mặt Thiếu tướng liếc nhìn tôi có chút buồn, nên tôi đành nín lại.
Cái người lúc nào cũng trơ trẽn như thế mà hơi cúi mắt xuống nói vậy, tự nhiên tôi lại cảm thấy mình như đang làm điều gì đó xấu xa…
Thôi vậy. Cuối cùng, tôi đành mềm lòng, trả lời rằng tôi sẽ đọc sách một chút trong thư phòng của mình (vì viết nhật ký là bí mật với Thiếu tướng) rồi sẽ vào phòng ngủ.
Hôm qua và hôm nay tôi tức quá, bây giờ lại rất mệt nên tôi sẽ kiểm tra và sửa lỗi chính tả sau vậy...hazzz.
Hôm nay là ngày Haerim tổ chức sinh nhật đầu tiên!
Tôi không biết tại sao sinh nhật đầu tiên lại gọi là " tiệc thôi nôi”, nhưng nghe nó đáng yêu ghê.
Có phải vì mắt mấy đứa trẻ con tròn xoe và lấp lánh như những viên đá quý đẹp không, nên mới gọi là "tiệc thôi nôi" chăng?
Nghe nói đáng lẽ hôm nay phải làm rất nhiều thứ, nhưng Thiếu tướng và tôi quyết định bỏ qua tất cả các truyền thống.
Chúng tôi trải một tấm khăn trải bàn xinh đẹp lên cái bàn nhỏ, rồi bày đầy bánh kem, bánh quy và bánh mì do tôi tự làm lên đó.
Và rồi xếp những con khủng long nhồi bông mà Haerim đặc biệt yêu thích dạo này quanh bàn như khách mời.
Nghe nói điểm nhấn của tiệc thôi nôi là " nghi thức bốc đồ đoán tương lai”, nhưng tôi và Thiếu tướng cố tình không chuẩn bị.
Tôi không thích việc số phận của đứa trẻ được định đoạt bởi món đồ nó bốc được hôm nay.
Khi chuẩn bị, tôi đã cẩn thận nói với Thiếu tướng, rằng tôi muốn Haerim không biết bất kỳ giới hạn nào, nên chúng ta bỏ qua nghi thức kia thì sao? May mắn thay, Thiếu tướng cũng vui vẻ đồng ý.
Đại tướng Oh Seon-ran thì khỏi phải nói rồi.
Thế là, mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật, vỗ tay, và thổi nến bánh kem. Tiệc thôi nôi của Haerim, tuy hơi đơn điệu một chút, nhưng vẫn kết thúc tốt đẹp.
Có phải Haerim vui vì mọi người đều nhìn nó cười không?
Thằng bé cũng cười toe toét cả ngày kìa.
Đã có lúc tôi lo lắng không biết có thể sinh ra đứa bé này an toàn không, vậy mà thằng bé lại lớn lên khỏe mạnh và xinh đẹp như thế này, tôi chỉ thấy biết ơn thôi.
Và kỳ lạ thay, rõ ràng Haerim giống tôi, nhưng giờ đây tôi thấy khuôn mặt Thiếu tướng, hiện lên rất nhiều ở thằng bé.
Theo nhận xét của Đại úy Na, những nét dễ thương của Haerim giống tôi, còn đường nét tổng thể? Bộ xương? thì giống Thiếu tướng.
Lời đó có lẽ đúng thật.
Mắt mũi miệng thì chắc chắn giống tôi, nhưng cái việc thằng bé đã cao lớn vượt trội bất thường, rồi cái thân hình to lớn… nhìn mấy cái đó thì đúng là bản sao của Thiếu tướng không sai chút nào. (Và bố thực sự xin lỗi Haerim nhé, nhưng dạo này con nặng quá, bế lên mệt lắm… Không có tí mỡ nào mà toàn xương dài ngoằng nên lại càng nặng hơn ấy…)
Nghe có vẻ tự mãn, nhưng tôi cũng cảm thấy tự hào vì Haerim dường như đang lớn lên tốt đẹp, hòa trộn những điểm mạnh của Thiếu tướng và tôi.
À đúng rồi! Khi chúng tôi đang dọn dẹp, Haerim bỗng nhiên nắm chặt phù hiệu cấp bậc của Đại tướng Oh Seon-ran rồi không chịu buông ra, làm chúng tôi khá khó xử.
Bình thường thằng bé không thế đâu, mà giờ lại chảy cả nước bọt ra, cắn rồi mút phù hiệu cấp bậc của Đại tướng… Trời ạ!. Đại tướng Oh Seon-ran còn đùa rằng đây có phải là nghi thức bốc đồ không, Haerim nhà mình muốn làm Đại tướng phải không.
Hmm, vừa nãy tôi còn cười, giờ lại suy nghĩ lung tung rồi.
Dù đã lớn nhanh như thổi, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ con như vậy… Haerim rồi cũng sẽ có ngày trưởng thành như tôi, như Thiếu tướng chứ nhỉ?
Sẽ có những việc muốn làm, có người mình yêu quý…
Tôi cũng mong đợi, nhưng chỉ mong thời gian trôi chậm lại một chút.
Dù sao thì, bất kể ước mơ của Haerim là gì, tôi cũng sẽ ủng hộ hết mình, miễn là không phải trở thành tội phạm như tôi!
♥Điều biết ơn hôm nay: Haerim khỏe mạnh đón sinh nhật một tuổi!
♥Điều hạnh phúc hôm nay: Không chỉ hôm nay mà tôi đã hạnh phúc suốt cả thời gian chuẩn bị tiệc thôi nôi Haerim!!!
Đại tướng Oh Seon-ran cũng rất tự hào và vui mừng khi nhìn Haerim, điều đó cũng khiến tôi rất vui.
Bây giờ tôi thực sự cảm thấy Đại tướng Oh Seon-ran như bố ruột, như một thành viên trong gia đình vậy.
Thật may mắn là Đại tướng Oh Seon-ran đã nhận trông Haerim, nên hôm qua tôi và Thiếu tướng đã đi chơi riêng.
Địa điểm hẹn hò mà Thiếu tướng chọn là bãi biển ở khu 5
Đó chính là bãi biển mà chúng tôi đã cùng nhau đến hồi Thiếu tướng còn là Chuẩn tướng, khi tôi chưa từng nghĩ chúng tôi có thể trở thành mối quan hệ như thế này…
Nếu nói rằng tôi đã quên hết khoảnh khắc, một mình tôi lên xe của Đại tướng Oh Seon-ran, bỏ lại Chuẩn tướng, hay những lời an ủi ấm áp của Đại tướng Oh Seon-ran rằng "dù sao thì cũng phải sống", thì đó đương nhiên là nói dối, nhưng dù sao thì những chuyện cũ cũng không còn khiến tôi buồn bã hay đau lòng nữa rồi.
Tôi thực sự ổn, nhưng Thiếu tướng thì không ổn chút nào.
Thiếu tướng như cố ý tái hiện lại mọi thứ giống hệt ngày hôm đó? Tái diễn hả?
Đến mức, ngay cả góc rèm bay trong gió cũng giống hệt đêm hôm đó…
Dù tôi cố ý không thể hiện ra, nhưng trong lòng tôi cũng hơi lo lắng không biết người đàn ông này có thật sự ổn không.
Tôi biết anh ấy có tính cách kỳ cục và cố chấp đến mức có thể viết bản cam kết, rằng thà móc mắt anh còn hơn chia tay tôi, chỉ để xoa dịu nỗi bất an của tôi… Nhưng dù sao thì, tôi cũng không ngờ lại đến mức này…
Tôi định lựa thời điểm để bảo anh ấy rằng sau này không cần phải làm đến mức này nữa, nhưng cứ ấp úng mãi cuối cùng lại chẳng nói được lời nào.
Vì dù trông vẫn bình thường, tôi vẫn cảm nhận được Thiếu tướng đang căng thẳng.
Người khác nghe những lời này có lẽ sẽ thắc mắc :Thiếu tướng Ki Taejung có biết căng thẳng là gì không vậy, nhưng tôi thì biết.
Tôi nhìn thấy tất cả.
Hơi thở khẽ khác biệt so với bình thường, lông mày hơi nhíu lại, nhiệt độ cơ thể lạnh hơn, mu bàn tay nổi gân, thậm chí da còn hơi ẩm ướt như đổ mồ hôi…
Cái tấm lòng của anh ấy, đang cố gắng để tôi không phải đau khổ nữa, cái sự tận tâm của anh ấy, chỉ muốn cho tôi những ký ức đẹp, làm sao tôi có thể nói rằng tôi cảm thấy áp lực chứ…
Không muốn phá hỏng bầu không khí, tôi quyết định để chuyện đó lần sau nói, và tôi cùng Thiếu tướng cứ thế đi bộ mãi trên bãi cát trắng.
Chúng tôi nắm tay nhau, rồi đan chặt năm ngón tay vào nhau, rồi lại chỉ móc mỗi ngón út… Dù sao thì, không ai bảo ai, nhưng chúng tôi cứ thế dính lấy nhau một chút thôi, suốt cả chặng đường.
Từ giữa chừng, chúng tôi cởi hẳn giày ra đi chân trần. Những hạt cát mềm mại chạm vào bàn chân trần, tôi cảm thấy thật đáng yêu.
Những thứ mà trước đây tôi chưa từng để mắt tới… À không, là những thứ đẹp đẽ mà tôi chưa có cơ hội để mắt tới, giờ đây cứ thế gõ mạnh vào trái tim tôi.
Sau khi đi bộ thỏa thích trên bãi biển, chúng tôi nướng xiên thịt trên lửa trại, uống cacao với kẹo dẻo nổi lềnh bềnh, rồi nằm trên một cái giường được phủ vải trắng (trông giống như cái kén tôi từng thấy trong phim tài liệu, êm ái và ấm áp) và ngắm bầu trời đêm cùng Thiếu tướng.
Thiếu tướng bảo tôi gối đầu lên tay anh ấy, tôi liền bám chặt lấy. Chợt Thiếu tướng nhìn đồng hồ, rồi cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy, còn anh ấy thì bước xuống giường.
Và Thiếu tướng quỳ một chân xuống sàn nhà, giống như cái lần anh ấy mang giày mới cho tôi… giống như cái ngày anh ấy nói xin lỗi tôi, và sẽ buông tha cho tôi… rồi đưa cho tôi một cái hộp nhẫn.
Anh ấy bảo giờ anh ấy đã chính thức lên Trung tướng rồi, nên hãy kết hôn đi… Hãy cưới anh nhé…
Đây là điều anh ấy kể cho tôi trên đường về nhà. Anh ấy nói muốn cầu hôn vào lúc 11 giờ 5 phút tối, để kỷ niệm ngày sinh nhật tôi là ngày 5 tháng 11...
Thật ra, tôi cũng không chắc ngày đó có phải sinh nhật thật của tôi không, và hơn nữa, tôi cũng không hiểu rõ ý nghĩa của việc cầu hôn vào đúng thời gian sinh nhật là gì… À không, nghĩ lại thì cũng lãng mạn đấy chứ.
Mỗi khi đồng hồ điểm 11 giờ 5 phút, có nghĩa là người đàn ông này đang nghĩ đến tôi…
Dù chỉ là một lời cầu hôn khô khan kiểu "lên Trung tướng rồi thì cưới nhau thôi", nhưng vừa nghe xong, nước mắt tôi tự nhiên cứ trào ra.
Vì chúng tôi đã sống cùng nhau, lại có con nữa, nên tôi cứ nghĩ chúng tôi đã chẳng khác gì vợ chồng rồi.
Có lẽ cứ thế này rồi đến lúc thích hợp thì đăng ký kết hôn thôi nhỉ? Tôi đã nghĩ thế, và cũng thấy điều đó tốt.
Nhưng khi nghe Thiếu tướng tự mình nói lời cầu hôn, lòng tôi bỗng chộn rộn lạ thường…
Tôi cố kìm nén, không muốn khóc, không muốn khóc, nhưng khi Thiếu tướng đeo chiếc thẻ bài quân nhân mới nhận được lúc thăng cấp đặc biệt, vào cổ tôi, thì tôi đã không kìm được mà khóc òa lên…
Trước đây, Thiếu tướng từng giải thích ý nghĩa của thẻ bài quân nhân.
Từ xa xưa cho đến bây giờ, đó là vật phẩm duy nhất có thể xác nhận sự sống chết của quân nhân, nên ai cũng phải mang theo bên mình như một vật quý giá. Vì vậy, giữa các quân nhân có truyền thống trao thẻ bài quân nhân cho đối phương khi cầu hôn…
Thiếu tướng, à không, Trung tướng đã trao vật quý giá đó cho tôi, và nói rằng…
“Anh muốn đăng ký kết hôn ngay lập tức. Anh đã nghĩ mỗi ngày, rằng anh muốn đeo thẻ bài quân nhân vào cổ em. Có phải anh đã cầu hôn Lee Sehwa rồi không? Anh đã tưởng tượng mỗi ngày đến mức cứ ngỡ như vậy, và đã luyện tập đến mức toát mồ hôi hột… Nhưng anh đã cố nén lại để được đeo thẻ bài quân nhân khắc cấp hiệu mới cho em. Khi anh có thể trở thành một người được gọi bằng một cái tên mới, khác với trước đây. Lúc đó, anh muốn nói với Sehwa rằng chúng ta hãy kết hôn, à không, hãy cưới anh nhé.”
Dù tôi là người không thông minh, nhưng những lời mà Trung tướng đã nói vào khoảnh khắc đó, tôi vẫn có thể đọc lại y nguyên.
Đó là một lời cầu hôn mạnh mẽ đến mức tôi cảm thấy dù thời gian có trôi đi bao lâu đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ quên.
Cái cảm giác lạnh lẽo của thẻ bài quân nhân lủng lẳng quanh cổ và xương quai xanh vẫn chưa quen, nhưng cảm thấy rất tốt.
Bây giờ tôi, ở bãi biển này, tôi không còn đau khổ hay buồn bã nữa.
À không… không phải là không…
Tôi có thể nói chắc chắn rằng.
Tôi hạnh phúc.
Rất rất rất hạnh phúc…
♥Điều biết ơn hôm nay: Có thể đối mặt với hiện tại của chúng tôi, bất kể những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Cả tôi và Trung tướng đều có được sự dũng cảm đó!
♥Điều hạnh phúc hôm nay: Không thể chọn ra một điều duy nhất.
Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua và hôm nay đều hạnh phúc!