Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện 3, Chương 11
"Với lại....mong muốn của Trung tướng ngay từ đầu đã không thực tế rồi."
"Tại sao?"
"Trung tướng lớn hơn em tám tuổi cơ mà?"
"À, đm. Đúng thật."
"Tất nhiên, cơ thể em còn... không, không phải thế... dù không có thứ tự.... về ai sẽ ra đi trước..."
Giữa từ "còn" và "không" có một sự do dự không rõ ràng. Nghe là biết ngay. Có lẽ Lee Sehwa định nói "cơ thể em yếu hơn anh" rồi nuốt lại. Lần này không phải vì cậu ấy ngại nói về việc mình sẽ chết sớm, mà vì cậu ấy muốn Taejung không bị tổn thương bởi một câu đùa vô tư nữa.
"Đừng có đùa giỡn mà."
Vì vậy, Ki Taejung cũng cố tỏ ra bình thường. Anh vuốt ve không làm đau má Sehwa rồi thả ra, lúc đó cậu ấy mới nhẹ nhõm mỉm cười. Đó là một gương mặt trong trẻo đến mức tưởng chừng như sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào.
"Thật mà. Đừng để em một mình nhé, Trung tướng."
"Được rồi. Em đi rồi, ngày hôm sau anh sẽ đi theo."
Trước thái độ kiêu ngạo của Ki Taejung, như thể đang nhượng bộ rất lớn, Sehwa bỗng nhiên thấy khó hiểu. Đây lại là cái quái gì thế...???
"ừmmm...cách này có vẻ tốt hơn."
Lời nói thêm đầy vẻ thán phục cũng đáng ghét không kém. Thế nhưng, Sehwa vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Ki Taejung là người thích làm lớn chuyện, dù chỉ là nói đùa cũng sẽ biến thành thật. Sehwa giờ đã quá hiểu rằng, tốt hơn hết là nên kết thúc cuộc trò chuyện một cách hợp lý trước khi Taejung lại nghiêm túc, nói những lời như "đừng nói thế", "không thích", rồi lại đưa ra những thứ rắc rối như giấy chứng nhận.
"Vậy thư đã viết xong hết chưa?"
"Phải viết lại thui. Chỗ này bị anh làm bẩn rồi... Ối, không! Bị rách rồi này?"
"Viết lại đi. Anh sẽ đợi."
Trên gương mặt Ki Taejung, người không nói một lời, chỉ đưa lưng rộng lớn ra, một cảm xúc khó tả cứ lởn vởn. Sehwa như bị mê hoặc, chớp mắt liên tục. Rõ ràng chỉ là thoáng qua, nhưng cậu không thể giả vờ như không thấy. Tình yêu, lòng trắc ẩn, sự gắn bó, cả sự hối lỗi… Làm sao có thể làm ngơ trước ánh mắt ấy, ánh mắt chứa đựng tất cả tình cảm mà Ki Taejung có thể dành cho Lee Sehwa, được chọn lọc cẩn thận, chỉ toàn những điều không gây tổn thương?
"Trung tướng à."
"Ừ."
"...Cảm... ơn anh."
"Vì cái gì?"
"Vì anh nói là sẽ chết sau khi em chết."
"Chuyện nhỏ mà."
"Được rồi."
Với câu trả lời lạnh nhạt, Lee Sehwa khẽ mỉm cười, cẩn thận gấp gọn lá thư bị hỏng và lấy ra một tờ giấy mới. Cậu biết, đó là chuyện không thể kiểm soát, nhưng lại thích nghe anh nói vậy.
Khi những ngón tay cậu khẽ vuốt ve vết mực loang lổ trên áo sơ mi, những khối cơ rắn chắc của anh hiện rõ, như những ngọn núi. Nhìn cơ thể vững chãi của Ki Taejung, nhịp nhàng lên xuống theo từng hơi thở, Lee Sehwa chợt nhận ra, mình đã quen thuộc đến cả cách anh hít thở.
Ban đầu, cậu có chút bất ngờ khi anh đột ngột bảo đừng chết trước… nhưng lại không thấy khó chịu. Cậu chưa từng nghi ngờ tình yêu của họ, cũng tin chắc rằng chiều sâu tình cảm không khác biệt. Thế nhưng, cậu không ngờ tình yêu lại trở nên phong phú đến mức họ muốn định trước cả thứ tự nhắm mắt xuôi tay, đến mức cơ thể ghi nhớ cả hơi thở của đối phương.
Sau này, họ sẽ yêu và được yêu thêm bao nhiêu nữa, và như thế nào? Sehwa cố gắng kìm nén trái tim đang đập loạn xạ như một đứa trẻ thơ dại với những kỳ vọng mới mẻ, vô thức ấn nhẹ tay lên ngực mình.
"Em yêu."
Chắc là anh đã nhận ra cậu không viết thư, chỉ mải mê suy nghĩ. Người đàn ông vững chãi như núi, dù cậu có thức trắng đêm cũng không hề hấn gì, khẽ gọi tên Sehwa.
"Vâng, em sẽ viết ngay đây. Chờ em một chút nhé."
"Không, không phải thế mà là Haerim và Ánh Dương... tức là Haerim và Sanho ấy."
Ki Taejung thì thầm bằng giọng ấm áp như đang mơ một giấc mơ đẹp. Có lẽ vì cậu ấy nhận ra sự vui vẻ thấm đẫm trong từng lời nói của anh đã trở nên quá quen thuộc chăng? Sehwa bỗng nhiên muốn bật khóc.
"Chúng ta cứ giữ chúng ở bên mình cho đến khi làm ông bà nhé."
"Ha ha, vậy sao?"
"Ừ. Mấy đứa nhỏ tí tẹo thì cưới xin gì chứ? Cứ giữ chúng ở bên chúng ta mãi cũng được."
"Vâng. Em thích thế ạ."
Tiếng cười khúc khích của Sehwa như đến từ một giấc mơ hạnh phúc. Dù những giọt máu nhỏ li ti rỉ ra từ đôi môi khô nứt, di chứng của thời gian nằm viện dài ngày, cậu không còn cảm thấy đau đớn hay buồn nôn nữa. Có Ki Taejung ở bên, người cậu tin chắc sẽ tìm mọi cách để ngăn máu chảy, cậu cảm thấy may mắn vì vẫn còn được sống.
"Bố ơi..."
"Ừ ừ."
"Cho con xuống đi, con muốn đi bộ."
"Con muốn đi bộ à?"
"Ư ư..., vâng."
Thường ngày, anh sẽ trêu chọc thằng bé một chút, hỏi có ghét bị bố lớn bế không, rồi hôn chụt chụt lên má và cằm. Nhưng hôm nay, khuôn mặt Haerim khi muốn xuống để tự đi bộ lại nghiêm túc đến lạ. Ki Taejung ngoan ngoãn làm theo ý con. Có lẽ thằng bé muốn tỏ ra mạnh mẽ một chút vì sắp gặp bố nhỏ?
"Bố lớn ơi, hôm nay mình đi gặp bố nhỏ hả?"
"Đúng rồi, bố nhỏ được xuất viện rồi."
Hôm nay, cuối cùng Sehwa cũng được về nhà. Phải mất hơn một tháng hai tuần mới có giấy phép xuất viện.
Kể từ ngày muốn viết thư cho Haerim, Sehwa dần lấy lại khẩu vị, các cơn nôn khan cũng giảm hẳn. Dù vẫn còn nhạy cảm với một số mùi, nhưng không còn ảnh hưởng lớn đến cuộc sống. Dĩ nhiên, anh vẫn phải chăm sóc cậu cẩn thận, nhưng so với lúc mới nhập viện, Lee Sehwa dạo này gần như đang nhảy nhót phấn khích vui vùng.
"Xuất viện..."
Haerim lẩm bẩm vài lần để cố gắng phát âm từ "xuất" cho đúng.
"Tết, không không, xuất viện, Tết, không phải, xuất viện... Bố nhỏ, Tết, chúc mừng xuất viện ạ..."
Mỗi bước chân nhỏ, đôi giày yêu thích của thằng bé lại nhấp nháy đèn. Vì là đi đón bố nhỏ, Haerim đột nhiên tuyên bố sẽ ăn diện thật đẹp. Anh bảo cứ làm theo ý mình, và kết quả là đứa con trai cả, ngày càng có chính kiến riêng, rời nhà với một bộ đồ kết hợp… không thể tin nổi. Nó mặc đồng phục của trung tâm giáo dục, đội mũ của trung tâm, đeo đầy huy hiệu lên ngực, và khoác lên lưng chiếc ba lô hình khủng long vàng chói. Mỗi bước đi, giày thể thao lại chớp sáng đủ màu sắc.
Dù bộ đồ ấy, nói thật, chẳng thể gọi là hài hòa, nhưng Ki Taejung thấy Haerim đáng yêu vô cùng. Thằng bé tự chọn những thứ mình thích để diện trước mặt bố nhỏ, người mà nó đã lâu không gặp. Hơn nữa, Ki Taejung và Lee Sehwa là những ông bố "nhím", sẵn sàng khen ngợi Lee Haerim như một người mẫu chuyên nghiệp, dù thằng bé chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.