Se-hwa lặng lẽ nhìn tờ giấy trắng tinh không một dấu chấm và lớp ni lông, rồi cúi xuống nhặt chiếc thẻ lên. Cậu bỏ lại tờ giấy và chiếc thẻ tín dụng vào phong bì rồi cẩn thận đặt lại chỗ cũ. Hãy thể hiện tấm lòng của bạn… Điều đó thật đúng. Đây có lẽ là cách Ki Tae-jung thể hiện tấm lòng của mình. Anh ta cứ mặc kệ mà dội bom như thể đối phương không thể hiểu được ý nghĩa của nó vậy.
“…Haa.”
Ưu điểm của cậu là dù có chuyện gì xảy ra thì cậu cũng sẽ nhanh chóng đứng dậy sau khi đau khổ một thời gian ngắn. Cậu buông xuôi nhanh chóng nên cũng dễ dàng chấp nhận, và cậu cũng có xu hướng lao vào một cách đầy nhiệt huyết. Nhưng bây giờ cậu chẳng nghĩ được gì cả. Việc lập kế hoạch cho tương lai thì có nghĩa lý gì. Ăn những gì người ta cho, ngủ, đến giờ uống thuốc thì uống, bảo đi phẫu thuật thì đi, chẳng phải thế sao? Dù sao thì mọi chuyện cũng sẽ diễn ra theo ý của Ki Tae-jung mà.
…Thôi bỏ đi. Việc cứ tự mình suy nghĩ ý nghĩa, tự mình mong đợi rồi thất vọng, giờ cậu đã quá chán ngán rồi. Ngồi thụp xuống khóc thì cũng chẳng ai nghe thấy, để làm gì.
“Sao lại cắm lại rồi.”
Se-hwa vừa lùi lại vài bước khỏi giỏ hoa thì giật mình run lên vì một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau lưng cậu.
“Rõ ràng là anh mua cái này để tặng cho ai còn gì.”
Ki Tae-jung đang đứng tựa người vào khung cửa. Lúc nào, à không, bằng cách nào… Se-hwa nhanh chóng gạt bỏ những dấu hỏi đang lan tỏa trong đầu cậu. anh đứng đó thế nào á? Nghe thấy tiếng chân với tiếng nước thì chắc là cậu tỉnh dậy rồi, chắc thế thôi.
“Cậu cứ khóc suốt rồi ngủ đến tận bây giờ, chắc là đói rồi.”
“……”
“…Cậu có muốn ăn gì không?”
“……”
Cậu muốn ăn gì à? Se-hwa cố gắng dùng hết sức lực còn lại để giữ cho đôi chân đang muốn khuỵu xuống của mình và khó khăn ngước nhìn anh. Cậu khó nhọc chớp đôi mắt sưng húp như quả bóng.
“Cái đó…”
Cậu xấu hổ vì giọng nói khàn đặc của mình và vuốt cổ họng như thể đang véo nó vậy. Sau khi xoa bóp cổ một lúc lâu, Se-hwa mới hoàn toàn loại bỏ được giọng điệu sụt sùi rồi hỏi lại một cách rành mạch.
“Cái đó có phải là tiền hoa hồng gì đó không?”
“…Cái gì?”
“Vậy thì tôi không nhận được đâu. Đó cũng là khoản nợ phải trả bằng thân thể mà…
Ánh mắt như muốn nghiền nát mọi thứ ghim chặt vào cậu. Người đàn ông mang một vẻ mặt mà cậu chưa từng thấy trước đây. Vầng trán nhíu chặt như muốn xé toạc nhau ra. Cái yết hầu gồ lên run rẩy dữ dội như thể vừa nghe thấy một sự xúc phạm ghê gớm.
“Anh đã bảo rằng sẽ có ngày anh đút 200 triệu won vào cái lỗ đó còn gì. Có vẻ như tôi còn chưa trả hết món nợ đó, sao mà tôi nhận hết đống này được.”
Se-hwa bị cuốn vào một cảm giác kỳ lạ khi cậu đã khơi gợi được vẻ mặt mà cậu chưa từng thấy ở người đàn ông này chỉ bằng một lời nói chẳng đáng là bao. Cậu nên nói thêm gì nữa đây? Cậu lục lọi những câu chữ sắc bén nhất mà cậu có thể thốt ra. Cậu hy vọng rằng Ki Tae-jung cũng sẽ cảm nhận được sự mất mát của những cảm xúc bỗng dưng phồng to rồi lại xẹp lép một cách tùy tiện, nhưng….
Ngọn lửa kỳ lạ ấy nhanh chóng quay trở lại thiêu đốt Se-hwa như một chiếc boomerang. Sự trả thù không giống như những quân bài hanafuda, bạn không thể trả lại đối phương một cách chính xác như vậy được. Để gây ra một tác động tương tự cho người khác, bạn cũng phải liên tục nhìn vào những vết thương đã mưng mủ của mình. Ừ, xét trên khía cạnh đó thì sự trả thù giống ma túy hơn. Bạn nghĩ rằng bạn đã mua đủ ảo giác cần thiết, nhưng cuối cùng thứ còn lại chỉ là một cơ thể và tâm hồn tàn tạ, việc bạn hạ gục đối phương không hề khiến lòng bạn cảm thấy dễ chịu hơn. Mà chỉ khiến bạn nhận ra những vết thương mà bạn đã nhận sâu sắc đến mức nào mà thôi.
Thứ này đúng là… không phải là thứ nên làm. Se-hwa ấn mạnh vào lồng ngực đang nhức nhối và lảng tránh ánh mắt đang bừng bừng ngọn lửa của anh ta. Không khí được mài sắc đến mức như muốn xé toạc cơ thể cậu ra thật lạnh lẽo. Cậu giả vờ như không biết và chỉ bướng bỉnh nhìn vào giỏ hoa, một cánh tay rắn chắc đột ngột xuất hiện trong tầm mắt cậu. Ki Tae-jung xoay người cậu lại như thể không cho cậu trốn tránh.
“Tiền hoa hồng?”
Anh ta cười lạnh lùng như thể chỉ cần nhắc lại từ đó thôi cũng đã thấy nực cười rồi. Đó là một giọng nói trầm thấp được kéo ra từ sâu thẳm bên trong như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
“Phải nói cho chính xác chứ. Không phải tôi cho cậu vì cậu bán thân mà là vì cậu có con của tôi.”
Ánh mắt của Se-hwa vốn đang lơ đãng đâu đó quanh vai Ki Tae-jung bỗng khựng lại.
“……”
“Vậy thì cụm từ ‘tiền bồi thường’ có lẽ sẽ thích hợp hơn đấy.”
Ánh mắt dao động của cậu đan vào ánh mắt của anh. Khuôn mặt xấu xí của cậu phản chiếu trong con ngươi của Ki Tae-jung. Một vẻ mặt méo mó vì cố gắng kìm nén những cảm xúc đang trào dâng. Se-hwa chớp mắt một lúc lâu, không thể nói được lời nào rồi đột ngột gục đầu xuống. Cậu không muốn cho anh ta thấy khuôn mặt đang đau khổ của mình nữa.
“…Chuẩn tướng, sao anh có thể…”
Thay vì nước mắt, một nụ cười khô khốc bật ra. Bây giờ cậu thậm chí còn không có sức để khóc nữa. Cậu cũng không muốn khóc…. Vì cậu không hề có bất kỳ kỳ vọng nào cả nên cậu không sao cả. Vốn dĩ cậu đã biết Ki Tae-jung là một người như thế này rồi, vậy nên….
“Se-hwa.”
Ki Tae-jung túm lấy eo Se-hwa. Cậu cố gắng vùng vẫy để anh thả cậu ra, nhưng anh chỉ nâng cậu lên một cách dễ dàng như thể sự phản kháng này chẳng là gì cả. Đôi chân đang vùng vẫy trong không trung chạm vào một sự ấm áp. Nơi bàn chân của Se-hwa từ từ hạ xuống không phải là nền đá cẩm thạch lạnh lẽo mà là mu bàn chân rắn chắc của anh. Bên trong vòng tay của người đàn ông đã không ngừng phá hủy và làm cậu khóc cả ngày hôm nay, của người đàn ông vừa nói rằng đây không phải là tiền hoa hồng mà là tiền bồi thường.
“…Điều tôi định nói là.”
Ki Tae-jung là người mở lời trước, nhưng anh chỉ ôm Se-hwa mà không nói gì thêm. Anh ôm chặt cậu đến mức không cho phép cậu tạo ra bất kỳ khoảng cách nào với anh .
“Tôi cũng đã nói rồi mà, cậu biết rõ tôi đối xử với những kẻ còn không bằng sâu bọ như thế nào còn gì.”
“……”
“Nếu tôi coi cậu là như vậy thì ngay khi biết cậu mang thai, tôi đã tống cậu lên bàn mổ mặc kệ cậu sống chết thế nào rồi.”
Mùi nước hoa nồng nặc và cay xè bao bọc lấy cơ thể đang run rẩy của Se-hwa một cách vững chãi.
“…Tôi đã bảo là tôi không biết rồi mà.”
“……”
“Tôi cũng đã hứa rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả rồi.”
Nếu không phải vậy, Ki Tae-jung tạm ngừng một lát.
“Có lẽ cậu muốn gì khác không? Từ tôi.”