Tháng Ba - Chương 64.1

Se-hwa chỉ lặp lại lời anh bằng hình dáng miệng. Mong muốn gì?

“Hãy suy nghĩ kỹ xem.”

Thấy anh nói năng mập mờ như vậy, có vẻ như có một câu trả lời riêng mà anh  mong muốn từ cậu. Những ngón tay dài gõ nhẹ lên eo Se-hwa như thể đang bắt nhịp. Cậu cố gắng nuốt ngược tiếng thở dài sắp vỡ òa. Cậu không muốn phải suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa. Cậu cũng không có sức để chiều theo nhịp điệu của anh ta.

“Vậy thì hãy thả tôi ra đi.”

“Thật lòng đấy à? Không phải quá lãng phí cơ hội này chỉ để đưa ra một yêu cầu cỏn con như vậy sao?”

Mỗi khi cậu chớp mắt, hàng mi lại xẹt qua chiếc áo khoác của Ki Tae-jung một cách xào xạc. Một sự tĩnh lặng mong manh như sắp vỡ đang đè nặng lên Se-hwa, à không, chính xác hơn là chỉ đè nặng lên mỗi Se-hwa mà thôi. Cậu sắp bị nghiền nát đến chết, nhưng người đàn ông đang cùng hít thở bầu không khí với cậu dường như chẳng hề hấn gì cả. Cậu bỗng dưng cảm thấy bất công.

“Thật sự không có gì sao?”

“……”

“Chắc chắn sẽ có việc tôi cần đến cậu chứ.”

Anh  không phải đang trêu đùa người khác đấy chứ…. Se-hwa cẩn thận đẩy Ki Tae-jung ra. Cơ thể rắn chắc như thép mà cậu có cựa quậy thế nào cũng không lay chuyển được lúc nãy đã trở nên lỏng lẻo hơn một chút. Anh  đang nương tay cho cậu sao? Dù sao thì anh  vẫn chưa buông tay đang ôm eo cậu ra. Khoảng trống cũng không đủ để cậu bước xuống khỏi mu bàn chân anh . Cuối cùng cậu vẫn chẳng thể làm gì ngoài việc hít thở trong tầm mắt của anh .

“Lee Se-hwa.”

Thấy cậu chỉ im lặng nhìn xuống, có lẽ Ki Tae-jung đã cảm nhận được điều gì đó bất thường nên anh  đột ngột nâng cằm Se-hwa lên. Hàng mi ngậm đầy nước không thắng nổi trọng lượng mà cứ chúi xuống.

Ki Tae-jung nhìn kỹ từng ngóc ngách trên khuôn mặt trắng bệch của Se-hwa rồi tặc lưỡi nhỏ một tiếng, và bế Se-hwa lên một cách đột ngột như lúc nãy. Nơi cơ thể cậu hạ xuống là trên chiếc giường êm ái. Anh  nhẹ nhàng xô cậu ngã xuống như thể đang lặp lại đêm qua. Cánh tay của người đàn ông được đặt như một chiếc gối phía sau cơ thể đang đổ gục của cậu.

“Ngủ thêm đi. Người ta bảo là khi mang thai thì sẽ ngủ cả ngày mà.”

Điểm khác biệt có lẽ là lần này họ đang đối mặt với nhau. Ki Tae-jung đang nhìn chằm chằm vào cậu khiến cậu cảm thấy xa lạ. Nó khác với vẻ mặt như bị đánh úp khi nghe cậu hỏi chuyện tiền hoa hồng lúc nãy. Đây cũng là một khuôn mặt mà cậu chưa từng thấy trước đây. Ánh mắt như muốn đào bới mọi thứ thật dai dẳng. Anh đến sát đến nỗi như muốn đếm xem trên lông mày cậu có bao nhiêu sợi rồi nhìn thẳng vào cậu. Khóe miệng mím chặt không hề động đậy nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác anh  đang cười.

Cậu khó mà chịu đựng được ánh mắt dai dẳng như muốn nuốt chửng cậu nên cậu cựa quậy quay người đi, anh  hít một hơi ngắn như thể không tin được. Có vẻ như anh  không tức giận. Đó là kiểu cười thích thú khi thú cưng làm những chuyện táo bạo.

Khi cậu hoàn toàn quay lưng lại với anh , Ki Tae-jung lập tức áp sát vào cậu như thể anh đã chờ đợi điều đó từ lâu. Se-hwa vô thức co ro lại và ôm lấy bụng mình. Để anh ta không thể chạm vào, để anh ta không thể xoa bụng cậu và ru cậu ngủ như đêm qua.

Khoảnh khắc cậu nắm chặt vạt áo quanh bụng mình bằng hai bàn tay đan xen, Ki Tae-jung vùi mặt vào xương quai xanh của cậu. Đồng thời, anh  xoa bóp rồi lại buông tay khỏi đôi vai và cánh tay đang cứng đờ vì căng thẳng của Se-hwa. Như thể muốn cậu thả lỏng vậy.

Cử chỉ đó như một ngòi nổ, một cảm giác tê dại lan tỏa ra khắp cơ thể cậu. Cổ họng cậu ngứa ran như thể cậu vừa nuốt phải một hòn than. Nỗi đau khổ dai dẳng lại ùa về không biết mệt mỏi.

“Trung úy Na sẽ khám ban đầu, nhưng sau đó cậu sẽ được những người khác điều trị, nên cứ biết như vậy đi.”

“……”

“Cô ta bảo ngày mai sẽ quay lại. Lúc nãy cô ta mang cái này cái kia đến bảo là để xem gì đó bằng siêu âm.”

Bàn tay to lớn đặt lên mu bàn tay đang nắm chặt chiếc áo khoác của Se-hwa. Anh ta nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra khỏi áo như thể đang dỗ dành đừng làm điều gì dại dột rồi định ngủ trong khi vẫn giam cầm cả bàn tay của Se-hwa như thế.

“…Áo.”

Môi của Se-hwa hé mở khi cậu nhìn chằm chằm xuống chiếc áo len đã bị kéo căng theo hình dáng bàn tay. Đó là một điều bất khả kháng. Nhìn bàn tay của cậu và anh đang đan xen vào nhau khiến cậu nghẹt thở. Cậu cảm thấy mình phải nói bất cứ điều gì cũng được. Nếu không cậu sẽ cứ mãi lặp đi lặp lại những điều cũ rích bên cạnh Ki Tae-jung. Anh nói dối, anh không nói dối. Rốt cuộc tôi phải tin vào điều gì đây. Chẳng phải có cách nào để chứng minh rằng anh không biết sao?

“Xin hãy cho tôi mặc áo.”

“Áo? Áo gì?”

“Chẳng phải tôi là người không được phép mặc bất cứ thứ gì khi ở bên cạnh chuẩn tướng sao?”

Hơi thở nóng hổi đang phả lên da cậu bỗng dưng ngừng lại.

“Cái mà anh hỏi lúc nãy… Vậy thì tôi chọn cái này. Hãy cho tôi mặc áo, thay vì mặc áo choàng.”

Có lẽ vì cậu đã quen rồi nên thật ra đó cũng không phải là một chuyện khiến cậu quá bận tâm. Bản thân chuyện áo quần cũng không phải là vấn đề vào lúc này. Nhưng sau khi thốt ra những lời này một cách tùy tiện, cậu mới nghĩ rằng chuyện mà Ki Tae-jung khiến cậu đau khổ nhất có lẽ là chuyện này. Chuyện anh ta không cho cậu cả đồ lót mà chỉ ném cho cậu một chiếc áo choàng. Chuyện anh ta tước đoạt cả quyền được mặc những bộ quần áo mà người khác đều được mặc.

Ki Tae-jung không hề đáp lại. Anh  phát ra một âm thanh không rõ ràng, không giống như tiếng rên rỉ cũng không giống như tiếng thở dài, rồi ôm chặt Se-hwa. Ngủ đi, cứ thế đi. Có vẻ như anh  đã nói như vậy.

Cậu vừa mới thức dậy nên có vẻ khó ngủ lại, nhưng cơ thể mệt mỏi nhanh chóng đưa ý thức cậu trôi dạt đi xa. Có lẽ đây cũng là do mang thai mà ra? Cứ hễ nằm xuống là cơn buồn ngủ lại ập đến một cách bất ngờ…. Trong khoảnh khắc mơ hồ ngay trước khi bị cơn buồn ngủ nhấn chìm, Se-hwa chợt nhận ra rằng không có mùi thuốc lá. Từ người đàn ông vốn dĩ luôn phì phèo thuốc lá mặc kệ có ai ở đó hay không, bây giờ chỉ thoang thoảng mùi nước hoa mà anh ta hay dùng mà thôi.

Tốc độ chớp mắt của cậu ngày càng chậm lại. Trên bắp tay rắn chắc của Ki Tae-jung, trên những mạch máu nổi lên xanh lét, một giọt nước mắt dai dẳng đọng lại bỗng rơi xuống.

Khi cậu thức dậy, chỗ bên cạnh lại trống không. Tuy nhiên, ngọn tháp quà chất đống cao ngất ngưởng đã đổ sập một cách thảm hại. Vô số hộp mở toang ở túi mua sắm đang ngổn ngang tràn cả xuống giường. Bên trong là những bộ quần áo mới toanh còn chưa cắt mác.

Se-hwa hít một hơi thật sâu bằng mũi rồi vươn tay về phía đống quần áo đang được bày ra một cách có chủ ý. Chắc đây là câu trả lời cho yêu cầu mặc quần áo của cậu ngày hôm qua đây mà. Cậu cố gắng lờ đi những chiếc thẻ giá lủng lẳng rồi thay quần áo và bước ra ngoài, thượng sĩ Choi đang đứng dưới cầu thang liền quay người lại. Cậu biết rằng dù vẻ mặt của anh ta vẫn không cảm xúc, nhưng cậu thực sự đang mừng rỡ.

“Chuẩn tướng bảo hãy cứ đợi cho đến khi cậu Lee Se-hwa tỉnh giấc nên tôi đã đợi suốt nãy giờ ạ.”

Nơi anh ta dẫn cậu đến là một căn phòng khác so với hôm qua. Se-hwa dừng lại một lúc ở cửa phòng rồi chà xát lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên quần. Những câu chuyện cậu đã nghe từ trung úy Na, những cảm xúc cậu đã cảm nhận được lúc đó, những lời mà Ki Tae-jung đã nói…. Những ký ức về ngày hôm qua cứ ồ ạt tuôn trào khiến cơ thể cậu bỗng dưng cứng đờ lại.

Sợ quá. Nếu việc cậu biến thành một cơ thể có khả năng mang thai là thật thì. …

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo