“A, cậu đến rồi à?”
Trung úy Na đang ấn ấn lung tung gì đó thì cảm nhận được động tĩnh của Se-hwa liền vui vẻ chào hỏi.
“Người cậu thế nào rồi?”
“…Ừm, cũng bình thường….”
Ki Tae-jung khoanh tay và nhìn ra ngoài cửa sổ rồi liếc nhìn cậu. Ánh mắt hờ hững lướt qua mảnh vải đang quấn quanh người cậu.
“Hôm nay chúng ta sẽ siêu âm ở đây, còn từ lần sau trở đi cậu sẽ được điều trị tại bệnh viện. Chuẩn tướng đã lên kế hoạch rồi. Ngài bảo dù có trang bị máy móc tốt đến đâu thì cũng không thể hoàn hảo như bệnh viện được, và tôi cũng nghĩ vậy.”
Trung úy Na chỉ vào một chiếc ghế dài và bảo cậu ngồi xuống. Nó có hình dáng hoàn toàn khác so với những chiếc ghế điều trị ở bệnh viện mà cậu thỉnh thoảng thấy trên tin tức. Nó có hình dáng cong giúp bạn có thể ngả người ra một nửa nên rất thoải mái, và nó có một thiết kế tinh tế như thể bản thân nó cũng có thể trở thành một vật trang trí vậy. Có lẽ những bệnh viện mà người dân khu 5 hay lui tới đều dùng những thứ này chăng.
“Cậu vén áo lên một chút nhé? Ừm, tốt lắm.”
Ki Tae-jung ngồi xuống chiếc ghế đẩu đặt ngay bên cạnh, và ca điều trị bắt đầu. Trung úy Na bôi một lớp gel lạnh lên bụng cậu.
“Ừm?”
Trung úy Na đang di chuyển một chiếc que trắng và tròn trên bụng cậu thì nghiêng đầu một cách khó hiểu. Rồi cậu di chuyển thiết bị đó trong một phạm vi rộng hơn.
“A… Tìm thấy rồi. Cậu thấy không?”
Se-hwa rụt rè hết mức có thể và quay đầu về phía màn hình. Cậu muốn tự mình xác nhận xem cậu có thật sự mang thai hay không, nhưng cậu lại sợ hãi nên cậu không muốn nhìn. Cho đến ngày hôm qua, cậu vẫn còn bận tâm về những lời mà Ki Tae-jung đã nói nên cậu không có thời gian để nghĩ sâu về những chuyện khác, nhưng khi kết quả được đưa ra trước mắt cậu như thế này thì cậu mới thực sự cảm nhận được. Ý nghĩa của việc mang thai là gì.
“Đây là túi thai. Vị trí của Lee Se-hwa-ssi có hơi thấp hơn so với cơ thể nam giới bình thường. Tôi đã dự đoán rằng nó sẽ nằm trong khoảng từ 5 đến 6 tuần, nhưng khi nhìn vào mức độ phát triển thì có vẻ như đã được 6 tuần rồi….
“Có nguy hiểm không? Nếu nó nằm thấp như vậy.”
“Có vẻ như không có vấn đề gì lớn đâu. Thật ra bây giờ vấn đề không phải là vị trí của túi thai mà là hình dạng của nó không được tốt lắm… Tất nhiên, đây vẫn còn là giai đoạn đầu nên nó có thể thay đổi theo thời gian. Chúng ta phải chờ xem.”
Ki Tae-jung vuốt cằm và nhìn chằm chằm vào màn hình. Anh nhìn đến mức sát khí như thể đang nhắm bắn vào quân địch chứ không phải đứa bé. Và Se-hwa thì….
“…Ừm, trung úy.”
“Vâng, Lee Se-hwa-ssi. Cậu có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“À, không ạ. Không phải vậy, mà là… Cái này không phải là em bé, hay là cái gì khác đấy ạ?”
Se-hwa hé miệng nhỏ và chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình vô sắc. A, cái này, thật sự phải làm sao đây. Cậu vẫn còn ngơ ngác và bối rối, nhưng… cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên và kỳ diệu không kém nên cậu đã vô thức thất thần. Một vật gì đó giống như hạt đậu được cắm vào một không gian đen trắng trải rộng như một hình nón cụt.
Khi nhìn thấy nó, nỗi sợ hãi về đứa bé đã dịu đi. Thật ra Se-hwa đã tưởng tượng rằng khi siêu âm thì đứa bé sẽ nhìn chằm chằm vào cậu từ trong bụng. Nhưng cái này thì… nó có vẻ như chưa đến 1cm, nó chỉ là một hạt đậu nhỏ bé chưa có cả khuôn mặt.
“Vì mới 6 tuần thôi mà. Ở giai đoạn này thì chúng ta gọi nó là phôi thai chứ không phải bào thai. Vì nó quá nhỏ. Nhưng chúng ta vẫn có thể chạy mô phỏng được. Hôm qua tôi đã nhập thông tin xét nghiệm máu của Lee Se-hwa-ssi vào rồi nên chúng ta có thể dự đoán sơ bộ khuôn mặt của đứa bé khi sinh ra. Sau khi hologram hoàn thành, tôi sẽ hiển thị nó trên màn hình cho cậu xem.”
Có phải đứa bé đang cử động không? Đồ thị đang nhảy múa một cách tích cực bên dưới hạt đậu méo mó.
“A, chúng ta có thể nghe được cả tiếng tim thai nữa. Cậu muốn nghe thử không?”
“…Có tim á? Nó bé thế mà?”
“Đương nhiên rồi. Chúng ta chỉ có thể nghe thấy nó từ tuần thứ 6 thôi, may mà số tuần của cậu đúng ghê.”
“Cho tôi xem, à không cho tôi nghe đi ạ.”
Cậu gật đầu như bị thôi miên, trung úy Na liền nhấn một vài nút. Sau đó, sự im lặng kéo dài vài giây. Có vẻ như nhịp mạch đập đang đập thình thịch bên tai cậu là tiếng tim của cậu. Đang chờ đợi thì Se-hwa nghiêng đầu một cách khó hiểu, một tiếng thình thịch, thình thịch… một âm thanh gì đó đang chạy trốn bắt đầu vang vọng khắp căn phòng. Thật khó mà tin được rằng âm thanh đó lại phát ra từ một hạt đậu nhão nhoét như vậy. Đó là một nhịp đập nhanh và mạnh mẽ đến không ngờ.
Se-hwa nhìn luân phiên giữa màn hình siêu âm và bụng của cậu. Nó đang sống. Thật sự có một thứ gì đó đang sống và hít thở bên trong cậu. Một sinh vật chỉ bằng móng tay mà đã có cả trái tim.
Cậu không hề có ý định sinh con. Ngay cả khi cậu suy sụp và khóc lóc vì Ki Tae-jung ngày hôm qua, ngay cả khi cậu không cảm nhận được chuyện mang thai là thật, ý nghĩ đó vẫn kiên định. Bất kể những chuyện khác, Se-hwa hoàn toàn đồng ý với lời của Ki Tae-jung rằng cậu không cần một đứa con lớn lên giống như cậu.
Nếu em bé có quyền lựa chọn thì chắc chắn nó cũng muốn được sinh ra trong một môi trường tốt hơn và có cha mẹ tốt hơn, phải không? Cậu là một tên tội phạm khu 4 chẳng có gì trong tay cả. Đương nhiên Ki Tae-jung cũng không muốn bị trói chân vào vấn đề con cái. Cả hai người đều không mong muốn có đứa bé này. Việc nó được sinh ra có lẽ sẽ là một bất hạnh.
Tuy nhiên… Ngoài quyết tâm đó của Se-hwa ra, đó vẫn là một cảnh tượng đáng kinh ngạc. Không phải là cậu đột nhiên cảm thấy yêu thương và quý trọng chỉ vì cậu đã nghe được tiếng tim của một đứa con mà cậu không hề mong muốn có. Chỉ là… cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ gặp được sự khởi đầu của một sinh mệnh, trong khi cậu chỉ toàn chứng kiến cảnh người ta chết đi mà thôi…. Vì vậy cậu cảm thấy hơi lạ. Tất cả những gì cậu biết chỉ là bán ma túy và chơi hanafuda. Cậu đã sống cuộc đời chuyên bán những thứ xấu xa như vậy. Vậy mà cậu lại ôm một đứa con trong cơ thể này….
“Vì Lee Se-hwa-ssi cần khoảng một tháng để chuẩn bị cho việc sinh con hay bỏ con, nên hãy đặc biệt cẩn thận để tránh việc sảy thai tự nhiên trong thời gian đó. Nếu không chuyện sẽ lớn đấy. Vốn dĩ đây là thời điểm có nhiều sảy thai, và vì thể chất của Lee Se-hwa-ssi như vậy nên cậu phải chú ý gấp đôi người khác.”
“À, ừm… Nhưng mà… cái đó, tim đập nhanh quá không ạ? Có vẻ như nó cũng hơi giật mình vì đột nhiên có người nhìn vào nó thì phải.”
Cậu ngập ngừng hỏi rằng cậu nên dỗ dành đứa bé như thế nào, Ki Tae-jung liền dùng ngón trỏ cong lại gõ nhẹ vào má Se-hwa. Như thể cậu đang nói những điều vớ vẩn vậy. Trong khoảnh khắc, khóe mắt anh dường như cong lên một cách dịu dàng, nhưng nó đã biến mất ngay lập tức nên Se-hwa không thể chắc chắn liệu những gì cậu thấy có phải là thật hay không.
“Không sao đâu. Bpm như thế là bình thường đấy. Hừm. Tình trạng của túi thai thì hơi đáng lo ngại, nhưng bù lại tình trạng phát triển của bào thai lại rất tốt. Vì vậy Lee Se-hwa-ssi đừng căng thẳng và nhất định phải chăm sóc cơ thể mình hơn nữa nhé… A, hologram ra rồi kìa.”
Trung úy Na gõ lách tách vào một vài nút giống như bàn phím. Ban đầu cô ấy giải thích một cách điềm tĩnh nhưng càng về sau thì cô ấy càng tỏ ra phấn khích.
“Đây là một chương trình dự đoán xem một đứa trẻ sẽ trông như thế nào sau khi lớp da đỏ lúc mới sinh bong ra hết, nó khá là chính xác đấy. Vì vậy những người có tiền thường đặt hàng trước ở giai đoạn này. Họ bảo bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu đó trên khuôn mặt em bé khi nó nằm trong lồng ấp.”
Màn hình chia làm đôi với một âm thanh vui tai. Bên trái là hạt đậu đen mà cậu đã quen thuộc được một chút, nó đang trôi lơ lửng, bên phải là một đứa trẻ sơ sinh đang nằm trần truồng.
“Ôi, em bé…”
Trung úy Na thốt lên một cách cảm thán và nhấn vào một chiếc nút, khuôn mặt của đứa bé đang nhắm chặt mắt được phóng to lên.
“Oa. Đáng yêu quá. Y như đúc Lee Se-hwa-ssi vậy.”
Khóe mắt của Ki Tae-jung, người nãy giờ vẫn dửng dưng nhìn màn hình, khẽ giật giật. Đúng như lời trung úy Na nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trong màn hình có những đường nét y hệt Se-hwa. Đến nỗi cậu nghĩ rằng có lẽ chính mình hồi bé cũng có khuôn mặt y hệt như thế này ấy chứ.