Tháng Ba - Chương 65.1

“Hãy nhìn xem, khi mở mắt ra… sẽ có cảm giác như thế này đấy.”

Cùng với tiếng công tắc bật lên, đứa trẻ trong chương trình từ từ bắt đầu cử động. Đứa trẻ sơ sinh ảo ngây thơ ngáp một cách bình thản mà không biết người đang ôm nó là ai. Đó là một khuôn mặt bình yên đến lạ kỳ. Trung úy Na liên tục thốt lên những lời cảm thán trước từng cử động của nó và quay lại nhìn Se-hwa. Đứa bé trong màn hình và Se-hwa đang nằm trên ghế cùng chớp mắt chậm rãi với cùng một biểu cảm.

Mặt khác, cậu hoàn toàn không thể biết người chỉ huy đang ngồi bên cạnh đang nghĩ gì. Ki Tae-jung không hề mở miệng ngoại trừ lúc Se-hwa hỏi anh rằng có nguy hiểm không. Cậu khó mà đoán được biểu cảm của anh ta vì bàn tay đang chống cằm che đi miệng và cằm, nhưng có vẻ như anh không cảm thấy khó chịu. Nếu anh thật sự ghét thì dù đứa bé có giống ai đi nữa, anh cũng sẽ thúc giục cậu bỏ nó đi ngay trước mặt người mang thai. Hoặc là thay vì chạy những chương trình dự đoán vớ vẩn như vậy, anh sẽ thúc ép cậu tìm hiểu những thông tin hữu ích hơn, ví dụ như thời điểm túi thai hình thành trong cơ thể Se-hwa.

“Hừm hừm, dạo này có xu hướng phẫu thuật vào giữa tháng thứ 4, nhưng tôi phản đối chuyện đó. Đó chỉ là hành động khoe khoang rằng mình có nhiều tiền mà thôi.”

Trung úy Na khẽ hắng giọng và tiếp tục câu chuyện.

“Vì vậy, nếu cậu quyết định sinh, tôi muốn khuyên cậu nên đặt sức khỏe và sự an toàn của Lee Se-hwa-ssi lên hàng đầu và nhất định phải đợi đến tháng thứ 5. Nếu chúng ta đặt ngày dự sinh vào khoảng thời gian đó thì ít nhất chúng ta phải dùng thuốc an thần và thuốc kích thích chuyển dạ vào tuần thứ 8….”

Đôi mắt của Se-hwa đã hơi mờ đi, nhưng bỗng lấy lại tiêu cự khi nghe đến ngày dự sinh.

“Không, tôi sẽ không sinh.”

Giọng nói khá dứt khoát khiến ánh mắt sắc bén đổ dồn về phía khuôn mặt cậu. Se-hwa cố gắng không để ý đến người đàn ông đang ngồi bên cạnh và nhấn mạnh ý định của mình một lần nữa. Cậu không muốn.

“Ừm… dù sao thì vẫn còn thời gian nên thay vì vội vàng kết luận thì….”

“Chẳng phải hôm qua cô đã bảo rằng tình trạng của tôi không tốt lắm sao?”

Cậu cắt ngang lời và hỏi, trung úy Na chỉ cười một cách mơ hồ. Cô ta lảng tránh ánh mắt một cách gượng gạo, có vẻ như đó là sự thật. Thật vậy. Đó là lý do tại sao cô ta đã cố gắng nói thật với cậu trước khi báo cáo với Ki Tae-jung.

“Vậy nên tôi nghĩ tốt hơn là nên nhanh chóng quyết định và chuẩn bị. Điều đó có lẽ cũng tốt cho đứa bé…”

Khi nói từ đứa bé, Se-hwa vô thức ngập ngừng. Cậu đã cảm thấy khó chịu đến vậy rồi…. Vậy nên trước khi cái chấm tròn vo đó có mắt, mũi và tai. Khi tim nó vẫn còn nhỏ như gỉ mắt. Trước khi nó phát triển nhanh chóng như hình ảnh trong màn hình… có lẽ tốt hơn là nên kết thúc mọi chuyện nhanh chóng.

“…Tôi hiểu ý cậu. Dù sao thì tôi vẫn sẽ chuẩn bị cả hai phương án phòng khi có chuyện gì xảy ra. Vẫn còn thời gian nên chúng ta cứ từ từ suy nghĩ nhé.”

Tôi chỉ muốn nói những điều tốt đẹp ngày hôm nay thôi, trung úy Na nói và đưa ra hologram đã được in. Vẻ mặt cô ấy có vẻ hơi cay đắng.

Hạt đậu trong bụng và đứa trẻ trong chương trình dự đoán đang ngọ nguậy bên tronghologram. Se-hwa ngập ngừng rồi cuối cùng vẫn nhận lấy cả hai tờ. Nếu biết rằng họ sẽ in ra như thế này thì cậu đã nói trước là không cần rồi. Dù sao thì cậu cũng sẽ bỏ nó đi thôi, giữ lại cũng chỉ khiến lòng thêm rối bời….

“Lee Se-hwa-ssi không có máy tính bảng đúng không? Tôi đã in ra những lưu ý cần thiết rồi, cậu hãy đọc nhé. Như tôi đã nói nhiều lần, cậu không thể bỏ nó ngay được nên trong thời gian đó Lee Se-hwa-ssi cũng sẽ phải trải qua những chuyện mà những người mang thai bình thường đều phải trải qua.”

Trung úy Na đưa cho cậu một chiếc khăn dày để lau gel. Se-hwa đang cầm hologram trong cả hai tay thì vội vàng ấp úng. Bỏ vào túi thì hologram lại hơi to. Phải làm sao đây? Trung úy Na đang đưa tay ra, còn bàn thì lại quá xa. Cậu đang loay hoay tìm chỗ để tạm đặt hologram xuống thì một bóng đen đổ dài lên mặt cậu. Đó là Ki Tae-jung. Anh giật lấy chiếc khăn bằng bàn tay to lớn và bắt đầu lau bụng cho Se-hwa một cách vụng về.

“Tôi làm cho.”

Giật mình, Se-hwa nắm chặt hologram trong một tay rồi khẽ kéo đầu kia của chiếc khăn. Sớm biết thế này thì cậu đã làm vậy rồi, suy nghĩ đó chợt lướt qua trong đầu cậu.

“Chuẩn tướng, để tôi….”

Thấy anh  không nhúc nhích gì, cậu gọi anh một lần nữa, Ki Tae-jung chỉ khẽ liếc mắt lên. Chỉ dùng ánh mắt để chửi rủa người khác mà không hề hé răng cũng là một tài năng đấy. Se-hwa đành buông thõng tay đang cầm khăn.

“À phải rồi. Lee Se-hwa-ssi cũng phải đăng ký người bảo hộ nữa đấy.”

Thấy Se-hwa đang lúng túng, trung úy Na lên tiếng để xoa dịu bầu không khí.

“Đăng ký người bảo hộ ạ?”

“Là đăng ký một người có thể liên lạc được trong trường hợp khẩn cấp làm người bảo hộ của mình trong sổ đăng ký thường trú. Nó sẽ tự động bị xóa sau khi cậu sinh con. Đây là nghĩa vụ pháp lý.”

Mặc dù thông thường người ta sẽ đăng ký vợ/chồng hoặc đối tác, nhưng cũng có nhiều trường hợp gia đình hoặc bạn bè làm việc này. Vì cậu không thuộc bất kỳ trường hợp nào trong số đó, Se-hwa có hơi ủ rũ.

Vốn dĩ cậu cũng không hề có ý định sinh con, nhưng đứa trẻ hóa ra lại là điều không thể. Làm sao một người không có người thân để nhờ vả khi có chuyện gì xảy ra lại có thể sinh con và nuôi nấng nó được chứ. Cậu cảm thấy xấu hổ vì đã chìm đắm trong cảm xúc khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trong màn hình quá giống cậu. Se-hwa lắc đầu ngắn gọn và lấy lại tinh thần.

“Trung úy, hay là trung úy làm cho tôi được không ạ? Người bảo hộ ấy.”

Trung úy Na đang dọn dẹp thiết bị thì đột nhiên hắng giọng như thể vừa nuốt phải xương cá.

“Tôi, khụ khụ, tôi ạ?”

“Nếu không nhất thiết phải là gia đình thì tôi nghĩ trung úy, người biết rõ hoàn cảnh của tôi, làm sẽ tốt hơn….”

“Ừm ừm, thì đúng là vậy… nhưng mà….”

Ánh mắt của trung úy Na lảng tránh Se-hwa một cách mơ hồ.

“Ừm, chuyện này cũng không gấp gáp lắm nên chúng ta hãy quyết định sau nhé. Nếu cậu cứ tự gây thêm căng thẳng thì chỉ Lee Se-hwa-ssi là khổ thôi…. A! Chờ một chút nhé. Tôi sẽ mang bản in mà tôi vừa nói đến cho cậu.”

Trung úy Na, người cứ đảo mắt hết bên này đến bên kia, đột nhiên bật dậy khỏi chỗ ngồi. Vẻ mặt cậu ấy rõ ràng là đang khó xử nên Se-hwa chỉ biết ngượng ngùng vuốt vuốt đầu mũi.

Thật vậy. Làm người bảo hộ cho một dân thường thuộc tầng lớp thấp mà cô ta không hề quen biết… Đối với trung úy Na, việc bối rối là điều đương nhiên. Se-hwa chỉ biết cắn chặt môi. Lát nữa cậu phải xin lỗi đàng hoàng mới được. Chỉ vì cậu cảm thấy bế tắc mà cậu đã gây khó dễ cho người khác một cách vô ích.

“…Lee Se-hwa.”

“Dạ?”

“Nếu cậu không biết ai  đến mức cậu có thể nhờ cả trung úy Na, người mà cậu không hề quen biết thì……”

Ki Tae-jung vừa lau bụng cho cậu vừa ném chiếc khăn xuống sàn một cách hờ hững. Không, chỉ khi nghe giọng nói thôi thì cậu mới nghĩ vậy….

“Vậy thì tôi làm có được không? Người bảo hộ hợp pháp.”

Se-hwa vô thức rụt người lại. Dù vậy cậu cũng chỉ thu người sâu hơn vào ghế thôi…. Vẻ mặt của người đàn ông hoàn toàn không hề hờ hững. Cậu biết những khoảnh khắc anh mang vẻ mặt này. Lúc trước, khi cậu từ chối ăn cơm với anh . Khuôn mặt lúc anh  đe dọa cậu một cách rùng rợn rằng nếu cậu ghét đến vậy thì anh có thể cho cậu ăn bằng miệng dưới cũng được.

“Không, tôi làm mới đúng chứ. Dù sao cũng là con của tôi mà, dù tôi sắp giết nó đi nữa?”

“…Nhưng mà, chuyện đó….”

Ki Tae-jung đứng dậy và nhìn xuống Se-hwa. Có lẽ do cái bóng đổ xuống nên ánh mắt anh  đặc biệt sắc bén.

“Nó chỉ bị xóa khỏi hồ sơ mà dân thường xem được thôi, chứ nó vẫn còn nguyên trên máy chủ của quân đội.”

Vậy nên, có lẽ anh đang nói rằng cậu không nên gây phiền phức cho trung úy Na, người mà cậu không hề thân thiết, và hơn nữa lại là một quân nhân? Nhưng… nghe những lời đó Se-hwa càng không muốn đăng ký Ki Tae-jung làm người bảo hộ hơn. Chẳng phải đó là có nghĩa là sẽ có một bản ghi vĩnh viễn ở đâu đó rằng mình đã từng mang thai con của người này, rằng người đàn ông này đã từng là người bảo hộ hợp pháp của mình hay sao.

“Nếu vậy thì… chẳng phải sẽ càng khó khăn hơn đối với chuẩn tướng sao? Nếu nó không biến mất khỏi công văn….”

Trước khi Se-hwa kịp nói hết câu, Ki Tae-jung đã chửi thề một tiếng tục tĩu bằng giọng nói tao nhã. Anh  sờ soạng túi như thể đang tìm thuốc lá, nhưng anh  nhận ra rằng nó trống rỗng nên anh chỉ nắm chặt tay lại. Những đầu ngón tay trắng bệch của người đàn ông lấp lánh. Có vẻ như đó là do gel còn dính trên tay anh  sau khi lau bụng cho cậu.

Trước phản ứng dữ dội hơn những gì cậu tưởng tượng của Ki Tae-jung, Se-hwa chỉ biết nghịch ngón tay. Có phải anh  cảm thấy xấu hổ vì bị từ chối lòng tốt hay không? Dù sao thì đó cũng đâu phải là lòng tốt đến từ tận đáy lòng. Có vẻ như anh  chỉ đang muốn trêu chọc và chọc giận cậu mà thôi…. Không cần thiết phải động đến công văn chỉ vì một lý do cỏn con như thế chứ.

“Sao. Sợ rằng người mà sau này cậu sẽ bú cặc cho biết chuyện cậu từng mang thai con của thằng khác thì sẽ nổi điên lên à?”

“Hả? Tôi có bao giờ nói vậy đâu….”

“cậu đã khóc ầm lên khi quan hệ với người mình thích mà lại không muốn mình trông giống như trai bao, cậu đã hỏi tôi là tôi có thấy cậu dơ bẩn lắm không đấy thôi?”

Hả? Se-hwa câm nín và nhìn Ki Tae-jung.

“Tại sao anh lại….”

Cậu không biết lý do tại sao anh ta lại đột nhiên lôi chuyện đó ra… Và ngay cả khi đó là sự thật thì anh ta cũng đâu cần phải nổi giận đến mức này.

“Tôi không biết tại sao anh lại nói như vậy… Dù gì đi nữa thì việc có một bản ghi người bảo hộ trong sổ đăng ký cũng chẳng có lợi gì cho cả hai bên, và tôi cũng không mong chuẩn tướng phải chịu trách nhiệm theo kiểu đó….”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo