Tháng Ba - Chuong 65.2

Chưa kịp nói hết câu, cơ thể của Se-hwa đã bị nhấc bổng lên như một tờ giấy. Sức mạnh của anh rất lớn, nhưng anh không nắm chặt cổ tay cậu đến mức như muốn bẻ gãy nó như trước đây.

“Chuẩn tướng?”

“Đứng dậy.”

Ki Tae-jung làm ngơ lời Se-hwa gọi nhỏ và hất cằm về phía cửa.

“Nhân tiện chuyện đã đến nước này rồi thì đi đăng ký luôn đi.”

—-

“Ôi, đại tá Oh!”

Kim Seok-cheol lao ra cửa nhanh như chớp. hắn ta dồn hết sức vào việc giơ tay chào đến nỗi cả những lớp da bong tróc trên móng tay cũng run rẩy.

“Tôi thành thật xin lỗi vì đã gây ra sự lo lắng.”

Người đàn ông bước vào bên trong có một vóc dáng khá vạm vỡ. Trong khi Kim Seok-cheol luyên thuyên kể hết những lời bào chữa mà hắn ta đã chuẩn bị trong thời gian qua, đại tá Oh Seon-ran nhìn xung quanh bên trong trại giam. Dù sao thì nơi này cũng thuộc hàng cao cấp. Tất nhiên, việc hắn ta có thể bị giam ở đây phần lớn là nhờ vào sự tác động của gia đình chứ không phải cấp bậc thiếu úy của hắn ta.

‘Đúng vậy. Vấn đề là ở những người có địa vị cao. Việc kế thừa sự giàu có thì tốt thôi, nhưng nếu vậy thì ít nhất cũng phải khiến con cháu trở thành người tử tế chứ. Bây giờ hắn ta đang chào một đại tá mà vẫn dám hỗn xược gọi cả họ của tôi, không phải sao.’

“…Vì vậy theo tôi nghĩ, dù sao thì bên kia cũng khó mà chứng minh được rõ ràng nên….”

“Những tội danh được liệt kê thật đáng sợ.”

Oh Seon-ran ném một tập giấy xuống sàn như thể không muốn nghe thêm nữa. Đó là bản sao của đơn tố cáo mà Ki Tae-jung đã nộp. Chúng được in cố ý với kích thước nhỏ để có thể cho vào túi và dễ dàng tiêu hủy bất cứ lúc nào, vì vậy Kim Seok-cheol phải đưa mặt lại gần như thể sắp bị hút vào tờ giấy để đọc chữ.

“Cái gì đây….”

Bàn tay của Kim Seok-cheol run lên khi hắn ta đảo mắt một cách bối rối. Tất cả những tội lớn có trong mục lục của bộ luật đều được liệt kê. Giết người, xúi giục giết người, bắt cóc, phân phối và buôn bán ma túy, cố gắng tiêu hủy chứng cứ… Bỏ qua những chuyện đó đi thì.

“Vi phạm luật an ninh quốc gia ạ? Cái thằng khốn Ki Tae-jung này bị điên rồi, nó vu khống người khác như thế này mà lại nghĩ mình sẽ bình an vô sự á….”

“Có một vài người đã vượt qua trạm kiểm soát theo cách mà Kim thiếu úy đã chỉ cho họ. Tất nhiên, Ki Tae-jung đã báo cáo rằng đã thu thập tất cả các bằng chứng liên quan.”

“Trạm kiểm soát á…. Có phải là ngài đang nói về bình xịt không ạ?”

“Đúng vậy.”

Kim Seok-cheol nhất thời câm nín. Nếu xịt loại bình xịt rám nắng rẻ tiền mà bọn làm bất hợp pháp hay dùng thì việc phát hiện nhiệt sẽ tạm thời trở nên khó khăn. Do chứa một lượng lớn các thành phần độc hại nên việc phân phối nó bị cấm trong thành phố, nhưng chính nhờ những thành phần đó mà máy dò có thể bị lỗi trong một thời gian ngắn.

Việc vượt qua trạm kiểm soát chỉ bằng cách xịt một chút bình xịt là điều đương nhiên không thể nào xảy ra. Việc đám rác rưởi ở khu nhà ở có thể ra vào thành phố vài lần rốt cuộc cũng là nhờ vào sức mạnh của đồng tiền mà Kim Seok-cheol đã nhét vào túi của những kẻ ở phía sau. Dù sao thì hiệu quả cũng chỉ kéo dài vài giây, nó chỉ đơn thuần là tạo ra một cái cớ để bọn trạm kiểm soát khỏi bị khiển trách, và chuyện đó chỉ có tác dụng ở thành phố cấp 1 hoặc cấp 2 mà thôi.

“Nhưng mà, đại tá. Không chỉ có mỗi mình tôi làm vậy mà….”

Kim Seok-cheol thật lòng cảm thấy oan ức. Đó là một cách mà những người dụ dỗ gái mại dâm từ bên ngoài thành phố đều biết, vậy mà chỉ vì chuyện đó mà lại vin vào cớ luật an ninh quốc gia này kia sao?

“Vậy thì đừng tạo ra những lý do để bị bắt bẻ như những người khác.”

Kim Seok-cheol, người đang co giật đôi má sệ như cá trê, lén cúi đầu trước mệnh lệnh sắc bén như dao găm.

“Dù sao thì ngài cũng đừng quá lo lắng. Rốt cuộc Ki Tae-jung là một tên chẳng có chỗ dựa nào cả, còn tôi thì….”

Cạnh những bản sao của đơn tố cáo vương vãi, thứ gì đó rơi xuống lộp độp. Đó là nhiều loại biểu tượng mà quân nhân mang, trong đó có cả quân hàm chỉ được đeo trên quân phục.

“Các vị trưởng bối đáng kính trong gia đình cậu đã gửi những thứ này cho tôi đấy.”

Vẻ mặt của Kim Seok-cheol từ từ cứng đờ khi hắn ta nhìn những vật dính đầy vết máu.

“Các trưởng bối…. Tại sao họ lại gửi những thứ này cho đại tá….”

“Họ bảo rằng từ nay về sau cha của cậu sẽ là kênh liên lạc trung thành. Thay cho đứa con trai ngu ngốc.”

Kim Seok-cheol nhanh chóng lau đi mồ hôi lạnh đang đọng trên nhân trung. Đó là khoảnh khắc hắn chắc chắn về chủ nhân của những biểu tượng dính máu. Đó là những người hầu cận độc quyền của Oh Seon-ran, những người mà hắn đã tốn rất nhiều tiền để mua chuộc, những người đã chết hoặc ở trong tình trạng tương đương.

Oh Seon-ran thường xuyên ở nước ngoài với lý do sức khỏe. Theo nguyên tắc thì việc các sĩ quan cấp  (bộ trưởng) ở nước ngoài trong thời gian dài là điều tuyệt đối không thể xảy ra. Nghe nói có nhiều mối quan hệ lợi ích đan xen nhau, nhưng dù sao thì cũng là chuyện có thể xảy ra vì cuối cùng vẫn nhận được sự chấp thuận của nguyên thủ quốc gia.

Vốn dĩ lý do Oh Seon-ran có thể lên đến chức đại tá cũng là vì ông ta thường im lặng phục vụ nguyên thủ như một cái bóng, để rồi tiếp thêm sức mạnh cho những người bên trên vào những thời khắc quan trọng. Thật là một thời mạt vận khi lại cho phép một người có cấp bậc đại tá được ra ngoài chỉ vì muốn ngăn chặn việc các sĩ quan cấu kết với nhau.

“Tôi đã phản đối ‘Thu hoạch’ vào lúc đó và cả bây giờ. Tôi đã từng tiến hành một việc tương tự trước đây, và tôi biết rõ kết quả sẽ như thế nào. Thế nhưng lý do tôi làm ngơ trước những hành động vô ích của cậu là gì cậu biết không?”

“…Vì ngài có một người mà ngài phải tìm kiếm….”

“Đúng vậy. Vì tôi nghĩ rằng những người liên quan đến thí nghiệm đã diễn ra 21 năm trước, những kẻ môi giới hồi đó có thể đánh hơi thấy và lại lao vào.”

Oh Seon-ran từ từ quỳ gối xuống và nhìn ngang tầm mắt với Kim Seok-cheol.

“Ơ… Đạ, đại tá!”

Kim Seok-cheol kêu rên ‘eu-geu’ khi bị túm tóc. Những sợi tóc vốn đã ít ỏi càng bị giật ra từng mảng lớn.

“Tôi… Tôi sẽ giải thích tất cả ạ.”

Kim Seok-cheol bám lấy Oh Seon-ran với một khuôn mặt xấu xí bê bết nước mắt và nước mũi. Chỉ mới không được hút thuốc thôi đã muốn phát điên rồi, thêm cả nỗi đau mà hắn không hề có khả năng miễn dịch nữa thì thật là đau khổ muốn chết đi được.

“Việc Kim thiếu úy thiếu năng lực là chuyện của các vị trưởng bối bên cậu, tôi không quan tâm, nhưng thật khó xử khi sự ngu ngốc của cậu lại gây ra thiệt hại cho tôi đấy.”

“Đạ, đại tá…!”

“Cậu là cái thá gì mà dám phá hỏng chuyện mà ngay cả quốc trưởng cũng đã cho phép, hả?”

Oh Seon-ran đang tìm kiếm một người ở độ tuổi 20, người màkhông hề có bất kỳ thông tin gì về tên, giới tính. Hắn không biết chi tiết nội tình, nhưng ban đầu ông ta bảo là một người ở độ tuổi vị thành niên muộn, nhưng theo thời gian ông ta lại dần dần nâng độ tuổi lên, có lẽ dù đang tìm kiếm một trẻ em thì ông ta vẫn còn chút lương tâm chăng.

Vốn dĩ lý do hắn có mối quan hệ với ông ta cũng là vì vấn đề này. Oh Seon-ran, người biết rằng Kim Seok-cheol thường xuyên ra vào thành phố, đã yêu cầu hắn gửi báo cáo về những kẻ đáng ngờ mà hắn thấy ở ngoại ô, và ông ta sẽ nhắm mắt làm ngơ trước một số hành vi sai trái của hắn.

Vì vậy, khi dự án ‘Thu hoạch’ được đưa ra xem xét, Kim Seok-cheol đã đương nhiên nghĩ rằng Oh Seon-ran sẽ giúp đỡ hắn. Bởi vì những kẻ môi giới mà ông ta đang tìm kiếm sẽ đặc biệt thích thú với con mồi này. Quả nhiên dự đoán của hắn là đúng. Nhờ việc Oh Seon-ran âm thầm cho phép hắn cho phép sử dụng danh tiếng, quyền lực và vị trí của ông ta  mà hắn có thể tiến hành công việc một cách dễ dàng.

Oh Seon-ran bảo rằng ông ta chỉ cần thông tin về những kẻ môi giới tiếp cận đề nghị cung cấp người thí nghiệm cho ‘Thu hoạch’ như trước đây. Ông ta bảo rằng ông ta thích những kẻ đã hoạt động lâu năm ở dưới nước. Ông ta không cần tiền hay bất cứ thứ gì, chỉ cần có vậy thôi.

Ông ta cũng nói rằng sẽ càng tốt hơn nếu hắn tìm thấy một người không rõ danh tính ở độ tuổi 20 chứ không phải là một kẻ môi giới, nhưng có vẻ như Oh Seon-ran cũng không mong chờ đến mức đó. Có vẻ như ông ta nghĩ rằng Kim Seok-cheol không thể tìm ra một người mà ngay cả một người có cấp bậc đại tá cũng không thể tìm thấy, một người không được ghi vào sổ đăng ký thường trú, thậm chí đến cả giới tính cũng không thể biết. Trên thực tế cũng là như vậy. Làm sao một thiếu úy có thể tìm ra một người mà đến cả một người cấp đại tá cũng không thể tìm thấy, một người không được đăng ký thường trú, thậm chí đến cả giới tính cũng không thể biết cơ chứ.

Vì vậy, hắn chỉ lan truyền những thông tin sai lệch rằng hắn đang làm việc với những tay chơi như Maejo hay Moran, và giấu kín những câu chuyện về Lee Se-hwa. Hắn không nghĩ rằng Oh Seon-ran sẽ không biết mãi được, nhưng dù sao thì ông ta cũng là một người mải mê với những chuyện khác và đi lại khắp các quốc gia, nên hắn nghĩ rằng chỉ cần hắn không bị bắt bẻ ngay lập tức là được.

“Những gì các vị trưởng bối đáng kính trong gia đình cậu nói và những gì cậu đã báo cáo cho tôi từ trước đến nay hoàn toàn khác nhau. Chẳng phải cậu đã bảo với tôi rằng cái thằng Maejo đó chịu trách nhiệm sản xuất thuốc phiện sao?”

“Cá, cái đó thì….”

Chẳng phải là…. Nếu hắn bảo với một người có sở thích là những đứa trẻ xinh đẹp rằng hắn có một đứa như Lee Se-hwa thì chắc chắn ông ta sẽ tóm lấy nó ngay lập tức mà. Không phải là hắn định giấu mãi mãi. Sau khi nhốt Lee Se-hwa lại rồi, thì hắn sẽ giải thích rằng thật ra nó cũng giúp đỡ công việc, nhưng nó không hữu ích lắm và nó cũng khác xa so với người mà đại tá đang tìm kiếm nên hắn đã cố ý không nói… hắn đã nghĩ rằng chỉ cần giải thích như vậy thì Oh Seon-ran cũng sẽ không khiển trách nhiều vì nghĩ đến mối quan hệ của hắn với những người lớn tuổi trong gia đình. Nhưng mà….

“Tôi đã từng thoáng đề cập đến chuyện đó. Nhưng cậu ta chỉ là một tên có khuôn mặt ưa nhìn mà thôi, ưaaaaa!”

Bàn tay đang túm lấy gáy Kim Seok-cheol càng siết chặt hơn. Có vẻ như cơn thịnh nộ của Oh Seon-ran lớn hơn hắn tưởng tượng. Có khi nào ông ta đã xem ảnh của Lee Se-hwa rồi không? Dù vậy thì gần đây cậu ta ăn mặc khá luộm thuộm nên cảm giác khác với khuôn mặt thật một chút.

“Đạ, đại tá!”

Kim Seok-cheol nghẹn ngào và bám lấy Oh Seon-ran. Da đầu hắn ta như sắp bị lột ra hết vậy. Không, có lẽ đã bị lột rồi cũng nên.

“Cậu ta chẳng có gì nổi bật cả, và không giống với người mà ngài đang tìm kiếm, danh tính của cậu ta cũng rõ ràng. Vì vậy….”

Những lời đó cũng không sai. Mặc dù ông bố nghiện cờ bạc đã dùng nó làm tiền cược khi nó còn là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng dù sao thì Lee Se-hwa cũng đang ghi tên mình trong sổ đăng ký thường trú. Hắn đã nghe được câu chuyện đó từ những tay chơi chuyên xử lý tiền, nên chắc chắn không phải là nói dối. Dù có nghiện cờ bạc thì cái gã làm cha kia cũng chắc chắn đã từng tồn tại, vì vậy Lee Se-hwa không đáp ứng được những điều kiện mà Oh Seon-ran đưa ra.

Hơn nữa, cho dù Lee Se-hwa có chút tiếng tăm với tư cách là một tay buôn ma túy thì cậu ta cũng không có khả năng tạo ra một phe phái nào cả. Thằng nhóc đó còn trẻ và khuôn mặt lại như thế nên nó chỉ bị bắt nạt ở khắp mọi nơi thôi. Với cái tư cách đó thì làm sao nó quen biết những kẻ môi giới tầm cỡ có mối liên hệ với quân đội được cơ chứ. Cho dù có nghĩ thế nào đi nữa thì hắn cũng không cảm thấy việc hắn bỏ sót thông tin về Lee Se-hwa lại là một vấn đề lớn đến mức đó.

“Tôi có thể giới thiệu cho ngài vô số những đứa trẻ xinh đẹp thích hợp để làm thiếp. Vì vậy….”

Trước khi Kim Seok-cheol kịp nói hết lời, những tia lửa điện đã lóe lên trước mắt hắn.

“Thứ ta đang tìm kiếm.”

Oh Seon-ran tát mạnh vào má Kim Seok-cheol. Đó là một âm thanh vỡ vụn như thể đang dùng búa đập vào hàm chứ không phải dùng lòng bàn tay.

“Không phải là thiếp gì cả.”

Trước khi có cơ hội để xin lỗi, à không phải để kêu lên, cái đầu mũm mĩm của Kim Seok-cheol đã quay ngoắt sang trái rồi lại sang phải.

“Mà là con trai ta, thằng khốn bẩn thỉu này.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo