Lee Yoon Jae thấu hiểu mình là kẻ được ban phước.
Là con trai độc nhất sinh vào buổi xế chiều của một gia đình giàu có, địa vị cao. Từ nhỏ đã cao lớn hơn bạn cùng lứa, dung mạo tuấn tú, năng lực học tập và thể chất đều vượt trội.
Cha cậu – Nghị viên Lee Jong Il – tin chắc con trai là nhân tài có thể đạt được thành tựu vĩ đại như mình, và hy vọng trong quá trình ấy không có bất kỳ tạp âm nào. Bởi vậy, ông kỳ vọng nhất vào nhân cách cao quý của con, lo sợ ưu thế ngoại hình bẩm sinh của Yoon Jae sẽ gây nên sự ghen ghét vô cớ.
“Phải luôn biết hạ mình khi nói chuyện.”
“Dù đối phương là đứa trẻ mới biết đi cũng phải dùng kính ngữ.”
“Đừng quá theo đuổi sự xuất chúng.”
“Dù làm được điều gì cũng không được khoe khoang.”
Gốc rễ mọi phương châm Nghị viên Lee dạy con đều quy về một điểm: “Đừng gây thù chuốc oán”. Từ khi vừa biết nghe hiểu, nỗi sợ của người cha đã tích tụ trong tai cậu bé, đến mức sắp bước vào tuổi thiếu niên, Lee Yoon Jae bắt đầu nhen nhóm một nghi vấn:
‘Người này rốt cuộc sợ cái gì chứ?’
Xuất thân từ gia đình nghèo khó, tự tay gây dựng sự nghiệp, leo lên vị trí đỉnh cao trong quân đội rồi trở thành nhân vật quyền lực của đảng cầm quyền, thế mà Nghị viên Lee Jong Il lại cực kỳ nhạy cảm với đánh giá của thế gian, thậm chí sợ hãi cả những vết nhơ. Ông tin rằng hình tượng hoàn mỹ ấy phải được tiếp nối ở người con trai.
Mỗi khi xuất hiện hàng trăm bài báo xuyên tạc về phát ngôn ngắn ngủi của ông ở Quốc hội, Nghị viên Lee sẽ thức trắng đêm cùng luật sư, bồn chồn không yên. Còn Lee Yoon Jae thì khinh thường cảnh tượng ấy. Mấy dòng chữ đó ngày mai sẽ bị tin khác lấn át có đáng gì đâu. Qua rồi là hết, lời người khác chẳng có nghĩa lý gì.
Việc người cha như thế đã vượt quá mức độ chỉ đơn thuần tìm kiếm sự an ủi tâm linh, thậm chí đánh mất lý trí, đắm chìm trong tín ngưỡng “Man Shin Đại nhân”, khiến Yoon Jae cảm thấy thất vọng và phi lý, nhưng không quá bất ngờ.
“Họ nói Nghị viên Quốc hội đang chờ.”
Sau khi xuống núi, họ di chuyển bằng xe khá lâu mới tới được nhà ở Seoul, lúc đó đã hơn 9 giờ tối. Căn nhà 3 tầng nằm ở khu vực cao cấp nhất của khu dân cư trung tâm Seoul, phải mất một lúc lâu để đi từ bãi đậu xe tới cửa vào tầng 1. Người con trai sau một tuần xa nhà còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa, Nghị viên Lee Jong Il đã ra lệnh với giọng gầm gừ:
“Yoon Jae, con ngồi xuống đó đi.”
Yoon Jae đang xếp gọn đôi giày thể thao vừa cởi, ngẩng đầu lên hỏi lại:
“Đó là chỗ nào ạ? Tủ giày à?”
Biểu cảm của Lee Jong Il trở nên đáng sợ. Anh nói đó chỉ là đùa rồi cười nhẹ bước vào nhà.
“Có chuyện gì vậy ạ? Con mệt rồi, muốn nghỉ sớm.”
“Tràng hạt đâu rồi?”
Yoon Jae cứng người, ánh mắt đảo về phía Trưởng phòng Hwang. Ông ta đang cố gắng hết sức để tỏ ra mình vô tội.
Cũng phải, họ đi cùng nhau suốt, lúc nào mà tố giác được chứ. Vừa kết luận, Lee Jong Il lại hỏi:
“Nghe nói là do Man Shin Đại nhân làm phép rồi gửi tặng, sao lại về tay không thế này?”
“…À.”
“Con có biết đó là vật gì không? Ryu Gwan ở núi Seoraksan từ thời chiến tranh Triều Tiên đã nổi tiếng là bậc Man Shin trong các vị thần, là loại thần linh…”
“Nên con đã giao cho Trưởng phòng Hwang giữ. Tuy là vật quý nhưng sợ làm mất khi xuống núi.”
Yoon Jae giả vờ nghiêm túc trả lời rồi đưa tay ra phía Trưởng phòng Hwang. Ông ta nhanh chóng lấy chuỗi tràng hạt từ túi áo khoác trong đưa cho Yoon Jae. Lee Jong Il vốn đang ưỡn ngực ra vẻ đe dọa, khi thấy chuỗi hạt còn nguyên vẹn liền nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng nhưng vẫn im lặng.
“… Pháp khí một khi đã đeo vào thì khó lòng tuột khỏi người. Không cần phải lo lắng chuyện đó.”
“A ha, ra là vậy. Con không biết.”
“…”
“Giờ con có thể lên phòng chưa ạ? Con mệt lắm rồi.”
Lắc nhẹ cổ tay đeo tràng hạt, Lee Jong Il bật ra tiếng “ừm” bất đắc dĩ. Yoon Jae chào “ngủ ngon” rồi bước lên cầu thang, đi thẳng về phía căn phòng cuối hành lang.
Đóng cửa lại, ngã vật ra giường. Căn phòng hơn 10 pyeong (33m2) với bàn học, giường ngủ, kệ sách và tủ quần áo dù tràn ngập hơi ấm và mùi quen thuộc nhưng chẳng mang lại cảm giác an toàn hay thoải mái.
*Pyeong (평) là một đơn vị đo lường diện tích và diện tích sàn được sử dụng ở Hàn Quốc.
“Ha…”
Yoon Jae duỗi người, giơ cổ tay phải lên.
‘Pháp khí đã đeo vào thì khó lòng tuột khỏi người’.
Anh bật cười rồi không chút do dự tháo chuỗi tràng hạt ném vào thùng rác. Lạch cạch, những viên ngọc rơi xuống phát ra âm thanh trong trẻo.
Nằm xuống vị trí thoải mái, mệt mỏi tích tụ cả tuần trào dâng. Trong khoảng thời gian đó cũng gần như không vận động gì. Trước khi ngủ có nên chạy bộ một lát không? Đang phân vân thì từ đâu đó vang lên tiếng rung rất nhỏ.
“……”
Do dự một lúc lâu, Yoon Jae mới nhận ra điện thoại đang rung. Vì trong suốt thời gian ở núi Seoraksan nó chưa từng kêu lần nào, nên anh đã quên bẵng sự tồn tại của nó. Yoon Jae ngồi dậy, cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn lên. Trên đường về Seoul, Trưởng phòng Hwang đã sạc cho nó khá nhiều, pin gần như đầy.
Cắm sạc dự phòng, anh ngồi xuống ghế. Có khá nhiều tin nhắn hỏi thăm vì sao không đến trường và danh sách cuộc gọi nhỡ. Vừa lướt qua một cách hờ hững vừa ngáp dài, đột nhiên điện thoại reo lên.
Đó là một số không lưu, bắt đầu bằng mã vùng nào đó. Không hiểu sao, anh có cảm giác mình biết nó đến từ đâu. Yoon Jae đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cửa sổ nhấc máy.
“A lô?”
-…
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Cho đến khi anh ngồi lên khung cửa sổ, kéo rèm lại cũng vậy. Yoon Jae lại hỏi “A lô?”, kẹp điện thoại giữa vai và má.
“Dong Ja?”
-…Sao biết?
Vừa thốt lên, giọng nói bên kia đã ngạc nhiên. Hình ảnh khuôn mặt hít một hơi thật sâu hiện lên rõ mồn một. Yoon Jae mỉm cười, tựa đầu vào cửa sổ.
“Vì người có thể gọi bằng số này chỉ có Dong Ja thôi.”
– Vậy à…
“Sao Dong Ja cứ im thin thít thế?”
-…Không biết mở lời thế nào.
“Thế có quy chuẩn gì khác không? Cứ gọi “Jun à” là được.”
– Em đã bảo đừng gọi Jun rồi mà.
Nếu không thích bị gọi như vậy, có lẽ cậu nên học cách đừng phản ứng nhạy cảm từng chút một? Yoon Jae nhếch mép cười.
– À, em có điều muốn nói.
Giọng nói từ đầu dây bên kia đặc biệt non nớt. Mỗi khi kết thúc câu, âm điệu lên cao để lộ chất giọng trong trẻo chưa mất đi của trẻ con.
“Gì thế?”
– Lúc nãy… em có hỏi anh có quay lại không.
“…Ừ”
Chẳng lẽ cậu muốn xác nhận lại? Yoon Jae không kiềm được nụ cười bối rối. Trước mặt anh, Young Soo khóc lóc, anh chỉ là an ủi theo thói quen, chưa từng thực sự nghĩ tới việc tự mình quay lại ngôi nhà kỳ lạ và tĩnh lặng ấy.
“Ừ, Dong Ja. Ý anh là…”
– Không cần bận tâm đâu.
“Hả?”
– Anh không quay lại cũng không sao. Em sẽ không trách anh đâu. Nên anh có thể quên đi.
– Em gọi chỉ để nói vậy thôi.
Trước câu chuyện bất ngờ, Yoon Jae tròn mắt. Lúc khóc lóc đòi anh quay lại là khi nào vậy? Thay đổi thái độ nhanh quá chăng?
– Sau khi anh đi… em dã ngồi một mình suy nghĩ. Từ góc độ của em, tốt nhất là anh đừng quay lại đây nữa.
“…”
– Cụ cố sẽ liên lạc riêng, nhưng tràng hạt có thể tháo ra sau sinh nhật 18 tuổi. Còn khoảng 1 năm 5 tháng nữa thôi. Anh… anh sinh tháng 3 phải không?
Yoon Jae gật đầu như máy, rồi vội đáp “Ừ” ngắn gọn. Đầu dây bên kia như vừa thở dài.
– Cảm ơn anh.
Lại một câu nói hoàn toàn bất ngờ.
“…Gì cơ?”
– Vì anh đã nói sẽ quay lại.
Bỗng thấy tò mò.
‘Không biết lúc này cậu bé đang biểu cảm thế nào nhỉ? Như mọi khi, đôi mắt đen lim dim nửa nhắm nửa mở, đôi môi tròn mím chặt chăng?’
– Em cúp máy trước nhé. Anh… sau này…
“…”
– Mãi khỏe mạnh.
Cuộc gọi kết thúc đột ngột sau khi nói hết điều muốn nói. Yoon Jae nhìn màn hình trống rỗng, lặng lẽ ngồi yên một lúc.
‘Chỉ vài tiếng đồng hồ mà đã giãi bày xong xuôi sao? Dù đã khóc đến như thế?’
‘Vì linh hồn anh quá đẹp.’
‘Em chỉ muốn được ngắm anh thế này thôi.’
Yoon Jae lắc nhẹ chiếc điện thoại, bật cười khẽ. Ừ thì, cứ tưởng toàn là lời nói dối.