Seoraksan* là ngọn núi nhỏ với đỉnh cao nhất chỉ hơn 250 mét. Thế nhưng địa hình hiểm trở, đường đi khó khăn, lại thêm mùa đông tuyết rơi dày đặc nên không thích hợp để leo núi.
*Seoraksan: (núi Tiên Nhạc)
Dù vậy, dưới chân núi có một ngôi làng quy mô như thị trấn nhỏ, vốn không phải là điểm thu hút khách du lịch. Lối vào tuy hẹp nhưng vẫn có bãi đỗ xe. Chính vì thế, Yoon Jae – tỉnh giấc trong căn phòng nóng bức dù không khí lạnh buốt và mặt đất như thiêu đốt – đối mặt với thực tại lần đầu tiên một cách đầy bất lực.
“…Điện thoại không dùng được?”
Cậu tưởng điện thoại mình đặc biệt im lặng, nhưng thực ra hoàn toàn mất sóng. Không chỉ mạng internet, mà cả sóng vô tuyến cũng tê liệt. Hàn Quốc lại có nơi không thể dùng điện thoại sao? Yoon Jae há hốc miệng, dù tận mắt chứng kiến vẫn không thể tin nổi.
“Ha…”
Đẩy chiếc điện thoại đắt tiền giờ thành đồ cổ ra xa, Yoon Jae ngồi bật dậy. Quay đầu nhìn lại, cậu thấy một chiếc chăn đã gấp gọn gàng. Đây là chỗ mà Young Soo ngủ.
Lúc này là 6 giờ sáng, trời vẫn tối đen như giữa đêm. Yoon Jae quấn chăn quanh vai, mơ hồ suy nghĩ về tình cảnh hiện tại của mình.
Đầu tiên là lo lắng cho việc học. May mắn hôm nay là thứ Bảy, nhưng ngày kia đã phải đi học – nghĩa là cậu phải rời khỏi đây. Nghĩ vậy, lòng cậu đỡ bồn chồn hơn chút. Dù sao, mẹ cậu không thể ngồi yên. Nghe tin có vấn đề về việc đi học, bà chắc chắn sẽ đến đón.
Tất nhiên, để làm được điều đó, trước tiên phải liên lạc được.
“Điện thoại…”
“Điện thoại?”
Câu hỏi ngược lại vang lên từ phía bên kia cánh cửa. Vừa khi Yoon Jae quay đầu về phía nguồn âm thanh, cánh cửa liền mở ra. Young Soo xuất hiện với toàn thân bao phủ bởi bóng tối, mặc một chiếc áo dài tay màu trắng tinh.
Làn gió sáng sớm thổi qua khe cửa mở, so với đêm qua, lạnh lẽo và sắc bén hơn nhiều. Trong cái thời tiết này, không lẽ lại định mặc bộ quần áo vải thô đó ra ngoài sao. Yoon Jae nhìn anh với vẻ nghi ngờ, Young Soo đóng cửa lại và hỏi tiếp.
“Cậu có cần gọi điện không?”
“…”
“Có thể dùng điện thoại trong phòng trong. Cậu định gọi cho ai?”
Khi Young Soo tiến lại gần, quả nhiên, một luồng khí lạnh phả vào mặt. Dù trong bóng tối, vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt trắng bệch, hơi xanh xao và đôi môi dưới run nhẹ. Yoon Jae nhíu mày, nheo mắt lại. Cậu im lặng, không biết có phải vì lý do gì khác mà đang do dự, giọng Young Soo hạ thấp xuống một chút.
“Sao, vì lạnh à?”
Rồi Young Soo lại quay về phía cửa.
“Vậy tôi đi lấy điện thoại cho cậu. Phòng này cũng có dây điện thoại.”
“… À, không. Đợi chút.”
Young Soo dường như sắp sửa mở cửa bước ra ngoài. Yoon Jae vội vàng đưa tay nắm lấy cổ tay cậu. Dưới lớp áo dài tay, cánh tay mảnh khảnh lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.
“…”
Yoon Jae hoảng hốt đến mức không biết mình đã kéo mạnh đến độ làm Young Soo từ đứng thành ngã ngửa ra sau. Young Soo ngồi bệt xuống đất, trên tóc lấp lánh thứ gì đó. Nhìn kỹ mới biết đó là những giọt nước. Yoon Jae sửng sốt, không kiềm được mà cao giọng lên.
“Tóc cậu ướt hết rồi.”
‘Sáng sớm thế này tưởng cậu ấy đi đâu, không lẽ lại vừa tắm xong sao? Nhưng nếu không phải đi học, sao lại mặc bộ đồ như thế này?’
Trước tiên, gạt sang một bên những câu hỏi liên tiếp hiện lên trong đầu, Yoon Jae vội vàng đắp chăn lên người Young Soo. Rõ ràng, nếu cứ để cậu ấy như thế này, chắc chắn sẽ bị cảm mất. Khi Yoon Jae kéo hết chăn trong phòng đắp lên vai mình, cậu bé chỉ ngồi đó với vẻ mặt đầy bối rối.
“Không có khăn sao? Máy sấy tóc đâu?”
“…”
“Nếu mệt không muốn sấy tóc thì ít nhất cũng phải lau khô rồi hãy ra ngoài chứ. Trời lạnh thế này, cậu lại đi lang thang như thế…”
“Ơ?”
Lúc này Young Soo mới cúi xuống nhìn mình. Đôi mắt đen của cậu ấy đảo qua một lát, rồi từ từ hướng về phía Yoon Jae.
“Không sao đâu, tôi vừa đi cầu nguyện xong.”
“…Cầu nguyện?”
“Vì đã lỡ tiết lộ chuyện hung sát cát hung* nên phải thực hiện nghi lễ thanh tẩy.”
*hung sát cát hung: Can thiệp vào vận mệnh (cái chết)
Young Soo giải thích như thể đó là một chuyện hết sức bình thường và tự nhiên, nhưng đối với Yoon Jae thì hoàn toàn không hiểu cậu ấy đang nói gì. Hung cát thì còn hiểu được, nhưng những cái còn lại là gì? Không quan tâm đến những điều đó, Young Soo một mình với khuôn mặt thanh thoát định đứng dậy khỏi chăn.
“Dù sao thì, tôi đi lấy điện thoại…”
“À, không. Đợi chút.”
“Có chuyện gì sao? Không phải cậu cần gọi điện sao?”
“…Cần, nhưng không phải ngay bây giờ. Bây giờ vẫn còn sớm mà.”
Yoon Jae bình tĩnh giữ cậu lại, Young Soo mới từ từ ngồi xuống. Đôi má xanh xao dường như cũng đã hồi phục chút sức sống.
“Nhưng cậu định gọi điện cho ai?”
Xua tan cái lạnh, đôi môi ngừng run, Young Soo hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. Yoon Jae thở dài, trả lời một cách bình tĩnh.
“Về nhà.”
“Tại sao?”
“Cần nói với mẹ tình hình hiện tại, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra…”
“Hả? Tối qua cậu không hiểu sao?”
Trước câu hỏi đầy ngạc nhiên, Yoon Jae nhất thời không nói nên lời. Dù có đem bất kỳ học sinh cấp ba nào trên thế giới đến vị trí đó, chắc chắn cũng không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra trong khoảnh khắc ấy. Đối mặt trong im lặng, Young Soo lập tức làm một vẻ mặt kỳ lạ.
“À… Hừm, có vẻ cậu chẳng biết gì nhỉ.”
“…?”
“Vậy nên cậu muốn biết tại sao tối nay mình không thể rời khỏi ngôi nhà này? Nếu là như vậy, tôi nghĩ nên chào bà và hỏi xem khi nào mọi chuyện sẽ được giải quyết…”
“…Xin lỗi, ngắt lời cậu một chút.”
Không kìm được sự tò mò bỗng dưng trỗi dậy, Yoon Jae mở miệng, Young Soo tự nhiên ngậm miệng lại. Đôi mắt cậu ấy không chút nghi ngờ hay do dự. Chính vì thế, Yoon Jae mới có thể dễ dàng hỏi ra vấn đề mà mình tò mò nhất.
“I-nyeok* liên quan đến nghi lễ ban nãy là chỉ tôi sao?”
*I-nyeok (이녁) là một từ cổ và trang trọng trong tiếng Hàn, tương đương với “tôi” hoặc “bản thân” trong tiếng Hán hiện đại. Trong tiếng Hàn đương đại, từ này đã không còn được sử dụng phổ biến, nhưng đôi khi vẫn có thể bắt gặp trong một số tác phẩm văn học hoặc những ngữ cảnh trang trọng.
“Ơ? Đúng vậy.”
“…”
Vậy thì, câu nói lúc nãy đại khái có nghĩa là “vì đã tùy tiện nói về hung cát của Lee Yoon Jae nên phải thực hiện nghi lễ”. Dù vẫn không biết cụ thể là gì, nhưng dù sao đi nữa, đó cũng là lý do cậu ấy “cầu nguyện” trong cái lạnh lẽo của sáng sớm.
“Nói về hung cát của tôi có nghĩa là sao? Ý cậu là nếu rời khỏi ngôi nhà này tôi sẽ chết sao?”
“Ừ, đó là lỗi của tôi.”
“Lỗi?”
“Dù có nhìn thấy cũng không nên nói ra. ‘Chuyện quỷ thần không được can thiệp, đó là quy tắc của nhân gian’.”
Ánh mắt Yoon Jae tạm thời lạc mất phương hướng. …À phải rồi, còn mong đợi gì ở đứa con nhà pháp sư. Đương nhiên là từ nhỏ đã bị tẩy não bởi những trò mê tín rồi. Yoon Jae nở nụ cười trống rỗng, châm biếm hết mức.
“A ha, cái gì cơ… Con quỷ hình như đang ở bên cạnh tôi hét lên rằng muốn giết tôi sao?”
Yoon Jae tưởng Young Soo sẽ hoảng hốt hoặc không vui, nhưng cậu ấy lại nhìn anh với ánh mắt bình thản. Sau một hồi im lặng, cậu bé khẽ hỏi.
“Tối nay cậu cũng nhìn thấy sao?”
Hơ…, dường như nghe thấy tiếng máu chảy dọc theo cổ. Yoon Jae cứng đờ, chỉ chớp mắt, Young Soo với vẻ mặt vô cảm lại lên tiếng.
“Xin lỗi, tôi chỉ đoán mò thôi.”
“…”
“Thực ra tôi đã nhìn thấy trước khi vào nhà. Ở trên đường từ trường về, tôi đã suy nghĩ rất lâu và vì nghe bảo khách sắp đi nên chạy đến nói.”
“…Nhìn thấy gì?”
“Có lẽ nó đến từ Seoul. Cả đêm qua, hàng chục cái đầu vây quanh, mỗi cái đầu đều phát ra tiếng ồn.”
“Cậu đang nói gì vậy…”
Yoon Jae vô tình hỏi ngược lại rồi dừng lại. Đó là bởi vẻ mặt của Young Soo chưa từng trông nghiêm túc như vậy. Cậu bé sau một lúc mới đưa ra một câu trả lời cực kỳ rõ ràng.
“Vẫn không nên biết thì tốt hơn.”
Yoon Jae nhíu mày, chỉ biết im lặng. Đối mặt với tình huống xa lạ và không bình thường, trong lòng cậu dâng lên một nỗi sợ hãi, nhưng có đôi lúc vẫn muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào. Đối mặt với sự im lặng của cậu, Young Soo dùng giọng điệu bình thản như mọi khi nói ra một câu bất ngờ.
“Tôi không thể khẳng định chúng nhất định sẽ làm hại cậu. Sức mạnh của linh hồn ma quỷ đối với con người là không đáng kể, có lẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.”
“Cái gì?”
“Hầu hết những linh hồn ma quỷ đều chìm đắm trong nỗi hận thù mơ hồ, chẳng biết bản thân thực sự muốn làm gì. Nhưng nếu vạn nhất chúng nghe được lời tôi nói, có lẽ sức mạnh của chúng sẽ thực sự lớn lên. Vì đã có mục tiêu rõ ràng là giết chết cậu. Vì vậy, vào khoảnh khắc tôi lên tiếng, cậu không thể rời khỏi ngôi nhà này nữa.”
Lần này, Yoon Jae bị choáng váng bởi lời giải thích quá bình thản như vậy. Vậy là, cậu bé mặt không chút biểu cảm nói với cậu rằng, vì chính cậu ấy nên cậu mới không thể về nhà sao? Dù là thật hay giả, đối với Yoon Jae mà nói, đây đều là một chuyện không vui.
“À, vậy sao? Kết quả là trong thời tiết lạnh thế này chỉ mặc mỗi bộ đồ vải thô đi cầu nguyện khắp nơi à?”
“Đây không phải là chuyện cậu cần quan tâm.”
“Tại sao không cần quan tâm? Vì một câu nói của Dong Ja, đối với tôi – người bị bỏ rơi trong chùa mà nói, là chuyện cực kỳ quan trọng và cũng thật khiến người ta tò mò.”
Khi Yoon Jae chân thành phản kích, Young Soo do dự một lúc. Rồi cậu ấy chớp mắt một hồi lâu, mím chặt môi.
“…Ra là vậy.”
Gì cơ? Yoon Jae lần này không nói gì, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào cậu bé trước mặt. Cậu bé vẫn rất bình tĩnh.
“Tôi không nghĩ đến điểm này. Cũng phải… Vì tôi nghĩ phải cứu sống cậu trước. Nhưng nghe cậu nói mới thấy đúng. Dù đối với tôi thì ngôi nhà này rất quen thuộc, nhưng đối với cậu, đây hẳn là nơi bất tiện và xa lạ.”
“…”
“Nếu cậu hỏi, tôi sẽ trả lời. Cậu muốn biết điều gì?”
Dù Yoon Jae khơi gợi với quyết tâm gây sự, nhưng lông mày cậu ấy chẳng hề lay động nên càng không có hứng thú hành động nữa. Cuối cùng, cậu thở dài một hơi, gãi gáy, lẩm bẩm.
Cậu không phải không muốn rút khỏi cuộc nói chuyện, nhưng dù sao đi nữa, người duy nhất có thể giải tỏa nghi ngờ của Yoon Jae, đáp ứng nhu cầu của cậu, vẫn là cậu bé trước mặt. Yoon Jae đang đau đầu quyết định trước tiên hãy xem xét kỹ lưỡng phần mà Young Soo đã giải thích.
“Vậy là… ý cậu nói trên người tôi đầy ma quỷ sao? Vì đây là nhà pháp sư nên chúng sẽ không vào được. Nhưng không ai biết nếu sau khi tôi đi thì chúng có thực sự giết tôi hay không?”
“Không chính xác lắm, nhưng cũng tương tự.”
“Được rồi, không cần chi tiết. Điều tôi muốn biết là, nếu mọi chuyện đã như vậy, tại sao cậu lại nói ra? Nhờ cậu mà tôi phải ở đây… Không, nghe nói Dong Ja cũng không thực sự ổn.”
Căn phòng ấm áp đột nhiên yên tĩnh. Young Soo lặng lẽ nhìn Yoon Jae rồi ngay lập tức đưa mắt ra xa.
“Ví dụ nhé…”
“Đường 8 làn xe thưa thớt.”
“Đường?”
“…Giống như nhìn thấy có người muốn băng qua đường vậy.”
“…”
“Cũng có thể là sẽ băng qua đường an toàn. Có lẽ xác suất đó còn cao hơn. Nhưng với xác suất thấp, nếu bị xe chạy hết tốc lực trên con đường vắng vẻ đó đâm phải… cậu chắc chắn sẽ không bình an vô sự.”
Dù là lời giải thích thân thiện và đơn giản, nhưng Yoon Jae đã hiểu được điều cậu bé muốn nói. Cậu vẫn nhíu mày nhìn cậu ấy, Young Soo như tự nói với bản thân mình gật đầu.
“Đây là ngã tư quyết định có nên qua đêm ở đó hay không. Cứ nghĩ như vậy là được.”
“…”
“Còn gì tò mò nữa không? Nếu không thì tôi sẽ bảo họ chuẩn bị bữa sáng.”
Nhìn cậu bé không chút thay đổi sắc mặt, Yoon Jae không thể lập tức thốt ra lời nào. Vẫn không có một chút cảm giác thực tế nào, chỉ thấy mơ hồ.