Thức Thứ 7 - Chương 21

Chương 21

Mưa đã nhẹ dần. Như thể đang mở lối chào đón Lee Yoon Jae. Young Soo dẫn đường, cậu chỉ bước trên những khoảng đất không ngập bùn, từ từ mở miệng:

“Trời tối rồi.”

Đèn lồng chùa Ryu Gwan lấp ló phía xa cũng vào lúc ấy.

“Bản thân bóng tối đã đáng sợ lắm rồi.”

Gió lạnh ẩm ướt luồn dưới chiếc ô lớn.

“Trong bóng tối, mọi thứ đều trở nên mờ ảo và không rõ ràng.”

Ngôi chùa Ryu Gwan bị nhốt dưới đám mây mưa đen kịt trông như một xác chết, bình thản đến mức dường như chưa từng có sự sống.

“Nhìn kỹ thì đã tối hẳn rồi.”

Young Soo dừng lại trước cổng lớn lấy chìa khóa, hỏi:

“Anh đã ăn tối chưa?”

Lần này, chính Yoon Jae lại giật mình vì câu hỏi hờ hững ấy. Sự tò mò trào dâng nơi đầu lưỡi, nhưng anh đành nuốt lại. – ‘Coi Man Shin Ryu Gwan là kẻ thù, chỉ có kẻ ngốc mới làm thế.’

‘Vậy sau khi Man Shin Ryu Gwan biến mất thì sao?’

Một pháp sư quyền năng với vô số khách hàng từ giới chính trị và thương nhân. Bởi thế, chùa Ryu Gwan chẳng e ngại trộm cắp hay cướp bóc tầm thường. Nhưng nếu cháu trai cứ vô tư ngủ mà không lo nguy hiểm, thì sau khi Ryu Gwan chết đi sẽ ra sao?

‘Tôi sẽ trở thành hư vô.’

Và rồi sau đó, cậu bé này vẫn phải… mỗi ngày một mình đối mặt với thứ bóng tối mù mịt ấy.

“…”

Cánh tay của Young Soo khi mở cổng lớn đung đưa như sắp gãy. Yoon Jae nghiến chặt hàm, im lặng không nhúc nhích. Trong lòng rối bời, như có ngàn mũi kim đâm. Cảm giác khó chịu và ngột ngạt khiến anh phải cắn chặt răng.

______

Phòng tắm và nhà vệ sinh là không gian duy nhất trong chùa Ryu Gwan được trang bị hệ thống hiện đại, nhưng chỉ cần mở cánh cửa mỏng manh là mưa có thể tràn vào. Trốn dưới mái hiên rộng một cách khó nhọc, khi leo lên hiên nhà, Yoon Jae bắt gặp ánh mắt Young Soo đang chờ đợi, khẽ mỉm cười.

“Sao không đợi trong phòng mà lại ra đứng đây?”

Young Soo cũng nhếch mép cười nhẹ.

“Em sợ anh lạc đường.”

“Thật sao? Anh trông như trẻ con lắm à…”

“Anh lúc nào cũng là trẻ con mà.”

“À, thế à? Thôi được.”

Không thể nói đây là nỗi lo vô ích hoàn toàn. Nhà tắm nằm phía sau dãy phòng phụ, muốn trở về phòng Young Soo mà không bị ướt phải đi theo lộ trình khá phức tạp. Với khách lạ, việc tìm đường trong bóng tối và thời tiết khắc nghiệt thế này quả không dễ dàng.

“Không lạnh sao? Mặc cái này vào đi.”

Young Soo đưa ra một chiếc áo dày bằng vải bông. Dù là kiểu áo anh thường không mặc, Yoon Jae vẫn ngoan ngoãn xỏ tay vào ống tay áo, kéo vạt áo cho ngay ngắn. Chiếc áo nhẹ và mềm mại đến mức như không cảm nhận được là mình đang mặc gì.

“Có áo ấm thế này, sao Dong Ja không mặc đi?”

“Em đã có cái này rồi mà.”

Cậu bé nhún vai, khoác lên người chiếc áo lông vũ. Hai cậu bé lần theo hành lang hẹp một cách thận trọng. Dù động tác của họ như đang làm chuyện không muốn ai phát hiện, nhưng trong chùa Ryu Gwan này chẳng có bậc trưởng bối nào giám sát hay cha mẹ nào quở trách họ.

“Đốt lửa nhiều thế nhỉ?”

Vừa mở cửa, hơi ấm ùa vào mặt khiến Yoon Jae bật cười. Dù thế nào đi nữa, Young Soo vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên khó hiểu, trả lời bằng giọng lạnh lùng:

“Ngày mưa đôi khi cần nhiều hơn bình thường.”

“Dù không hiểu em nói gì nhưng quả là ấm thật.”

Đúng lúc hai người sắp nhìn nhau lần nữa thì chuông điện thoại đột ngột réo vang dữ dội. Ánh mắt Yoon Jae và Young Soo cùng hướng về chiếc điện thoại quay số ở góc phòng. Ngăn Young Soo đứng dậy, Yoon Jae nhanh tay nhấc ống nghe lên trước.

“A lô?”

– A lô, là Ry… Yoon Jae? Con là Yoon Jae phải không?

Quả nhiên không ngoài dự đoán, đó là mẹ anh. Nhận thấy giọng bà sắp cao lên, Yoon Jae siết chặt ống nghe vào tai hơn.

“Vâng, là con đây.”

– Anh ấy…! Đứa bé này điên thật đấy! Thời tiết thế này mà làm được gì chứ, cố leo lên đó làm cái gì vậy!

“Có chút lý do đặc biệt ạ. Con đã gọi cho trưởng phòng Hwang ngay rồi mà.”

– Như thế này mà được gọi là ổn áp à? Ngay cả trưởng phòng Hwang cũng thế, gặp trời mưa lẽ ra phải đưa con về thẳng nhà chứ. Sao lại có thể để con đi đến đó trong tình trạng này!

Dù cố gắng không biểu lộ, nhưng Yoon Jae vẫn cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Young Soo đang dõi theo mình. Anh khẽ quay đầu, mỉm cười: “Không phải lo đâu.”

– Con còn là trẻ con, nên mẹ phái trưởng phòng Hwang đi để bảo vệ…

“Không phải mẹ luôn dạy phải xác định rõ thứ bậc sao?”

-…!

“Mẹ nên suy nghĩ kỹ về điều này. Ngay cả mẹ còn dọa trưởng phòng Hwang rằng sau này ông ấy sẽ làm việc dưới quyền con, thì làm sao ông ấy dám không nghe lời con?”

Yoon Jae cảm thấy ngột ngạt trong những khoảnh khắc như thế này. Khi trí óc đủ nhạy bén để nhận ra những mâu thuẫn trong lời nói của người lớn, điều anh nghe nhiều nhất là “đừng kiêu ngạo”.

Những gì anh có thể đọc được từ lời giáo huấn của người lớn chỉ là những nỗi lo vô ích và sự khoe khoang mâu thuẫn. Tất cả những nghịch lý và phi lý ấy – Yoon Jae hoàn toàn có thể đào sâu và tấn công dữ dội nếu muốn. Lý do anh không làm chỉ vì với tư cách là “trẻ con”, đó là điều không được phép làm với “người lớn”.

À, phải chăng đây chính là “tính khí thô lỗ” mà Dong Ja từng nhắc đến? Yoon Jae bật cười thành tiếng.

“Tóm lại con đã đến nơi an toàn rồi, không cần lo lắng đâu. Cuối tuần con sẽ về.”

– Cuối tuần? Con định ở đó đến Chủ nhật à?

“Nghe nói mưa sẽ không tạnh đến ngày mai mà? Không còn cách nào khác.”

– Không được, thế lớp học thêm Chủ nhật của con thì sao…

“Sẽ không ảnh hưởng đến lớp học thêm đâu. Đừng lo, đi ngủ đi. Con yêu mẹ.”

Nói xong câu cửa miệng, anh đặt ống nghe xuống. Lo lắng điện thoại sẽ reo lại nên anh ngồi nhìn chằm chằm một lúc, may mắn là điều đó không xảy ra. Thở phào nhẹ nhõm, Yoon Jae quay lại nhìn Young Soo với nụ cười.

“Không có gì nghiêm trọng đâu. Anh vốn thường xuyên bị mắng mà.”

Tưởng rằng với giá trị quan và tính cách của “Dong Ja đại nhân”, anh sẽ bị cảnh cáo về việc chép miệng hay cư xử như vậy với người lớn, nhưng Young Soo chỉ im lặng gật đầu.

“Những đứa con tốt hơn cha mẹ thường đều như vậy.”

Cậu bé thậm chí còn dùng khuôn mặt vô tư để chê bai “trưởng phòng Hwang” và “Từ đường” – những người cậu vẫn thường kính trọng. Yoon Jae nhai đi nhai lại câu nói của cậu bé, bật cười ha ha.

“Có thể nói như vậy sao?”

“Tại sao không? Em có nói sai đâu.”

“Em từng nói anh tính cách không tốt?”

“Em chưa bao giờ nói vậy. Em chỉ nói anh là người kiêu ngạo bẩm sinh, nhưng đó chỉ là một trong vô số tính cách của anh, không phải bản chất con người anh.”

Càng nghe càng thấy khó hiểu. Yoon Jae nghiêng đầu, ánh mắt dò xét sâu hơn. Nhưng Young Soo với thái độ “những gì cần nói đã nói xong”, bước nhanh về phía tủ quần áo.

“Giờ này mới ngủ à? Cần trải chăn không?”

“Giờ này ư?”

“Anh còn tỉnh như sáo.”

“Nhưng ngủ sớm vẫn hơn. Ở núi, đêm xuống sớm, thức khuya chỉ thiệt thân.”

Cậu bé đáp dứt khoát rồi xếp hai bộ chăn đệm cạnh nhau trên sàn. Yoon Jae cười khúc khích ngồi xuống chỗ gần cửa. Young Soo chỉnh lại gối chăn cho ngay ngắn rồi mới chậm rãi trèo lên phần đệm còn lại.

“Giờ lại sắp ngủ gục ngay à?”

“Không phải ngủ gục…”

“Không quên ngày mai phải dẫn anh đi dạo phố chứ?”

“Ừm ừ.”

Giọng nói chậm dần. Yoon Jao bật cười trêu chọc:

“Trời tối là ngủ say như chết đến sáng, vậy sợ bóng tối cái gì?”

“….”

“Hả? Cái thứ bóng tối mù mịt, mờ ảo, đáng sợ nào cơ?”

Khi bị truy vấn dồn dập, đôi mắt đờ đẫn bỗng trở nên sắc lẹm. Young Soo nằm nghiêng, ngẩng đầu lên đáp bằng giọng rành rọt:

“Đó là điều cả đời anh không cần biết.”

Rồi khẽ nhoẻn miệng cười.

“Em…”

“…”

“Em sẽ không để anh biết đâu.”

Cậu bé phát ra âm thanh khó hiểu rồi dần chìm vào giấc ngủ. Yoon Jae ngồi nhìn xuống khuôn mặt ấy trong im lặng, rồi chống tay xuống sàn đứng dậy.

Tắt công tắc đèn huỳnh quang trên tường, căn phòng ngập trong bóng tối đặc quánh. Bóng đêm trên núi đen kịt và dính như nhựa đường. Chỉ có tiếng mưa rả rích xóa nhòa từng giây tích tắc của đồng hồ đang dần về sáng. Yoon Jae lại ngồi xuống chiếu, lắng nghe hơi thở mỏng manh của Young Soo lẫn trong âm thanh mưa rơi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo