Thức Thứ 7 - Chương 23

Chương 23

Mùa đông càng lúc càng khắc nghiệt, đến 5 giờ chiều núi rừng đã tối mịt khó nhận ra phương hướng. Những ngày ngắn ngủi, Young Soo không bật đèn huỳnh quang mà thắp lên ngọn đèn dầu nhỏ. Trong ánh sáng mờ ảo, hình dáng và biểu cảm của nhau chỉ lờ mờ nhận ra. Nhìn theo bóng lưng Young Soo, Yoon Jae chạm vào sợi bấc diêm vừa quẹt, chợt nhận ra mình chẳng trưởng thành chút nào.

“Em có ăn uống đầy đủ không?”

Dù mỗi lần đều phủ nhận, nhưng theo tiêu chuẩn của Yoon Jae, chưa bao giờ thấy cậu bé ăn ngon lành. Có lẽ do thể chất, nhưng dường như cậu vốn là đứa kén ăn. Bánh quy và bánh mì tặng Ryu Gwan thì dễ dàng nhấm nháp, nhưng đến bữa chính chỉ ăn vỏn vẹn nửa chén cơm với rau. Yoon Jae liếc nhìn cổ tay gầy như que củi, bỗng dưng buông lời giận dỗi:

“Không ăn thịt sao cao lớn được.”

“…Em đã cao lên nhiều rồi.”

“Thôi đi, mai anh dẫn em vào phố ăn. Hôm nay sinh nhật mà, anh đãi em món ngon.”

“….”

“Hả?”

Young Soo dù không biểu hiện gì đặc biệt, nhưng tâm trạng không vui vì chuyện ban ngày là điều hiển nhiên. Cậu vô cớ ngồi sát lại, vỗ nhẹ rồi thở dài khe khẽ, đôi môi mỏng thoáng chút bất mãn.

“Ngày mai… xa nhà lâu sẽ hơi khó.”

Yoon Jae vốn định chất vấn lại nhưng kịp ngậm miệng. Vì đó là ngày không có “dì Mi Ran”. Cậu bé phải đảm nhiệm những công việc lặt vặt cho Ryu Gwan, chủ nhật nào cũng có nhiều nơi phải đến. Nếu cả Young Soo cũng đi, sẽ không còn ai phụng sự Man Shin.

“Dong Ja.”

Yoon Jae chống tay lê sát lại, đẩy nhẹ vai Young Soo.

“Lúc nãy là anh sai.”

“…”

“Anh thực sự không muốn em buồn thế này.”

“Em không buồn.”

Young Soo trả lời bình thản rồi lùi lại, tựa lưng vào tường. Ánh mắt chằm chằm vẫn đầy vẻ bất mãn.

“Bảo em đơn giản không phải chuyện một hai ngày rồi…”

“Đơn giản?”

“Em biết, nếu nghe kỹ sẽ thấy mình thiệt thòi.”

…Lần này thực sự giận rồi. Yoon Jae ngồi bệt, một tay chống cằm, khóe miệng nhếch lên.

“Được rồi, anh xin lỗi. Thực lòng anh không có ý đó.”

“….”

“Dĩ nhiên phải xin phép bà trước. Dong Ja cũng cần vào đại học chứ. Dù sao ba năm nữa cũng phải rời khỏi nơi này thôi.”

“Trong cuộc đời anh, dường như không có lựa chọn nào khác ngoài đại học. Nhưng em thì khác.”

Yoon Jae bật cười khô khan sau khi gỡ rối mớ suy nghĩ rối ren trong đầu. Du học cũng không, đại học cũng chẳng, lại càng không trở thành pháp sư…

“Thế em định làm gì? Không làm gì ở đây, chỉ canh giữ ngôi nhà thôi sao?”

“Em…”

“Khi chẳng có kế hoạch gì, thì thử cách này xem sao? Có gì không ổn à?”

Đến khi nhận ra thì anh đã buông lời phũ phàng. Young Soo im bặt, Yoon Jae cũng chẳng muốn rút lại lời nên căn phòng nhỏ chìm vào khoảng im lặng ngột ngạt. Dù không cố ý nhưng đã nói ra thì cũng chẳng thể thu lại.

Phải thừa nhận thôi. Trái tim anh quặn thắt.

“Đâu phải đòi hỏi điều gì to tát. Anh chỉ lo em sẽ cô độc thế này…”

“…Anh này.”

Young Soo chậm rãi mở miệng, ánh mắt dời xa.

“Em… em không muốn nghĩ đến những chuyện đó ngay bây giờ.”

“Những chuyện đó?”

“Chuyện bà mất đi, hay ở lại đây… hoặc rời đi.”

“….”

“Em không biết hết mọi thứ. Quá mơ hồ…”

Young Soo thở dài, giọng nói có trật tự. Tưởng rằng tốc độ chớp mắt sẽ chậm lại, nhưng đột nhiên, ánh mắt lạnh lùng hướng về Yoon Jae.

“Dù sao thì… em xin lỗi.”

“…”

“Em hiểu ý anh nói. Có vẻ em đã phản ứng quá hấp tấp.”

Nói xong, cậu bé đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Yoon Jae vô thức giơ tay nắm lấy ống tay áo rộng thùng thình. Anh linh cảm không thể để cuộc trò chuyện gián đoạn thế này. Young Soo mỉm cười, thu tay lại.

“Chờ một chút. Em sẽ đi thăm bà, rồi nấu bữa tối.”

“…Ừ.”

“Cũng sẽ vào thành phố nữa. Ngày mai khi bồ tát về, chúng ta sẽ đi.”

Young Soo dàn xếp tình huống như đang dỗ dành một đứa trẻ hờn dỗi, rồi đẩy cánh cửa giấy. Yoon Jae lại một mình nằm dài ra.

“Ai muốn vào thành phố nên mới thế này chứ…”

Ra vào thường xuyên nên trần nhà thấp của ngôi nhà này cũng trở nên quen thuộc. Cũng biết rằng để có sự bình yên, phải chấp nhận những bất tiện. Dù mưa, tuyết hay trời tối, giờ anh đều có thể tìm đến ngôi nhà này dễ dàng.

Anh thích những khoảnh khắc yên lặng ngồi cạnh nhau trên mái hiên. Mỗi khi nhớ lại khung cảnh tĩnh lặng không một tiếng động nhân tạo, lòng Yoon Jae lại dâng lên nỗi nhớ mơ hồ. Là khao khát sự yên tĩnh của núi Seoraksan, hay hình ảnh Young Soo đang chờ đợi trên ngọn núi ấy – anh không thể phân biệt được.

Bầu không khí gượng gạo kéo dài đến chiều hôm sau. Yoon Jae định bắt chuyện vài lần để xua tan căng thẳng, nhưng trước thái độ lịch sự nhưng xa cách của Young Soo, anh đành bỏ cuộc và chờ dì Mi Ran về. Anh định nhân lúc dẫn cậu bé ra ngoài sẽ nói chuyện lại.

Nhưng đời không như là mơ, mọi chuyện cứ thế rối tung lên.

“Dì bảo tối nay về muộn. Chắc hôm nay không tiễn anh được rồi.”

Young Soo nói với vẻ áy náy, nhưng có vẻ lại thầm nhẹ nhõm. Yoon Jae bực bội khịt mũi, linh cảm có gì đó không ổn.

“Gì cơ… Thôi được.”

“Còn nữa, anh này…”

Tuyết đã ngừng rơi từ lúc rạng sáng. Đến sáng, ba sân chùa Ryu Gwan phủ kín một màu trắng xóa. Yoon Jae đang tính quét sơ sân phụ, mắt dạo tìm cây chổi.

“Tốt nhất anh nên ít tới đây từ giờ.”

Phát hiện cây chổi dựng bên cột hiên, Yoon Jae đang định bước thì dừng lại. Young Soo tiếp tục với vẻ mặt bình thản như mọi khi:

“Sắp thi rồi. Anh nên tập trung học…”

“Thì vẫn còn cả đống ngày làm thí sinh trước mắt.”

Trước câu trả lời cụt lủn, ánh mắt Young Soo bối rối đảo qua lại. Dường như cậu bé đang nghĩ thêm lý do phụ. Yoon Jae thở dài, bước những bước dài.

“Người khác nghe còn tưởng anh đến đây hàng tuần. Mấy bữa nay có đến mấy lần đâu.”

“Em đâu có bảo anh đừng đến…”

“Ha… thật là khó chịu.”

Phốc! Hai ngày dồn nén bỗng bùng lên. Yoon Jae quăng chổi xuống, mặt nhăn nhó.

“Nếu em bực đến thế, sao không phản ứng luôn đi? Cứ quanh co, giả vờ bình thường rồi lảng tránh, giờ còn đuổi khách kiểu này? Em coi đây là cách cư xử ư?”

“…”

“Chẳng phải đã hứa rồi sao? Giờ lại im thin thít. Được thôi, anh sẽ không đi du học. Ở đây suốt đời, kệ em có sống một mình hay không. Vậy em vừa lòng chưa?”

“…Không phải…”

“Chỉ vì một câu nói nhầm mà em kỳ cục thế…”

Giọng càng lúc càng cao, nhưng trong lòng chợt có gì đó kéo lại. Ừ thì mình giận thật… nhưng không đến mức này. Nhưng đã trót thì đành phải theo. Yoon Jae đạp cửa hiên bước ra với vẻ mặt “kệ xác”.

Anh mặc vội áo khoác, xách túi bước ra ngoài, Young Soo vẫn đứng nguyên như trời trồng. Yoon Jae lướt qua, rảo bước về phía cổng. Cậu ngập ngừng rồi lẽo đẽo theo sau.

“Anh…”

“Ra làm gì cho mệt.”

“…”

“Dậy thì gọi… À quên, thôi kệ. Em muốn làm gì thì làm.”

Tuyết không hề tan nên đường không trơn. Suốt quãng đường rời xa chùa Ryu Gwan băng qua cánh cổng lớn, Yoon Jae không một lần ngoái lại. Anh biết rõ dù sao Young Soo cũng sẽ không theo ra. Từ khi Ryu Gwan liệt giường, cậu bé chưa từng bước chân ra khỏi cổng nếu không có dì Mi Ran.

“Ha…”

Chỉ khi đi xa đến mức thấy được bãi đỗ xe thì điện thoại mới bắt được sóng. Còn tận một tiếng nữa trưởng phòng Hwang mới tới, nên Yoon Jae đi chậm hơn thường lệ. Càng nghĩ càng thấy tức, càng nhớ lại càng giận dữ. Lúc nào cũng tỏ vẻ vui mừng khi anh đến, giờ đột nhiên đổi ý rồi cấm cửa?

“…Chết tiệt…”

‘…Còn chưa kịp chúc mừng sinh nhật.’

Yoon Jae dừng bước, tay xoa xoa mái tóc. Những cảm xúc lẫn lộn bản thân nó đã là thứ khiến người ta kiệt sức. Phải rồi, có lẽ tốt hơn hết là đừng đến nữa. Đang định chỉnh đốn tâm trạng, chân anh bất giác đá vào gốc cây bên đường. Dù cố ý đi chậm để kéo dài thời gian, nhưng chẳng hiểu sao biển báo bãi đỗ xe đã hiện ra phía xa.

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi quần rung lên liên hồi.

“….”

Yoon Jae dừng hẳn, chậm rãi lấy điện thoại ra. Đúng như dự đoán, cuộc gọi từ chùa Ryu Gwan. Anh khẽ cười gằn, tự thấy mình thật trẻ con. Có nên nghe máy không? Khi ánh mắt lướt qua màn hình, cơ thể Yoon Jae đột nhiên cứng đờ.

Hàng loạt cuộc gọi nhỡ hiện lên. Tất cả đều từ chùa Ryu Gwan, trong khoảng thời gian sóng điện thoại không bắt được. Những cuộc gọi dồn dập từ 20 phút sau khi Yoon Jae rời đi, giờ mới kết nối thành công.

“A lô?”

Vội vàng bật loa ngoài, tiếng thở gấp gáp từ đầu dây bên kia vang lên.

– Anh… anh ơi…

Ngay khi nhận ra giọng nói nghẹn ngào, Yoon Jae lập tức quay người. Con đường lên núi hôm nay bỗng dưng dốc đứng một cách kỳ lạ.

“Chuyện gì thế? Có chuyện gì vậy?”

– …Em xin lỗi.

“…Hả?”

– Em xin lỗi. Em xin lỗi…

Yoon Jae đang định chạy điên cuồng thì dừng phắt lại. Sợ đường truyền đứt quãng. Anh dồn hết sự tập trung vào những lời xin lỗi đứt quãng giữa tiếng nấc.

“Bình tĩnh nào. Có chuyện gì thế?”

– Bà em… bà em…

“Ừ, bà em sao?”

– Bà bảo… bảo có chút khác thường, bảo em đánh thức bà dậy… Nhưng… nhưng bà không dậy nổi…

“….”

– Em xin lỗi, em xin lỗi. Em đã gọi xe cấp cứu rồi, nhưng họ bảo vì tuyết nên sẽ lâu… Em đợi mãi… không biết phải làm sao…

Tiếng khóc nức nở đầy tuyệt vọng. Yoon Jae thở ra làn hơi trắng, hạ giọng trấn an:

“Dong Ja, anh đang quay lại ngay.”

– …Em xin lỗi.

“Anh sẽ đến ngay, nhưng có thể đường truyền sẽ yếu dần. Nhưng khi anh đến rồi… đừng lo lắng, cứ chờ nhé. Hiểu không?”

Young Soo gật đầu qua tiếng khóc nghẹn ngào. Yoon Jae vừa giữ điện thoại vừa bắt đầu leo dốc. Hơi thở hổn hển ngay từ đầu, bắp chân nhức nhối.

Dù đã quen đường nhưng lần này con đường sao mà gập ghềnh đến vậy. Tuyết lại bắt đầu rơi, anh suýt ngã mấy lần. Nhưng anh không thể dừng lại, vì đường truyền đã đứt từ lúc nào.

Đáng lẽ nên ở lại đến tối. Sao lại ra về sớm thế?

“Tsk”, Yoon Jae nghiến răng, dồn hết sức bước nhanh. Con đường quen thuộc ngày nào giờ dài vô tận. Mái chùa Ryu Gwan hiện ra từ xa khiến lòng anh trào lên niềm vui khó tả.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo